[END] Chap 19: Vấn đề về giới tính của Akai Shuichi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Lời kể của Shiho (Haibara)*

Sau vụ cầu hôn bằng súng lục thất bại cách đây một tháng trước, tôi để ý anh có những biểu hiện rất bất bình thường như:

------------------------

Thứ nhất: Anh thân thiết quá mức với mọi người. Trừ tôi.

Ở trụ sở, cô Jodie và chú Camel thường xuyên lui tới phòng làm việc của anh và ở trong đó khá lâu. Dạo gần đây chẳng có bất kì vụ án nào khó để họ bàn luận lâu đến vậy.

Còn với tôi, anh không còn quan tâm như trước. Hồi trước thì một ngày anh đến chỗ tôi cả chục lần. Còn bây giờ thì có hôm không thấy mặt mũi anh đâu.

-----------------

Thứ hai: Khi về nhà, anh lúc nào cũng ru rú trong phòng.

Giờ thì phòng anh trở thành khu vực cấm đối với tôi. Lúc nào cũng trong tình trạng khoá kín. Anh ăn cơm cũng nhanh nhanh chóng chóng rồi chuồn mất lên phòng. Thực sự là tôi không thể biết được là có chuyện gì xảy ra bên trong đó.

--------------------
Thứ ba: Anh bắt đầu thân thiết quá mức với anh Rei.

Rất nhiều hôm anh Rei đến nhà chơi rồi.... ngủ luôn ở phòng anh cho đến sáng hôm sau. Tôi đã thử đứng ngoài cửa nghe lén. Tôi vốn không phải là kẻ thích rình mò tọc mạch người khác nhưng anh là người yêu tôi và tôi cần phải biết có chuyện gì xảy ra bên trong. Đề phòng trường hợp hai người lại đánh nhau rồi thi bắn súng như lần trước.

Tôi đứng áp sát tai vào cánh cửa nhưng chỉ nghe thấy những tiếng như

"Sai rồi. Cậu là đồ ngu" Shuichi la lên.

Rồi có lúc anh Rei cũng nói lớn : "Shu. Cậu làm lại lần nữa đi"

Thậm chí có cả những lúc Shuichi hét lên thất thanh:

"Cậu làm trò gì vậy, Rei- kun? Bỏ tay cậu ra khỏi chỗ nhạy cảm đó đi"

Đôi khi là cả những tiếng cười sung sướng của anh và tiếng khúc khích của Rei.

Ôi trời. Họ có thể thân đến mức gọi nhau là Shu với Rei- kun sao? Có phải người yêu của tôi bị gay không vậy? Họ đã làm gì trong phòng cả đêm đến nỗi cười sung sướng như thế. Ôi không, tôi không nên tự tưởng tượng ra thêm nữa. Đầu óc tôi sẽ bị ô nhiễm mất. Và từ đó tôi bắt đầu nghi ngờ về giới tính thật của anh.

-------------------
Thứ tư: Anh thường xuyên nghỉ làm sớm hơn tất cả mọi người.

Tôi biết được điều đó khi đến phòng làm việc của anh sau giờ tan sở. Nhân viên ở đó đã bảo anh ra về từ hơn một tiếng trước. Một tuần thì có 3, 4 hôm như thế và không cố định ngày nào.

Anh cũng nhờ Shinichi qua đón tôi về nhà vào tất cả các ngày trong tuần. Một phần là nhà tôi gần nhà hắn. Một phần cũng do đường về nhà hắn kiểu gì cũng đi qua trụ sở FBI.

Anh thì càng ngày càng về nhà muộn hơn. Nhất là những hôm anh ra về trước giờ làm. Tôi bắt đầu nghi anh đi ngoại tình. Và ứng cử viên sáng giá cho vị trí người thứ 3 xen vào chuyện của chúng tôi chính là Furuya Rei.

Tôi nghĩ vậy, dựa theo lí do thứ ba ở trên. Hai người đó bắt đầu có quan hệ bất bình thường.
Tôi cũng đã hỏi anh vô số lần là có chuyện gì giấu tôi không hay anh có quan hệ gì mờ ám với người khác.

Nhưng lần nào anh cũng chỉ lắc đầu và mỉm cười khó hiểu. Lúc nào cũng buông cho tôi một câu an ủi:

- Dù con tạo có xoay vần thế nào thì người anh yêu duy nhất cũng chỉ có mình em.

Tôi tạm tin anh nhưng cho đến một ngày thì cái niềm tin đó bị đánh sập hoàn toàn. Chuyện nó là thế này.

Tôi đem kể chuyện về những hành động kì lạ của anh trong gần hai tháng qua với Sera vì cô ấy là em gái anh, có thể hiểu rõ tính cách anh hơn tôi. Ran đi cùng thì cũng góp mặt vào câu chuyện.

Nhưng khi tôi kể xong Sera cũng chỉ nở nụ cười khó hiểu giống y hệt cái kẻ ai cũng biết là ai đấy. Và cô ấy cũng bảo là không có chuyện gì đâu rồi bỏ đi mất. Tôi chỉ biết ngửa cổ than thở
"tại sao Trời lại sinh ra một cặp giống hệt nhau như thế. Anh em nhà này giờ thích phong cách bí ẩn hả Trời?"

Nhưng Ran thì kích động hơn. Cô ấy bảo rằng có lẽ anh bắt đầu không yêu tôi nữa và đang đi tìm hạnh phúc mới. Tôi không tin lắm nhưng vẫn để mặc cho Ran kéo tôi đi làm đẹp và mua sắm để tân trang nhan sắc níu kéo lấy anh.

Cô ấy chọn cho tôi những bộ váy phải gọi là sexy nhất của cái trung tâm thương mại này. Nó rực rỡ. Nó đẹp. Và cái quan trọng là nó ngắn. Ngắn đến nỗi tôi nhìn vào mình trong gương cũng không khỏi đỏ mặt vì xấu hổ.

Ấy vậy mà trời xui đất khiến thế nào mà tôi đồng ý với Ran mua hết tất cả chúng. Sau đó thì đi make up. Đến tối lúc tôi trở về nhà thì vẫn không thấy bóng dáng anh đâu cả.

Tôi lúc này, nếu không nói quá lên thì thực sự rất lộng lẫy và quyến rũ. Tôi không có tự huyễn gì đâu vì đó là sự thật. Ha ha. Chiếc váy đỏ cúp ngực và bó sát vào thân hình gợi cảm với ba vòng không khác gì người mẫu của tôi. Trang điểm không quá loè loẹt nhưng cũng đủ khiến tôi trở nên đẹp hơn bao giờ hết. Tôi ngồi yên trên so pha với một mâm cơm thịnh soạn kèm một chai rượu và hai cái ly chờ anh về.
-----------------

Hôm đó, anh không về một mình mà còn dẫn theo cả anh Rei. Điều đó khiến tôi hơi khó chịu một chút nhưng cũng tạm bỏ qua để tiến hành kế hoạch của mình.

Bước vào phòng khách, không phải để tôi phải thất vọng, cả hai người đứng bất động nhìn chăm chú vào tôi. Để có thể hạ gục ngay anh lúc này, tôi nhoẻn miệng cười tươi nhất có thể.

Nhưng có vẻ ông Trời không chịu chiều lòng người. Rei ghé sát vào tai anh thì thầm điều gì đó. Sau đó anh gật đầu và tiến đến vỗ vào vai tôi. Giọng anh nhẹ nhàng như gió thoảng mà khi lọt vào tai tôi thì như sét đánh:

- Em cứ ăn cơm đi. Anh ăn rồi. Anh và Rei- kun phải lên phòng có việc gấp. Thế nhá. Em ngủ ngon.

"Chụt" Anh hôn vào má tôi rồi cùng Rei bỏ lên phòng không một lần ngoảnh lại.

Tôi ngồi bất động trên ghế. Não tôi ngưng trệ không thể hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Anh vừa bỏ mặc tôi đẹp lộng lẫy thế này để nghe theo lời tên Rei kia. Cái việc trên phòng nó còn quan trọng hơn tôi ư? Rei còn quan trọng hơn cả tôi nữa hả? Thế mà anh bảo anh yêu tôi.

Chuyện quái gì vậy? Anh không có cảm xúc gì khi thấy tôi đẹp như này sao? Hoocmon của anh có vấn đề à hay do anh... bị yếu sinh lí. Hay thậm chí là anh bị gay. Ôi quỷ thần ơi. Anh thích anh Rei.

Giờ thì tôi khóc không ra nước mắt được nữa. Sự thật phũ phàng này tôi sao có thể chấp nhận được đây.
Thế là tôi quyết định tiến hành kế hoạch cuối cùng là sẽ theo dõi anh đi đến đâu sau mỗi giờ làm việc. Để có thể bắt tận tay anh gian díu với Rei hay bất kì thằng khác để tôi có đủ tang chứng vật chứng kết thúc mối tình câm của chính mình.

----------------
Như thường lệ, anh vẫn về sớm hơn 1 tiếng. Tôi lập tức xin nghỉ với lí do ốm rồi nhanh chóng bắt taxi bám theo anh và giữ ở khoảng cách vừa đủ. Sau đó tôi thấy anh dừng lại trước một căn nhà khá đẹp.

Anh lấy ra một chiếc hộp quà màu vàng có thắt nơ đỏ, mặt tràn đầy hạnh phúc và niềm vui sướng. Thậm chí anh còn cười rất tươi. Nụ cười đó từ trước tới giờ luôn chỉ dành cho tôi.

Ngay sau khi anh bấm chuông thì cửa lập tức bật mở. Bước ra ngoài không phải là một gã đàn ông nào mà lại là một cô gái trẻ cũng khá xinh đẹp. Cô ấy cũng rất vui khi nhìn thấy anh, nhanh tay đỡ lấy hộp quà rồi cả hai bước vào trong nhà.

Tôi đứng chôn chân một chỗ. Mọi dự tính ban đầu của tôi sụp đổ. Tim tôi như vỡ tan ra thành ngàn mảnh. Vậy ra hầu như chiều nào anh cũng đến đây và đi tận tới tối mới về. Hoá ra anh không gặp vấn đề về giới tính mà chỉ là anh không còn yêu tôi nữa thôi. Anh đã tìm được hạnh phúc mới cho riêng mình.

Anh là đồ tồi. Đã có người khác sao lúc nào cũng lải nhải bên tai tôi cái câu củ chuối ấy. Cái gì mà:
"Dù con tạo có xoay vần thế nào thì người anh yêu duy nhất chỉ có mình em"
Anh là một tên thanh tra khốn nạn, dối trá. Tôi hận anh. Anh gieo rắc niềm tin về một cuộc sống hạnh phúc cho tôi. Rồi giờ đâu lại yêu người phụ nữ khác. Điều đó chả khác nào giết chết tình yêu mãnh liệt trong tôi.

Hai hàng nước mắt bất giác chảy ra, tôi khuỵ chân xuống đường. Bác tài xế cũng hiểu ra mọi chuyện, đỡ tôi lên xe đưa về nhà.

Tôi nhếch mép cười mỉa mai.

-Hừm. Định giới thiệu cho tôi biết về bạn gái mới của anh sao? Trang trọng ghê. Tôi không có nhu cầu chia tay anh ở nơi như vậy. Mà nếu có chia tay thì người nói cũng phải là tôi.

Tôi nhắn tin lại. Chỉ vỏn vẹn hai từ "Không đi".

Rồi tôi lại tiếp tục nằm úp mặt vào gối. Mặc cho nước mắt chảy ra.

Sau đó gần một tiếng đồng hồ, tôi nghe thấy một tiếng "cạch" rất khẽ từ bên ngoài cửa sổ. Sau đó là một làn khói có lẫn thuốc mê bay tràn vào trong phòng. Tôi dần thiếp đi. Và hình ảnh cuối cùng tôi nhìn thấy được là một người với bộ đồ trắng toát đi kèm theo là hai chú chim bồ câu đang đập cánh bay khắp phòng.
-----------

Đầu tôi đau như búa bổ. Có vẻ như thuốc mê vẫn còn tác dụng. Lúc tôi lấy lại được ý thức và tỉnh dậy thì đập vào mặt tôi là gương mặt quen thuộc đến phát ớn của anh. Tôi nhìn xung quanh thì phát hiện ra mình đang ở trong nhà hàng Rikato. Anh đã bắt cóc tôi đem đến đây.

Tôi hét lên giận dữ:

- Sao tôi lại ở đây? Anh quá đáng vừa thôi....

Rồi tôi chợt phát hiện ra quần áo tôi mặc lúc chiều đã được thay ra. Giờ trên người tôi là một chiếc váy đen dài đến đầu gối. Eo thắt lại và phần đuôi xoè ra bồng bềnh nhiều lớp đính kim sa. Trông tôi giờ chẳng khác gì phù thuỷ, trừ việc thiếu cái mũ trên đầu. Và tất nhiên tôi là một phù thuỷ vô cùng xinh đẹp.

Rồi bỗng trong đầu tôi hiện lên hình ảnh Kaito với 2 con chim bồ câu. Mặt tôi đỏ bừng bừng lên khi nghĩ đến chuyện chính Kaito đã thay đồ cho tôi. Anh như nhìn thấu suy nghĩ của tôi, liền bất cười giả lả:

- Em nghĩ linh tinh gì đấy? Là Sera thay váy cho em. Không cần phải xấu hổ vậy đâu. Chỉ tại em bảo không đi nên anh mới phải dùng cách này.

Tôi không hiểu sao nhưng cái bản mặt cười cười nói nói của anh lúc này lại khiến tôi chán ghét đến vậy. Trong mắt tôi thì đó hoàn toàn là giả tạo. Tôi nhanh chóng kết thúc bữa ăn để sớm quay trở về nhà. Tôi nhất quyết không nói với anh bất kì câu nào dù anh có hỏi đi chăng nữa.

Bữa ăn kết thúc, phục vụ đã dọn hết bát đĩa và thay vào một lọ hoa rất đẹp có nhiều nến xếp xung quanh. Anh cố giữ tôi ngồi lại. Tôi cũng muốn để xem anh bày trò gì để kết thúc cuộc tình vô nghĩa này.

Ấy thế mà trái ngược hẳn với suy nghĩ của tôi. Anh lôi ra chiếc hộp quà màu vàng có thắt nơ đỏ, giống hệt cái tôi nhìn thấy chiều nay. Anh nhẹ nhàng mở nắp hộp.

Tôi há hốc mồm vì ngạc nhiên. Phía bên dưới chiếc nhẫn kim cương anh cầu hôn tôi gần 2 tháng trước là hai chiếc mũ len. Một chiếc màu đen và một chiếc màu đỏ.

Xong xuôi anh mới từ từ một tay cầm chiếc mũ len đỏ, một tay cầm chiếc nhẫn rồi vênh mặt lên trời một góc 45° giọng hả hê:

- Hai chiếc mũ len này là tự tay anh đan một cách vất vả trong hai tháng qua đấy. Nào. Giờ em muốn nhận mũ len thì phải đồng ý đeo luôn chiếc nhẫn này.

Đến lúc này tôi mới bắt đầu xâu chuỗi lại mọi thứ bất bình thường trong hai tháng qua. Tôi lập tức quay sang hỏi anh:

- Có phải vì đan mũ nên anh suốt ngày ru rú trong phòng đúng không?

- Tất nhiên. Anh phải giữ kín không cho em biết chứ.

- Thế sao anh Rei lại hay ngủ qua đêm ở đấy vậy?

- À. Rei chính là người đưa ra ý tưởng đan mũ cho anh. Cậu ấy cũng biết đan chút chút nên cũng xí xớn tập đan cùng anh luôn.

- Ra là chí lớn gặp nhau.

Tôi gật gật đầu hiểu chuyện. Thế mà tôi lại lo anh có vấn đề về giới tính. Chẹp chẹp.

Shuichi thấy vậy lên tiếng hỏi:

- Thế chẳng lẽ em nghĩ gì? Đừng nói là em nghĩ anh và cậu ấy abc xyz ấy nhá.

Nhìn biểu cảm bối rối vì bị anh đoán trúng tim đen của tôi, anh cũng đã hiểu suy nghĩ của mình là đúng liền đập đầu xuống bàn than thở.

Tôi chợt nhớ ra chuyện cô gái lúc chiều liền hỏi anh ngay lập tức:

- Thế 3, 4 chiều mỗi tuần anh cũng về sớm để làm gì?

- À. Anh đến nhà một người chị quen biết với Sera nhờ cô ấy xem anh đan đúng không. Tại vì cô ấy đan rất giỏi.

Nghe đến đây thì tôi chắc chắn mình nghi ngờ oan cho anh mất rồi. Đã vậy lại còn tốn bao nhiêu thời gian đi rình mò, một đống tiền đi làm đẹp và bao nhiêu nước mắt nằm nhà mà khóc nữa chứ. Ôi trời ơi phí quá đi.

Tôi cứ thế than trời mà quên mất câu cầu hôn của anh. Shuichi mất hết kiên nhẫn liền nắm chặt lấy tay tôi hỏi lại:

- Shiho Miyano. Giờ em có đồng ý lấy anh không? Nếu em muốn đội chiếc mũ len này thì phải chấp nhận đeo nhẫn. Trong chuyện này em không thiệt tí nào hết.

Gạt qua tất cả mọi chuyện, khoé môi tôi bất giác cong lên tạo thành một nụ cười hoàn hảo.

- Em đồng ý. Quà hối lộ nhiều thế này không nhận sao được.

Tôi đưa tay ra nhận lấy chiếc mũ len. Anh cười hạnh phúc đội ngay ngắn lên đầu tôi rồi nhanh chóng đeo nhẫn vào tay. Giờ thì tôi có thể mỉm cười thật tươi khi mình sẽ không còn cô đơn nữa. Mãi mãi.

END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro