chương 2.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2: Hoàng tử dưới ánh trăng



Thiếu niên ngồi trên bậc thềm, dưới ánh trăng bóng lưng anh sáng bóng lên như loài hoa đang kỳ nhuận sắc, như người vừa bước ra từ tranh thủy mặc, bị ánh trăng làm cho hư ảo.

Baek Hyun đã mười tám tuổi, tại sao cậu vẫn chưa gặp chàng hoàng tử của riêng mình?

Xích đu đu lên đu xuống, mấy chiếc lá nhẹ nhàng rơi, chạm cả vào người cậu.

Thiếu niên ngồi trên bậc thềm, dưới ánh trăng bóng lưng anh sáng bóng lên như loài hoa đang kỳ nhuận sắc, giống như người vừa bước ra từ tranh thủy mặc, bị ánh trăng làm cho hư ảo.

Nhìn cảnh này, Baek Hyun đột nhiên cảm thấy anh ta như một thiên sứ bị lạc, không may mất đi đôi cánh nên mắc lại chốn nhân gian.

Baek Hyun bước đi trên đám lá phong đỏ rực.

Cậu đến sau lưng anh ta, lấy hết can đảm, khẽ hỏi: "Anh là thiên sứ? Là kẻ vô gia cư? Hay là một người lạc đường như tôi?"

Anh ta nghe tiếng, khẽ giật mình.

Vài giây sau, rất nhanh, anh ta đứng dậy.

Quay người, mắt nhìn thẳng vào Baek Hyun. Anh ta mỉm cười với cậu, nụ cười tươi sáng và thân thiện, nụ cười trong như mây, mát như gió, thật sự khiến người khác yên tâm. Đôi mắt anh ta lấp lánh như ngọc trai, đôi môi cười mãi như hoa anh đào nở suốt mùa xuân, nhìn kĩ hơn lại thấy nó giống bông hoa tuyết, lấp lánh lấp lánh.

Giọng nói dõng dạc vang đến tai cậu: "Ha ha, tôi không phải thiên sứ, cũng không phải người lạc đường".

Baek Hyun kinh ngạc trợn trừng mắt, á khẩu không nói được gì. Trời ơi, đây chẳng phải ác quỷ Kris hay sao? Kết quả là Baek Hyun không nói câu nào, vội vàng tháo chạy, vừa chạy vừa ngoái lại đằng sau, hi vọng tên Kris đó không đuổi theo, không gọi mọi người đuổi cổ cậu ra khỏi thành phố này.

Anh ta đứng yên nhìn Baek Hyun chạy xa dần, đôi lông mày dường như khẽ cau lại, lẽ nào bản thân anh thực sự đáng ghét, đáng sợ? Tại sao lần nào gặp anh cậu cũng hốt hoảng, sợ hãi như vậy?

Anh chợt cảm thấy cậu gái bé có gì quen thuộc, không nhớ đã từng gặp ở đâu. Kí ức thời thơ ấu của anh luôn có một bóng hình ẩn hiện, anh tập trung suy nghĩ, cố nhớ lại.

Anh mới du học ở Mỹ về, theo sự sắp xếp của cha mẹ, ngày mai cùng người anh em song sinh Kris đến Học viện Âm nhạc ghi danh khoa Âm nhạc, chuyên ngành Vĩ cầm.

Anh không thích âm nhạc, cũng không thích vĩ cầm. Anh thích nhất Y học, nhưng vì lí do sức khỏe mà phải từ bỏ ước mơ đó. Chan Yeol quyết định ngày mai sẽ đi nhuộm tóc vàng cho phong cách hơn.

Sáng sớm, mặt trời chầm chậm nhô lên, phóng ra hàng ngàn mũi tên vàng óng, chạm vào cây lá, biến thành những dấu chấm than rơi xuống mặt đất. Baek Hyun lấy hết can đảm đi đến học viện. Suốt cả ngày cậu ngồi im trong góc lớp, đến đi lại cũng không dám.

Cậu chỉ sợ lại "không cẩn thận", đắc tội với thiếu gia Kris, sợ bị cậu ta đuổi khỏi trường một lần nữa.

...

Học viện Âm nhạc mới có một anh chàng từ Mỹ chuyển đến, cậu ta tuấn tú, thông minh, xuất chúng nên lập tức được đám nữ sinh trong trường ái mộ tôn làm "thần tượng".

Tất cả sinh viên trong trường đều xuýt xoa bàn tán, chỉ có Baek Hyun là không hề biết gì.

Cậu bạn cùng bàn Lu Han khẽ tay huých Baek Hyun, nói: "Baek Hyun, cậu biết gì chưa? Hôm nay trường chúng ta có một bạn mới chuyển đến."

"Gì cơ?" Baek Hyun đang chăm chú làm bài tập, lơ đãng hỏi lại.

"Trường chúng ta có một hotboy mới chuyển đến, cậu ta là Chan Yeol."

"Sao... sao... cậu nói lại xem nào..."

Nghe đến cái tên Chan Yeol, đầu óc Baek Hyun lập tức trống rỗng. Park Chan Yeol, chỉ ba chữ đó thôi đủ làm hồi ức sống lại như thước phim quay chậm trước mặt cậu. Hóa ra, anh thực sự ở trong Học viện Âm nhạc, anh không nói dối cậu, cho dù mười năm đã qua.

"Ngay ngày đầu tiên đến trường, cậu ta đã được tất cả nữ sinh tôn xưng là thần tượng, lợi hại thật! Chan Yeol, đến cái tên cũng thật hay!" Lu Han mặt ửng hồng, mắt mơ màng, tay chống cằm, say sưa nói.

"Lu Han, cậu nói lại lần nữa, chầm chậm một chút, anh ta tên là gì?" Baek Hyun muốn khẳng định thêm lần nữa.

"Được rồi, chiều cậu. Cậu ta tên là Chan Yeol. Thế nào, đã nghe rõ chưa? Chỉ cần nhìn thấy cậu ta, đảm bảo cậu sẽ sốc. Bởi vì cậu ta trông giống hệt Kris nhưng tính tình thì khác nhau một trời một vực. Cậu bạn mới rất hòa nhã. Nếu đặt phép so sánh thì Chan Yeol là bạch mã hoàng tử còn Kris là hắc mã hoàng tử. Ha ha, nhưng quan trọng hơn là hai người bọn họ đều học trong trường này. Nói cho cậu biết nhé, bọn họ là anh em song sinh đấy."

Một màn sương mù giăng kín trước mắt Baek Hyun.

Chan Yeol mười năm trước từng nói với cậu: "Sau này em lớn, phải đến Học viện Âm nhạc tìm anh, nếu không anh sẽ giấu giày thủy tinh của em đi, em sẽ không bao giờ tìm lại được nó". Thật sao, có phải bây giờ thực tế đã chứng minh?

Nước mắt trong veo lăn dài trên má.

Baek Hyun vội vàng đưa tay lau mặt, cậu chỉ hận không thể lập tức chạy đi tìm Chan Yeol để hỏi cho rõ anh còn nhớ những lời anh nói trước đây với cậu?

Phải đợi đến chiều muộn, sau khi nghe nói ác quỷ Kris đã ra về, Baek Hyun mới dám xuất đầu lộ diện.

Ánh hoàng hôn tắm đẫm trên hàng cây phong bên đường, thi thoảng có vài chiếc lá phong đỏ rực rụng xuống, rồi bị gió cuốn đi, bay lòng vòng trước khi nằm trên đất, cảnh sắc vô cùng mỹ lệ.

Hoàng hôn thật đẹp, lá phong cũng thật đẹp.

Đúng lúc đó Baek Hyun nhìn thấy Chan Yeol.

Anh đứng giữa vạt nắng chiều rực rỡ chiếu chênh chếch, cả thân hình cao lớn của anh tắm trong thứ ánh sáng mê hoặc cũng trở nên đầy mê hoặc. "Mê hoặc", đúng, chỉ có hai từ ấy mới có thể diễn tả được hết vẻ đẹp của anh, nó thực sự như được dành riêng cho anh vậy.

Ánh sáng dịch chuyển theo bước đi của mặt trời, vạt sáng kéo dài trên mặt đất, lướt dần tới cây vĩ cầm đặt trên cỏ. Cây đàn mới nhìn qua thì bình thường nhưng dưới ánh hoàng hôn đỏ sẫm, những họa tiết khắc trên đó nổi bật hẳn lên, cho thấy đó là một cây vĩ cầm đặc biệt.

Dưới gốc phong cổ thụ, Chan Yeol an nhàn thư thái, nhắm mắt nằm trên thảm lá phong rực đỏ.

Cơn gió nhẹ nhàng lật từng trang sách, mơn trớn đôi tay thanh tú, đúng lúc ánh mặt trời rọi vào bàn tay, những ngón tay dường như trở nên trong suốt. Một chiếc lá phong đậu trên mái tóc, hứng luồng ánh sáng cuối ngày, lấp lánh, lấp lánh. Khuôn mặt anh cũng phủ đầy ánh sáng vàng rực, đôi môi mềm mại khẽ rung động, nửa như buồn, nửa như cười. Baek Hyun cứ đứng đó, ngây người nhìn anh mà trong lòng trống rỗng.

Đúng, đây đúng là Chan Yeol. So với hồi nhỏ, anh không khác là bao, vẫn cái vẻ thanh lịch, vẫn khí chất thông minh hơn người.

Trong quá khứ, anh luôn tìm mọi cách chọc cho cậu vui: "Baek Hyun lớn lên sẽ trở thành công chúa trong truyện cổ tích."

Cậu lập tức cười hết cỡ, vô tâm thừa nhận: "Đúng, em là công chúa Bạch Tuyết, bà ngoại nói, sau này sẽ có một chàng hoàng tử cưỡi bạch mã đến đón em... Ha ha..."

Chan Yeol nghe xong, mỉm cười ra vẻ thần bí, gõ nhẹ lên mũi cậu nói: "Nhưng, cưỡi bạch mã chưa chắc đã là hoàng tử."

"Vì sao?"

"Vì Đường Tăng cũng cưỡi bạch mã." Chan Yeol phũ phàng dập tắt giấc mộng của cậu.

"Hừm!" Đám mây đen bao phủ khuôn mặt Baek Hyun.

"Nhưng cũng có thể không phải Đường Tăng, hôm qua em nằm mơ thấy một người mang đôi cánh trắng, màu trắng như màu của bạch mã."

Chan Yeol lại cho cậu hi vọng.

"Wow, người có cánh chắc chắn là thiên sứ, cho nên có thể sẽ là thiên sứ cưỡi bạch mã tới đón em. Ha ha..."

Khuôn mặt dễ thương của Baek Hyun lại bừng lên ngọn lửa hi vọng. Cậu hào hứng nói: "Không sao, thiên sứ thay cho hoàng tử, càng hoàn mĩ."

Mắt Chan Yeol lại lóe lên ánh nhìn tinh quái. Anh khẽ lắc đầu, chậm rãi nói: "Quên chưa nói với em, người mang đôi cánh trắng có thể là... ác quỷ."

"Hả? Chan Yeol, em ghét anh. Hum! Hum! Hum!"

Cuối cùng Baek Hyun cũng hiểu ra mình bị anh lừa, nhưng đối diện với sự dịu dàng của Chan Yeol, cậu chỉ có thể chun mũi "hum, hum, hum" ba cái như vậy để bày tỏ sự phản đối.

"Ha ha ha... Baek Hyun thật dễ lừa quá, cho nên sau này nhất định phải tìm một hiệp sĩ để dựa vào mới được. Nói đi, Baek Hyun, em thực sự thích làm cậung chúa Bạch Tuyết à? Nhưng..."

Chan Yeol chín tuổi, làm bộ người lớn hỏi như vậy, rồi đặt vào tay Baek Hyun một quả táo đỏ, lắc lắc đầu một cách thần bí, không nói hết câu.

"Nhưng gì cơ?"

Baek Hyun tò mò hỏi lại.

"Công chúa Bạch Tuyết còn chưa gặp được bạch mã hoàng tử thì đã bị trúng độc từ quả táo của mụ dì ghẻ. Hãy nhớ, sau này không được ăn táo đỏ nữa."

Chan Yeol không chút khách khí giành lấy quả táo trong tay Baek Hyun, không vội vàng, anh điềm nhiên đưa quả táo lên miệng, cắn một miếng.

"Á, táo của em chứ." Baek Hyun hét lên.

"Baek Hyun, em xem anh tốt với em biết bao, táo độc cũng giành lấy, không cho em ăn, như vậy người trúng độc chết sẽ là anh." Chan Yeol vừa ăn táo, vừa hướng về phía Baek Hyun giải thích.

Baek Hyun đáng thương nhìn chằm chằm vào tay Chan Yeol, thấy quả táo đỏ chỉ còn lại cái lõi, cậu nói trong nước mắt: "...Em còn nhớ trong truyện cổ tích không hề có nhân vật "bạch mã công chúa" dành cho con trai, mau trả lại táo cho em..."
Trong hồi ức, cậu còn nhớ rõ, Chan Yeol rất thích bắt nạt, trêu chọc cậu, cho dù bị anh tranh mất quả táo nhưng cậu luôn nhận từ anh rất nhiều thứ, ví dụ như vòng pha lê, kẹo hồ lô, kem bông hay bánh quy Thụy Sĩ...

Rất nhiều, rất nhiều thứ, anh đều dành cho cậu, nhiều đến nỗi Baek Hyun cảm thấy rằng ba tháng làm bạn với Chan Yeol là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong thời thơ ấu.

Dù rằng cưỡi bạch mã không nhất định là hoàng tử, có thể là Đường Tăng, hay mang đôi cánh trắng không nhất định là thiên sứ, có thể là ma quỷ. Baek Hyun cảm thấy Chan Yeol thực sự là thiên sứ cánh trắng, anh mang nụ cười tươi sáng của thiên sứ. Mà cũng có khi anh là hoàng tử, một hoàng tử cưỡi bạch mã rất oai phong.


Trời tối dần, Baek Hyun rất muốn ở lại nhưng không được, từ xa cậu đã nhìn thấy xe của tên quỷ Kris, cậu nhất định phải chạy đi, phải trốn cho kĩ.

Cậu bỏ chạy, chạy rất xa, chỉ để lại cái bóng mờ mờ. Và Chan Yeol quay người nhặt lấy cây vĩ cầm, vô tình nhìn thấy cái bóng nhập nhòa của cậu...

Trời đã vào thu, thật không ngờ thời gian trôi nhanh như vậy. Anh nhớ lại hồi mới quay về Trung Quốc, nhìn xem phong cảnh, đâu đâu cũng là màu xanh mát của cây cối, vậy mà giờ đây khắp trời đất sắc xanh đã chuyển sang vàng. Lá phong đẹp nhất khi chuyển đỏ, cũng là lúc nó phải lìa cành, rụng xuống nhưng cố lượn vòng theo gió, phô diễn vẻ đẹp lần cuối.

Chan Yeol nhẹ lướt tay trên cây vĩ cầm, chạm nhẹ vào những hình điêu khắc trên mặt đàn, nhìn những hình vẽ thần bí của thời cổ đại như dây mây quấn quýt, hàng nghìn năm nay nó vây bọc xung quanh gia đình anh, khiến mọi người cho rằng đó là định mệnh, vĩnh viễn anh không thể thoát khỏi số phận đã định.

So với ánh hoàng hôn, anh thích ánh nắng buổi trưa hơn. Nó tuy chói chang nhưng lại khiến anh phấn khích vô cùng, anh thích hướng về phía mặt trời, đón nhận nguồn năng lượng vô tận ấy.

Điện thoại đổ chuông, không cần nhìn anh cũng biết là ai gọi. Ngoài liên lạc với gia đình, điện thoại này không còn nhiệm vụ gì khác.

Chan Yeol nhấc máy.

"A lo, bố, con vẫn khỏe..."

...

"Bố đừng nói thế, xin bố hãy tin con, chuyện này là quyết định của con."

...

"Không, con không muốn đi nữa. Nếu bố muốn nói chuyện con quay lại Mỹ thì bố không cần phải nói nữa..."

...

"Cụp", Chan Yeol gấp điện thoại lại thì nhận ra mặt trời đã lặn, hoàng hôn đã tắt. Giống như một bộ phim hay thường kết thúc quá nhanh, để lại sau bao tiếng thở dài tiếc nuối.

Chan Yeol khẽ cười, rất nhiều chuyện trên đời này cũng vậy, giữa thực tế và mong ước luôn luôn là khoảng cách. Ngay cả anh rất thích y học nhưng cuối cùng vẫn phải từ bỏ dù trong lòng nhiều nuối tiếc.

Nhưng anh có thực sự thích vĩ cầm không? Cho dù từ khi ba tuổi anh đã giữ nó khư khư; dù được một giáo sư âm nhạc kèm cặp riêng về vĩ cầm; dù anh có thể chơi những bản nhạc kinh điển như Yehudi Menuhin, Goldberg, Perlman... thì đã sao nào, hay chỉ bởi gia tộc anh là "gia tộc vĩ cầm", đời này đến đời khác, người này đến người kia chỉ biết thật nỗ lực cả đời để có thể tấu lên những khúc nhạc tuyệt phẩm?

Vì sao lại cứ phải miệt mài như vậy? Trong đầu Chan Yeol nghĩ đến một loài chim, loài chim hót trong bụi mận gai - chim mận gai.


Tay anh lại đặt lên trang sách, gió đưa những chiếc lá phong đậu trên mái tóc nhuộm vàng của anh. Nếu như con thuyền cần có hướng trên biển lớn thì cuốn sách y học dày cộm này có là hướng đi của anh?

Trời tối rồi, hôm nay anh không ghi nhật ký.

Thực sự nếu không ghi nhật ký, ngày mai anh sẽ không còn nhớ được gì.

Chan Yeol lại một lần nữa nở nụ cười buồn, lúc ngẩng đầu lên, anh vô tình phát hiện cậu bé ở phía trước, áo sơmi xanh, càng đi càng xa nhưng vẫn không ngừng ngoái đầu nhìn về phía anh.

Màu xanh, giống như màn sương mù, giống như chân trời giáp mặt biển, lại giống như những ngôi sao xanh, nhấp nháy, nhấp nháy phía đằng xa. Có phải anh bị ấn tượng bởi màu xanh thiên thần?

Một chiếc xe dừng lại, Kris bước xuống, nhìn Chan Yeol không nói gì, quay người bước đi.

Chan Yeol mệt mỏi ngước lên: "Anh!"

Họ tuy là anh em song sinh nhưng từ nhỏ đã không ở cùng nhau, cho nên không mấy thân thiết.

Nguyên nhân chỉ vì gia tộc anh đã có lời nguyền, với những đôi song sinh, chỉ giữ lại một, cho nên ngay từ khi sinh ra anh đã bị đưa đi nuôi dưỡng ở một nơi khác.

Kris khẽ chun mũi, coi như là đáp lại, rồi quay lại xe.

Đằng sau chiếc Rolls Royce màu xanh mới là chiếc xe của Chan Yeol. Chan Yeol, sinh viên năm hai khoa Âm nhạc của học viện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro