CHAP 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

– Chị ơi đi tập thể dục với em không ?

– không, chị đang nấu cơm, em đi một mình đi?

Baekhyun buộc dây dày rồi chạy bộ ra bờ sông Hàn, chạy bộ vào chiều tối là một sở thích của cậu, với lại cậu rất muốn ngắm mặt trời lặn... Dừng lại, cậu thấy Taeyeon ngồi ở đó, chỗ mà lần trước cậu đã suýt đâm phải cô. Ginger đang chạy xung quanh cô, thấy Baekhyun tự nhiên sủa inh ỏi, Taeyeon kéo dật Ginger lại ôm nó vào lòng

– mày lại định làm gì nữa hả? tao không cho mày làm tao mất mặt như lần trước đâu.

– nó đúng là '' đồ gây họa'' mà.

Taeyeon giật mình ngước lên trên, giọng nói quen quá, nhưng cô không nhớ ra. Baekhyun ngồi xuống cạnh Taeyeon và 2 người bắt đầu trò chuyện

– lần nào ra đây cũng gặp cậu nhỉ?

– lần nào ra đây?... mà cậu là ai thế?

– nếu là người ngoài chắc họ sẽ nghĩ cậu có vấn đề về não bộ khi gặp bạn cùng lớp mà lại hỏi '' cậu là ai? ''

– Bạn cùng lớp .... A! cậu là học sinh mới chuyển đến phải không? Baekhyun !

– ukm, đúng rồi?

– Xin lỗi, tại tớ ...

– Xin lỗi cậu * Baekhyun ngắt lời Taeyeon *

– Hử ? sao lại xyn lỗi tớ?

– Tớ là cái thằng tồi hôm nọ chửi mắng cậu ở đây 4 hôm trước đó.

– Hả * Taeyeon đã ngạc nhiên vì lần trước khi nghe thấy cậu giới thiệu về bản thân ở lớp cô đã thấy quen rồi, hóa ra là cậu ấy * Tớ quên rồi hì hì, với lại lúc đó cậu đâu có biết tớ không nhìn thấy được.

– dù sao cũng xin lỗi cậu .

* ẳng * Ginger sủa lên vài phát nữa, lao tới chỗ Baekhyun cắn lấy cái gấu áo gằng xé
– này này Ginger mày làm gì vậy * Taeyeon hốt hoảng *

– haha hình như nó không thích tớ thì phải?

– không đâu, nó ngoan lắm mà, mọi lần nó thân với mọi người lắm ý, chỉ cắn sủa inh ỏi khi gặp mấy con chó khác thôi ...

Taeyeon dừng lại rồi đưa tay lên miệng mình bịt chặn lại, ngượng ngùng nói lí nhí
– xyn lỗi tớ không có ý bảo cậu là /// ...là chó... /// đâu, Ginger nó chỉ cắn ...

– được rồi được rồi, không sao mà, tớ sẽ coi đó như một sự trả thù nhẹ nhàng.

– trả thù nhẹ nhàng ....

Nói rồi cả 2 cười phá lên, họ ngồi đó nói chuyện mà không biết mặt trời lặn từ lúc nào? Trời bắt đầu về đêm, Baekhyun đưa Taeyeon về tận nhà.

– 23/9 nhà cậu ở đây hử?

– ukm, cám ơn cậu đưa tớ về nhà.

– tớ không yên tâm để cậu với Ginger về nhà 1 mình.

Baekhyun cười định cúi xuống xoa đầu Ginger thì bị nó sủa, tý nữa là cắn vào tay, Taeyeon cười nói:

– thôi cậu về đi, muộn rồi, mai gặp lại ở lớp

– ukm, vậy tớ về nhá !! bye bye

– bye!

Taeyeon nhún vai 1 cái rồi đi vào trong đó. Ở đó, tại cái ngõ ẩn khuất trong bóng tối, có đôi mắt đang nhìn cô, đôi mắt đó đang chuyển dần từ màu đen trang màu đỏ rồi vụt biến mất. Baekhyun về nhà thì mọi người đang ngồi đợi cậu ở bàn ăn.

– sao về muộn thế Baekhyun * Seohyun hỏi *

– em gặp bạn nên nói chuyện hơi lâu ạ

– bạn, em hòa nhập nhanh hơn chị nghĩ đó * cười * ngồi xuống ăn đi kẻo nguội.

Luhan chả nói chả rằng đứng dậy đi lên phòng
– cháu không đói, mọi người cứ ăn đi.

– Luhan nó sao vậy * ông bố hỏi *

– tôi cũng không biết, từ lúc nó về đã vậy rồi * bà mẹ đáp *

– vậy sao, lúc về học tôi có thấy thế đâu

– không, vừa rồi cơ, nó vừa mới đi đâu về đó

– vậy sao, thôi ăn cơm đi.

Luhan lên phòng đóng cửa lại , khóa chốt bên trong, anh đi thẳng đến giường mà không thèm bật điện lên, mở ngăn kéo tủ lấy ra bức ảnh 1 người đàn ông cùng đứa con gái kết tóc 2 bên đang ôm 1 con Sói với bộ lông màu bạch kim, con Sói đó còn to hơn cả người cô bé nữa.

– chưa gặp cô ấy à?

– chưa * Luhan nói với cái bóng đen xì ngồi vắt chân trên cửa sổ *

– hay thật, thế đến nhìn cái rồi đi đấy à, lãng mạn ghê * cười khẩy *

– thôi đi, cậu vào đây có để cô chú thấy không đấy

– cậu nghĩ tôi là ai, đến cả Seohyun cũng không đánh hơi thấy tôi đâu * nói rồi cái bóng đen nhảy phóc xuống sàn bật điện lên, một khuân mặt khá đẹp zai + pha ýt chút Tửng hiện lên *

– cậu tự cao quá đó Chanyeol ạ !

– cậu nên nhớ tôi là người giấu '' mùi '' của mình tốt hơn bất kì ai trong bộ tộc duy nhất còn lại của chúng ta.

– Vâng được rồi! việc tôi nhờ cậu , câu tìm hiểu thêm được gì chưa?

– một tháng trước Taeyeon đi siêu thị, lúc qua đường thì bị xe quẹt.

– ai vậy?

– không biết, cảnh sát cũng bó tay, họ chỉ tìm thấy chiếc xe đó ở gần khu xử lý rác của thành phố thôi.

– cậu đến chỗ chiếc xe đó rồi đúng không?

– ukm

– liệu cậu có tìm ra được hắn không?

– hơn tháng rồi, mùi cơ thể bay hết, cậu nghĩ tôi làm được à! Với lại cũng chỉ là một thằng người tầm thường, chắc say rượu hay gì đó nên quẹt phải cô ấy thôi, đâu cần cậu phải tìm mà trả thù.

– tôi không nghĩ vậy, nếu là người thường thì cảnh sát đã tìm ra hoặc đó là 1 tay sát thủ chuyên nghiệp, mà Taeyeon vốn chẳng làm gì mà bị sát thủ xờ gáy cả, vậy nên ...

Chanyeol khưng lại, liếc mắt nhìn cậu bạn của mình hoài nghi. Luhan đứng dậy, trèo lên cửa sổ, ánh mắt anh thoáng buồn:

– tôi biết rồi, cậu về Mỹ đi, và nhớ để ý '' Cậu ta '' hộ tôi, giờ thì rút thôi.

Nói rồi Luhan nhảy khỏi cửa sổ từ lầu 3 xuống, Chanyeol chẹp miệng rồi cũng nhảy theo. Gió ngoài cửa sổ làm tán cây xào xạc, Seohyun đang rửa bát bị giật mình, cô chạy ra ngoài cửa, cô thấy cái bóng đẹp vụt qua ở đằng xa, cô nheo mắt lại, cô hy vọng là mình đã nhìn nhầm, đó không phải là thứ cô đang suy nghĩ.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro