Chap 169: Thất lễ nghiêm trọng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe trong phòng có tiếng đánh nhau, Yong JunHyung một cước dá văng cánh cửa, liền thấy KiWang tóc tai bù xù, trên mặt còn có hình một con rùa thật to, lại bị buộc chặt ở trên ghế, vẻ mặt phẫn nộ đang liều mạng với Dong Woon.

‘Vương gia, Dong Woon, mau dừng tay.’ Hắn phi thân một cái đến chỗ bọn họ, cởi trói cho KiWang.

‘Nam nhân chết tiệt, ngươi muốn chết.’ KiWang phóng một chưởng về phía ngực Dong Woon.

‘KiWang, ngươi dừng tay lại. Dong Woon, còn ngươi đi ra ngoài.’ Yong JunHyung xuất chưởng tiếp chưởng lực của hắn, một bên phân phó cậu.

‘Yong JunHyung, hôm nay nếu ngươi không để ta giết hắn, ta nhất định không để yên cho ngươi đâu, thậm chí không tiếc mà khai chiến giữa hai quốc gia.’ KiWang một bên tiếp tục ý đồ, một bên uy hiếp nói.

‘KiWang, ngươi là một nam nhân, sao lại đi so đo với hắn.’ Yong JunHyung tuy rằng nói như vậy, nhưng hắn cũng thấy Dong Woon làm hơi quá đáng.

‘JunHyung ngươi tránh ra, ta không sợ hắn đâu.’ Dong Woon ở một bên cũng không chấp nhận, mở miệng nói.

‘Dong Woon, ngươi đi ra ngoài cho ta.’ Yong JunHyung quay đầu giận dữ, trừng mắt nhìn cậu. Cậu còn không biết mình đã gây ra phiền phức thế nào đâu.

Dong Woon không tình nguyện mở cửa rồi đi ra ngoài, lúc này ngoài thư phòng đều là bọn hạ nhân vây quanh ngóng xem.

‘Lý Vương gia, Dong Woon không hiểu chuyện, mong ngươi bao dung tha thứ cho cậu.’ Yong JunHyung dừng lại, ôm quyền nói.

‘Không hiểu chuyện? Một câu không hiểu chuyện là đủ sao? Ta sẽ không buông tha cho cậu.’ KiWang oán hận, cắn răng nói, lại đột nhiên phát hiện ở ngoài cửa đều là bọn hạ nhân che miệng cười trộm.

‘Mang một chậu nước sạch đến đây.’ Yong JunHyung mắt lạnh hung hăng đảo qua bọn họ, phân phó nói.

‘Dạ Vương gia.’ Một tiểu nha hoàn lên tiếng trả lời.

Rất nhanh liền bưng một chậu nước trong đến, hành lễ nói: ‘Vương gia, nước đây.’

‘Đặt ở nơi này rồi lui ra.’

‘Dạ.’

‘Lee Vương gia rửa mặt trước, sau đó ta sẽ tiễn ngươi trở về.’ Yong JunHyung nhìn hắn nói.

KiWang nghi hoặc nhìn hắn, sao lại rửa mặt, tẩy cái gì chứ, nhưng vẫn cúi đầu xuống chậu nước, nhưng vừa nhìn thì đã thấy một hình rùa thật to, sắc mặt hắn nhất thời xanh mét, tay nắm chặt, gân xanh nổi lên, cố nén tức giận, đứng dậy hung tợn nói: ‘Yong JunHyung, trong vòng 3 ngày, ngươi đem Dong Woon đưa đến phủ đệ của ta, nếu không đừng trách ta không khách khí.’

Nói xong tẩy qua khuôn mặt, rồi xoay người giận dữ rời đi.

‘Dong Woon ngươi lăn ra đây cho ta.’ Yong JunHyung nhất thời nổi giận hét ra một tiếng, khiến bọn người ở chỗ cửa sổ đều chấn động.

Cả người tản ra tức giận, đi ra khỏi thư phòng, túm lấy áo một hạ nhân: ‘Tiếu gia nhà ngươi đâu?’

‘Thiếu gia…thiếu gia… ở tiền sảnh.’ Hạ nhân nhìn vào mắt hắn, bị dọa đến run lên.

Tiền sảnh

Dong Woon nghĩ đến con rùa trên mặt hắn liền nhịn không được mà nở nụ cười, thật xứng đáng, ai bảo hắn khinh thường cậu, đây là hắn tự chuốc lấy.

‘Dong Woon ngươi còn cười được sao, ngươi có biết ngươi chọc đến ai không, sẽ rất phiền phức đó?’ Yong JunHyung vẻ mặt tức giận, tiêu sái tiến vào chất vấn cậu.

‘JunHyung, hắn đi rồi còn có thể gây phiền phức sao? Ngươi yên tâm, ta sẽ tự mình giải quyết.’ Hắn thì có thể làm được gì chứ? Cùng lắm thì để hắn chộp tới trêu đùa một lần.

‘Tốt, đây là ngươi nói. Ngươi tự giải quyết thì đến lúc đó ta xem ngươi giải quyết thế nào?’ Thấy cậu không biết hối cải, Yong JunHyung tức giận, phất tay áo mà đi.

Kỳ Lân cư.

Yoseob bất an không yên, ngồi tại chỗ thỉnh thoảng lại nhìn xung quanh, Dong Woon sẽ không làm gì hắn chứ?

Đảo mắt liền thấy Yong JunHyung một thân tức giận, sắc mặt âm trầm, tiêu sái tiến vào.

‘Làm sao vậy? Đã xảy ra sự tình gì?’ Yoseob nhỏ giọng hỏi, trong lòng rồi đột nhiên có dự cảm không tốt.

‘Ngươi không phải muốn hỏi KiWang có sự tình gì hay không chứ?’ Yong JunHyung ngữ khí không tốt, mâu quang hiện lên một tia ghen tị.

‘Ngươi.’ Yoseob trừng mắt nhìn hắn, sau đó quát: ‘Yong JunHyung, ngươi là đồ hỗn đản.’ Bực mình ngồi xuống bên giường, không thèm để ý tới hắn.

‘Dong Woon hơi quá đáng, nó cư nhiên vẽ trên mặt KiWang hình con rùa, còn còn cắt cả tóc trên đầu hắn.’ Yong JunHyung đột nhiên mở miệng nói.

Yoseob sửng sốt, Dong Woon cư nhiên quá phận, cậu không thể tưởng tượng người tao nhã như hắn lại bị nhục nhã như vậy thì sẽ phản ứng như thế nào?

‘Hắn bảo ta trong vòng 3 ngày, phải đem Dong Woon đưa đến phủ đệ của hắn, nếu không hắn sẽ không khách khí.’ Hắn lại tiếp tục nói.

‘Ngươi lo cho Dong Woon hay là lo hắn sẽ làm khó Dong Woon?’ Yoseob có thể nghe ra ngữ khí lo lắng của hắn.

‘Ta lo lắng, không đem Dong Woon đến chỗ hắn thì hắn sẽ không bỏ qua, nếu đem Dong Woon đến lại sợ Dong Woon bị thương tổn, sống không bằng chết.’ Yong JunHyung mâu quang ảm trầm, không biết chuyện này nên giải quyết sao?

Có thể sao? Lee Vương gia sẽ làm khó Dong Woon, làm cho cậu sống không bằng chết sao? Yoseob thật sự nghĩ không ra, người ôn nhu như hắn thì có thể dùng biện pháp gì để tra tấn người?

‘Ngươi không tin đúng không, nghe đồn có nữ nhân phản bội hắn, trốn đi theo người khác, vì thế hắn bỏ hết quần áo của cậu, trói tay chân, bịt miệng lại, rồi để binh lính xếp hàng trước cậu ba ngày ba đêm….. Yong JunHyung nâng mi nhìn cậu nói.

Yoseob không khỏi rùng mình một cái, trong mắt lộ ra một tia hoảng sợ, việc tàn bạo này mà hắn cũng có thể làm được sao? Đánh chết cậu cũng không tin.

‘Có lẽ hắn chỉ là nhất thời tức giận, sẽ không thật sự làm khó Dong Woon.’ Cậu chần chừ một chút nói, dù sao Dong Woon cũng không phải là người của hắn, cũng chỉ là vui đùa chứ chưa gây ra thương tổn gì.

‘Hắn sẽ không tha thứ cho Dong Woon. Ngươi có biết quốc gia bọn họ, tóc của nam nhân không thể tùy tiện cắt đi, quốc gia bọn họ mỗi năm lại có một ngày lễ, chỉ có ngày đó mới có thể cắt ngắn, nếu không chính là bất trung, bất hiếu, bất nhân, bất nghĩa. Mỗi người đều phải tuân thủ, nhất là người trong hoàng thất.’ Hắn chính là đang lo lắng điểm này.

Yoseob nâng mắt nhìn hắn, tâm càng ngày càng trầm, nguyên lai sự tình lại nghiêm trọng như thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro