Chap 50 + 51 + 52 + 53

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 50

Chạy tới chạy lui một vòng, cuối cùng lại quay trở lại phòng ngủ.

Yoseob cảm thấy vô cùng quẫn bách và căm phẫn.

Hai tay của cậu bị trói thật chặt, buộc trụ trên đỉnh đầu, mà cơ thể thì bị Yong JunHyung đặt ngang trên giường.

Yong JunHyung chậm rãi cởi quần áo của cậu ra.

Chiếc sơ mi màu xanh lam cậu khoác thêm vào bị kéo lên, vòng eo mảnh khảnh dần lộ ra, vòng 2 bằng phẳng, không có tỳ vết. Tiếp tục hướng lên phía trên, khuôn ngực trắng nõn mềm mại.Còn có hai bên xương bả vai tinh tế nhô lên, đặc biệt xinh đẹp.

Ngay sau đó, nút quần jeans của cậu cũng từ từ bị bật mở, kéo khoá trượt xuống, quần cũng chầm chậm cởi xuống. Hai bắp đùi nho nhỏ săn chắc, bóng loáng thẳng tắp, chỉ mới nhìn thôi đã thấy mê người rồi.

Tiếp theo, chiếc quần lót kia bay vèo trong không trung, từ từ chậm rãi hạ cánh xuống nền nhà.

Yoseob bắt đầu cựa quậy quẫy đạp giãy dụa người.

"Đừng tốn sức nữa, em không thể nào chạy thoát khỏi tay anh đâu." Yong JunHyung nói.

Động tác của anh chậm chạp mà nhàn nhã như đi chơi, làm cho Yoseob cảm thấy tê liệt dần dần.

Sau đó, mảnh vải cuối cùng trên người cậu cũng bị lột xuống, tất cả cơ thể cậu lúc này đã hiện ra trước mắt Yong JunHyung.

Yong JunHyung bắt đầu cởi đến áo của anh, từng nút áo dần mở ra, tiếp theo, bộ ngực rắn chắc của anh đã lộ ra trước mắt Yoseob.

Vạm vỡ, săn chắc, màu đồng rám nắng.

Vóc dáng tuyệt mỹ không thua kém bất kì người mẫu nam nào trên tạp chí hay trên ti vi cả.

Nhưng mà Yoseob bây giờ không có tâm trạng nào để chiêm ngưỡng và bình luận, bởi vì— Yong JunHyung đang cởi quần!

Yoseob quá sợ hãi, giãy dụa như bị rắn độc cắn không bằng ấy.

Nhưng lập tức Yong JunHyung đè cậu xuống, cảnh cáo: "Anh hy vọng em có thể ngoan một chút, làm cho bản thân chịu ít đau đớn một chút."

"Thật cảm ơn các hạ đã "hảo tâm" nhắc nhở!" Yoseob mát mẻ nói.

"Đừng tức giận như vậy chứ, anh không muốn phá vỡ không khí của chúng ta đâu." Yong JunHyung trả lời có vẻ rất bình tĩnh, ngữ khí thản nhiên.

"Ồ vậy thì chắc tôi phải xin lỗi rồi!" Yoseob nghiến răng nghiến lợi.

"Không sao." Yong JunHyung nhếch mép cười, cười mà như không cười.

Yoseob giận đến bốc hoả,sắp ngất đến nơi rồi, nhưng chưa có ngất được bao lâu đã nhanh chóng tỉnh táo lại—Yong JunHyung vẫn tiếp tục cởi quần của anh!

"Yong JunHyung, nếu là đàn ông thì anh hãy dừng lại ngay!" Yoseob kêu to.

"Yoseob, trong trường hợp này, dừng lại mới chính là không phải đàn ông đó!" Yong JunHyung không chút nào để ý vẫn tiếp tục.

"Có bản lĩnh thì anh hãy cố gắng để tôi tự nguyện hiến dâng đến tận miệng đi, ép buộc người khác, anh không thấy xấu hổ hay sao!" Yoseob bắt đầu chơi trò khích tướng.

Ai ngờ Yong JunHyung lì lợm nói: "Anh có bản lĩnh hay không, đợi lát nữa em biết liền ấy mà."

Yoseob nói bằng âm mũi: "Yong JunHyung, tôi chán ghét anh!"

"Anh biết." Yong JunHyung ngữ điệu bình tĩnh.

Yoseob thực sự chán nản: "Tôi không thương anh đâu!"

"Anh biết." Anh nói vô cùng bình thản.

"Thế tại sao lần nào anh cũng ép buộc tôi vậy?"

"Bởi vì lần nào em cũng không chịu hợp tác chứ sao."

Đây là cái lý luận khốn khiếp gì chứ?

"Anh làm vậy thì còn có ý nghĩ gì nữa!?"

"Có ý nghĩ hay không thì một lúc nữa mới biết được a~"

"Anh có hiểu sĩ diện là gì không, có hiểu ôn nhu là như thế nào không, anh vốn không phải là đàn ông mà!"

"Nói như vậy là em thích kiểu đàn ông ôn nhu hả?" Yong JunHyung bỗng nhiên dừng động tác.

"Không sai!" Yoseob cho là thời thế đã thay đổi, cơ hội đến, vội vàng nói tiếp theo lời hắn.

"Khó trách em lại quyến luyến mãi không quên được tên Yoon Hyun Woo kia." Yong JunHyung giọng nói có chút gió lạnh.

Chap 51

"Có quyến luyến mãi không quên được ảnh hưởng nghiêm trọng như thế sao?" Yoseob sợ chọc nhầm vào cái cậung tắc thú tính của anh, vội vàng phủ nhận: "Tôi với anh ấy chỉ là bạn bè mà thôi."

"Thế ư? Anh thì lại thấy em và hắn rất thân mật với nhau, cùng nhau làm bánh ngọt, cùng nhau đi dạo bên bờ biển." Yong JunHyung ý vị thâm trường nói.

"Vậy bây giờ tôi cùng anh làm bánh ngọt này sau đó cùng nhau đi dạo bên bờ biển là được mà." Yoseob vội vàng đề nghị.

"Những việc đó là những việc em từng làm cùng với hắn rồi, nên bây giờ chúng ta sẽ thử làm những chuyện hai người chưa kịp làm qua xem thế nào nhé!"

Dứt lời, Yong JunHyung hồi phục, "tiểu Yong Yong" ngang nhiên đứng thẳng chuẩn bị "xuất mã" ra trận.(Thất lễ các bác cho em cười phát, thật sự em vẫn không thể tiếp nhận nổi cái tên gọi tiểu Yong Yong :V)

Yoseob hoảng loạn cực độ: "Anh không thể vì giận dỗi mà hy sinh tôi như thế này được!"

"Giận dỗi?!"

"Chẳng lẽ không đúng sao? Ngay từ đầu, tôi chỉ luôn chú ý tới Yoon Hyun Woo, điều này làm cho anh vô cùng bất mãn, cho nên bây giờ anh mới nghĩ rằng chiếm được tôi trước thì coi như là thắng hắn rồi!" Yoseob thở hồng hộc nói: "Anh căn bản chỉ coi tôi như một cậung cụ, căn bản là lợi dụng tôi, anh căn bản là..."

Yoseob còn chưa có thể nói dứt câu thì Yong JunHyung đã cúi người xuống, nhìn thẳng vào mắt cậu, con ngươi đen nhánh, bình tĩnh sâu thăm thẳm, ẩn dấu bên trong ánh mắt đó có rất nhiều tình cảm mà cậu chưa hiểu rõ: "Không phải như thế đâu."

"Hả ??!" Yoseob kinh ngạc.

"Anh nói là, cái chuyện tưởng tượng kia của em, không phải như thế đâu." Yong JunHyung chậm rãi nói: "Anh sẽ không phải vì...cái loại lý do nhàm chán này mà đối với em làm những chuyện như vậy đâu."

Yoseob há hốc mồm: "Vậy...anh vì cái gì?"

"Vì cái này." Yong JunHyung cúi đầu hôn lên cái trán của cậu.

"Còn vì cái này." Anh hôn lên đôi môi cậu.

"Và...cái này." Một nụ hôn bỏng rát đặt nhẹ lên ngực cậu.

Tiếp theo, nụ hôn của anh, một đường thẳng xuống phía dưới, hôn lên toàn bộ da thịt của cậu.

Da của cậu, hấp thụ nhiệt độ của anh, từng chút từng chút một, ăn sâu vào từng mạch máu, nhen nhóm lên một ngọn lửa nhỏ, hừng hực cháy trong cơ thể cậu.

Hai tay của anh bao trùm lên khuôn ngực mềm mại của cậu, vuốt ve, nhẹ nhàng tràn đầy sự yêu thương.

Mà môi của anh lướt qua bụng cậu, tiếp tục hướng xuống...

Từng đợt rung động truyền tới làm cậu khẽ run rẩy, kích thích cả cơ thể cậu, mặc dù Yoseob cắn chặt môi lại nhưng vẫn phát ra những tiếng rên rỉ rất nhỏ.

Toàn bộ gian phòng này, chỉ còn lại hai người nhẹ nhàng thở dốc, an tĩnh mà ám muội.

Yong JunHyung đứng dậy, cởi trói cho cậu, giọng nói có chút đè nén, khàn khàn nói: "Yoseob, em là của anh!"

Yoseob chậm chạp mở mắt ra.

Trong mắt không phải là sự mê man, mơ hồ mà là một tia sáng loé lên, một câu nói phá vỡ hoàn toàn không khí kiều diễm ám muội xung quanh.

"Rất đáng tiếc, tôi không cho là vậy đâu!"

Vừa dứt lời, Yoseob dùng hết sức bình sinh nện đầu gối mượt mà kia vào "tiểu Yong Yong" của anh một cách không thương tiếc.

Chỉ nghe Yong JunHyung kêu lên đau đớn, "tiểu Yong Yong" đáng thương lại gặp tai nạn rồi.

Yoseob nhanh như sóc quấn chăn xung quanh người, bật dậy chạy ra phía cửa.

Nhưng Yong JunHyung nào có để dễ dàng như vậy, anh đã đứng dậy chạy trước cậu một bước, chặn đứng hành động tẩu thoát trắng trợn đó.

Có lầm hay không vậy, trong tình huống như vầy, bị đả kích như vầy mà anh vẫn coi như không có chuyện gì sao?

Yoseob quả thực bội phục sát đất.

Nhưng cẩn thận ngó nhìn anh xem xét, trên trán anh lấm tấm mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch, còn ánh mắt thì, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cậu, giống như muốn thiêu cháy cậu.

Không phải là dục hoả, mà là hừng hực lửa giận á!

Yoseob nuốt nuốt nược bọt: "Anh có sao không vậy?"

"Dĩ nhiên là không sao rồi." Yong JunHyung từng câu từng chữ như kết thành băng: "Nhưng mà, người có sao ở đây sẽ là em đấy."

"Anh muốn nói gì hả?" Yoseob cười khan hai tiếng.

"Ý của anh là, lần này anh sẽ làm cho em nghiêm chỉnh trên giường trong một tuần liền."

Chap 52

Dứt lời, Yong JunHyung bước nhanh tới chỗ cậu đang đứng, cả người toả hàn băng lạnh toát, nhìn thấy anh lao đến như muốn kết liễu cậu vậy.

Yoseob hiểu rằng lần này mình thực sự chọc anh nổi điên rồi, cậu bắt đầu cảm thấy hai chân mình như nhũn ra. Cuống cuồng xoay người chạy về phía phòng tắm, hai tay run rẩy vặn nắm cửa khoá chặt lại.

Sau đó, cậu thối lui vào một góc, chằm chằm ngó canh chừng cái cửa.

Hoàn toàn im ắng.

Rất rất lâu sau phía ngoài kia vẫn không có động tĩnh gì.

Một sự im lặng vô cùng khác thường.

Yoseob thậm chí có thể nghe rõ mồn một từng nhịp đập sợ hãi của tim mình vang lên bình bịch trong không gian yên ắng này.

Thật sự là quá yên tĩnh! Càng yên tĩnh như thế này thì càng quỷ dị.

Yoseob cảm thấy trong lòng như bị một vật gì nặng nề đè nén, khiến cậu không thở nổi, từng dây thần kinh bị kéo căng ra hết mức.

Bỗng nhiên, "Rầm!!!" một tiếng vang thật lớn, cửa phòng tắm đột nhiên đổ rầm xuống, trực tiếp hạ cánh trên sàn nhà.

Yong JunHyung đạp văng cánh cửa , tiến vào trong.

"Đừng mà!!!" Một tiếng thét chói tay mà vô cùng thảm thiết từ nhà tắm vang lên.

Yoseob bây giờ rơi vào tình thế có chút lúng túng: hai tay hai chân bị trói chặt để ở mép giường, toàn bộ cơ thể thì bị "phơi" ra trước không khí.

"Yong JunHyung, tôi đã sai rồi, tôi không dám làm thế nữa, xin anh hãy thả tôi ra!" Yoseob bây giờ cóc cần quan tâm mất hết thể diện hay danh dự gì gì nữa, nài nỉ van xin anh thả ra.

Nhưng Yong JunHyung chẳng mảy may bận tâm đến cậu, chỉ từ từ rót một chén Whisky, rất bình thản chậm rãi thưởng thức, uống một ngụm, sau đó cúi người xuống, miệng đối miệng, đem rượu rót vào miệng cậu.

Yoseob thiếu chút nữa thì sặc chết, chất lỏng màu hổ phách kia đột nhiên khiến cho cậu trở nên mơ màng.

Mặt bắt đầu đỏ ửng lên, đầu quay cuồng choáng váng như bị say xe.

Yong JunHyung bắt đầu trượt môi đến trước ngực cậu, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm láp khuôn mặt hồng hào của cậu, vui vẻ trêu chọc đi lòng vòng.

Hai nụ hoa mềm mại trước ngực của cậu dưới sự kích thích của anh đang dần cứng lại, phảng phất như có phản ứng đáp lại hành động của anh, hoàn toàn không điều khiển được chính mình nữa, không tiếng động, cơ thể cậu đang phản bội lại chính cậu.

Tiếp theo, tay của anh dần đi xuống vuốt ve "vòng ba" của cậu, lưu luyến mải mê, chậm chạp trêu chọc.

Vùng cấm địa của cậu bắt đầu chảy ra một loại chất lỏng phản bội.

Toàn bộ cơ thể cậu từng chỗ từng chỗ đang bắt đầu đi ngược lại với ý chí của cậu.

Yong JunHyung dùng những ngón tay thon dài của anh thăm dò từng đường cong chật hẹp trên cơ thể cậu, rất chậm rãi mà ra vào.

Đột nhiên xuất hiện kích thích, làm cho Yoseob cuồng loạn giãy dụa không chịu nằm yên.

Yong JunHyung nhanh chóng đè cậu xuống, nhẹ giọng cảnh cáo: "Nếu em còn tiếp tục phản kháng, anh sẽ biến thành sói—nếu em thích làm chuyện này với một con sói."

Yoseob giống như bị tát một chậu nước lạnh thật lớn, nhưng cả cơ thể vẫn nóng hừng hực giống như có lửa thiêu đốt từ bên trong, loại cảm giác nói không ra lời uỷ khuất và vô cùng khó chịu, cậu vội vã ngăn cản anh: "Yong JunHyung, anh đây là đang cưỡng bức tôi, nếu anh thực sự làm như vậy thì tôi cả đời này cũng không bao giờ tha thứ cho anh!"

"Vậy sao?!!" Yong JunHyung trong hơi thở phảng phất hương rượu.

Anh nói có vẻ như chẳng có gì quan trọng cả nhưng lại làm cho tâm Yoseob trở nên thấu lạnh.

Cậu thực sự tức giận đến cực điểm, không nhịn được nữa gào lên câu nói thật lòng đầu tiên của ngày hôm nay.

Sau này, mỗi khi cậu nhớ lại những lời này thì đều cảm thấy bi ai nhận ra rằng, ngày hôm đó mình quả thực rất ngu ngốc.

Cậu đã nói: "Nếu như sớm biết anh sẽ làm những chuyện như thế này thì tôi có chết cũng không ngu ngốc mà theo anh trở về!"

Yong JunHyung cả người đang nóng rực trong nháy mắt trở thành cứng ngắc lạnh như băng.

"Em hối hận ư, muốn lưu lại bên cạnh Yoon Hyun Woo sao?" Ánh mắt anh dị thường đáng sợ, đầy âm khí: "Đáng tiếc, anh sẽ không cho em cơ hội đó đâu."

Vừa dứt lời, Yoseob cảm thấy phía dưới cơ thể mình truyền đến một trận tê liệt đau đớn.

Không có gì báo động trước, anh tiến vào cậu.

Yong JunHyung thanh âm nghe có chút mê ly mà hoảng hốt, phảng phất như từ xa vọng lại, nhưng từng lời từng chữ thì quẩn quanh không hề tiêu tan: "Yoseob, em vĩnh viễn là của anh, vĩnh viễn là như thế, trừ khi anh chết đi!"

Chap 53

Một giọt nước mắt nhỏ như hạt đậu từ khoé mắt Yoseob từ từ lăn xuống.

Cậu nhìn Yong JunHyung, đôi môi không ngừng run rẩy, một hồi lâu, mới nghẹn ngào nói: "Không được....đau quá...a!!!"

Yong JunHyung động tác trở nên mềm nhẹ hơn rất nhiều, nhưng vẫn như cũ không đổi hừng hực tiến vào, quấn lấy những đường cong trên da thịt ươn ướt của cậu, đem toàn bộ dục vọng của anh bao trùm lên cậu.

Sự ấm áp này, cảm giác ngọt ngào này, khoái cảm không có cách nào để diễn tả làm cho anh hân hoan vui sướng, làm anh lạc lối, làm cho anh mất hết lý trí.

Yong JunHyung chỉ muốn ôm thật chặt lấy cậu, chỉ muốn đem cậu nhẹ nhàng nằm trong vòng tay mình, mãi mãi không buông tay.

Dị vật đang xâm chiếm cơ thể cậu, ngày càng trở nên cuồng dã, nóng rực, Yoseob chỉ cảm thấy nửa dưới cơ thể mình như không còn chịu sự điều khiển của cậu nữa rồi, cơ thể giống như bị chia làm hai nửa.

Mà Yong JunHyung kia vẫn không ngừng hôn lấy khuôn mặt cậu, ngực của cậu, hứng lấy một cơn mưa nụ hôn cuồng nhiệt nóng bỏng, chạm đến da thịt khích thích đến tận xương tuỷ.

Cảm giác khó chịu này không từ nào có thể diễn tả đầy đủ được.

Cậu nhịn không được, giãy dụa cong người lên chống đỡ.

Yong JunHyung thở mạnh một cái, giọng nói khàn khàn: "Đừng động."

"Yong JunHyung, đủ rồi! Anh mau dừng lại ngay!" Yoseob khóc rấm rức: "Đau chết mất, anh có biết hay không hả?"

"Anh biết." Yong JunHyung an ủi yêu thương: "Ngoan, em nhịn một chút nữa thôi... Một lúc là ổn thôi ấy mà."

"Anh thì biết cái đếch gì!" Yoseob hoàn toàn bộc phát, bão tố nổi lên văng toàn từ ngữ thô tục: "Con mẹ nó, đau quá đi mất!..." (Đại Boss lại chửi thề rồi :v)

Yong JunHyung phút chốc đã che miệng cậu lại, ôn nhu nói: "Nếu đau như vậy thì em cứ cắn anh đi."

Dứt lời lại tiếp tục say mê cuồng nhiệt đi vào cơ thể cậu.

Yoseob cũng không khách khí, mở miệng cắn lên vai anh, hung hăng cắn anh thật mạnh, đem toàn bộ sự tức giận phát tiết lên đây.

Rất nhanh, trong miệng cậu tràn ra một cỗ mùi tanh tanh.

Yong JunHyung cũng không hừ lấy một tiếng tuỳ ý để cậu phát tiết.

Yoseob— ý thức dần dần trở nên mơ hồ, cậu chỉ loáng thoáng nghe thấy mình khóc rấm rức, còn Yong JunHyung thì sủng nịnh an ủi, còn có bọn họ trong lúc đó cả người nóng rực quấn lấy nhau.

***

Khổ đại cừu thâm vô cùng buồn bực.

Bời vì sau những tháng ngày ăn uống thả cửa, thân hình của nó đã từ từ biến dạng, sáng hôm nay, cái cổ ngân ngấn mỡ của nó bị ghế salon kẹp chặt lại, thiếu chút nữa là nghẹt thở không thể thoát ra.

Buồn bực hết ba phút đồng hồ, nó quyết định sẽ làm chuyện gì đó vui vẻ một chút, cho nên liền ba chân bốn cẳng chạy đến gặm túi chân giò, làm cho cuộc sống tươi đẹp trở lại.

Sau khi đã ăn no, nó bắt đầu nghĩ đến một chuyện vô cùng kỳ quái: những ngày vừa qua, trong phòng kia cực kỳ yên tĩnh, đã lâu rồi chưa thấy nam yêu quái kia xuất hiện. Chỉ có tên đàn ông đáng sợ máu lạnh kia thì thỉnh thoảng đi ra, làm rất nhiều thức ăn sau đó bưng lên trên. Còn nữa, tên máu lạnh đáng sợ kia hình như mấy ngày rồi tâm tình rất tốt, lại còn mỉm cười với nó nữa chứ!

Thật sự rất đáng sợ!

Khổ đại cừu thâm dùng cái đầu nho nhỏ của nó để suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cũng chẳng biết chuyện gì đang diễn ra, rốt cuộc quyết định đi lên lầu xem một chút.

Nó lê lết cái thân hình đồ sộ của mình vất vả lắm mới bò được đến nơi.

Hoàn hảo, cửa phòng ngủ vẫn mở, nó chúi cái đầu vào, chuẩn bị rình coi thì một cái gối từ nơi nào đó phi thẳng tới chỗ cửa nó đang đứng, nó liền vội vã quay người bỏ chạy, xấu số lăn mấy vòng xuống cầu thang.

Mà ở bên trong, Yoseob đang chửi ầm lên: "Yong JunHyung, anh có chịu dừng lại hay không, cũng đã liên tục làm một tuần rồi, anh không thấy phiền nhưng em thấy phiền!" (Một tuần??? o.O)

Yong JunHyung trong trạng thái bán nude, nửa ngồi tựa đầu vào thành giường, phần thắt lưng trở xuống đã được che chăn lại, vẫn đầy sức mê hoặc như cũ làm người ta tưởng tượng xem cái gì ở dưới cái chăn ấy. Anh đưa tay, kéo hai bả vai Yoseob, kéo cả người cậu vào trong lòng anh, đồng thời, một tay khác đưa ra vuốt ve cánh môi cậu. Anh nhếch mép cười mỵ hoặc, ngoảnh mặt làm ngơ với sự oán trách của cậu.

Phù, xong rồi. cuối cùng ta cũng edit xong cái màn xoxo bỉ bựa này rồi**toát mồ hôi**

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro