Chap 125: Cực phẩm xuân dược

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chap này làm cho con Duraner như ta quắn quéo, hắc hắc.....

                             *********************************

Hị hị...Quà của ss này ss Ocsenruby, yêu ss lắm ý, ss tiếp tục ủng hộ fic em nhoa^^


Những thức ăn sơn hào hải vị rất nhanh được đem lên đầy bàn, Eun Na đứng ở một bên rót rượu vào cốc cho bọn họ.

"Yoseob rất vui khi có thể kết giao bằng hữu với các ngươi, chúng ta cùng nhau cạn một ly." Yoseob cầm lấy ly rượu nói.

"Được." KiWang, Hyunseung và Doo Joon cũng cầm lấy ly rượu.

Yoseob vừa nâng ly rượu đưa lên miệng thì đột nhiên YoMin từ bên ngoài chạy tới, sà vào lòng cậu làm cho ly rượu trong tay đổ không còn một giọt.

"YoMin, tại sao lại không cẩn thận như vậy?" Yoseob có chút trách móc nó.

"Ca ca, cái này bị rớt hư rồi." Trên tay YoMin đang cầm hình nhân tạp kỹ mà KiWang đã tặng cho nó, nước mắt lưng tròng, đây chính là món đồ chơi mà cậu thích nhất.

"Đưa ta xem." KiWang buông chén rượu còn chưa kịp uống xuống, cầm lấy món đồ trong tay YoMin, xem qua một chút, sau đó cười nói: "YoMin không cần lo lắng, ta sẽ nhanh chóng giúp ngươi sửa lại nó."

"Đại ca ca, ngươi đã lâu rồi không có đến thăm YoMin nha." Lúc này YoMin mới phát hiện ra Doo Joon đang ngồi ở kế bên.

"Thế nào? YoMin có muốn ta thường xuyên đến thăm không?" Doo Joon khẽ cười ra tiếng, tâm tình rất là sảng khoái.

"YoMin đương nhiên muốn rồi, Đại ca ca đối với YoMin là tốt nhất." YoMin gật gật đầu nói, nó thực sự rất thích.

Hyunseung thấy Doo Joon vui vẻ tươi cười, nụ cười xuất phát từ nội tâm nên trong lòng có chút buồn bực, bao giờ hắn mới có thể cười vui vẻ như vậy với mình, cậu mân mê cái miệng nhỏ nhắn, cầm ly rượu nói: "Yoon Doo Joon, chúng ta cạn ly." Nói xong liền một mình uống cạn.

Lúc này YoMin và Yoseob vẫn còn chăm chú nhìn KiWang đang sửa chữa hình nhân tạp kỹ, Doo Joon cầm ly rượu lên uống.

"Được rồi, YoMin nhìn xem, nó đã được sửa xong rồi này." Một hồi lâu sau KiWang đem món đồ chơi đã được sửa xong đưa cho YoMin.

YoMin cầm lấy nó, làm cho hình nhân trên bề mặt xoay vòng, hưng phấn kêu lên: "Ca ca, được rồi, thật sự sửa được rồi. Cám ơn ngươi, Lee ca ca."

"YoMin, có đói bụng không? Mau ăn cơm đi." Yoseob dịu dàng hỏi YoMin.

"Ca ca, đệ không đói bụng, đệ đi ra ngoài chơi, thị vệ đại ca vẫn còn đang chờ đệ." YoMin nói xong liền vội vàng chạy ra ngoài.

Yoseob nhìn theo bóng dáng đang cắm đầu cắm cổ chạy của nó mỉm cười yêu thương, quay đầu nói: "Vương gia, chúng ta ăn cơm đi."

Cậu cùng KiWang vừa ngồi xuống liền phát hiện sắc mặt đỏ ửng lạ thường của Hyunseung, trên đầu còn chảy rất nhiều mồ hôi.

"Seungie, đệ sao vậy?" KiWang lấy tay sờ lên trán của cậu.

Đột nhiên lúc này Doo Joon cũng cảm thấy trong người thật khác thường, thân thể lặng lẽ phát sinh phản ứng, loại cảm giác này hắn rất quen thuộc.

"Không xong rồi, rượu này có xuân dược." Hắn đột nhiên nói to, sắc mặt thay đổi rõ rệt.

"Xuân dược?" Yoseob sững sờ đứng ngay tại chỗ, không kịp có phản ứng gì.

"Hoàng huynh, ta khó chịu quá, ta rất nóng." Hyunseung cau may, tay không tự chủ được mà cởi bỏ quần áo trên người.

KiWang nhanh tay giữ chặt cậu, tuy rằng thân thể không thể cử động nhưng sắc mặt lại ngày càng thêm đỏ ửng, trên trán mồi hôi chảy thành từng dòng từng dòng, dường như rất khó chịu.

Bên kia Doo Joon cố nén phản ứng khác thường của cơ thể, sắc mặt cũng từ từ ửng đỏ như Hyunseung, thống khổ ngồi trên mặt đất, từ trong người lấy ra một cái giống như pháo hoa, hét: "Mau phóng nó lên trời."

KiWang không đợi hắn lặp lại lần nữa, nhanh chóng đi đến bên trong viện châm lửa, rất nhanh trên bầu trời liền cháy bùng hỏa hoa kêu cứu.

"Tứ vương gia, ngươi có khỏe không?" Đến lúc này Yoseob mới kịp thời lấy lại bình tĩnh, chạy lại muốn nâng hắn dậy.

"Tránh ra, không nên chạm vào ta." Doo Joon cắn răng hét lên, hắn cũng sắp nhịn không nỗi nữa.

Yoseob bị hắn dọa đến mức nguyên ở một chỗ, tay chân luống cuống "Tại sao lại như vậy?"

"Lee vương gia, mau giúp ta." Doo Joon hướng về phía cửa, thấy KiWang đang đi vào, liền hét to.

KiWang nhanh tay giữ chặt người hắn, nhìn qua bên cạnh thì thấy Hyunseung đang chau mày, sắc mặt dường như rất thống khổ.

"Làm sao bây giờ? Hiện tại phải làm sao bây giờ?" Thanh âm của Yoseob có chút run rẩy, ánh mắt bất lực nhìn về phía KiWang.

"Yoseob không cần lo lắng, nhất định sẽ có biện pháp." Hắn mở miệng an ủi cậu nhưng kỳ thật trong lòng hắn lo lắng không kém gì cậu, hắn hy vọng người mà Doo Joon cầu cứu sẽ nhanh chóng đến sớm hơn một chút.

Lúc này Doo Joon cùng Hyunseung tựa hồ đã muốn rơi vào tình trạng hôn mê, sắc mặt cực kỳ thống khổ.

"Tiểu tử, ngươi lại làm sao vậy?" Ngoài cửa đột nhiên truyền vào thanh âm của một ông lão.

"Lạc thần y, là ngươi." Yoseob trên mặc lộ rõ vẻ vui mừng, vội vàng nói thêm: "Thần y, mau cứu bọn họ."

Park thần y đi vào, nhìn thấy của Doo Joon cùng Hyunseung sắc mặt đỏ bừng, thống khổ, khẳng định là đã trúng xuân dược 'tình chàng ý thiếp'.(Hắc hắc ^..^)

"Thần y, thế nào rồi? Ngươi mau cho bọn họ uống thuốc giải đi." KiWang nhìn thấy Hyunseung như vậy thì trong lòng rất lo lắng.

Thần y đứng lên lắc đầu, sắc mặt trầm trọng nói: "Loại mị xuân dược này có tên gọi 'tình chàng ý thiếp', cực kỳ bại hoại, nói cách khác là không có thuốc giải."

"Cái gì? Không có thuốc giải?" Yoseob sắc mặt đại biến, bối rối hỏi: "Vậy phải làm sao bây giờ? Thần y, ngươi hãy nghĩ cách đi, ngươi nhất định có cách mà."

"Thần y, van xin ngươi hãy tìm biện pháp đi." Trong lòng của KiWang cũng nóng như lửa đốt, nếu không có thuốc giải thì Hyunseung phải làm sao bây giờ?

"Biện pháp không phải là không có nhưng không biết các ngươi có đồng ý hay không? Và bọn họ có nguyện ý hay không?" Park thần y chần chừ một chút, sau đó nói.

"Thần y, ngươi nói xem đó là biện pháp gì?" Yoseob lo lắng thúc giục, còn cái gì so với cứu mạng quan trọng hơn?

"Thần y, nhất định phải làm như vậy sao? Thật sự không có biện pháp khác sao?" KiWang vẫn còn không tin đây là sự thật, nhìn thần y, hắn biết biện pháp mà thần y nói đến chính là cái gì.

"Không có, chỉ có thể làm như vậy. Quyết định nhanh một chút đi, bọn họ không thể trì hoãn lâu hơn nữa, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng." Thần y lặp lại một lần nữa.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro