Chap 124: Cùng nhau đến chơi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yoseob cùng Hara đồng thời xoay người lại, đã thấy Yong JunHyung đi vào cửa.

“Vương gia, Hara tới đây là để từ biệt Vương phi. Hara phải rời khỏi vương phủ.” Hara nhẹ giọng nói, trong lời nói vừa yêu vừa hận.

“Hara, ngươi phải đi sao? Vì sao nhất định phải đi? Ngươi có thể sống cả đời ở trong vương phủ, ngươi biết không?” Yong JunHyung dường như không thể lý giải nổi tâm tư của Hara.

“Hara biết, Hara thật sự rất cám ơn Vương gia, nhưng Hara không có lý do gì để tiếp tục ở lại.” Hara trong lòng cười lạnh cùng bi ai. Nếu nàng ở lại vương phủ cả đời, chẳng lẽ phải trơ mắt nhìn hắn cùng Yoseob ân ân ái ái, tự tra tấn mình sao?

Yoseob đứng một bên, mắt lạnh nhìn Hara, nàng thật tình phải đi sao?

“Hara, nơi ngươi từng ở trước kia hiện tại đã không thể ở được nữa, chi bằng ngươi ở lại vương phủ thêm một thời gian nữa, để bổn vương tìm cho ngươi một tiểu viện yên tĩnh, sạch sẽ, sau đó ngươi mới dọn đi có được không? Yên tâm đi, sẽ không mất nhiều thời gian đâu.” Yong JunHyung trầm tư nói.

“Chuyện này….” Hara chần chừ trong giây lát, nhìn hắn một cái rồi nói: “Được rồi, Vương gia. Vậy Hara phải quấy rầy người thêm một thời gian nữa, hiện tại Hara quay về Cư Tình uyển trước.”

“Được, Hara, ngươi hãy trở về nghỉ ngơi cho thật tốt.” Yong JunHyung khẽ gật đầu, nhìn theo bóng dáng Hara, ánh mắt thâm trầm phức tạp.

Hara ra khỏi Lục Bình uyển ánh mắt liền trở nên ngoan lãnh, đây là tự hắn cho nàng cơ hội, Yang Yoseob, lần này ngươi may mắn tránh được một kiếp, vậy ngươi cứ chờ xem, rất nhanh sẽ biết ngay thôi.

“Tại sao không để Hara đi?” Đột nhiên Yoseob nhìn hắn hỏi, những lời nói vừa rồi của hắn thật ra chỉ là viện cớ, cái gì mà chờ hắn tìm được tiểu viện yên tĩnh sạch sẽ? Hắn là ai chứ? Chỉ cần hắn nói một câu thì không đầy một canh giờ, khẳng định người ta sẽ dâng lên đến cửa cho hắn.

“Lổ tai của ngươi để ở đâu, không nghe thấy bổn vương nói gì sao? Không cho nàng đi là vì bổn vương còn chưa tìm được nơi tốt nào.” Yong JunHyung ngồi xuống, liếc mắt nhìn cậu một cái, hắn không thể phủ nhận Hara là người bị tình nghi nhiều nhất, tuy rằng hắn thật sự hi vọng người đó không phải là nàng nhưng hắn cũng không thể để nàng đi, hắn phải nhanh chóng điều tra tất cả mọi việc thật tường tận.

Thấy hắn một mực phủ nhận, nên Yoseob cũng không vạch trần hắn, chỉ yên lặng ngồi sang một bên.

Vài ngày sau.

Hyunseung một thân quần áo đỏ rực, chạy thẳng một mạch vào Lục Bình uyển kêu to: “Yang Yoseob, à không, Vương phi.”

“Hoàng tử, sao ngươi lại tới đây?” Yoseob vừa mở cửa ra đã thấy Hyunseung đáng yêu đứng ở trước mặt.

“Ta đến thăm ngươi, không chỉ có ta mà còn có hoàng huynh ta cùng Yoon Doo Joon nữa.” Hyunseung dường như rất vui vẻ, sau đó lại lặng lẽ nói: “Bọn họ là cố ý chờ Hoàng Thượng triệu kiến Vương gia thì mới đến thăm ngươi.”

“Seungie, đệ đang nói cái gì đó?” KiWang cùng Doo Joon vừa bước tới cửa.

“Tứ vương gia, Vương gia, Hoàng tử xin mời vào.” Yoseob nhìn thấy bọn họ, thực sự rất vui mừng.

“Yoseob, thương thế của ngươi đã tốt hơn chưa?” KiWang ôn nhu nhìn cậu, quan tâm hỏi.

“Tốt lắm, cám ơn Vương gia, nếu không nhờ ngươi, Yoseob vĩnh viễn cũng không thể hiểu được tại sao mình lại ám sát Yong JunHyung.” Yoseob thật lòng cám ơn hắn.

“Yoseob, ngươi thanh giả tự thanh, không cần phải cám ơn ta.” KiWang cười ôn nhu.

“Ha ha ha. Bất quá ta còn phải cám ơn ngươi.” Yoseob cười khẽ một chút, nói với hắn. Hắn luôn luôn có thể trấn an lòng người.

Vẻ mặt Doo Joon dường như không hề hờn giận, nhìn Hyunseung đang ngồi bên cạnh, thực sự bất đắc dĩ.

“Yoon Doo Joon, sắc mặt ngươi như vậy là sao? Ngươi không vui khi ta đến cùng ngươi, hay là trách ta làm ngươi mất hứng khi gặp Yoseob?” Hyunseung bất mãn nhìn hắn.

Doo Joon không có để ý đến cậu, nhìn Yoseob nói: “Yoseob, thương thế của ngươi có tốt hơn không?”

“Tốt lắm.” Yoseob nhỏ giọng nói với hắn: “Tứ vương gia, ngươi không cần phải như vậy, Hoàng tử thật sự rất đáng yêu.”

Doo Joon tà mị, trong đôi mắt hiện lên một tia đau xót, hoang tử quả thật rất đáng yêu, đáng tiếc trong lòng hắn đã có một người, một người mà hắn vĩnh viễn cũng không thể yêu.

“Các ngươi đang nói cái gì? Ta cũng muốn nghe nữa.” Hyunseung tò mò tiến lại gần.

“Hoàng tử, chúng ta đang nói ngươi thực đáng yêu a.” Yoseob nhìn cậu nói.

“Thật sao?” Mặt Hyunseung hơi hơi đỏ lên, mắt liếc trộm Doo Joon một cái.

“Hiếm khi các ngươi lại có mặt tất cả ở đây, hôm nay ta bảo phòng bếp chuẩn bị rượu và thức ăn, các ngươi có thể ở lại dùng cơm chứ?” Yoseob thật tình muốn giữ bọn họ lại.

“Tốt quá!” Hyunseung dường như rất cao hứng.

“Eun Na” Yoseob hướng về phía cửa, cất tiếng gọi.

“Vương phi có gì sai bảo ạ?” Eun Na tiến vào, cung kính nói, không còn tùy tiện như trước nữa.

“Eun Na, ngươi bảo phòng bếp chuẩn bị một ít rượu cùng thức ăn. Hôm nay Hoàng tử cùng nhị vị Vương gia sẽ ở lại đây dùng bữa.” Yoseob phân phó.

“Dạ! Vương phi.” Eun Na nghe xong liền lui ra ngoài.

“Yoseob, ngươi hát cho chúng ta nghe một lát đi, lần trước ở trong cung ngươi thật sự làm cho chúng ta rất kinh ngạc.” Hyunsueng đối với tiếng hát của cậu nhớ mãi không quên.

“Uhm, Yoseob rất vinh hạnh.” Yoseob nói xong liền sai nha hoàn vào trong vương phủ lấy đàn đến, nhẹ nhàng gảy lên một khúc nhạc êm tai cùng với đó cậu cất lên giọng hát ngọt ngào động lòng người, tiếng hát khi thì vút cao, khi thì uyển chuyển ngân nga, làm cho tâm tình người nghe thật sự sảng khoái, giống như đang ngắm cảnh hoa tươi nở rộ, non xanh nước biếc…

“Quá tuyệt vời! Yoseob, ta thật sự rất bội phục ngươi.” Hyunseung vừa vỗ tay vừa nói.

Cả Doo Joon lẫn KiWang đều cảm thấy ưu thương, cậu tài sắc vẹn toàn, nhưng đều không thuộc về bọn họ.

“Vương phi, thức ăn đều đã chuẩn bị xong, có thể dọn lên chưa ạ?” Lúc này Eun Na từ bên ngoài hồi bẩm vào.

“Tốt lắm, ngươi đem thức ăn đến đây, hôm nay chúng ta phải dùng bữa ở Lục Bình uyển.” Yoseob hướng về phía Eun Na  nhẹ giọng phân phó.

“Dạ! Vương phi. Nô tỳ đi làm ngay.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro