Chap 168: Vô cùng nhục nhã

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vẫn dùng toàn lực liều mạng cùng hắn, Dong Woon dần dần cảm giác được mình lực bất tòng tâm, lại nhìn vẻ mặt nhàn nhã của hắn, đành cắn răng, tay chính lấy thuốc bột hất thẳng hướng KiWang.

KiWang không nghĩ tới cậu sẽ dùng cách này nên không kịp trốn tránh, chỉ cảm thấy một mùi thơm lạ lùng xông vào mũi, nhất thời thân mình mềm nhũn rồi hôn mê bất tỉnh, Dong Woon nhanh tay đỡ được hắn.

‘Vương gia, ngươi làm sao vậy? Dong Woon, hắn chính là Vương gia nước láng giềng.’ Yoseob vội vàng chạy tới, nhìn cậu lo lắng, nhắc nhở nói.

‘Ta cần biết hắn là ai sao? Dù sao dám khinh thường bổn tiểu thư, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn, cáo từ.’ Dong Woon nói xong, lấy tay ôm hắn, phi thân mà đi, cậu muốn chỉnh hắn một chút, cho hắn biết thế nào là hậu quả của việc chọc giận cậu.

‘Dong Woon..’ Yoseob không có biện pháp, chỉ có thể trơ mắt nhìn Dong Woon và hắn biến mất trước mắt mình.

‘Vương phi, hiện tại phải làm sao bây giờ?’ Eun Na cũng hoảng hốt, không biết nên làm sao.

‘Quay về vương phủ mau.’ Yoseob bước nhanh, hy vọng Dong Woon không làm chuyện gì khác người với hắn, nếu không sẽ….

Một hồi mới về đến vương phủ Yoseob liền thấy Yong JunHyung sắc mặt âm trầm ngồi ở Kỳ Lân Cư, tựa hồ đang đợi cậu.

‘Ngươi đã đi đâu?’ Mâu quang gắt gao nhìn cậu, ngữ khí lạnh như băng, chẳng lẽ cậu không biết hắn rất lo lắng sao? Tối thiểu cũng phải báo cho hắn một tiếng.

‘Khoan hãy hỏi, ngươi nhanh đi tìm Dong Woon, cậu bắt Lee Vương gia đi rồi.’ Yoseob giờ phút này không thể nghĩ nhiều như vậy, ôm lấy cánh tay của hắn, khẩn trương nói.

‘Ngươi nói cái gì? Dong Woon bắt KiWang đi, sao lại có chuyện này?’ Yong JunHyung tức giận, nhíu mày nhìn cậu.

Yoseob hít sâu một hơi, sau đó đem chuyện tình ở trên đường gặp Dong Woon, sau đó là KiWang, rồi hiểu lầm giữa bọn họ, đơn giản nói lại một lần. Không chú ý tới sắc mặt xanh mét của hắn, sau đó thúc giục hắn nói: ‘Ngươi mau đi đi, đừng để Dong Woon làm chuyện không hay, nếu không sẽ thành vấn đề giữa hai đất nước.’

‘Yoseob, về sau ngươi dám một mình xuất môn, ta liền nhốt ngươi lại.’ Yong JunHyung tức giận trừng mắt nhìn cậu quát, tuy rằng bây giờ cậu lành lặn đứng trước mặt mình, nhưng khi nghe chuyện cậu rơi xuống từ trên cửa sổ kia, trong nháy mắt hắn bị dọa đến nhảy dựng lên.

‘Ngươi quát cái gì? Còn không mau đi.’ Yoseob cũng hướng về phía hắn thét lên, hắn quát cái gì quát? Còn không mau đi, bọn ta thì vội muốn chết.

‘Ngươi nóng vội như vậy làm gì? Ngươi lo lắng cho KiWang?’ Yong JunHyung trong lòng đột nhiên không thoải mái, cậu cư nhiên ở trước mặt hắn đi lo lắng cho nam nhân khác.

‘Tùy ngươi nghĩ sao, cứu hay không cứu, để xảy ra sự tình rồi thì đừng trách ta không nhắc nhở trước.’ Yoseob có chút hờn dỗi nói, giờ này rồi mà hắn còn so đo với mình.

‘Ngươi uy hiếp ta?’ Yong JunHyung tuấn mâu bán mị, lá gan của cậu hiện tại càng lúc càng lớn.

‘Ai dám uy hiếp ngươi, quên đi, ngươi có đi hay không?’ Yoseob tuy rằng ngoài miệng nói không để ý nhưng trong lòng lại rất lo lắng.

‘Được, đứng trong vương phủ chờ ta trở lại.’ Yong JunHyung nói xong, bước nhanh rời đi, hắn đương nhiên cũng biết sự tình rất trọng yếu.

Trong phủ tướng quân.

Dong Woon đặt KiWang ngồi lên ghế ở thư phòng, dùng dây thừng trói hắn thật chắc, lại cầm bút lông vẽ hình con rùa trên khuôn mặt tuấn tú đó.

‘Ha ha.’ Đang cười đắc ý, đột nhiên thấy hắn mở mắt, lạnh lùng nhìn cậu nói: ‘Ngươi muốn làm gì?’

‘Ngươi tỉnh rồi sao, mê hương của ta rất đặc biệt, phải hơn một canh giờ mới tỉnh lại, điều này nằm ngoài dự tính của ta.’ Đôi mắt đẹp của Dong Woon nghi hoặc hỏi, chẳng lẽ liều quá ít, rõ ràng khi dùng với loài thỏ, nó có thể ngủ trên ba canh giờ, vì thế cậu đã phải chỉnh bớt liều lượng lại. Nhưng mà cậu đã quên, có thể so sánh con người với động vật sao?

‘Thả ta ra, ngươi không biết ta là ai sao?’ Bây giờ hắn mới phát hiện mình bị buộc chặt ở trên ghế. KiWang mâu trung bắn ra tia lạnh, trong lòng hối hận không thôi, không nghĩ nhất thời lại bị rơi vào tay một cậu nhóc.

‘Uy hiếp ta sao? Ta cần gì phải biết ngươi là ai? Ai bảo ngươi khinh thường bổn công tử.’ Dong Woon không cho là đúng, hung hăng nhìn hắn.

‘Ngươi như vậy đáng giá để ta khinh thường sao, nữ nhân bên cạnh ta tùy tiện lấy ra một người so với ngươi cũng xinh đẹp gấp bội. Huống chi nhỏ như vậy, nắm trong tay cũng chẳng có cảm giác gì.’ KiWang hèn mọn nhìn cậu trêu đùa.

‘Ngươi vô sỉ.’ Dong Woon nổi giận, lấy chân hung hăng đá vào người hắn cho đến khi hết giận mới thôi.

‘Ngươi, tên điên này, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.’ KiWang chịu đau, nhíu mày uy hiếp.

‘ Đó là chuyện sau này, bây giờ ngươi đang ở trong tay ta, ngươi lo ta không thả ngươi sao?’ Dong Woon trong tay đột nhiên đem đoản đao ra, đắc ý ở trước khuôn mặt tuấn tú của hắn khoa tay múa chân. Trước kia khi ở trên núi, chỉ có động vật nên một chút hứng thú cũng không có, hiện tại rốt cục cũng có người để mình trêu đùa.

‘Đoản đao thì sao, ngươi định hù dọa ai? Ngươi nghĩ rằng ta sẽ bị ngươi dọa sao?’ KiWang chỉ nhìn ánh mắt của cậu cũng biết là cậu muốn hù dọa mình.

‘Vậy ngươi xem đây.’ Dong Woon đột nhiên cầm đoản đao ở trên đầu của hắn múa may vài cái, sau đó lẳng lặng nhìn hắn, hắn dám xem thường mình, thanh chủy thủ đó chém sắt như chém bùn sẽ làm cho hắn mở rộng tầm mắt.

Sau một hồi công phu, trên đầu KiWang, tóc nhất tề ‘xoát xoát’ rơi xuống, chỉ còn lại một đầu tóc ngắn.

Hắn sửng sốt một chút rồi nổi giận nói: ‘ Nam nhân chết tiệt, ta phải giết ngươi.’ Liền kéo ghế hướng cậu tập kích.

Phải biết rằng việc cạo đầu ở vương triều của hắn là một loại vô cùng nhục nhã.

Dong Woon bị dọa đến sửng sốt, vội vàng trốn tránh, cậu không rõ vì sao hắn lại giận dữ đến vậy? Cậu chẳng qua chỉ là bỏ dùm hắn mấy cọng tóc thừa thôi? Nhưng lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng hô phẫn nộ của Yong JunHyung.

‘Dong Woon, ngươi ra đây cho ta.’

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro