Chap 54 + 55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 54

"Cẩn thận không anh sẽ cạn kiệt nguồn tinh lực dồi dào đấy!" Yoseob không thể nhẫn nhịn thêm được nữa, ác mồm ác miệng nguyền rủa anh.

"Cảm ơn sự nhắc nhở của em, nhưng mà đoán chừng đến khi đó, em cũng mất mạng theo rồi đó." Yong JunHyung nhàn nhạt đáp trả, uy lực không nhỏ.

Yoseob nhìn chằm chằm anh, ánh mắt hình viên đạn không ngừng bắn về phía anh.

Bởi vì tên sắc ma này nói đúng là không ngoa chút nào, đến lúc đó, cậu chắc chắn sẽ bị anh hành hạ sớm ngày đến chết đi sống lại mất.

Nghĩ tới đây, Yoseob sởn hết gai ốc, đưa tay chụp lấy hai tay hư đốn của anh, giận dữ nói: "Anh đúng là không chỉ đại dê xồm mà còn không biết xấu hổ nữa, chẳng lẽ anh không có chút đau lòng nào sao?"

"Tại sao anh phải đau lòng nhỉ?" Yong JunHyung gối hai tay sau ót, cười cười nhìn cậu: "Anh có làm gì đâu."

Yoseob căm giận quở trách tội của anh: "Anh vẫn còn giả bộ à! Liền một tuần lễ, chỉ cần em vừa tỉnh lại là anh liền mở to cặp mắt đen nhánh kia, nhào lên, đè em xuống, lại không ngừng làm làm làm..."

"Em nói không đúng rồi." Yong JunHyung nhẹ nhàng cắt đứt lời của cậu.

"Không đúng chỗ nào, anh còn dám nói nữa sao!" Yoseob bực tức.

Yong JunHyung nhàn nhạt liếc cậu một cái: "Anh chỉ, cho dù em không có tỉnh lại, thì anh vẫn đè em xuống, lại không ngừng làm làm làm..."

"@#%&*. . ."

Khó trách mỗi lần tỉnh lại, xương như muốn gãy ra thành ngàn mảnh, thì ra là do tên cầm thú này làm!

Yoseob thiếu chút nữa thì tức điên nhưng cố gắng nhẫn nại áp chế sự tức giận xuống, tiếp tục nói: "Mọi việc đều nên có giới hạn của nó chứ, anh không biết loại hành vi này của anh làm cho em vô cùng đau khổ à!"

"Thật sao, nơi nào còn đau?" Yong JunHyung cau mày.

"Dĩ nhiên!" Vì khiến cho anh tin lời cậu nói, Yoseob bày ra bộ mặt giả vờ đau khổ.

Yong JunHyung vẻ mặt ân cần: "Mau cho anh xem một chút nào!"

"Không cần! Không cần!" Yoseob vội vàng che chăn lại quanh người mình.

Bây giờ là ban ngày ban mặt, để cho anh nhìn thấy hết còn không xấu hổ chết mất!

"Đừng thẹn thùng, cho anh kiểm tra một chút, để anh còn biết đường bôi thuốc cho em chứ." Yong JunHyung vừa nói vừa đưa tay vén chăn lên.

Định bôi thuốc ở chỗ nào chứ?!

Yoseob luống cuống, vội vàng nhận lỗi xin tha mạng: "Không đau khổ, không đau chút nào, tuyệt đối không hề đau khổ, là em lừa anh thôi!"

"Như vậy à." Yong JunHyung chớp chớp mắt: "Nếu không đau, đó chính là nói, anh có thể tuỳ ý hoạt động rồi."

Cư nhiên bị phản lại một câu, Yoseob có cảm giác như bị lừa gạt, cái gì mà vẻ mặt ân cần, quả thực chính là mò trăng dưới nước mà!

"Yong JunHyung, anh thật quá đáng, quả thực coi em chẳng khác gì một con búp bê, chỉ cần vẫn còn hơi thở thì sẽ không ngừng làm làm." Yoseob lên án anh rất mạnh mẽ.

"Anh cũng biết em mệt." Yong JunHyung nói: "Cho nên ngay cả cơm cũng bưng lên tới giường đút cho em ăn, còn ôm em đến phòng tắm phục vụ tận tình, cái gì cũng không cho en đụng tay vào làm."

Yoseob dở khóc dở cười: "Nhờ vậy mà em vừa mới ăn cơm xong, còn chưa có kịp nghỉ ngơi, anh đã nhào lên ăn em rồi. Còn có, lúc giúp em tắm rửa, tay của anh tại sao cứ muốn sờ vào những chỗ cấm sờ nhỉ?"

"Em nhắc anh mới nhớ — Nước tắm đã chuẩn bị xong rồi." Yong JunHyung nói sang chuyện khác, rời giường.

Nhìn thấy cảnh xuân lộ ra trước mắt mình, Yoseob vội vàng bịt mắt lại: "Yong JunHyung, anh làm ơn mặc quần áo vào cho em nhờ có được hay không?"

Yong JunHyung lông mày giãn ra, hài hước nói: "Sờ thì em cũng sờ hết rồi, còn xấu hổ làm gì nữa, bây giờ còn không dám nhìn sao?"

Yoseob đỏ mặt lên: "Đó là do anh bắt buộc!"

"Chuyện trước kia thì đừng nên nhắc lại nữa, quan trọng là... bây giờ."

"Bây giờ thì làm gì?" Yoseob khó hiểu.

"Bây giờ," Yong JunHyung hai mắt loé sáng: "Đến phòng tắm nào."

Dứt lời, Yoseob kinh hãi kêu thét lên còn Yong JunHyung cứ thế ôm cậu bước vào phòng tắm.

Chap 55

Bồn tắm nửa hình tròn, rất rộng rãi, vừa đủ cho hai người tha hồ vui vầy bên trong nó.

Yong JunHyung tựa lưng vào thành bồn, dùng hai chân kẹp chặt Yoseob ở gần anh, cúi đầu hôn lên hai vai của cậu. Mà đôi tay của anh cũng đâu có nhàn rỗi chút nào, không ngừng vuốt ve trêu đùa trước khuôn ngực mềm mại kia.

Dưới làn nước trong suốt, đôi tay của cậu bị anh kẹp chắt có giãy dụa thế nào cũng vô ích, trong nháy mắt, có một loại ham muốn rất tinh khiết.

Môi của anh dọc theo vai của cậu, thuận theo đường cong đi xuống, từ từ trượt đến lòng bàn tay cậu.

Anh hôn lên bàn tay ấy, hôn lấy những đường vân thần bí kia, mang theo sự chân thành và yêu thương.

Yoseob mặt ngày càng trở nên đỏ ửng hơn, bởi vì độ nóng của nước, cũng bởi vì sự rung động từ sâu bên trong, hô hấp của cậu có chút dồn dập: "Yong JunHyung."

"Sao vậy?" Yong JunHyung di chuyển môi của anh đến sống lưng của cậu, nơi ấy mái tóc đen nhánh dán chặt lên da thịt bóng loáng, làm cho người ta mê muội yêu thích.

"Anh chừng nào mới có thể...thả em ra?" Yoseob hỏi.

"Anh nào có giam giữ em đâu, em muốn đi lúc nào cũng được." Yong JunHyung đáp gọn lỏn.

"Đi như thế nào? Đây là đảo xung quanh là biển, bất cứ loại phương tiện giao thông nào cũng không có, chẳng lẽ anh bảo em bơi về à?" Yoseob tức giận.

"Đã như vậy, chúng ta sẽ ở lại đây tận hưởng cuộc sống đợi người ta đến càng tốt chứ sao." Yong JunHyung mỉm cười.

"Đã đợi lâu như vậy! Cả ngày chỉ làm một chuyện, anh không chán sao?" Yoseob oán trách.

"Xem ra, em chưa tận hưởng được hương vị ngọt ngào của chuyện này rồi, không bằng, anh giúp em thử một chút xem sao."

Yong JunHyung đặt tay ở eo Yoseob,phút chốc xoay người một cái, hoán đổi vị trí của hai người — hiện tại, Yoseob lưng bị dí sát vào thành bồn tắm, hết đường chạy trốn.

Yong JunHyung tách hai chân của cậu ra, chen người vào giữa, tư thế cực kì mập mờ.

Yoseob đưa tay đẩy anh ra: "Anh không sợ bị bất lực à?"

"Về điểm này, em hoàn toàn có thể yên tâm, người sói chính là không có vấn đề đáng băn khoăn đó. Nói cách khác..." Yong JunHyung ghé sát vào tai cậu, nhẹ nhàng khe khẽ cắn vào vành tai cậu: "Chỉ cần đôi ta nguyện ý có thể không ngừng nghỉ mà làm làm, mà em... cũng phải không ngừng nghỉ mà phối hợp."

Không ngừng nghỉ mà phối hợp!

Còn không phải là giết cậu luôn à.

Yoseob như bị sét đánh trúng, ngu ngơ đứng đơ ra, trong đầu mê man bất tỉnh.

Còn chưa có ngây người được bao lâu phía dưới cơ thể đã truyền tới một kích thích khác thường làm cho cậu nhanh chóng định thần lại.

Yong JunHyung đưa ngón tay vuốt dọc theo bắp đùi của cậu mà lên phía trên, xoa xoa nắn nắn, khuấy động sự nhạy cảm của cậu.

Yoseob thở hổn hển: "Anh...làm gì vậy?"

"Giúp em tẩy rửa." Yong JunHyung dịu dàng cắn nhẹ lên chóp mũi nhỏ xinh của cậu, thanh âm vô cùng hấp dẫn: "Bên trong, không phải có đồ của anh sao?"

Anh chớp mắt nhìn cậu.

Cả cơ thể cậu như bị nhiệt độ đun nóng lên, mịn màng khiến cho anh yêu thích không buông tay.

Cảm giác tuyệt vời nhất là khi từng ngón tay anh được dạo chơi trên những đường cong tuyệt đẹp của cậu, vừa nóng ran, vừa trơn mượt, khiến cho anh thực không thể chịu được nữa.

Yong JunHyung đã sớm ngang nhiên bộc lộ hết dục vọng của mình, át chế sự kháng cự rất mềm mại của cậu, từ từ cọ xát, để cho ngôn ngữ cơ thể mặc sức hoạt động.

Nhưng cùng lúc đó, Yoseob ánh mắt cũng từ từ tỉnh táo trở lại.

Nếu cứ ngồi chờ chết, như vậy sau này nhất định sẽ bị anh hành hạ đến chết mất.

Cậu nhất định phải nghĩ cách rời khỏi hòn đảo này, sau đó tìm cách thoát khỏi bàn tay của tên sắc lang này mới được.

"Tiểu Yong Yong" đã sẵn sàng tiến lại gần cậu, chậm rãi tiến lại gần hơn.

Cảm giác sắp như mấy ngày trước bị hắn điên cuồng tiến vào, nhưng mà, Yoseob lần này quyết định không phản kháng như bình thường nữa.

Cậu lựa chọn phối hợp.

Đôi chân thon dài thật chặt giữ ở hai bên hông của anh, hai cánh tay mảnh khảnh chủ động ôm lấy cổ anh.

=x3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro