CHAP 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Taeyeon chạy như bay đến chỗ Kris, nếu cô để mất dấu Kris cô sẽ không tìm được Baekhyun, cô túm lấy tay áo anh khéo lại, vừa ngước mặt lên vừa thở

– Xin lỗi

Kris mặt lạnh nhìn cô

– anh ở cùng nhà với Baekhyun đúng không? có thể cho tôi biết địa chỉ nhà được không?

Kris chau mày nhìn cô rồi nhìn xuống cánh tay mình đang bị cô bấu víu. Taeyeon biết ý thụt tay lại. Kris lấy trong túi áo ra mảnh giấy rồi viết cái gì đó đưa cho cô rồi đi thẳng. Taeyeon cầm lấy tờ giấy, đó là địa chỉ nhà. Cô mừng rỡ nhảy cẫng lên, mà sao anh ta không nói gì, chả lẽ bị câm à ???

* biing boong * Taeyeon không ngừng ấn và nhún nhún nhảy nhảy nhìn qua cái cổng , căn bản là chiều cao của cô có hạn nên không thể ngó vào nhà được.

– Taeyeon * Seohyun ra mở cửa và ngạc nhiên khi thấy cô *

– Chị Seohyun

– sao em biết đường mà đến đây vậy?

– Chị, cho em gặp Baekhyun đi, cậu ấy xuất hiện sao không bảo em vậy ?

– em về đi

– Chị, sao thế chị

– Giờ em không gặp Baekhyun được đâu...

– Chị * Taeyeon giữ chặt tay Seohyun, nhìn cô bằng ánh mắt cún con * wae ? cậu ấy không muốn gặp em ư , tại sao vậy? Dù cậu ấy không muốn nhưng chị hãy nhắm mắt mà giúp em chứ T^T

– đi theo chị.

Seohyun rất dễ mềm lòng trước câu nói của Taeyeon và cô cầm tay Taeyeon kéo vào nhà, không bỏ tay ra.

– Ơ , gì thế này * Chanyeol mắt chữ A miệng chữ O chỉ tay vào Taeyeon *

– tớ đưa Taeyeon lên gặp Baekhyun

– Cậu nghĩ kĩ chưa đấy

– Một chút thôi, không sao đâu

Taeyeon chưa kịp cúi đầu chào đã bị Seohyun lôi rốc cổ lên lầu, Chanyeol chẹp miệng nhún vai rồi tiếp tục mân mê đĩa Hotdog. Dừng lại trước của phòng Baekhyun, Seohyun quay lại bá chặt 2 vai Taeyeon từ tốn nói

– Taeyeon, nghe chị nói này, em phải hết sức bình tĩnh, đừng hoảng loạn hay tỏ ra ý gì nhá

– Dạ ??? ý chị là sao

– Baekhyun, nó ....

– aaa * Tiếng kêu của Baekhyun cùng tiếng đập vỡ đồ đạc loảng xoảng vang lên *

– Baekhyun à

Seohyun lo lắng mở cửa bước vào, khung cảnh hiện lên trước mắt Taeyeon nhưng 1 bãi chiến trường, đồ đạc gần như bị đập vỡ hỏng hóc, chăn gối bị rách, bị xẻ ngang dọc. Đau lòng hơn là Baekhyun đang quoằn quọai bám lấy thành giường, gân tay và các mạch máu ở thái dương nổi lên, cậu thở dốc, mồ hôi vã ra như tắm. Seohyun chạy lại giữ chặt người Baekhyun

– Bình tĩnh Baekhyun, hãy hít thở thật đều, thư giãn đầu óc.

– aa bỏ ra

Baekhyun không thể khiểm soát nổi bản thân và những cơn đau đang hành hạ cơ thể cậu, cậu hất ngã Seohyun vào tường rồi xông ra cửa. Taeyeon chặt cậu lại thì bị Baekhyun bóp chặt cổ, đây không phải Baekhyun mà cô biết, đôi mắt cậu trở nên dữ tợn , khát máu và có thể quất ngã mọi thứ cản trở đường đi của mình. Taeyeon bắt đầu không thở nổi, mặt cô nghẹn đỏ lên nhưng ánh mắt thì vẫn nhìn Baekhyun không rời ...

Baekhyun ... Baekhyun ! mình là Taeyeon đây ...

– Tae .. Taeyeon ...

Đôi mắt cậu dần dần dãn ra và đôi tay cậu được nới lỏng, Taeyeon ngồi thụt xuống đất ôm cổ thở gấp, ho sù sụ. Baekhyun đi dật rùi nói không nên lời

– T.. ae .. Tae ... Yeon.. cậu , cậu làm gì ở đây vậy

– Taeyeon, em không sao chứ * Seohyun dậy đỡ cô lên *

– Tớ ... nhớ cậu * Taeyeon ngước mặt lên nhìn Baekhyun *

– Cậu ... nhìn thấy tớ?

– ukm, tớ nhìn lại được rồi, tớ đã thấy được cậu rồi ... * Taeyeon nói như khóc, đưa tay với lấy cậu nhưng cậu vẫn đi tránh cô và lùi lại *

– cậu về đi

– Baekhyun ...

– Tớ bảo cậu về đi mà

Baekhyun hét lên, lần này thì cậu quay lưng lại với cô khiến cô rất sock, Seohyun nhìn Taeyeon lắc đầu rồi kéo cô ra khỏi phòng.

– Taeyeon này, từ lúc bị Luhan cắn thì dường như vỏ bọc mà mẹ Baekhyun tạo ra để biến nó trở thành người đã vỡ rồi. Baekhyun đang dần trở thành con con Sói ... Lúc này không thích hợp để em ở cạnh Baekhyun đâu. Em hãy cố gắng đợi, khi nào bình thường lại nó sẽ đến tìm em mà. Chắc chắn là vậy.

– Em có thể đợi, nhưng liệu cậu ấy ...

– Baekhyun chắc chắn là không muốn em thấy tình trạng nó như bây giờ nên mới bảo em về, em đừng suy nghĩ nhiều quá

Taeyeon mỉm cười rồi gật đầu, Seohyun vuốt tóc cô an ủi rồi đưa cô xuống. Dừng lại, Luhan đang đứng trước mặt 2 người, Taeyeon mở to mắt ra nhìn anh còn anh dùng ánh mắt nhớ nhung nhìn cô.

Seohyun vén tấm rèm che cửa sổ ra nhìn Luhan đưa Taeyeon về. Đi được một đoạn Taeyeon quay lại nhìn Luhan

– anh đưa em đến đây được rồi, còn 1 đoạn nữa là đến bến xe bus...

– anh có chuyện muốn nói với em

– ... * Taeyeon mỉm cười nhìn anh *

– chuyện của Baekhyun ...

– nếu là chuyện của Baekhyun thì anh không cần phải nói gì đâu * Taeyeon đưa ngón tay lên bịt miệng Luhan lại *

– không anh nhất định phải nói * Luhan cầm lấy cô tay Taeyeon kéo cô đi *

– anh làm gì vậy, bỏ tay em ra ...

......
– Luhan à, đừng kéo em nữa ...

Luhan dừng lại và thả tay Taeyeon ra

– Đây , đây là ...

Cô rất ngạc nhiên khi Luhan kéo cô đến chỗ cây cổ thụ bên bờ sông Hàn. Anh nhẹ nhàng vuốt tay mình lên thân cây.

– Baekhyun giờ cậu đang ở đâu?
Đừng giận tớ vì tớ đã không cho cậu biết việc đó?
Đừng tránh tớ nữa, hãy ở nơi nào đó mà tớ có thể tìm thấy cậu!
Cậu vẫn sống tốt chứ Baekhyun. Hãy nói với tớ rằng cậu vẫn ổn.
Tớ nhớ cậu ... rất nhiều.
* Luhan đọc xong những dòng chữ cô đã khắc lên cây những ngày Baekhyun bỏ nhà đi, anh tiến lại gần phía cô *

– Sao anh biết chỗ này ? * Taeyeon hỏi *

– từ hôm Baekhyun bỏ nhà đi anh có đi tìm cậu ta. Chính anh cũng không hiểu sao mình lại làm vậy. Rồi anh tìm thấy cậu ta, em biết gì không? Bất cứ lúc nào cậu ta cũng theo sau em, từ lúc em ra khỏi nhà cho đến lúc em về đến cổng. Anh tình cờ biết được chỗ này. Khi em khắc lên cây, anh và Baekhyun đều đọc được nó. Anh đã ghen tị với cậu ta biết bao nhiêu, tại sao không phải là anh, anh thua kém gì cậu ta sao? Anh luôn là người thứ 3 đứng nhìn 2 người hạnh phúc bên nhau. Trên đời này anh luôn cho rằng mình là người khổ nhất, tất cả những gì anh có đều bị cậu ta cướp hết, bố anh, niềm vui, hy vọng và em.

Luhan đưa tay lên vuốt má cô rồi ôm lấy cô, Taeyeon giật mình đẩy anh ra nhưng không được

– 1 lần thôi, 1 lần này thôi, hãy để anh ôm em lần cuối.

.......
Anh sẽ cố gắng quên em. Em không thuộc về anh. Hãy ở bên cạnh Baekhyun, giờ này nó cần em. Hãy đi đến cùng con đường em đã chọn. Hãy cho anh thấy anh từ bỏ em là 1 điều đúng đắn. Hãy hạnh phúc.
.......

Mở cửa phòng Baekhyun, Luhan bước vào

– Nhìn tôi thành ra thế này chắc anh vui sướng lắm nhỉ * Baekhyun lạnh lùng nói *

– tôi biết giờ có nói gì thì cũng đã muộn, đối với cậu nó chả khác gì lời biện minh giả dối.

– vậy làm ơn ra ngoài đi và để tôi yên.

– Anh xin lỗi.

Baekhyun bàng hoàng khi Luhan xưng hô thế với cậu. Luhan rút từ trong túi ra tấm ảnh bố anh chụp cùng cô Hyun để trước mặt Baekhyun rồi đi ra ngoài. Cầm bức ảnh trên tay, Baekhyun lấy tay bịt miệng mình lại...
Luhan đóng cửa phòng rồi nhìn chú Sooki:

– Ông vào nói chuyện với em ấy đi. Nó đang đợi 1 lời giải thích từ ông đó * quay lưng đi *

– Luhan ... bố xin lỗi và ... cảm ơn con.

– đừng cảm ơn tôi, tôi làm thế không phải vì ông mà gì lương tâm tôi không cho phép.

Sau cái đêm Baekhyun tỉnh lại, mọi câu chuyện trong quá khứ không thể nào che đậy được nữa, mọi người đã biết Baekhyun là Sói, là con của chú Sooki và cô Hyun, là em cùng cha khác mẹ với Luhan. Gia đình ta chính thức có thành viên mới nhưng chuyện Baekhyun có dòng máu của 2 loài chảy trong người thì vẫn được giấu kín trừ chú Sooki và Kris là không biết. Luhan xuống dưới nhà, anh đưa mắt nhìn Seohyun

– Mình làm rất tốt phải không? Cám ơn cậu vì đã cho mình biết mọi thứ.

..........
– Tôi đây, khi nào nhận được mẫu máu tôi gửi cậu thì xét nghiệm rồi báo kết quả cho tôi. Nhớ phải thật chính xác. Tôi cần phải xác nhận 1 số chuyện

Kris cúp máy điện thoại lại. "Rốt cuộc cậu là Sói hay là con gì vậy, dù có từ người thành sói thì cũng không thể tạo ra luồng khí mạnh thế được. Baekhyun! Rốt cuộc cậu muốn trở thành cái gì đây."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro