Chương 4: Sợi Dây Vô Hình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thế là tiết học bắt đầu trong cuộc chiến đấu tinh thần. Dù vậy nhưng là giờ học nên hai người sẽ tạm ngưng chiến mà cấm đầu vào học.

Ji Yeon dù không thấy gì nhưng là rất thông minh, vừa nghe đã hiểu, đọc qua đã nhớ. Còn Eun Jung thì là lười học nên suốt buổi cũng chỉ tiếp thu được phân nửa kiến thức, ngoài ra toàn để mắt vào việc ngắm cách trang trí ngôi nhà.

-Bài này sau khó thế.-Eun Jung nhìn bài tập mà thủ thỉ một mình.

-Bài nào nói Ji Yeon nghe đi.-Ji Yeon định bụng dở trò, vờ quan tâm.

Eun Jung thấy Ji Yeon có lòng tốt nên đọc bài cho Ji Yeon nghe để cùng nghiên cứu. Nhưng Eun Jung nào ngờ chỉ nghe xong Ji Yeon liền nói cho Eun Jung ghi bài vào tập.

 Eun Jung phấn khởi quay sang cám ơn Ji Yeon, vừa dứt lời cảm ơn Ji Yeon phán cho Eun Jung một câu.-Bài dễ thế mà không biết làm đúng là NGU NHƯ BÒ.

Eun Jung biết mình bị chơi khăm nhưng nén lòng vì có thầy giáo đang nhìn họ với con mắt ngưỡng mộ tình cảm nồng thắm của họ, nên Eun Jung chỉ cười trong lửa giận.

Khẳng định trong lòng là không hỏi bài Ji Yeon nữa nhưng là vì không muốn mất mặt trước thầy giáo nên Eun Jung đôi lúc nói hưu nói vượn để Ji Yeon chỉ bài.

Ji Yeon là cười thầm vì cái tật mặt dày đó của Eun Jung, dù vậy Ji Yeon cũng chú tâm chỉ bài cho Eun Jung. Cứ thế một ngày học vất vả cũng trôi qua.

 Và một buổi tối chiến đấu kịch liệt tranh địa bàn trên giường lại tái diễn, cũng vì thế mà mình người này bầm thì mình người kia đỗ máu.

Tội cho Eun Jung vì bị Ji Yeon cấu cho đổ máu hai bên hông,nhưng thay vào đó hông của Ji Yeon là những đốm bầm "xinh xắn" do Eun Jung gây ra.

Mỗi ngày hai người họ không cải nhau,không đánh nhau thì ăn cơm không có vô. Những ngày có thầy giáo và các cô hầu thì hai người họ xoay một trăm tám mươi độ.

Kẻ cười người nói, kẻ tung người hứng. Nếu ai biết thì cứ tưởng hai người này là một cập trời tạo ra. Cứ như là họ chỉ dành cho nhau.

Nhưng nếu họ biết sự thật thì tất nhiên họ sẽ té xỉu cho cái nhìn bằng con mắt tinh đời của mình.

Vì khi không có ai, thì Ji Yeon và Eun Jung như hai kẻ thù, sáp lại gần là đánh nhau, họ chỉ dùng hành động không dùng lời nói, chỉ khi hai người đình chiến thì mới mở miệng,hoặc là khi họ phát hiện có người bước đến.

Do vậy khi Ji Yeon và Eun Jung ở riêng với nhau thì hai người họ sẽ xây dựng nên một bộ phim hành động của những con dã thú hung tợn.

Ji Yeon thì nhào vào Eun Jung mà cắn hoặc cấu cho tới khi chảy máu mới hả hê mà không chịu buông. Chỉ khi nào Eun Jung khóc lóc van xin mới vui vẻ trở về nét hiền dịu mà buông tha Eun Jung.

Còn Eun Jung thì cũng không kém à, Eun Jung không nhéo được thì dùng như lai thần chưởng để dấu lại trên lưng Ji Yeon, nhằm lúc Ji Yeon bị đẩy ngã nhàu trên mặt nệm.

 Ji Yeon và Eun Jung là dóc sức tham chiến hết mình. Nào có ai chịu thua mà van xin, vì thế sáng nào thức dậy mình mẩy họ điều đầy thương tích.

 Sự việc cứ thế tiếp diễn cho tới khi bị mẹ của Soo Huyn bắt gặp. Dù Ji Yeon và Eun Jung đã rèn luyện cho tai mình rất thính để khi ẩu đả có thể nghe tiếng động bên ngoài mà giả nai đi ngủ.

Nhưng đêm nay vì quá hăng say chiến đấu và cũng vì mẹ Soo Huyn rất âm thầm muốn biết tình hình người thay thế con mình và con dâu mình như thế nào mà hết sức im lặng vào phòng họ.

Bà sửng người khi thấy Ji Yeon đè lên mình Eun Jung vừa cắn vừa bấu, còn Eun Jung thì dùng hai tay nhéo vào hông Ji Yeon.

Mẹ Soo Huyn vừa thấy ngộ nghỉnh vì cảnh tượng đó kèm theo là sự bất ngờ vô độ. Vì bà nghe người hầu và bà quản gi kể là Eun Jung và Ji Yeon rất hòa thuận, tình cảm rất mặn nồng.

Nay vừa bước vào phòng thì đập vào mắt bà là một bộ phim hành động đang là cảnh cao trào trước mặt.

Eun Jung cảm nhận được có người lạ trong phòng nên giả vờ ra hiệu cho Ji Yeon ngưng chiến.-Ji Yeon em à, anh mệt rồi, mình tập thể dục nhiêu đó đủ rồi, giờ mình đi ngủ thôi.

Ji Yeon hiểu ý nên ăn ý nòi theo.- Em cũng mệt, tối nay thế này là đủ ,chúng ta đi ngủ nào.

Ji Yeon nằm xuống cạnh Eun Jung vì không muốn bị phát hiện nên đành nằm cạnh, vừa nằm xuống Ji Yeon hỏi nhỏ.-Ai vậy ?.

Eun Jung đã từng thấy mẹ Soo Huyn vì Soo Huyn đã từng giới thiệu qua và họ cũng đã gặp nhau một lần, Eun Jung nói nhỏ với Ji Yeon.-Mẹ.

Hai người nằm đó giả nai mà nhấm mắt nhưng là gù rì với nhau. Mẹ Soo Huyn biết là hai người này đống kịch và đang giả vờ .

-Hai đứa còn không mau ngồi dậy giải thích.-Bà cười khẻ và giả vọng nghiêm nghị nói.

Ji Yeon và Eun Jung biết mình bị lộ nên đành cúi mặt ngồi dậy. Giống như hai tên tội phạm bị bắt quả tang làm chuyện xấu nên họ im lặng chờ tòa tuyên án.

-Hai đứa đang làm cái trò gì vậy ?.-Mẹ Soo Huyn tò mò hỏi.

-anh nói đi.- em nói thì có.-Hai người đùng đẩy cho nhau trả lời.

-Ji Yeon con nói trước.-Mẹ Soo Huyn nhìn thấy họ như vậy nên phân chia ra nói.

-Tụi con....đang ....diễn lại lịch sử.-Ji Yeon không dám nói thật nhưng cũng không dám nói dối mà nhìn mẹ Soo Huyn nói.

-Tời phiên con.-Mẹ Soo Huyn thắc mắc chuyển sang Eun Jung hỏi.

-Tụi con...giáp chiến.....giống chiến binh...-Eun Jung cũng là ăn khớp với Ji Yeon đã quen nên phụ họa màu vào.

-Hai đứa mà không nói rõ ràng thì đừng trách,ta đây không có kiên nhẫn mà đùa giỡn đâu à.-Mẹ Soo Huyn nhíu mày dùng giọng đe dọa nói.

-Tai Ji Yeon.-Tại Soo Huyn.-Hai người đồng thanh nói.

-Nói cho đàng hoàng vào,ai nói cũng được.-Mẹ Soo Huyn ngồi chéo giò khoanh tay hỏi hai tên tội phạm kia.

-Tại Ji Yeon không cho con ngủ trên giường.-Eun Jung biện minh.

- Tại Soo Huyn không nhường con, Soo Huyn ngủ xấu lắm.-Ji Yeon phản bác.

-Hai đứa cởi áo ra.-Mẹ Soo Huyn thẩm tra chiến tích của họ nói với giọng răng đe.

Dù không muốn như vậy nhưng vì cái giọng nghiêm nghị của mẹ Soo Huyn nên hai người họ là cởi áo ra. Vì Ji Yeon không thấy đường nên mẹ Soo Huyn mới nói như vậy và Eun Jung mới dám làm theo.

Sau khi hai người cởi áo ra thì ôi thôi các chiến tích xưa và mới điều được hiện lên trên màng da trắng và mịn của hai người họ.

Mẹ Soo Huyn lại gần hai người và sờ vào những vết bầm và những vết chầy sướt hỏi.-Có đau không ? hai đứa đánh nhau từ khi nào.

-Từ lúc ngủ chung.-Hai kẻ tội phạm kia vẫn cúi đầu đồng thanh nói.

-Sau lại phải đánh nhau như vậy. Không thích ngủ chung thì để mẹ sắp cho ngủ riêng.-Mẹ Soo Huyn thương tâm nói.

-Không ạ, vậy được rồi.-Ji Yeon và Eun Jung đồng thanh nói.

Họ vì sỉ diện muốn ăn thua với nhau tới cùng nên không muốn tách riêng. Nhưng họ đã không hề hay biết là từ khi nào đã có một sợi dây vô hình trói buộc họ.

Vì khi họ nghe đến chữ ngủ riêng cũng là lúc họ nghĩ đến mình sẽ tách khỏi người kia nên là sót dạ phản đối.Trong sâu thẩm con tim họ là đã có nhau từ lâu,nhưng họ nào nhận thấy điều đó.

Và cũng có thể thứ tình cảm ấy còn đang ngủ sâu khi tâm hồn họ chưa thật sự trưởng thành vì họ nào nghĩ tới tương lai và mai sau,họ chỉ biết hiện tại.

-Thế hai đứa không được đánh nhau nữa nghe chưa, nếu còn đánh nhau thì ngủ riêng, lại đây mẹ sức thuốc cho.-Mẹ Soo Huyn dẫn tay Ji Yeon và Eun Jung lại hòm thuốc mà ân cần nói.

Sau khi thoa thuốc xong,mẹ Soo Huyn căn dặn hai người họ không được đánh nhau nữa và phải hòa thuận rồi bà thấy họ gật đầu chấp thuận nên mới rời đi.

Nhưng khi mẹ Soo Huyn vừa đi khỏi một lúc thì hai người này dã thú bộc phát mà thủ thế tiếp tục sáp vào chiến đấu.Mẹ Soo Huyn vì thấy không yên tâm nên quay lại.

Vì bất ngờ quay lại nên mẹ Soo Huyn lại được chứng kiến màn hai - cảnh một của hai con dã thú phân tranh.Khi thấy mẹ Soo Huyn quay lại thì hai người này lạy ăn ý cúi mặt và chào hỏi bà.

Mẹ Soo Huyn bước vào đanh mặt giáo quấn họ một tràng,nhưng rồi Ji Yeon và Eun Jung đổ lỗi cho nhau và không muốn tách nhau ra thế là lửa giận dân trào.

Mặc cho mẹ Soo Huyn có mặt ở đó, họ vẫn nhào vào đánh nhau tiếp tục. Mẹ Soo Huyn từ người giáo huấn chuyển sang thành người can ngăn.

Bà đành bó tay mà kéo hai người xa nhau ra,nhưng hai con dã thú này đục nước làm tới mà nhàu vào đánh nhau tới tấp. Khi đó mẹ Soo Huyn đứng tránh giữa làm lá chắn cho hai người.

Những cũng không tác dụng khi can ngăn như vậy,cho tới khi có tiếng mở cửa vang lên bà quản gia đi vào thì Ji Yeon và Eun Jung phản xạ có điều, chạy nhanh lên giường nằm nhấm mắt đắp chăn lại ngủ.

Mẹ Soo Huyn tròn mắt lắc đầu vì thái độ phản xạ của họ mà cười ngây ngắc lắc đầu.

-Có chuyện gì hả bà chủ.-Bà quản gia ân cần hỏi thâm.

-Không có gì đâu,bà đi ngủ trước đi.-Mẹ Soo Huyn nói.

Bà quản gia dù có hơi thắc mắc vì sau bà chủ lại ở đây, nhưng là không dám hỏi mà đi ra. Vừa nghe tiếng đống cửa thì hai con dã thú nhỏm dậy nói với nhau đình chiến vì quá buồn ngủ, mai tiếp đấu.

Mẹ Soo Huyn là như không khí với họ nhưng khi phát hiện ra mẹ Soo Huyn còn ở đây thì họ e dè ngại ngùng. Mẹ Soo Huyn đành bó tay với hai con quái thú nhỏ này mà cú vào đầu họ và ân cần bảo họ đi ngủ.

Từ đó mẹ Soo Huyn thường lui tới nhà "con dâu và con mình" mà vui tươi xem phim hành động. Nhầm khi mẹ Soo Huyn lại trở thành trọng tài của cuộc chiến hoặc trở thành người hòa giải.

Cũng như vậy nên mẹ Soo Huyn vô cùng thương Ji Yeon và Eun Jung, cũng nhờ họ mà mẹ Soo Huyn có thể cảm thấy thoải mái và tìm được niềm vui sau nhiều năm bị chôn vùi trong công việc và dối trá của xã hội.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro