chương 2.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2.2


Trong khi ấy, Baek Hyun nửa vô tình, nửa hữu ý dừng lại trước tòa lâu đài có phòng học của anh, khẽ ngẩng đầu, ánh mặt trời chiếu thẳng vào cậu, có cảm giác nó đang xuyên thấu trái tim cậu, mọi tâm tư thầm kín đều bị phơi ra trước ánh sáng.

Ngoài cửa sổ, mưa đang rơi, trời đã vào thu nên mưa chỉ lất phất, gần như không nghe thấy tiếng.

Đây không phải lúc thẫn thờ ngắm mưa ngoài cửa sổ. Dỏng tai, trợn mắt, ngừng bút, giấy trắng mực đen rõ ràng viết đầy đủ họ tên của một người, Baek Hyun giống như con cua đang tự đắc giữ chặt con mồi bằng đôi càng to khỏe của nó, mà con mồi chính là cậu bạn cùng bàn Lu Han, đầu mối của chủ đề nóng nhất hiện nay.

"Chan Yeol, cao 1m85, nặng 75kg, nhóm máu AB... ha ha ha..." Lu Han hò reo.

Baek Hyun cảm thấy tai mình lùng bùng, màng nhĩ không ngừng rung động, chỉ muốn lăn ra đất nhưng cậu biết mình sẽ chịu đựng, nhất định không bỏ cuộc.

"Tốt, không sao, tiếp tục đi..."

"Quan hệ gia đình: có một người anh em song sinh; sở thích: âm nhạc, y học; chuyên môn: vĩ cầm, y lý; tích cách: ôn hòa; khí chất: cao quý như hoàng tử từ khi mới sinh, quan trọng là khi cười nhìn không khác nào thiên sứ; một tuần ăn:..."

"Tốt, không sao, tiếp nữa đi..."

Baek Hyun ngoài mặt giả đò mỉm cười nịnh nọt, trong bụng lại thầm nghiến răng nguyền rủa, tên nhóc này cũng ác quá đi, hu hu... Mình cũng đã nghèo rồi, nghèo thêm chút nữa cũng không hại gì.
"Muốn biết những tin tức độc hơn thì phải nâng giá lên đó..."


"Làm bài tập giúp cậu miễn phí, thế nào?"

Hey, Lu Han học không bằng cậu, thật may mắn!

Dụng công cũng tốt, cuối cùng đã nghĩ ra được cách hoán đổi tương xứng, là lá la, muốn tồn tại trong xã hội hiện đại thì phải khôn ngoan.

"Một tháng, trọn gói. Ngoài giặt quần áo còn..."

Lu Han khôn ngoan không để lộ sự hài lòng, đưa tay xoa xoa cái cằm mũm mĩm, tỏ vẻ miễn cưỡng đồng ý. Baek Hyun cúi mặt nén tức giận, thúc giục:

"Nhanh nói đi, nhanh nói đi..." tên nhóc này, thật quá nôn nóng đi, chỉ vì muốn "tìm hiểu" Chan Yeol mà cam tâm khổ sai cả tháng, thật là!...

"Nghe nói chỉ số IQ của Chan Yeol là 188, cho nên cậu ấy chỉ thích những người thông minh."

"IQ 188? Đây là khái niệm gì?"

"IQ 188? Trời! Là chỉ số thông minh. Cậu ấy là thần đồng đấy."

"Trời đất! Thật không thể tin nổi! Ông trời có mắt không? Chẳng phải người đẹp thường ngốc hay sao? Sao cậu ta có thể..."

Lu Han vô cùng tức giận, dùng cụm từ "người đẹp thường ngốc" ám chỉ cậu đã là đáng ghét lắm rồi, nha đầu Baek Hyun này còn dám dùng để nói về Chan Yeol thì thật không thể chấp nhận.
"Chắc do ông trời bỏ qua cậu ta, cậu ta là ngoại lệ." Baek Hyun dàn hòa, cố gắng xoa dịu cơn giận của Lu Han.

"Nói cũng đúng, Thượng đế lòng lành, Chan Yeol kiếp trước chắc là Trạng nguyên, mà không hiểu sao cậu ấy đang học y lại chuyển qua trường chúng ta học nhạc? Mà trường y cũng có mấy bạn gái chuyển theo cậu ta đến đây. Xem ra cậu ta cũng thật lợi hại, xứng đáng là hoàng tử... đẹp trai, tài giỏi, lại còn nền tảng gia đình tốt... Cậu ta chắc là được Thượng đế cử xuống để thử thách đám  chúng ta."

Thử thách ư? Oh, cho dù thử thách cũng được. Baek Hyun cười tươi như hoa. Chan Yeol lúc nào cũng lợi hại như thế.

"Thật sao? Cậu ta hẳn có rất nhiều cô gái theo đuổi?"

Lu Han lườm Baek Hyun một cái, dường như bất bình với câu nói của cậu.

"Cậu không thấy à? Tất cả con gái trường chúng ta đều cắt tóc ngắn, chỉ bởi vì Chan Yeol, cậu ấy thích những người thông minh, tóc ngắn, mặt trái xoan, mắt một mí..."

Lu Han đưa mắt nhìn sang Baek Hyun, ánh mắt từ từ quét một lượt từ trên xuống dưới, từ phải sang trái.

"Lu Han, cậu đang làm cái gì thế? Sao lại nhìn tớ chằm chằm thế?" Baek Hyun bị Lu Han nhìn như săm soi một món hàng, sởn cả da gà, không chịu nổi, đành kêu lên.

"Cậu không đạt tiêu chuẩn, tất cả các chỉ số, cậu chẳng được cái nào. Mà bên cạnh Chan Yeol luôn có một người, những tiêu chuẩn vừa kể trên là lấy từ hình mẫu của người đó. Quan hệ giữa hai người bọn họ rất thân thiết, cậu ấy tên là Kyung soo, là một cây dương cầm của trường y, mới chuyển từ Mỹ về."

Lu Han bẻ ngón tay kêu răng rắc, gật gù ra chiều đắc ý. Baek Hyun cúi mặt đau khổ, phải gian khổ thế nào để lọt vào học viện này, đến chết cậu cũng không quên được. Thế mà cậu bạn cùng bàn này lại không ngần ngại chọc vào nỗi đau của cậu. Thật là nhẫn tâm quá đi!

"Được rồi, Lu Han, cậu còn muốn sống không?"

Baek Hyun tức giận, mặt sưng lên. Nếu không phải anh lặn tăm mười năm qua, cậu đã không phải bận tâm đến những tin đồn này.

Kyung soo là ai? Nghệ sĩ dương cầm à? Baek Hyun nhất định phải tìm ra.

Buổi chiều, không có tiết học, Baek Hyun đứng đợi trước giảng đường của khoa Âm nhạc, dường như ông trời cũng muốn thử thách lòng kiên nhẫn của cậu, đứng đợi lâu như vậy mà tuyệt không nhìn thấy bóng dáng Chan Yeol đâu cả.

Mặt trời ngả dần về Tây, vòm trời nơi ấy trở nên rực rỡ ráng đỏ, chỗ Baek Hyun đứng đợi ngập tràn hương hoa nhưng dường như cậu cũng không mấy bận tâm đến trời mây hoa cỏ.

Đương nhiên, vì không thấy Chan Yeol đi xuống, Baek Hyun đành lấy hết can đảm lên tìm. Haiz, cố lên! Baek Hyun dũng cảm!
Âm thầm quan sát nơi này cả tháng nay nhưng đây là lần đầu tiên Baek Hyun đặt chân tới khoa Âm nhạc. Cậu vô thức bước đến phòng tập nhạc. Căn phòng rất rộng, chứa nhiều loại nhạc khí, chạy dọc căn phòng là hai hàng cửa sổ kiểu Pháp treo rèm cửa bằng ren trắng như tuyết, gió thổi khiến những tấm rèm bay phấp phới, nhìn vừa như sóng trên hồ vừa như hoa bung cánh.

Bốn phía không một bóng người, chỉ có hương hoa đưa lại, Baek Hyun cảm thấy vô cùng khoan khoái, vui đến nỗi không cất thành lời. Nếu hàng ngày Chan Yeol đều được bao bọc trong gió và hương hoa như thế này chẳng phải là rất tốt ư?

Đột nhiên từ xa vọng lại những tiếng "cộp, cộp, cộp, cộp...", là tiếng giày nện trên nền đá hoa.

Oh, sao đột nhiên lại có người nào đi lên đây?

Baek Hyun có chút hốt hoảng, cậu không phải là học viên khoa Âm nhạc mà lại tự ý đến đây, phải mau tránh đi trước khi bị bắt quả tang.

Nhìn trước ngó sau, Baek Hyun quyết định chui qua cửa sổ vào trong phòng tập, cậu sẽ nấp sau rèm cửa chính màu be bằng lụa dày, đảm bảo không ai phát hiện được.

"Cộp, cộp..." rồi dừng lại, không phải chứ, đôi giày dừng ngay chỗ Baek Hyun nấp.

Baek Hyun phấp phỏng lo sợ, không phải cậu sẽ bị phát hiện chứ?

"Park... Chan... Yeol..." Giày cao gót đang nói. Thật ra là đang gọi Chan Yeol.

Baek Hyun mặt rịn mồ hôi, nhìn chằm chằm vào chủ nhân của đôi giày.

Đôi giày màu đỏ thật gợi cảm, trong khi loại cậu thích là đôi giày sọc xanh trắng độc đáo, hai bên có trang trí những họa tiết nhỏ.


Lẽ nào chủ nhân của đôi giày đỏ này là Chan Yeol?
"Chan Yeol, hẹn hò với em nhé!" Giày cao gót đỏ duỗi thẳng hai chân, vừa tự tin vừa lo lắng.

Thời gian "tích tắc, tích tắc" trôi qua một cách vô tình, nhưng lâu thế mà chưa thấy Chan Yeol trả lời, cậu bé bắt đầu mất kiên nhẫn, không ngừng di chuyển trong khi đợi câu trả lời của Chan Yeol.

"Vì sao anh không nói gì? Lẽ nào anh thích Kyung soo? Nói thật, anh cứ đưa ra tiêu chuẩn người yêu xem, em nhất định sẽ thích hợp! Mà em thấy mình xinh đẹp và phù hợp hơn cậu ta."

Thật éo le, sao cậu ta lại chọn đứng ngay trước mặt Baek Hyun mà nói những lời đó? Bởi vì vị trí này bị rèm cửa che kín, người ở ngoài sẽ không phát hiện được.

Lúc này Baek Hyun cảm thấy rất khổ sở, cậu không biết phải coi mình là thông minh hay ngu ngốc nữa, bây giờ chỉ còn cách đứng yên, không dám động đậy.

Giày đỏ từ từ bước lại gần phía Chan Yeol, dường như muốn ép anh trả lời.

"Jong Dae, xin lỗi, tôi không hề có tiêu chuẩn người yêu nào."

Gió thổi qua trước mặt Baek Hyun, mang theo câu trả lời của Chan Yeol.

Hay thật, giọng Chan Yeol thật hay, nhẹ nhàng, êm ái như nước mùa xuân, giọng anh mà hát thì hẳn sẽ rất hay.

"Vậy anh sẽ hẹn hò với em chứ?" Giày đỏ vẫn không bỏ cuộc, truy hỏi đến cùng, chưa đi tới tận cùng quyết không từ bỏ. Giống như sắc đỏ của đôi giày, gặp ánh hoàng hôn càng thêm rực rỡ, nó khiến Baek Hyun nghĩ tới bãi chiến trường đỏ máu.

Một lúc lâu sau, Chan Yeol vẫn đứng yên như cũ. Có phải anh đang suy nghĩ lại, có phải vì Jong Dae rất đẹp không? Đẹp hơn cả Kyung soo? Anh đang thấy khó xử?

"Xin lỗi!" Chan Yeol khẽ nói.

Hai từ đó được nói với ngữ điệu rất nhẹ nhàng, nhưng với Baek Hyun, nó chẳng khác nào tiếng sét ngang tai, tim cậu nhói lên cứ như thể cậu mới chính người bị từ chối vậy.

Mười năm đã qua, không biết anh có còn nhớ cậu không?

"Được! Em sẽ đến tìm Kyung soo, em thua kém gì cậu ta, tại sao anh không chọn em? Em sẽ dẫn cậu ta đến đây để anh lựa chọn"

"... Cậu... cậu đừng làm vậy... Jong Dae..."

Jong Dae từ từ đi khỏi, đến cuối hành lang, cậu ta bỗng hét to: "Kyung soo, cậu ra đây, Chan Yeol đang ở đây, Kyung soo..."

Trời! Jong Dae thật kiên cường. Bị từ chối đến như thế mà cậu ta vẫn còn dũng khí làm vậy. Nếu thế, chẳng phải Baek Hyun thành kẻ thứ tư hay sao? Chưa thấy mối quan hệ nào phức tạp đến vậy. Cho dù rất muốn tiếp cận Chan Yeol, nhưng cậu chắc chắn không muốn thực hiện ước muốn đó ngay tại đây và trong lúc này.

Bốn người giáp mặt, chỉ nghĩ thôi đã thấy ớn lạnh.

Đột nhiên dòng suy nghĩ của Baek Hyun bị cắt đứt chỉ vì tấm rèm cửa màu be đột nhiên bị kéo ra, và một người bước vào trong đó.

Bị bất ngờ, Baek Hyun không khỏi giật nảy mình.

Người kia cũng chững lại.

Bốn mắt nhìn nhau.

"Ối!" Baek Hyun vừa kêu một tiếng, môi cậu đã bị một ngón tay thanh tú chặn lên, ra dấu yên lặng. Đôi môi run run như dây đàn bị chạm, nhạy cảm vô cùng.

Chan Yeol có phải là ảo thuật gia không? Sao ngón tay anh như cây đũa thần vậy? Ngón tay ấy chỉ vào cái gì là cái đó lập tức mất tự chủ, chỉ còn biết tuân theo sắp xếp của anh.

"Suỵt!!!" Anh nói khẽ, Baek Hyun lập tức biết ý gật đầu.

Ánh hoàng hôn chênh chếch chiếu vào khiến cho khuôn mặt tuấn tú của Chan Yeol sáng bừng lên đầy mê hoặc, gió làm mái tóc dài của Baek Hyun bay bay, chạm nhẹ vào bàn tay thanh tú của anh. Chan Yeol đang đứng ngay trước mặt cậu, khoảng cách rất gần, vẫn khuôn mặt đẹp như xưa, vẫn đôi môi anh đào, sống mũi cao thẳng tắp, đôi mắt sáng như sao, lông mày thanh tú.

Hương hoa thoang thoảng từ dưới lầu đưa lên, một con bướm màu nâu nhạt bay tới chỗ của hai người...

Chan Yeol hơi sốc, cậu bé này chẳng phải là người mà anh đã gặp đêm qua hay sao, sao cậu ấy lại ở đây? Mà sao anh lại có cảm giác thân thuộc với cậu? Môi cậu ấy mới mềm làm sao, tựa như cánh hoa ngậm sương sớm, vừa mỏng vừa thơm. Có cảm tưởng như đang trong mộng vậy, mọi thứ đều như hư như thực, như họa như thơ.

Một lúc sau Baek Hyun chợt hiểu ra, tại sao có con bướm bay qua chỗ họ, là vì nó cũng bị vẻ đẹp của anh mê hoặc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro