Chap 163: Vô cùng để ý

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

‘Ưm..’ Yong JunHyung bị cậu đá, đau đến không che được nỗi thống khổ mà lên tiếng.

Yoseob giật mình khi nhìn thấy sắc mặt hắn đỏ lên, thấy hắn lấy tay che lại nơi bị đau, hay là cậu đá trúng….của hắn rồi?

‘Yoseob, ngươi muốn cho ta tuyệt tử tuyệt tôn sao? Đây chính là mạng của ta a.’ Sau khi đau đớn dịu đi, Yong JunHyung mới hét lớn.

‘Là do ngươi không né tránh, chuyện này đâu có liên quan đến ta. Lại nói, ngươi làm sao tuyệt tử tuyệt tôn, đứa con trong bụng Hae In không phải của ngươi sao?’ Yoseob nhỏ giọng nói thầm, nói xong cậu mới phát hiện ra cậu cư nhiên lại nhắc tới Hae In, chẳng lẽ trong lòng của cậu một mực để ý‎ chuyện này sao?

Sắc mặt Yong JunHyung đột nhiên cứng ngắc, thì ra cậu thực có để ý nhưng mà hôm nay hắn không muốn cùng cậu đàm luận đề tài không vui này, cho nên nói: ‘Ngươi phải bồi thường cho ta.’

‘Bồi thường cho ngươi? Làm sao bồi thường? Không lẽ cho ngươi đá lại ta một cước?’ Yoseob nhìn chăm chăm hắn hỏi.

‘Ta đá ngươi một cước ngươi chịu được sao? Hiện tại chỉ cần ngươi bồi thường ta bằng cách làm cho nó không đau nữa là được.’ Ánh mắt Yong JunHyung ‎nhìn vào thân dưới, cười thực tàác.

‘Yong JunHyung ngươi thật quá đáng.’ Yoseob nổi giận lại đạp về phía trước, Yong JunHyung cầm lấy chân của cậu, kéo cậu vào trong ngực hắn.

‘Ngươi khoa chân múa tay như vậy có thể đối phó được ai? Thế nào? Có bồi thường hay không?’ Yong JunHyung cúi đầu nhìn cậu.

Yoseob tức giận nghiến răng nhưng lại không có biện pháp gì, ai bảo cậu sợ hãi hắn chứ, không thể không hạ thấp giọng nói: ‘Muốn ta bồi thường ngươi thì trước hết ngươi phải buông ta ra thì ta mớii có thể bồi thường được chứ.’

‘Được.’ Yong JunHyung buông cậu ra, cảm giác được tay hắn vừa buông ra, Yoseob vội vàng xoay người bỏ chạy, muốn cậu bồi thường sao? Nghĩ thật là hay à.

‘Yoseob, ngươi thật xảo trá.’ Yong JunHyung cố quát lên, trên thực tế hắn chỉ cần nhẹ nhàng duỗi tay ra là có thể bắt cậu trở về.

‘Ta xảo trá thì sao?’ Yoseob chạy xuyên qua mấy cây hoa đào, sau đó quay đầu lại đắc ý‎ nhìn hắn.

‘Thì sao? Đương nhiên là trừng phạt ngươi.’ Yong JunHyung nói xong liền đuổi theo cậu.

‘Ngươi dám?’ Yoseob bị hắn dọa nên nắm váy lên mà bỏ chạy.

‘Ngươi nói xem ta có dám hay không?’ Yong JunHyung ở phía sau chầm chậm đuổi theo. Hắn thích nhìn thấy cậu chạy trốn trong rừng hoa đào, thích nhìn thấy những cách hoa đào lướt qua thân thể cậu.

Trong một rừng hoa đào màu hồng, hai thân ảnh màu trắng đuổi bắt nhau chạy xuyên qua từng cây hoa đào với tiếng cười trong vắt.

‘Yong JunHyung, tại sao ngươi không đuổi kịp ta? Thật là chậm chạp.’ chạy đã lâu mà thấy hắn vẫn chưa đuổi kịp cậu, Yoseob xoay người cười châm chọc, kỳ thật cậu biết là hắn cố ‎làm vậy.

Yong JunHyung nhìn thấy mồ hôi toát ra trên trán cậu, biết cậu mệt mỏi hắn liền phi thân về phía trước ôm lấy cậu, nói: ‘Có mệt hay không? Có muốn ngồi xuống nghỉ ngơi một chút không?’

‘Được’. Yoseob thật sự cảm thấy mệt mỏi.

Lẳng lặng tựa vào trong ngực hắn, cùng hắn ngồi dưới cây hoa đào, nhanh tay bắt được những cánh hoa đào bị gió thổi bay trong lòng bàn tay, khóe miệng Yoseob hiện lên một nụ cười thoải mái, nếu mỗi ngày đều có thể hạnh phúc như vậy thì thật tốt, không có phiền não, không có ưu sầu.

‘Sang năm, vào lúc hoa đào nở rộ, ta lại mang ngươi đến đây.’ Yong JunHyung ôm lấy cái eo nhỏ của cậu, ở bên tai cậu nhẹ nhàng hứa hẹn.

‘Ừ.’ Yoseob trả lời một tiếng, sang năm? Thật là lâu quá, sang năm thì Hae In đã sinh ra đứa nhỏ rồi, than nhẹ một tiếng, cậu tại sao lại làm khó chính mình chứ? Bây giờ cứ tận hưởng hạnh phúc đi.

‘Sao ngươi lại thở dài?’ Yong JunHyung cảm thấy đau lòng, hắn biết cậu đang suy nghĩ cái gì? Đang để ý‎ cái gì?

‘Không có, chỉ là hơi mệt một chút.’ Yoseob nhúc nhích thân thể, tìm một tư thế thỏai mái, tựa vào ngực hắn, nhắm mắt lại.

Yong JunHyung lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve những sợi tóc trên trán cậu, nếu bọn họ có một đứa nhỏ thuộc về bọn họ, thì cậu liệu có để ‎ý hay không?

‘Yoseob, ngươi có muốn chúng ta có một đứa con không?’ Trầm mặc đã lâu rốt cuộc hắn cũng hỏi ra những suy nghĩ ẩn chứa trong lòng.

Nhưng đáp lại câu hỏi của hắn chính là tiếng hít thở đều đều của cậu.

Yong JunHyung có chút cười khổ, ở mỗi lần hắn muốn nói chuyện quan trọng thì cậu lại thản nhiên mà ngủ.

Nhẹ nhàng ôm lấy cậu, hôn nhẹ vào môi cậu một cái, nhảy lên con ngựa trắng, chậm rãi trở lại vương phủ.

‘Vương gia, người đã trở lại.’ Thị vệ thấy hắn ôm Vương phi xuống ngựa liền vội vàng hành lễ.

‘Đứng lên đi.’ Thanh âm của Yong JunHyung rất nhẹ, dường như sợ đánh thức người đang nằm trong lòng ngực hắn.

Ôm cậu đi thẳng một mạch về Kỳ Lân cư, đem cậu đặt vào trong chăn, sau đó xoay người hướng về phía Eun Na phân phó: ‘ Chờ Vương phi tỉnh ngươi hãy để cậu dùng bữa, và nói cho cậu biết là bổn vương đã tiến cung.’

‘Dạ! Vương gia.’ Eun Na thấp người nói.

Sáng sớm, Yoseob vừa mới dùng xong bữa sáng đã thấy Eun Na chạy vào bẩm báo: ‘Vương phi, Lee vương gia đến thăm, hiện đang chờ ở tiền sảnh.’

‘Hắn đến đây?’ Yoseob đứng dậy đi về phía tiền sảnh.

Vừa bước đến tiền sảnh, Yoseob nhìn thấy trên mặt hắn vẫn còn mang theo nét phong trần mệt mỏi, nhưng lại mỉm cười nhìn cậu.

‘Vương gia cùng hoàng tử đi đường tốt chứ?’ Cậu đi qua hỏi.

‘Tốt, tất cả đều tốt. Yoseob, ngươi thì sao, có khỏe không?’ KiWang vẫn trước sau như một nhìn chằm chằm cậu, trong mắt hiện ra một tia đau lòng.

‘Ta khỏe.’ Yoseob khẽ gật đầu.

‘Thật không?’ Giọng nói của KiWang hoài nghi, sau đó dường như thuận miệng nhắc tới: ‘Ta nghe nói tiểu thiếp trước kia của hắn hiện đang mang thai, phải không?’

Yoseob ngẩn người một chút, không phải đêm qua hắn mới đến đây sao? Tại sao lại biết được? Sau đó mỉm cười nói: ‘Phải.’

‘Yoseob, ngươi không để ý sao?’ KiWang gắt gao nhìn chằm chằm cậu, muốn nhìn ra tia đau lòng trong mắt cậu.

Yoseob chúm chím môi không trả lời, cậu để ‎ý, vô cùng đểý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro