Chap 18: Cách cầu hôn của Akai Shuichi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Shuichi đang vác bộ mặt đưa đám đến nhà Rei để.... tâm sự và anh cần được tư vấn vài vấn đề "nhạy cảm". Hôm nay tâm trạng không thể nào tốt được và cũng chẳng có vụ án nào đau đầu nên anh quyết định nghỉ làm và đi gặp chiến hữu cũ.

Ban đầu anh định gọi hội bàn tròn SHAC ra cơ nhưng Shinichi thì bận phá án. Hattori đã trở về Osaka. Camel vẫn đang làm nhiệm vụ. Thế nên quanh đi quẩn lại thì chỉ còn mỗi tên Rei lúc nào cũng trong trạng thái rảnh. Dù anh có không ưa hắn vì vụ lần trước nhưng anh chẳng còn ai để tâm sự. Kể với hội đàn bà con gái như Jodie hay con nhóc màn hình phẳng Sera thì chắc anh đi chết đi là vừa.

Ngay khi nhìn thấy cái bản mặt không thể nào thê thảm hơn được nữa của Akai Shuichi trước cửa nhà thì Rei không ngại ngần mà phá lên cười như đười ươi thấy chuối.

Sau khi nhận ra sát khí từ Shuichi bắt đầu lan toả đến mình thì hắn phải nhanh chóng mời anh vào nhà. Rei bê hẳn bánh ngon với trà ngọt ra tiếp đón tử tế rồi mới lên tiếng:

- Ngài thanh tra cấp cao đến điều tra tôi về chuyện thông đồng với vợ ngài lần trước đó hử? ( đọc chap 17: Ghen)

Bỏ qua câu mỉa mai của Rei, Shuichi cất giọng đều đều như robot:

- Tôi cần cậu tư vấn cách.... cầu hôn Shiho.

- Hả? Sao lại sớm thế? Năm nay Shiho mới 20 tuổi. Quá trẻ để lấy chồng.

Shuichi nghe vậy lia ánh mắt sắc lẹm về phía Rei:

- Cô ấy 20. Nhưng tôi thì đã 33 tuổi rồi. Đầu sắp 2 thứ tóc rồi đấy. Cậu bảo tôi phải chờ đến bao giờ hả? Đến lúc tôi thành ông già chắc. Nói nôm na là giờ tôi đang... bị ế. Và điều đó thì không thể chấp nhận được.

Rei ngồi ngả người ra sôpha cười sặc sụa.

- Được rồi. Thế cậu đã cầu hôn cô ấy lần nào chưa? Chắc là Shiho không đồng ý nên mới đến nhờ tôi tư vấn chứ gì.

Shuichi lúc này lại trở về trạng thái trầm uất, sầu não bi thương:

- Ờ thì... có một lần. Tối qua trăng thanh gió mát tôi dẫn Shiho lên sân thượng nhà mình. Có thắp nến rực rỡ cầu vồng. Bàn ăn thì ngập tràn những món cô ấy thích. Có hoa hoét đầy đủ.

- Chẹp. Chẹp. Ghê thật.

- Tôi mà lại. (Shuichi vênh mặt một góc 45°) Ăn tối xong, tôi và cô ấy ngồi ngả ra ghế so pha ngắm sao. Đến lúc này thì tôi quyết định cầu hôn cho bằng được. Tôi xoay người ôm chặt lấy cô ấy tạo thành thế gọng kìm, không để cho cô ấy có thể chạy đi đâu được.

- Ha ha ha. Ý tưởng đó được đấy.

- Cậu ngậm miệng lại đi nghe tôi kể phần gay cấn đây này. Sau đó, tay phải tôi lấy ra chiếc hộp nhung đựng chiếc nhẫn kim cương lấp lánh có viên đá saphia đẹp lộng lẫy bên trong.

"Tên này trông thế mà giàu hơn mình cả tỷ lần. Ôi khổ cái thân tôi" Rei than thầm trong lòng khi ông trời bất công. Shuichi vẫn tiếp tục kể với giọng đều đều nhưng ngày càng khắc khổ:

- Tay phải cầm nhẫn. Tay trái tôi luồn qua sau lưng cô ấy. Rồi nhanh chóng.... dí khẩu súng lục vào thái dương Shiho. (?!!?) Mắt tôi nhìn sâu vào mắt cô ấy và bảo : Em sẽ đồng ý lấy anh hay là muốn chết. Yên tâm đi. Anh sẽ theo em đến chân trời góc bể. Từ địa ngục đến thiên đàng. Để em không bao giờ cảm thấy cô đơn.

Shuichi kể xong thì đập đầu xuống bàn. Lúc này Rei thu nhỏ mắt lại thành hình hạt đậu, há hốc mồm ra. Tưởng chừng như anh có bao nhiêu nước dãi thì có thể chảy ra hết đến nơi rồi.

Sau một phút để não bộ xử lí thông tin vừa được tiếp nhận, Rei phá lên cười một cách điên dại. Hắn đập bàn đập ghế rầm rầm mà không để ý mặt Shuichi đang dần đen lại, sát khí bắt đầu thoát ra.

Mất một lúc sau, hắn mới ngậm miệng lại khi bắt gặp ánh mắt giết người của anh và thấy khẩu súng lục anh rút từ trong túi áo ra. Rei ngồi nghiêm chỉnh lại nhưng vẫn còn phát ra vài tiếng " khục khục" trong cổ họng:

- Sau đó thì sao?

Shuichi lại trở về với cái giọng ảo não:

- Làm gì còn cái sau đó. Tôi không muốn nhớ lại cái giây phút kinh hoàng ấy nữa.

Rei vẫn chưa chịu bỏ cuộc. Hắn tin hắn có thể moi thêm được vài thông tin để tiếp tục màn cười bêu rếu của mình.

- Sau đó cô ấy bắt cậu uống thuốc độc à?

(lắc đầu)

- Hay đổ hoá chất lên người cậu?

( tiếp tục lắc đầu)

- Hay đạp vào cái chỗ.... nhạy cảm kia kìa.

Tay chỉ chỏ loạn xạ lên, Rei khúc khích cười. Với tính cách của Shiho thì không gì là không thể. Shuichi nghe vậy xám mặt lại, tức giận la lên:

- SAU ĐÓ CÔ ẤY NHANH CHÓNG CHỘP LẤY KHẨU SÚNG VÀ TỰ BẮN VÀO ĐẦU MÌNH. CẬU CÓ HIỂU ĐIỀU ĐÓ NGHĨA LÀ GÌ KHÔNG HẢ? LÀ CÓ CHẾT THÌ CÔ ẤY CŨNG KHÔNG LẤY TÔI.

Đến lúc này thì Rei cũng tức giận không kém. Hắn lao vào túm chặt lấy cổ áo anh xốc lên:

- Cậu nói cái gì cơ? Shiho sao rồi? Chết chưa? Đang ở bệnh viện nào? Cậu là đồ tồi. Cô ấy bị thương mà cậu còn rảnh rỗi ngồi đây hàn huyên về chiến công của cậu à?

- Cậu độc mồm vừa thôi. Shiho mà chết thì tôi cũng tự sát đêm qua rồi. Khẩu súng đó là phát minh của bác Agasa để bọn nhóc thám tử tập bắn. Nó phụt ra tương cà chua ấy mà. À mà cậu nói ai là đồ tồi. Cậu cười từ nãy đến giờ hơi bị nhiều rồi đấy. Có tin tôi bắn nát sọ cậu ra không hả?

Shuichi giựt phắt tay Rei ra khỏi cổ áo mình, giơ khẩu súng lúc lên giữa trán hắn. Rei chỉ ngồi xuống so pha cười khẩy, giọng đầy mỉa mai:

- Đấu súng thì chắc chắn tôi không bằng cậu nhưng đấu võ thì chưa chắc đâu. Quyền anh của tôi hơn đứt triệt quyền đạo của cậu ấy chứ.

- Cậu nói gì cơ? Nói lại tôi nghe xem nào.

"......"

----------------

" Cạch"

- Shiho.... ơi.... Anh... về.... rồi.

Shiho đang từ trong bếp chạy ra thì đứng bất động khi thấy bộ dạng của Shuichi. Rõ ràng lúc chiều anh bảo là đi gặp hội bàn tròn thế mà sao chỉ trong vòng 4 tiếng đồng hồ lại trở nên thê thảm thế kia. Quần áo xộc xệch, nhăn nhún. Có chỗ thì rách tươm. Thương tích đầy mặt. Tay chân cũng chẳng khá hơn là mấy, băng bó qua loa sơ sài đôi chỗ nên vẫn còn rỉ máu ra ngoài.

Cô khẽ nhếch môi nở nụ cười mỉa mai đậm chất Shiho:

- Ngài thanh tra cấp cao của FBI nay lại còn giả dạng ăn mày đi kiếm thêm tiền tiêu Tết hở?

Shuichi giờ không còn hơi sức đâu để phản bác lại câu mỉa mai từ vợ tương lai của mình nữa. Anh lết từng bước nằm rạp xuống so pha, lẩm bẩm:

- Cũng chỉ tại tên Rei chết bầm kia ấy.

- Hai anh đánh nhau kiểu gì mà chảy máu ra tay chân ra thế này. Gì đây? Đạn bắn hả?

Shiho gỡ băng ra, vừa băng bó lại cẩn thận cho anh, vừa cằn nhằn. Anh dù có đánh nhau hay vật lộn với tội phạm cũng không đến nỗi thê thảm thế này.

- Quyền anh của hắn với triệt quyền đạo của anh không phân được thắng bại. Nên bọn anh chơi trò đấu súng. Đạn BB ấy mà. Mỗi người sẽ là bia bắn của người kia. Mà luật là chỉ được bắn sượt qua chứ không được bắn trúng. Qua hơn hai chục bàn thì hắn bắn trúng vào tay anh. Thế là anh thắng. Ha ha ha.

Shuichi kể đến đoạn này thì hét lên sung sướng và ngoác miệng ra cười khi thắng được Rei. Shiho như không tin nổi vào mắt mình, thở dài chán nản.

"Hai con người sao lại trẻ con hết sức như vậy cơ chứ. Cả anh cũng thế. Bị bắn trúng tay, máu chảy đầm đìa mà vẫn còn còn hớn hở ra mặt thế kia. Chả còn gì để nói "

Shiho bỏ mặc anh lên tầng ngồi đọc tạp chí trong khi Shuichi vẫn còn đang khá hả hê với thành tích lẫy lừng của mình ngày hôm nay.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro