Chap 162: Vui chơi tại rừng hoa đào

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yong JunHyung nắm tay Yoseob đi ra khỏi vương phủ, cậu nhếch mắt nhìn lại, tại sao chỉ có một con ngựa trắng? Còn YoMin đâu?

‘Ngươi đang tìm cái gì?’ Thấy cậu nhìn xung quanh, Yong JunHyung nhíu mày hỏi, hắn nhớ là mình đã không quên bất kỳ đồ vật nào cả.

‘YoMin đâu? Tại sao YoMin không ở đây?’ Yoseob nghi hoặc hỏi.

‘Hôm nay nó không đi cùng chúng ta.’ Ngữ khí của Yong JunHyung có chút không vui và bất mãn, trong lòng của cậu chỉ có YoMin, ngắm hoa là lúc bọn hắn một mình ở chung với nhau, hắn sợ mang YoMin đi sẽ phá hỏng bầu không khí. Nói xong liền ôm lấy cậu phi thân lên ngựa.

‘Giá…’ Một tiếng kêu vang lên, con ngựa nghênh ngang lao về phía trước.

Tốc độ của ngựa rất chậm, Yoseob biết đây là hắn có lòng chăm sóc, sợ cậu không khỏe, tựa vào trước ngực hắn, nhàn nhã thưởng thức phong cảnh ngoài thành, dường như quên hết tất cả những phiền não, tâm tình thật sự tốt hơn rất nhiều.

Yong JunHyung cúi đầu thì nhìn thấy khóe miệng đang nở nụ cười của cậu, cảm nhận được sự vui sướng của cậu làm cho tâm tình hắn trong nháy mắt cởi mở hơn rất nhiều, xem ra mang cậu đi ra ngoài là đúng.

Sau khi đi qua một con đường nhỏ, Yoseob bị cảnh sắc trước mắt làm cho ngây người. Đẹp quá, khắp núi đồi đều là màu hồng, màu đỏ của hoa đào, dưới ánh mặt trời, khắp nơi chỉ toàn hoa là hoa, cậu nhắm mắt lại, cảm nhận cảnh đẹp của thiên nhiên.

‘Chúng ta đi xuống.’ Yong JunHyung ôm cậu phi thân xuống ngựa, dừng lại trong Đào lâm (rừng hoa đào).

Yoseob đột nhiên chạy về phía trước, nhẹ tay lướt qua những cành hoa đào, chạy hết bên này đến bên kia, một thân áo tráng xuyên qua giữa một rừng hoa màu hồng trông giống như một tiên tử hạ phàm khiến cho người ta không thể không ngẩn ngơ, tiếng cười quanh quẩn bên tai lại cũng khiến cho người ta nghi hoặc, cảnh đẹp này có phải thật sự tồn tại ở nhân gian hay không?

Ánh mắt của Yong JunHyung say mê nhìn theo thân ảnh của cậu,  chàng trai này làm cho hắn không thể không thương.

Một trận gió nhẹ thổi qua làm cho những cánh hoa đào tung bay trong gió như một trận mưa hoa.

‘Mãn thụ cùng kiều rực rỡ hồng vạn chi đan màu chước xuân dung.

Khi nào kết chỉ ngàn năm thật đem kì nhân gian tạo hóa công.’

Yoseob không khỏi nhẹ nhàng ngâm lên hai câu thơ này, chuyển động thân hình, phất ống tay áo, xoay tròn đứng lên.

‘Đẹp quá.’ Yong JunHyung nhịn không được, phấn khích kêu lên một tiếng, chỉ sợ dưới trần gian này chưa bao giờ gặp cảnh như vậy, cậu chính là tiên tử trong lòng hắn.

Đôt nhiên Yoseob cảm thấy choáng váng, thân mình loạng choạng đứng không vững.

‘Yoseob, ngươi làm sao vậy?’ Yong JunHyung vội vàng phi thân về phía trước ôm lấy cậu, ánh mắt lo lắng.

Cậu lẳng lặng dựa vào trước ngực hắn, chờ cho cơn choáng váng qua đi, sau đó mới mở mắt ra, nhẹ nhàng đứng thẳng lên cười nói: ‘Ta không sao, có thể là do lâu lắm rồi không chạy nhảy cho nên không thích ứng kịp.’

‘Ngươi nhảy thật là đẹp, sao từ trước tới giờ không nghe ngươi nói qua?’ Hiện tại càng ngày hắn càng cảm thấy cậu thật quyến rũ, làm cho người ta mê muội.

‘Ngươi cũng chưa từng hỏi ta mà?’ Yoseob phản bác lại lời hắn.

‘Như như vậy thì vẫn là sai lầm của ta rồi.’ Yong JunHyung nhếch mi, hắn làm sao biết được cậu lại đa tài đa nghệ như thế?

‘Ngươi nói đi.’ Yoseob ngẩng đầu nhìn hắn, trước kia hắn luôn luôn tra tấn chính mình thì làm sao mà có thời gian tìm hiểu xem cậu biết cái gì?

‘Được. Yoseob, hiện tại ta trịnh trọng hỏi ngươi, ngoại trừ ca hát, đánh đàn, nhảy múa, ngươi còn biết cái gì nữa?’ Vẻ mặt của Yong JunHyung thật sự nghiêm túc, hắn không muốn mỗi một lần bọn họ bên nhau cậu đều làm cho hắn cảm thấy bất ngờ cùng vui sướng, hắn muốn biết tất cả về cậu.

‘Ta đã vẽ rất nhiều bức tranh, còn biết làm thơ, nhóm lửa…..’ Yoseob giống như đang hồi tưởng về quá khứ, sau đó nói: ‘Những điều nên biết ta đều biết.’

Trong lòng Yong JunHyung cảm thấy nghi hoặc, cậu là đại thiếu gia con nhà gia giáo, biết cầm kỳ thư họa cũng là chuyện thường tình, nhưng còn khiêu vũ và nhóm lửa thì làm sao mà cậu biết được?

‘Tại sao ngươi lại học nhiều thứ như vậy? Chẳng lẽ những thứ này đều là do ngươi yêu thích sao?’

Yoseob lắc đầu ‘Không phải, là cha mẹ ta muốn ta học, cha nói học nhiều thì sẽ tốt cho bản thân, tuy nói ta sinh ra trong gia đình phú qu‎ý nhưng đôi khi phú quý cũng khiến người ta trở nên bất đắc dĩ, chẳng may Hoàng Thượng muốn ta tiến cung hoặc là muốn gả ta cho những người thuộc hoàng thân quốc thích, mẹ nói làm như vậy chỉ là vì tương lai của ta, nếu có một ngày ta phải cùng người khác tranh giành tình cảm của một nam nhân, nếu ta đa tài đa nghệ thì có thể làm cho ta không mất đi sự sủng ái.’ Trong mắt cậu lộ ra một tia ưu thương.

‘Điểm này thì ta thật bội phúc cha ngươi, thì ra hắn đã sớm đoán trước ngươi sẽ được gả cho hoàng thân quốc thích, nhưng không biết hắn có đoán được ngươi sẽ gả cho Vương gia không?’ Trong mắt Yong JunHyung có chút đùa giỡn, cũng có chút đau lòng, vốn tưởng rằng thiếu gia con nhà quyền quý thì mười ngón tay không dính một hạt bụi, đến ngay cả cơm cũng có người dâng lên tận miệng, an nhàn, sung sướng, nhưng thật không ngờ cậu lại chịu cực như thế’

‘Như vậy thì không có, nhưng thật ra cha nghĩ ta phải gả cho Hoàng Thượng.’ Yoseob nhìn hắn nói, quên đi, Vương gia thì đã là gì chứ?

‘Ngươi ư? Gả cho Hoàng Thượng?’ Yong JunHyung đánh giá cậu thật hèn mọn.

‘Ta thì làm sao? Ta tài mạo song toàn không xứng với Hoàng Thượng sao?’ Yoseob trừng mắt nhìn hắn, chỉ cần cậu có lòng muốn gả cho Hòang Thượng thì cũng là sủng phi, chỉ là cậu không thích ‘tam thê tứ thiếp’, huống chi Hoàng Thượng lại có ba nghìn sủng phi, khó trách vì sao lại xảy ra biến cố.

‘Yoseob, ngươi xem lại mình đi, ngực không ra ngực, eo không ra eo, vậy mà muốn gả cho Hoàng Thượng?’ Yong JunHyung đang nói hăng say đột nhiên bị cậu ngắt lời.

‘Yong JunHyung ngươi im miệng cho ta, nếu ta xấu xí như vậy thì ngươi bỏ ta đi.’ Sắc mặt Yoseob ửng đỏ, khó thở tức giận trừng mắt nhìn hắn, chỉ biết trong miệng của hắn thì không bao giờ nghe được lời hay.

‘Bỏ? Cho dù ngực ngươi có nhỏ cũng không sao, ta mỗi ngày đều nỗ lực xoa bóp cho ngươi, eo của ngươi to thì cũng không sao bởi vì cánh tay của ta đủ dài mà? Dù sao ta sờ mãi cũng quen rồi, cho nên vẫn cứ dùng tạm thôi.’ Vẻ mặt Yong JunHyung tươi cười xấu xa, cố ‎ chọc giận cậu.

‘Yong JunHyung, ngươi đi chết đi.’ Yoseob không thể nhịn được nữa, cậu là đồ vật này nọ sao? Cái gì mà dùng tạm chứ? Cậu tức giận dùng chân đá một phát vào giữa hai chân hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro