CHAP 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuông đồng hồ báo thức điểm 6h sáng, Baekhyun tò tay từ trong chăn ra khua lấy đồng hồ mãi mà không được, cậu lật tung chăn lên tìm cái đồng hồ đập 1 phát ... im lìm. Vươn vai, vặn vẹo vài cái, Baekhyun vừa đi xuống bếp vừa ngáp ngắn ngáp dài, lấy bình nước lạnh trong tủ ra tu 1 hơi dài. Quay người lại Baekhyun giật bắn mình khi thấy Luhan bỏ tay túi quần đứng lù lù đằng sau nhìn mình:

– Yaaa, anh định dọa ma ban ngày đấy hả?

Luhan im lặng đẩy Baekhyun sang 1 bên, mở tủ lấy hộp thịt cùng ýt cơm cuộn để xuống bàn:

– lần sau lấy nước xong thì ra bàn mà uống, đừng đứng đó chắn cái tủ lạnh, nó không phải của mình cậu.

Baekhyun tức tím mặt lên thẳng phòng đóng cửa cái * rầm * kèm theo đó là tiếng bàn ghế xô đẩy nhau, khóe miệng Luhan sẽ nhớn lên và tiếp tục bữa sáng của mình.
Khuân mặt cau có theo Baekhyun ra tận ngoài cửa, thấy chiếc mui trần đậu ở sân cậu tiện chân đạp 1 phát.

– cậu chỉ được đến thế thôi à? * Luhan đứng dựa vào tường nói *

– tại nó chắn lối đi của tôi thôi.

– Cũng tại nhà cậu không có gara

– Này, tôi thấy nhà anh chẳng phải khó khăn đến mức phải ở lại nhà tôi. Tôi nghĩ anh nên thuê lấy 1 căn hộ nào đó rộng rãi dọn ra ngoài mà ở.

– Cậu yên tâm * Luhan lấy chiếc kính đen cài ở ngực ra đeo * tôi sẽ không ở lại đây lâu đâu * rồi bám tay lên thành cửa ô tô nhảy một cách nhẹ nhàng vào trong xe * Sao, muốn quá giang đến trường không? * Luhan quay lại nhìn Baekhyun.

– Cám ơn! Tôi đi xe bus

Luhan cười, khởi động máy phóng vụt đi như lướt trên gió vậy, chẳng mấy chốc là đến trường. Luhan đậu xe ở gara gần cổng, khoác balo trên vai, đi ngang qua cổng bảo vệ thì bị chặt lại:

– Này nhóc, cậu không biết trường này cấm học sinh nhuộm tóc à * chú bảo vệ râu ria sồm soàm cầm gậy chắn ngang người Luhan *

– Đây là màu tóc '' nguyên thủy '' của tôi, có thắc mắc thì chú nên tìm gặp hiệu trưởng để biết thêm thông tin chi tiết.

Luhan gạt nhẹ chiếc gậy ra rồi đi thẳng mặc cho ông ta đứng đực người ra, vốn dĩ cả cái trường này chả ai thấy ông mà không sợ xanh mật, đằng này thái độ của Luhan coi ông ta chỉ là người làm công ăn lương không hơn không kém. Đi đến giữa sân trường Luhan dừng lại, hít 1 hơi dài, liếc nhìn ra cầu thang dãy B dành cho học sinh năm 2, cậu nhìn thấy Lay đã dắt Taeyeon đi lên, con ngươi đen láy của cậu dãn ra, đôi mắt mở to. Như người vô hồn Luhan bất giác đi theo Taeyeon

.....
Tại lớp học

Taeyeon đút tay vào túi áo dựa lưng vào ghế, dột nhiên cô ngồi dựng dậy, tay không ngừng lục túi áo " nó đâu mất rồi " ... nhớ đến việc hôm qua cô thụi tay vào người Lay, Taeyeon quay lại hỏi:

– hôm qua tớ đánh cậu tớ có làm rơi cái gì từ túi áo ra không?

– ... hình như là không, mà tớ cũng không để ý, cậu đánh mất gì à?

– đó là 1 sợi dây chuyền bạc, mặt vòng là biểu tượng của ánh sáng ý. * Taeyeon lo lắng *

– Dây chuyền!!! tớ có thấy cậu đeo dây chuyền bao giờ đâu

– thôi chết rồi, tớ không thể làm mất nó được...

Taeyeon luống cuống ngồi thụt xuống đất , tay không ngừng mò loạn xạ cho đến khi tay cô chạm phải tay 1 ai đó, theo bản năng Taeyeon rút tay lại

– em đang tìm gì à? * cả lớp vô cùng ngạc nhiên, tất cả đều không biết Luhan đã ngồi trước mặt Taeyeon từ lúc nào *

– ... * Chợt nhớ đến người có mái tóc bạch kim ngày hôm qua Yuri nhắc đến Taeyeon liền hỏi * Anh là ai?

– em ... * Luhan chống 2 tay xuống đến ghé sát mặt vào mặt Taeyeon * em không nhớ anh sao?

Taeyeon ngả người xa đằng sau, hơi thở của Luhan phả vào mặt cô làm cô bối rối, Lay kéo phắt Taeyeon đứng dậy rồi gắt lên

– làm trò gì vậy?

– không phải chuyện của cậu thì đừng chõ miệng vào, tôi đang nói chuyện với Taeyeon, không nói chuyện với cậu

– cái gì * Lay tức giận định lao người về phía trước thì bị Taeyeon túm lại *

– anh là ai tôi không nhớ, và tôi cũng không muốn biết? Vì vậy anh đừng làm ầm ầm lớp tôi lên.

Taeyeon vừa nói vừa giơ tay ra léo ghế rồi từ từ ngồi xuống bàn, thấy hàng động của Taeyeon không được ổn, Luhan tiến lại gần dùng tay áp sát 2 bên má, nâng mặt Taeyeon nhìn thẳng mặt mình:

– em không nhìn thấy anh à?

– anh làm gì vậy * Taeyeon giật mình *

– tên này ...

Lay vụt tay định táng cho Luhan 1 phát nhưng lại bị tay Luhan chộp lấy rất nhanh, siết chặt lại làm Lay tê cứng người. * bụp * chiếc cặp ở đâu quoăng vào lưng Luhan, anh quay lại thì thấy Baekhyun đứng đó.

– anh đang làm gì ở lớp tôi thế hả? * Baekhyun bình thản đáp *

– tránh ra, không phải việc của cậu

– có đấy, anh đang làm phiền và gây gổ với bạn tôi.

Đúng lúc tiếng chuông reo lên, Luhan nhìn Taeyeon nói rồi đi ra khỏi lớp
– anh sẽ làm em nhớ ra, nhất định là vậy.

Lay nắn nắn cổ tay mình, quay sang nhìn Baekhyun với ánh mắt nghi ngờ, Taeyeon dường như vẫn còn sock, thật sự cô không biết điều gì đang diễn ra, cô muốn nhìn thấy mọi thứ, mọi việc, cô ôm đầu mình, tự trách mình thật vô dụng.
Luhan lôi điện thoại ra và gọi đến 1 số nào đó, đầu dây bên kia bắt máy, anh lạnh lùng nói '' tìm hiểu đến đâu rồi'' ... '' tôi biết rồi '' Cúp máy, anh quay lại nhìn lên lớp học của Taeyeon.

Em đã hứa với tôi rồi, tại sao em lại quên.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro