Chương 3.5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngay từ nhỏ anh đã cảm thấy che chở cho Baek Hyun là trách nhiệm của mình. Mặc dù hầu hết thời gian là anh trêu chọc cậu, không phải bảo vệ cậu.

Hôm nay Chan Yeol dậy rất sớm, vì thói quen nghiên cứu y học vào sáng sớm và cũng còn vì cuốn sách có ép cánh hoa hồng đó nữa.

Hôm nay, trời có sương mù, màn sương giống như một tấm voan mỏng trong suốt đến kì ảo phủ trên cảnh vật, bóng trăng mờ nhạt, ráng hồng nhẹ bay. Chan Yeol như thường lệ tiện tay nhấc một cuốn sách đặt trên đầu giường giở ra xem. Giở được mấy trang đã thấy hương hoa theo gió đưa lên mũi.

Lại đổi lấy một cuốn khác, mấy cánh hồng đỏ thắm rơi ra từ cuốn sách, đường vân trên cánh hoa tuy mảnh nhưng rõ nét, trên bìa sách có dấu vết của nước hoa.

Lại đổi thêm một cuốn khác, những cánh hoa bất ngờ rơi lả tả, hồng vàng, hồng trắng, hồng đỏ, hồng phân, loại nào cũng có.

... Hoa bay đầy trời, rụng cả xuống người, tô điểm cho vạt áo của anh, hương hoa sực nức luồn trong gió, mùi hương này sao lạ vậy, dường như không chỉ có hương hoa hồng mà còn có hương thơm của cả những loài hoa khác, sao mà càng giấu càng thơm, càng ủ càng nồng, càng thơm ngát càng đau lòng.

Anh đưa tay ôm tất cả sách có trên đầu giường, vô thức đưa lên mũi ngửi mới phát hiện ra cho dù anh có trốn vào đâu cũng không thể thoát khỏi mùi hương này - lòng bàn tay cũng đã thấm đẫm hương hoa. Chan Yeol ngồi ngây bên mép giường, rồi anh khẽ cười, bất lực - toàn là tự lừa dối mình.

Gió lạnh thổi, có vẻ trời đã vào đông, hoa hồng vẫn nở như cũ - nhận định sai lầm đầu tiên của anh.

Hôm nay là ba mươi sáu bông.

Ngày hôm qua, khi ba mươi lăm bông hồng được đặt trên bàn trước mặt anh, anh mới thực sự nhận ra hoa hồng vẫn nở - cho dù mùa đông.

Khi anh mở cửa phòng bước ra ngoài ban công, bất ngờ phát hiện bó hoa hồng đã dựa sẵn ngoài hàng rào sắt nhà mình, một bó hoa to, đủ màu sắc phối hợp rất hài hòa. Ba mươi sáu bông hồng hé nở, tươi tắn khác thường như ba mươi sáu ngọn lửa thiêu đốt tâm trí anh. Ngoài trời đang có tuyết rơi, trời lạnh hơn mà sao tim anh lại nóng rực?

Chan Yeol bước vào trong phòng, bí mật quan sát động tĩnh bên ngoài. Cuối cùng, trong màn sương mờ ảo anh cũng nhìn thấy người ấy, một cái bóng xanh xinh đẹp, tóc mây, da tuyết - hóa ra là cậu ấy, Baek Hyun.

Anh vội vàng chạy xuống nhà, lao ra mở cổng, lập tức tìm bó hồng ấy, vô tình phát hiện trên gai hồng vẫn còn đọng mấy giọt máu đỏ tươi. Chan Yeol buồn bã cúi đầu. Thật sao, truyền thuyết từng nói - hoa hồng tình yêu phải được tưới bằng máu - lẽ nào, truyền thuyết là thực?

Trận tuyết đầu đông, tuyết rất nhỏ nhưng lại gây ra cho con người niềm cảm thương vô bờ.

Nhìn ra xa, thấy Baek Hyun từng bước, từng bước một rời đi, đường trơn, cậu bước đi vô cùng khó khăn, không cẩn thận, ngã nhoài trên mặt đường trơn trượt, sau khi đứng dậy, chưa đi được mấy bước, lại ngã xuống lần nữa...

Giọt lệ nóng hổi trượt khỏi mắt Chan Yeol - nha đầu ngốc, anh không ngờ em làm như vậy, thật là ngốc. Em làm như vậy, thực sự khiến anh không biết phải làm thế nào! Hoa của em tặng, anh sẽ nhận. Mãi mãi đón nhận!

...

Trong học viện âm nhạc.

"Baek Hyun, hoàng tử Kris bảo tớ chuyển cho cậu cái này. Hey, hai người hẹn hò rồi à? Bắt đầu từ khi nào thế? Sao tớ lại không được thông báo..." Lu Han nắm chặt chiếc vé xem phim, trợn tròn mắt nhìn trừng trừng vào Baek Hyun, đôi mắt giống như hạt đậu xanh vừa thích thú vừa giận dữ nhìn Baek Hyun như nhìn cái đùi gà rán yêu thích của cậu ấy.

"Lu Han, cậu thích Kris à?" Baek Hyun không buồn chớp mắt, tiếp tục làm bài tập, cậu mong nhanh chóng làm xong để còn ra vườn sau nhổ cỏ cho mấy luống hoa hồng.

"Vớ vẩn! Làm gì có!" Lu Han le lưỡi, chối bay chối biến.

"Đưa vé đó cho tớ!" Baek Hyun ngẩng lên, cố nén cười, chìa tay ra.

"Cậu đi thật à? Baek Hyun, cậu chuyển mục tiêu rồi à? Không thích Chan Yeol nữa à?"

Cơ bản là muốn trêu chọc Lu Han, nhưng cậu ấy lại lôi cả Chan Yeol vào chuyện này, như thế là không được.

"Có cậu ấy. Cậu mới là loại người có mới nới cũ. Cậu đã sớm thích Kris rồi."

"Này... này... này... sao lại đá bóng sang chân tớ như vậy. Tớ đã sớm nhận ra, Baek Hyun à, loại con nhà thường dân như bọn mình làm sao có thể sánh với hoàng tử Chan Yeol xuất thân cao quý được. Đừng nói là thân phận khác nhau, trước hết hãy nói đến chuyện chỉ số IQ của anh ấy cao như vậy, hẳn nhiên anh ấy là một người rất thông minh, người như vậy sao có thể cùng nói chuyện với hạng người tư chất bình thường như chúng ta? Mà cho dù anh ấy có là người không phân biệt sang hèn cao thấp đi chăng nữa, thì thử hỏi những kiến thức âm nhạc uyên thâm mà anh ấy nói, cậu có thể hiểu được bao nhiêu? Cậu hiểu thế nào gọi là cung la thứ, thế nào là cung si giáng trưởng, thế nào là cung đô trưởng không? Lại còn những Sonata, Concerto... vân vân, cậu biết tác phẩm nào của Antonio Vivaldi không? Biết Johann Sebastian Bach là người nước nào không? Cậu có biết bản Niềm vui là bản giao hưởng số mấy của Ludwig van Beethoven không?"

Baek Hyun nghe mà choáng váng. Cậu sốc thật sự! Cậu... cậu... hoàn toàn không biết. Không biết gì hết. Đoàng, đầu Baek Hyun có tiếng nổ lớn, gió thổi ù ù qua lỗ thủng đó, môi cậu tái nhợt.

Từ khi Lu Han cất lời, Baek Hyun cảm thấy cậu đang bị một khẩu súng máy nhằm bắn, thân hình đầy thương tích, như lá cờ rách nát còn bị gió thổi tung. Hóa ra khoảng cách giữa Chan Yeol và cậu không hề nhỏ như cậu tưởng tượng.

"Còn nữa, trước đây anh Chan Yeol đã từng học y, anh ấy là một ngoại lệ, được đặc cách nhận vào Học viện Y năm ngoái. Ngay từ khi còn học trung học, anh ấy đã có một công trình nghiên cứu về y học được đánh giá cao. Y học và âm nhạc, hai lĩnh vực hoàn toàn khác nhau mà anh ấy đều là thần đồng. Tuy nhiên, anh ấy lại rất khiêm tốn nên không mấy người biết anh ấy tài năng như vậy, cũng như không mấy ai biết gia thế thực sự của anh ấy như thế nào. Cha anh ấy là nghệ sĩ vĩ cầm, được Học viện Âm nhạc Hoàng gia Anh tặng Huân chương Danh dự, thường xuyên đi lưu diễn khắp thế giới, nhận được bao giải thưởng danh giá. Mà đấy cũng chỉ là phần nổi của tảng băng thôi vì tất cả những thông tin này đều là từ miệng của Kyung Soo nói ra, tất nhiên cậu ta không nói hết... Baek Hyun, khoảng cách giữa bọn mình và Chan Yeol chẳng khác nào khoảng cách giữa trời và đất."

Lu Han có lẽ do nói nhiều và nhanh quá nên đã thấm mệt, phải đưa hai tay lên chống cằm rồi mới có thể nói tiếp:

"Hoàng tử Chan Yeol mãi mãi là ẩn số đối với chúng ta - đẹp trai, thanh lịch, thông minh. Từng có một ngôi sao đưa ra giá rất cao, đề nghị Chan Yeol tham gia ban nhạc, trở thành ca sĩ thần tượng tuổi teen nhưng tất nhiên anh ta vừa lên tiếng đã bị đuổi khỏi cửa. Nực cười thật, người xuất thân cao quý như Chan Yeol đâu có thiếu tiền, thậm chí nhà anh ấy tiền còn đè chết người ấy chứ. Hơn nữa, bên cạnh Chan Yeol luôn có hai mĩ nữ đa tài, một là Kyung Soo thông minh lanh lợi, hai là Jong Dae đanh đá chua ngoa. Có hai đối thủ nặng kí như vậy, muốn cùng Chan Yeol, e rằng chúng ta không qua được vòng gửi xe. Nhưng hoàng tử Kris lại khác, anh ấy không thần bí như Chan Yeol, nhất định có thể tiếp nhận những nữ sinh bình thường như chúng ta. Và Kris cũng chưa từng hẹn hò với ai, không như Chan Yeol lúc nào bên cạnh cũng kè kè hai thiên thần hộ mệnh. Vì vậy, cho dù họ cùng là anh em một nhà nhưng Kris gần gũi với những sinh viên bình thường như bọn mình hơn. Tớ nghĩ thế, cậu thấy sao? Baek Hyun..."

Lu Han nhìn Baek Hyun, nhìn đi nhìn lại một hồi lâu: "Baek Hyun, không phải tớ muốn làm cậu nhụt chí đâu, nhưng thực sự cậu có cố gắng cũng vô ích, vì vậy chúng ta cùng từ bỏ nhé."

Trong lòng Baek Hyun lại kiên định chủ ý khác, để rút ngắn khoảng cách với Chan Yeol, kể cả là chỉ gần thêm một chút thôi thì cho dù chỉ có 0,0001% cơ hội cậu cũng sẽ không bỏ cuộc.

"Vé xem phim đó để cậu dùng đi, sau này hẹn hò được với Kris rồi báo đáp tớ sau cũng được." Baek Hyun quay sang Lu Han cười cười rồi tiếp tục làm bài tập.

Lu Han lắc đầu, không dám tin những gì mình vừa nghe thấy: "Cậu thực sự không sao đấy chứ? Còn có thể cười tươi như thế? Không phải là thích Chan Yeol quá đến mức phát điên đấy chứ?"

"Lu Han, cậu hãy đợi mà xem, tớ sẽ từng bước rút ngắn khoảng cách với anh ấy! Nhất định thế! Đúng! Nhất định!" Cho dù có phát điên, cũng không thể khiến Baek Hyun ngừng thích Chan Yeol. Thích Chan Yeol đâu phải chuyện ngày một ngày hai bởi vì ngay từ nhỏ cậu đã thầm thích anh rồi. Ngay lần đầu tiên biết đến sự tồn tại của Chan Yeol, Baek Hyun đã thấy trời đất chỉ còn lại ba chữ "Park – Chan - Yeol."

Dưới lầu, đám đông tụ tập vọng lên tiếng ồn ào. Lu Han cúi xuống quan sát rồi bỗng phấn khích hét lên: "Wow, là Chan Yeol độc tấu vĩ cầm trong quảng trường trường chúng ta. Trời ạ! Tuyệt quá đi!"
Baek Hyun cũng vội vàng chạy đến cửa sổ, nhìn xuống dưới, lúc này rất nhiều người đứng trên quảng trường trung tâm. Và tâm điểm thu hút mọi ánh nhìn là Chan Yeol với trang phục biểu diễn được thiết kế hết sức tinh tế theo phong cách Châu Âu: một chiếc áo chẽn vàng nhạt cổ chữ V để lộ áo sơ mi trắng cổ thắt nơ ren nhiều tầng theo phong cách quý tộc thời Phục hưng. Anh tự tin bước lên đứng trên bục tròn cao nằm giữa sân khấu vuông trông thật nổi bật, nói không ngoa, nhìn anh giữa đám người xung quanh chẳng khác nào chim hạc giữa bầy gà. Chan Yeol duyên dáng cúi người nhấc cây vĩ cầm ra khỏi hộp đàn, đứng bên cạnh giá đỡ bản nhạc tạo hình chiếc đàn dương cầm bằng thủy tinh trong suốt, thật là tuấn tú vô song, phong thái hiên ngang.

Những cánh hoa tử vi không ngừng rụng xuống quanh anh, từng cánh, từng cánh hoa rơi xuống, đậu trên ve áo anh, bay lượn quanh anh tạo ra một màn khiêu vũ đầy màu sắc.

Đôi môi hồng mềm mại hé mở, anh đang cười, màu phớt hồng của đôi môi anh có thể nói còn đẹp hơn cả màu hồng của cánh hoa tử vi.

Giáo viên và học viên trong quảng trường đều yên lặng chờ đợi.

Tiếng vĩ cầm du dương, lan tỏa ra xung quanh giống như từng chiếc bong bóng nhiều màu sắc được thổi ra, bay lên, bay lên, lơ lửng giữa không trung, làm cho tâm hồn người nghe dịu lại.

Dưới quảng trường đông nghịt người đứng xem, họ chen nhau tiến lại gần sân khấu, Baek Hyun không nhìn rõ được, cậu quyết định xuống quảng trường để xem Chan Yeol độc tấu.

Cộp cộp... Baek Hyun lao nhanh xuống cầu thang, không hề hay biết đang đi phía sau là khắc tinh số một - Kris, bởi vì trong mắt cậu lúc này chỉ có mỗi hình bóng Chan Yeol lay động.

Kris buồn bã nhếch miệng, đôi mắt lộ rõ vẻ thất vọng. Dáng vẻ say mê của Baek Hyun cho thấy dường như cậu ấy đã quen biết Chan Yeol từ trước. Nhưng rõ ràng là anh gặp cậu trước, không phải sao? Cho dù Chan Yeol là em ruột, anh cũng không thể dễ dàng đem dâng Baek Hyun cho cậu ấy. Bởi vì, như thế sẽ tốt cho cậu bé.

Chỉ có anh mới thích hợp với cậu ấy - Baek Hyun, cậu ấy chỉ có thể thuộc về một mình Kris mà thôi!

Baek Hyun muốn chen lên phía trước để đến gần Chan Yeol hơn nhưng mỗi lần cậu cố chen lên là một lần lại bị đám đông đẩy lùi về phía sau.

Tiếng đàn vừa ngừng lại, mọi người đều bị những giai điệu đẹp đẽ, mượt mà ấy khuấy động, nhất là đám nữ sinh bị kích động, nhiệt huyết như sóng biển trào dâng:

"Wow wow, hoàng tử Chan Yeol, hoàng tử Chan Yeol, hoàng tử Chan Yeol, chúng em yêu anh!"

"Wow, wow, nghe hay quá! Đàn nữa đi! Hoàng tử của chúng em!"

"Hoàng tử Chan Yeol, hẹn hò cùng em nhé. Em yêu anh! Yêu anh nhiều lắm!"

Baek Hyun đứng ngoài đám đông, cho dù cậu đã cố kiễng chân, kể cả nhảy lên cũng không thể nhìn rõ Chan Yeol đứng trên sân khấu. Toàn bộ nữ sinh như ấm nước lúc sôi, cứ trào lên phía trước, chen lấn dữ dội, không cần biết ai giẫm lên chân ai, ai kéo áo ai. Quảng trường ồn ào huyên náo... khắp nơi đâu đâu cũng là những tiếng hét chói tai của đám nữ sinh...

"Này, đừng chen nữa, tôi phải gặp hoàng tử Chan Yeol của tôi! Ai đó đừng có kéo tôi, đáng ghét...", tiếng một nữ sinh bị đám đông phía trước chen bật ra sau bất mãn hét lên.

"Hey, hey, thật quá đáng, ai đang giẫm lên chân tôi, chân của tôi... đừng có cản bước tôi lại gần anh chàng đẹp trai của trường chúng ta! Chết tiệt, ai đã đá mất giày của tôi, một bên giày của tôi văng đâu mất rồi! Hừm, hừm..." Một nữ sinh to béo cúi người tìm chiếc giày bị tuột mất làu bàu.

"Đi mau, đồ con heo trèo cao, cậu không xứng với hoàng tử của trường ta, mau cút đi." Mấy cậu nàng điệu đà lớn tiếng xua đuổi nữ sinh mất giày kia.

Baek Hyun không thể chen lên được, xung quanh cậu, trước sau, trái phải đâu đâu cũng là người, cả một biển người. Cậu bị đám đông xô đẩy, chen lấn, chen chặt đến mức bị kẹt ở giữa, biến thành nhân thịt người của bánh bao, người cậu xẹp lép như cá mòi bị lèn chặt để chuẩn bị đóng gói.

"Đừng chặn đường!" Baek Hyun một mình đứng không vững lại bị hai nữ sinh cuồng nhiệt xô đẩy, loạng choạng và ngã ra đất. Cậu ngồi bệt trên sân quảng trường, quần áo lấm lem bụi đất, mấy cánh hoa tử vi vương trên tóc, tuy có phần nhếch nhác nhưng dưới ánh nắng rực rỡ nhìn vẫn xinh đẹp.

Kris từ phía sau đỡ cậu đứng dậy.

Baek Hyun quay lại nhìn anh, mắt cậu hoa lên, những hình ảnh chồng chất lên nhau, giống như quay vể thời thơ ấu: mỗi lần chơi ngoài cánh đồng bị vấp ngã, luôn có anh Chan Yeol từ đằng sau đỡ cậu dậy.

"Anh Chan Yeol..." Ánh sáng hư ảo, Baek Hyun gọi khẽ.

Kris nghe tiếng gọi, đôi môi anh đào liền trĩu xuống đầy thất vọng. Anh lạnh lùng vô cảm nhìn cậu. Ánh mặt trời vàng rực dịch chuyển theo quỹ đạo, dần dần lan tỏa trên mặt anh, chiếu vào hàng mi cong vút làm chúng in bóng mờ mờ xuống gò má.

Mặt trời chiếu qua ngọn cây, khuôn mặt cậu mơ màng giống như được bao phủ một đám sương khói, khiến cậu tựa như mơ như mộng, như ma quỷ lạc giữa trần gian để mê hoặc người đời.

Kris kéo cậu ra khỏi đám đông.

Baek Hyun vẫn chưa dứt cơn mộng, cậu vẫn cho rằng người đang đứng trước mặt mình là Chan Yeol. Cho nên cậu trở lại dáng vẻ thân thiết ngày nhỏ, ríu rít cười nói như chim non với anh: "Anh Chan Yeol, chúng ta đi đâu? Anh Chan Yeol, em rất nhớ anh..."

Câu cuối cùng nhỏ như tiếng muỗi vo ve, Kris nghe không rõ. Anh quay đầu lại đúng lúc bắt gặp khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ của cậu, dáng vẻ e ấp của cậu lúc này giống như hoa cỏ mơn mởn, lại vừa như dòng nước trong xanh hiền hòa, vô cùng đáng yêu, nhưng không hiểu sao nhìn thấy nó lại khiến anh tức giận. Anh cầm tay cậu, kéo cậu đi vào tòa nhà.

Baek Hyun bất ngờ ngửi thấy mùi nước hoa Versace thay vì mùi hương hoa sen từ hồ phía trước mặt.

"Anh Chan Yeol, chúng ta đi đâu?" Baek Hyun lại hỏi lại.

"Về nhà anh," Kris không có ý định cải chính với Baek Hyun. Anh đã nhuộm tóc nâu vàng, hôm nay còn mặc âu phục giống phong cách Chan Yeol thường mặc, cố làm người khác nhầm lẫn anh với Chan Yeol. Baek Hyun nhận nhầm anh là chuyện khó tránh khỏi.

Sở dĩ anh làm vậy vì mỗi khi xuất hiện, Baek Hyun luôn hoảng hốt chạy trốn, còn anh không muốn ngày ngày phải đuổi theo bắt cậu lại. Cải trang thành Chan Yeol là giải pháp tiết kiệm không ít công sức. Kris cứ thế, thoải mái và vui vẻ nắm tay Baek Hyun, cảm thấy bàn tay cậu thật nhỏ nhắn và mềm mại.

Hai má Baek Hyun ửng hồng, mấy cánh hoa tử vi rụng xuống mái tóc mây của cậu.

Kris dịu dàng nhìn sang cậu, phong thái nho nhã hệt như Chan Yeol, anh khẽ khàng đưa tay nhặt những cánh hoa trên tóc cậu, mấy sợi tóc tơ vương lấy tay anh.

Những ngón tay mảnh dẻ, trắng hồng, dưới ánh nắng gần như trong suốt.

Trong mắt Baek Hyun, Chan Yeol lúc nào cũng đẹp đến mức không thể miêu tả thành lời, mỗi lần anh xuất hiện với một phong cách khác nhau, vẻ đẹp khác nhau. Nhưng bất kể biến đổi như thế nào, anh luôn là chàng bạch mã hoàng tử đẹp nhất trong lòng cậu.

"Baek Hyun, em muốn đến nhà anh chứ?" Kris mỉm cười khó hiểu.

"À, vâng, anh Chan Yeol, mười năm trước anh đã nói muốn đưa cho em giày thủy tinh..." Baek Hyun vẫn đang chìm đắm trong hồi ức, khuôn mặt ửng hồng hệt như một quả táo đỏ rất đáng yêu, lại còn tỏa ra một mùi hương quyến rũ nữa.

"Được, sẽ có giày thủy tinh cho em." Kris gật gật đầu, giày thủy tinh là cái gì, căn bản chỉ là một miếng mồi. Bây giờ anh cảm thấy đóng giả Chan Yeol là một chủ ý không tồi.

"Thật chứ?"

"Thật! Anh thề!" Kris lại gật đầu thề thốt.

Baek Hyun cười híp cả mắt: "Vậy mình đi anh."

"Được, đi thôi!"

Chan Yeol đứng trên sân khấu, tầm mắt vượt qua đám đông đuổi theo Baek Hyun và Kris phía xa xa, hoa tử vi bay bay trong gió, vây quanh hai người vui vẻ nắm tay nhau bước đi...

Lông mày Chan Yeol chau lại, Kris rõ ràng nhìn giống một kẻ buôn người thực thụ. Chan Yeol hạ cây vĩ cầm trên tay xuống, cất vào hộp, hạ giọng thì thầm với giáo viên bên cạnh vài câu, tiếp đó thấy Kyung Soo bước lên sân khấu thay anh độc tấu dương cầm, còn Chan Yeol lui vào cánh gà, xuống hậu trường nghỉ ngơi, sau đó theo lối cửa sau đi mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro