CHAP 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Được hôm về nhà, đáng lẽ Baekhyun phải được ngủ trên chiếc giường yêu quý của mình mới đúng, nhưng hôm qua đúng là ác mộng với cậu. Đây chính là lí do tại sao Kris không cho Chanyeol ngủ cùng giường, Cậu ta đang ngủ say giấc nồng bên cái gối ôm, chân co chân duỗi, tối thì đầu xuôi đít lọt còn sáng dậy thì đầu lọt đít xuôi. Baekhyun đã phải kê 6 chiếc ghế lại để làm cái giường tạm ngủ, cậu xuýt xoa cái lưng tôi nghiệp của mình rồi chuẩn bị đồ đi học. Không ngoài dự đoán, khi thấy Baekhyun tới lớp, cả đám con gái xúm lại hỏi thăm cậu. Taeyeon cứ quay sang bên Baekhyun, cô đang đợi 1 câu gọi từ cậu '' Baekhyun, nói chuyện với mình đi, 3 2 1 ... 1 2 3 '' cô cứ đếm, đếm ngược lại đếm xuôi nhưng Baekhyun vẫn không quay sang nói chuyện với cô, cô thật sự không thể chịu được cảnh cậu cứ lạnh lùng với cô như vậy, cô đứng dậy với tay ra bàn cậu, túm lấy tay cậu

– Cậu, nói chuyện với mình một chút

– ... * Baekhyun nhìn cô rồi lấy tay mình gỡ tay cô ra khỏi tay mình *

– Cậu làm gì vậy, tớ bảo cậu nói chuyện với tớ cơ mà

Cả lớp sững sỡ nhìn Taeyeon, cô chưa bao giờ như thế, nhất là Lay, cậu nhận ra là Taeyeon đã thích Baekhyun rồi, cậu mãi mãi chỉ là bạn của cô thôi ư, không thể tiến xa hơn được nữa ư. Taeyeon mím chặt môi cầm tay Baekhyun kéo đi nhưng cô vấp phải chân bàn rồi ngã ra, Lay hoảng hốt đẩy Baekhyun ra đỡ cô ngồi dậy. Taeyeon bám chặt tay Lay rồi nói

– Baekhyun, mình không có ý giấu cậu đâu, cậu hãy tin mình, một lần thôi.

Ánh mắt Taeyeon hiện lên đầy nài nỉ, Lay nuốt nước bọt, nói như ngậm hạt thị

– Mình .... Là Lay ... không phải Baekhyun

– Baekhyun đâu * Taeyeon ngó xung quanh *

– Mình đây * nói rồi cậu cúi xuống kéo Taeyeon đứng lên * Lay, xin lỗi, nhưng tớ muốn nói chuyện với Taeyeon

Baekhyun đưa Taeyeon ra vườn hoa trong khuân viên trường, ở đó có cả đài phun nước, gió thổi nhè nhẹ, muôn hoa khoe sắc, phải nói là một khung cảnh lãng mạn. Baekhyun đặt Taeyeon ngồi xuống chiếu ghế đá:

– Cậu muốn uống nước gì không tớ đi lấy

– .... * Taeyeon giữ tay Baekhyun lại lắc đầu * đừng đi, tớ cậu sẽ bỏ tớ ở đây như lần trước.

– không, tớ không có bỏ đi * Thật ra trong những ngày đó Baekhyun không rời mắt khỏi cô, ngày nào cô ra sông Hàn cậu đều đi theo cô cho đến khi cô về đến nhà *

– hả?

– thôi được rồi, cậu có gì muốn nói với tớ phải không?

– hôm đó thật ra tớ có chuyện giấu cậu nhưng ... tớ không thể nói được, nếu tớ nói người đó sẽ gặp nguy hiểm, tớ không muốn nợ người đó.

– đó là lý do ư. Vậy tớ có thể hỏi cậu đó là ai không?

– Người đó ... là Luhan

– Hình như cậu rất thích anh ta

– Không có * Taeyeon đứng bật dậy * không có chuyện đó đâu?

– Vì sao?, anh ta vừa đẹp trai, vừa nhà giầu, học hành cũng khá và hình như rất yêu cậu đó.

– không phải, vì...

– Hay vì anh ta không phải là người nên cậu sợ anh ta

– Cậu.. cậu biết ư * Taeyeon trợn tròn mắt *

– Có phải vậy không? Nếu anh ta là người cậu sẽ yêu anh ta phải không?

– ... * Taeyeon im lặng *

– Chắc là vậy rồi, anh ta quá hoàn hảo mà

– Vì tớ lỡ thích người khác rồi * Taeyeon nói rồi cúi mặt xuống dưới *

– Cậu ... ai vậy?

– Tớ ... người đó ... là

– là ai ... * Baekhyun như nín thở , cậu nhìn Taeyeon chăm chú *

– là là ...Ginger >"<

– Hả * hàm của Baekhyun như rớt xuống đất * cậu nói gì O.O * cậu đưa tay lên xờ trán Taeyeon * không bị sốt mà.

– người đó lưu số điện thoại là Ginger .... trong máy mình.

............... * 1 phút mạc niệm bắt đầu = * ...................
Không gian yên ắng lạ thường, cả 2 có thể nghe thấy hơi thở của nhau và tiếng tim đập thình thịch, Taeyeon thì mặt đỏ như gấc, Baekhyun không thể dấu nổi nụ cười của mình, miệng cậu đang ngoác đến mang tai.

– Hình như mình biết cậu ta * Baekhyun lấy lại không khí * cậu ta chả có gì tốt đẹp cả * cười tiếp / cười mỉm nha bà con ^^ *

– Đúng ... chả có gì tốt cả

– Vậy sao cậu còn thích

– tớ không có thích , tại con tim tớ nó thích phản chủ mà thôi

– ... * Baekhyun quay người Taeyeon nhìn thẳng mình * Cậu tỏ tình hay thật đó hihihi

– Ai cho cậu cười ...

– Không cười thì tớ phải khóc hả * cả hai cùng cười rất hạnh phúc * Mà Taeyeon này, nếu tớ cũng không phải con người thì cậu có còn yêu tớ không ?

– Sao cậu hỏi vậy * Taeyeon ngạc nhiên *

– Luhan ! tớ ở cùng nhà với anh ta đó

– ở ... ở cùng nhà

– Cho đến hôm tìm cậu ở công viên tớ mới biết anh ta là Sói và ...

– Và ...cậu ... cậu cũng là Sói ư ... không thể nào? * Taeyeon khá sock *

– Cậu còn thích tớ chứ Taeyeon?

– .... * im lặng * ..... * phá lên cười *

– ... * đôi mắt Baekhyun giờ như thế này * o_O Cậu cười gì thế Taeyeon *

– tự nhiên tớ nghĩ đến truyện '' Người đẹp và Quái vật '' hihi

– Y , tớ không phải quái vật nha .... Câu trả lời của cậu vẫn vậy chứ * Baekhyun mong chờ *

– Đã bị hút vào cái '' hố đen '' rồi thì không nhấc chân ra được * mỉm cười *

– Này thì hố đen * Baekhyun kí đầu Taeyeon 1 cái *

– Á đau * xoa xoa đầu *

Baekhyun thở phào nhẹ nhõng rồi lấy trong túi ra chiếc vòng cổ mặt ánh sáng đặt vào tay Taeyeon.

– trả lại cậu này.

– Cái này .. * Taeyeon xờ mặt dây chuyền * sao cậu có nó vậy?

– Mình nhặt được ở lớp.

– Ôi mình tưởng mất nó rồi chứ . Mà sao cậu biết nó là của tớ

– Cậu đoán thử xem * mỉm cười *

– Cậu thấy tớ đánh Lay nên biết tớ làm rơi chứ gì????

– Không phải ^^

– Vậy là gì chứ T^T nói xem nào !

– Một màu đỏ, một màu trắng , tuyết ... sợi dây chuyền

Taeyeon lặng người, đôi mắt cô long lanh, nước mắt đọng ở khóe mi, cô từ từ đưa tay lên không trung, Baekhyun đưa tay lên đón tay cô áp vào má mình

– Cậu, là cậu à .... Tớ tưởng cậu chết rồi chứ... * cô khóc * sau hôm đó bố tớ rốt tớ ở nhà hơn tuần liền, tớ trốn mãi mới ra được, đến chỗ tớ gặp cậu thì không thấy cậu đâu, chỉ thấy sợ dây chuyền và bộ quần áo rách của cậu ở đó, tớ ...

– Nhờ thuốc của cậu, sợi dây chuyền của cậu mà tớ có thể chịu đựng được đến lúc mẹ tớ tìm thấy tớ. Lúc tỉnh lại mẹ bảo tớ là bà đã để sợi dây chuyền lại đó.

Baekhyun nhẹ nhàng ôm Taeyeon vào lòng, vuốt ve mái tóc của cô, còn cô cứ khóc trong vòng tay cậu, không ngờ cô và cậu đã gặp nhau 11 năm trước rồi, đã có nước mắt, có nhớ nhung và cả sự liều lĩnh. Baekhyun mỉm cười nhắm mắt lại

– Cám ơn cậu, thật sự cám ơn cậu ... vì đã có mặt trên thế giới này.

Trong khung cảnh đẹp như thế này, ắc hẳn sẽ có thứ gì đó nhen nhói lên, Luhan đứng cạnh cái cây, tay nắm răng rắng, đôi mắt đỏ ỏn
'' Sao lại là cậu ta chứ Taeyeon, tại sao, tại sao. Baekhyun, cậu cũng là Sói ư, không thể nào, tôi hoàn toàn không thấy hình bóng con Sói nào trong cậu cả ... Seohyun, đúng rồi, mình sẽ đi hỏi cô ấy''.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro