CHAP 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Taeyeon quay lại nhìn Lay mỉm cười " Cám ơn cậu " rồi chạy sang phòng bên cạnh. Taeyeon đứng trước cửa cũng được 1 lúc rồi, cô vẫn chưa mở cửa bước vào, cô vừa vui, vừa lo, vừa sợ. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Baekhyun nhưng sao lại trong hoàn cảnh này, cô đã từng mơ ước rằng khi cô mở mắt ra, người đầu tiên cô nhìn thấy là Baekhyun, anh sẽ đứng trước mặt cô mỉm cười thật tươi , nắm lấy tay cô... Taeyeon lấy hơi thật dài rồi xoay tay nắm cửa, ánh sáng lóe lên, một căn phòng tràn ngập ánh sáng mặt trời, ở đó có 1 chàng trai đang nằm đó, tay đang được truyền dịch. Taeyeon bất giác nhìn cậu, cậu còn đẹp hơn cả lúc cô tưởng tượng dù cậu đang mặc chiếc áo bệnh nhân kia và dừng như rất mệt mỏi. Taeyeon ngồi xuống bên cạnh giường, nắm lấy đôi bàn tay cậu áp lên má mình, cô đang cảm nhận hơi ấp từ cậu

– Mau tỉnh lại đi Baekhyun, cậu là đồ ngốc, tớ nhìn lại được rồi này. Vì vậy cậu hãy mau mở mắt ra nhìn tớ đi

.....
– Cô là ai vậy * Taeyeon giật mình quay ra chỗ người con gái vừa nói chuyện với cô*

– tôi ... * Taeyeon ấp úng *

– cô là ai và đang làm gì ở đây vậy * Seohyun đặt cặp lồng cháo xuống bàn rồi quay sang tiếp tục hỏi Taeyeon *

– tôi là bạn gái của Baekhyun, còn cô là ai?

– cô nói ai, đây đâu phải Baekhyun, cậu ấy là chồng chưa cưới của tôi đấy, cô có nhận nhầm người không?

– Gì cơ * Taeyeon hoang mang nhìn Baekhyun rồi lại nhìn Seohyun * Không, không nhầm được , cậu ấy là Baekhyun mà, tuy chưa nhìn cậu ấy bao giờ nhưng cảm giác của tôi không sai và hơi ấp đó không thể nhầm được

– ... * Seohyun cười lớn rồi tiến lại gần Taeyeon * Này, tôi nói lại lần nữa, cậu ấy là chồng chưa cưới của tôi.

– Không * Taeyeon quả quyết * Cậu ấy là Baekhyun, bạn trai tôi và tôi yêu cậu ấy.

– Hì hì * Seohyun mỉm cười rồi đưa tay về phía cô * Taeyeon, chị là Seohyun, chị của Baekhyun.

– Dạ O.O

– Vừa rồi chị chỉ trêu em một chút xem tình cảm của em dành cho Baekhyun có thật không thôi. Chắc em không nhớ chị đâu.

– Chị em mình gặp nhau rồi sao?

– Lúc đó e dẫn 1 con chó đi chơi ở sông Hàn và tý nữa là Baekhyun đâm vào em đó

– A!!! chị là chị của Baekhyun, chị Seohyun... vì chị mà em bị cậu ấy mắng

– ^^ ngồi xuống đi em, em nhìn lại được rồi à. May thật đấy

– Em cũng không ngờ là mình nhìn lại được...

– Taeyeon này, chuyện hôm qua, em có nhớ gì không?. Chị cũng là người trong cuộc, chị cũng biết những chuyện cần biết nên em đừng dấu chị chuyện gì cả. Em nhớ hoặc cảm nhận được cái gì thì cứ kể nhá. Em có nhớ ai bắt cóc em không, người đó có điểm gì nổi bật không? Còn nữa. Luhan .. có phải cậu ấy cắn Baekhyun không?

.....
Seohyun đóng của phòng lại rồi lặng lẽ đi về nhà. Taeyeon đã kể hết những gì cô ấy biết Seohyun nghe.

Lúc Taeyeon đang cho Gigner đi tiểu thì bị ai đó bịt miệng lại bằng thuốc mê , lúc tỉnh lại thì thấy mình bị bịt miệng và trói lại với chiếc ghế. Cô nghe thấy mấy tên thanh viên nói chuyện với nhau, lúc đó vì chưa tỉnh thuốc nên chỉ nhớ láng mán là " làm xong vụ này chúng ta sẽ nhận được một món hời ". Lúc sau thì thấy có tiếng động mạnh, bọn con trai hét ầm lên Sói sói, tiếng đánh nhau , gầm gừ vang lên rồi im bặt. Chú sói đó lại gần dùng miềng tháo khăn bịt mồm Taeyeon ra, cởi trói cho cô rồi cõng cô đi. Em không nhìn thấy nhưng em chắc đó là Luhan vì anh ấy đã hóa sói trước mặt em rồi. Baekhyun đến sau, cậu ấy đã cố gắng nói chuyện với Luhan nhưng anh ấy chỉ gầm gừ rồi sau đó ....

Seohyun về đến nhà thì Chanyeol lanh chanh ra hỏi

– sao rồi, thằng Baekhyun nó ổn chứ, mà sao về sớm thế, không ở lại trông nó à

– có Taeyeon ở đó rồi nên tớ về

– Taeyeon ... ?

– cô ấy khỏi mắt rồi

– Cái gì?

– sao ngạc nhiên vậy, bộ muốn người ta mù mãi hử

– Không phải ... đúng là trong cái rủi có cái may

– Luhan đâu.

– Mẹ cậu đang nấu cơm, chú Sooki và bố cậu đang trên lầu nói chuyện gì đó, Kris ... không biết luôn ...... Hả? cậu hỏi Luhan hả * Chanyeol tuân 1 tràng xong hỏi ngu ngơ *

– Cậu khùng rồi * Seohyun nhăn mặt rồi đi lên *

– Nó rốt mình ở trong phòng từ tối qua đó * Chanyeol nói với theo *

Đi ngang qua phòng Luhan, Seohyun dừng lại, cô mở cửa bước vào. Luhan ngồi chống 2 tay vào đầu gối ôm chặt đầu, đầu tóc thì bù xù, quần áo dính đầy bụi bẩn. Vẫn là bộ hôm qua, cậu ấy vẫn mặc nguyên nó. Hôm qua mọi người ở nhà tỏ ra rất lo lắng khi Luhan và Baekhyun rời khỏi nhà cho đến khi Luhan về với bộ dạng thảm hại này, khóe miệng vẫn còn dính máu

– công ty XXX – đường 2xx-XX, nhanh lên ... không ... Baekhyun sẽ chết.

Từ lúc nói ra câu đó đến giờ cậu ấy vẫn không nói thêm 1 câu nào cả, cả nhà sau khi đưa Baekhyun và Taeyeon vào viện thì cũng hiểu được 1 phần nào. Không ai đả động gì đến Luhan cả, bây giờ không phải lúc, nhưng cô thì không thể đứng nhìn anh như thế mãi được. Cô đi từng bước một đến chỗ Luhan, giang tay ra và ôm Luhan vào vòng, đôi mắt anh mở ra, vô hồn. Anh không đẩy Seohyun ra mà lại nhắm mắt lại tựa vào người cô. Điều này làm cô hết sức ngạc nhiên, cô đã lấy hết dũng khí ra để ôm anh nhưng trong lòng lại nơm nớp lo sợ rằng anh sẽ đẩy cô ra và từ chối cô 1 lần nữa

– Luhan ...

– Mình mệt mỏi lắm rồi ... Seohyun à ...

– Mình ở đây , sẽ luôn ở đây.

Seohyun xoa xoa lưng anh còn anh đưa tay lên bám chặt vào áo cô, anh nấc lên từ hồi. Anh đang khóc, anh muốn dấu những giọt nước mắt này đi, anh cần 1 chỗ dựa.

....
– Taeyeon à, Taeyeon ...

Sehun , Yoona í ới sang phòng Baekhyun gọi Taeyeon thì bị cô lườm phát , đưa ngón tay lên miệng

– Suỵt .... Be bé cái mồm thôi, bộ mất cậu muốn ăn đòn hử

– ra đây, nhanh lên * Yoona nói nhỏ rồi vẫy vẫy Taeyeon *

– làm gì * hất cằm * tớ không ra đâu

– Yaaaa cậu thích phản quốc hả * Yoona chống tay 2 bên hông *

– chị Taeyeon ra đi không Yoona hét lên bây giờ * Sehun thêm mắm thêm muối *

– Có chuyện gì thế * cuối cùng Taeyeon cũng phải mò ra ngoài *

– đi khám tổng thể xem thế nào đã * Yoona kéo cô đi *

– để lúc khác cũng được mà * Taeyeon ngồi bệt xuống đất không chịu đi *

– này, mẹ cậu đang đợi ở đó đó

– Yoona nói đúng đấy, chị đừng làm mẹ chị lo thêm chứ * Sehun nói *

– Yoona * Taeyeon nói nhìn chằm chằm vào Sehun rồi nhìn cô bạn mình * 2 người ... không xưng chị em nữa à ... chẹp chẹp ..

– Yaaaa, đừng có đánh trống lảng * Sehun và Yoona đồng thanh *

– Ô mô, nhìn 2 người sợ chưa kìa

– đi thôi * Sehun và Yoona mỗi người 1 bên kéo Taeyeon đi xồng xộc *

– làm gì vậy , bỏ ra, tớ đi bình thường là được mà. Hix

– ngay từ đầu đã thế có phải ngoan không * Yoona cười nhăn răng *

– Lay đâu * Taeyeon ngó nghiêng *

– Anh ý về rồi, bảo ở đây cũng chỉ vướng chân vướng tay * Sehun buồn nói *

– sao cậu ấy lại nghĩ thế chứ * Taeyeon thắc mắc *

– Cậu giải vờ ngu đó à, Tớ không nghĩ là cậu không biết là Lay rất thích cậu. Cậu bỏ Lay để đến với Baekhyun tớ đã không nói gì rồi. Tình cảm của cậu tất nhiên là bọn tớ tôn trọng nhưng ... tội Lay quá

– Chị Taeyeon này, Lay sắp đi du học nước ngoài đó

– du học nước ngoài ?

– nói vậy chứ cậu tý bảo về Trung Quốc đó, quê gốc cậu ý ở đó mà ... Tại cậu hết đó Taeyeon.

Taeyeon cúi mặt xuống đất, cô biết chứ nhưng cô yêu Baekhyun, không phải Lay. Nếu tỏ ra yêu Lay thì sẽ càng làm cậu ấy khổ hơn mà thôi.

.....
– Bác sĩ, cháu nhà tôi nó thế nào rồi

– thật bất ngờ, tôi cứ nghĩ mắt cháu sẽ không lành lại

– mọi thứ khác vẫn ổn chứ ạh

– rất tốt, không có tổn thường gì đáng lo ngại hết, còn về mắt, tôi nghĩ là có sự việc gì đó tác động lớn đến ý chí của cháu nên nhìn thấy được.

– Vậy ạ, tốt quá rồi. Cám ơn bác sĩ

....
– Bác sĩ bảo sao hả mẹ

– rất tốt, con thật may mắn đó , cực cưng của mẹ

– Vậy, nay cho con ở lại trông Baekhyun nhá! * Taeyeon hớn hở *

– Gì ? không được, con gái ở lại 1 mình ở bệnh viện à? Còn người nhà Baekhyun mà?

– Mẹ à , vì con mà cậu ấy bị thường mà.

– Không được, mẹ nói không là không.

– MẸ * Taeyeon nũng nĩu *

– Không ... mà nghe nói Baekhyun bị chó cắn à, 1 con chó rất to, TO ... nó to thế nào nhỉ ??? mà cắn thằng bé ra nông nỗi này , Chỉ 1 phát cắn .. ôi ôi

Taeyeon lắc đầu nhìn mẹ mình " Mẹ à, là Sói chứ không phải chó đâu '' cô đi thẳng phòng Baekhyun, giật mình khi thấy Kris ở đó

– Anh ... anh là ai vậy? * người này là ai, không phải Luhan, Luhan tóc bạch kim, không phải tóc đen như thế này, anh ta còn bấm 3 – 4 cái lỗ tai nữa chứ @@ "

Kris không nói gì mà cứ ở đó nhìn mẹ con cô. Taeyeon lùi lại 1 bước, có gì đó ở con người này làm cô thấy sợ và rất quen thuộc.

– Kris, cậu làm gì ở đây vậy * Chanyeol lên tiếng *

Kris lặng lẽ ra khỏi phòng, Chanyeol cúi đầu chào mẹ con Taeyeon

– Cháu chào bác, Taeyeon, chào em

– anh biết em * Taeyeon trố mắt chỉ tay vào mình *

– anh là bạn Luhan, cậu ta cũng thế * chỉ tay theo Kris * cậu ra tính tình như vậy đó, rất vô cảm và ýt nói. Bọn anh mới từ Mỹ về thăm Luhan nên cũng ở chung nhà với Baekhyun.

– Bạn, vậy anh cũng ... * Taeyeon nhìn mẹ cô rồi in bặt, chuyện này không nên nói *

– Ukm, đúng rồi, em rất thông minh.

Taeyeon cười cố nhìn Chanyeol " rốt cuộc có tất cả bao nhiêu con Sói vậy T^T "

– nay anh sẽ ở đây coi Baekhyun nên em với bác về đi, mai em đến cũng được mà.

– Vậy em với mẹ về trước.

Chanyeol thở dài nhìn theo Taeyeon

– Mình mà đến muộn tý nữa không biết Kris sẽ làm gì 2 người đó nhỉ, mà hắn ta trốn đi cả ngày, hóa ra ở đâu à, không phải chứ. * nhìn Baekhyun * chả nhẽ cậu ta biết được gì rồi sao?

.....
12h00' Bệnh viện – phòng Baekhyun

Ngón tay Baekhyun bắt đầu động đậy, mồ hôi tấm tấm trên gương mặt , đôi lông mày co lại, kẽ động đậy. Baekhyun đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt thoáng đổi màu đỏ rồi lại trở lại màu đen. Cậu ngồi bật dậy, Chanyeol đang nằm gục đầu ở giường mắt nhắm mắt mở nhìn Baekhyun, anh choảng tỉnh ngồi trước mặt cậu.

– Baekhyun, tỉnh rồi hả, sao không gọi tôi

Baekhyun từ từ quay mặt sang nhìn Chanyeol làm anh đơ người ra

– Baekhyun, cậu ...

....
– Baekhyun à, tớ đến rồi nè

Taeyeon cầm theo 1 lẵng hoa quả đến phòng bệnh thăm Baekhyun nhưng vừa mở cửa ra thì lẵng hoa rơi bịch xuống đất. cô không thấy Baekhyun đâu cả, cô cuống cuồng đi tìm y tá

– chị ơi, bệnh nhân ở phòng 129 đi đâu rồi chị

– 129. đợi tôi 1 chút ... à, tối qua đã xuất viện rồi

– Xuất viện. thế là thế nào, cậu ấy còn chưa tỉnh mà, mà sao lại là đêm chứ?

– cái này tôi không biết, là gia đình có yêu cầu, với lại cậu ấy cũng tỉnh rồi. Đáng lẽ là đợi đến sáng nay nhưng gia đình cậu ấy nằng nặc đòi chuyển nên chúng tôi mới đồng ý.

Taeyeon như mất hồn quay đi, vậy là sao chứ, sao xuất việt đột ngột vậy, còn không báo cho mình biết chứ, mình đâu có biết nhà cậu ấy ở đâu đâu. Đang buồn chán thì Taeyeon thấy bóng Kris đi thoáng qua cửa lớn, tất nhiên là cô đã chạy đuổi theo Kris.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro