Chap 17 : Believe in me!!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở Busan trời lúc này đã trở tối, mây đen kéo đến dăng đầy trời, trong lúc Baekhyun tắm rửa thì bà ngoại đã chuẩn bị cơm tối xong, cũng đã lâu lắm rồi hai bà cháu mới ăn bữa cơm gia đình ấm cúng như vậy

Trên bàn ăn nhỏ bày ra toàn những món ăn giản dị đạm bạc nhưng chứa đầy hương vị yêu thương, nào là canh kim chi nè, sườn ram nè, củ cải muối nè, còn có cả rong biển khô nữa, toàn là món mà Baekhyun thích

Hai bà cháu vừa vui vẻ ăn cơm vừa cùng nhau xem tin tức trên chiếc tivi màu cũ kĩ

"Thông tin thời tiết: Vào lúc 5h chiều nay, Seoul xảy ra mưa lớn kèm theo đá và gió lốc, theo dự đoán trong vòng 3h nữa cơn mưa có chiều hướng sẽ di chuyển về Busan, lưu ý người dân hạn chế đi ra ngoài khi trời đang mưa bão để tránh những tai nạn đáng tiếc có thể xảy ra"

Lời thông báo trên tivi vừa dứt thì ngoài trời cũng đổ mưa tầm tã, Baekhyun bất giác nhìn ra ngoài trời mà trong lòng tự nhiên dâng lên một cảm giác bất an khó tả, là lo lắng thì đúng hơn

Trời mưa mỗi lúc một lớn, gió lớn đánh vào cửa nghe ầm ầm rất đáng sợ, bà ngoại vừa xem tivi vừa chép miệng

_Mưa đá lớn thật, kiểu này ai đang dở dang đi trên đường mà gặp phải mưa đá to như vậy, không bị đá rơi vào người bị thương cũng là lạ

Câu nói của bà ngoại càng làm cho nỗi bất an trong lòng của Baekhyun tăng cao, cảm giác nôn nóng tới khó tả, rút cuộc là lo lắng cái gì??? (Au: trái cây tươi tốt a~)

Vừa ăn xong cơm tối thì nhà hai bà cháu Baekhyun bị mất điện, ngoài trời thì mưa to gió lớn, trong nhà thì không có điện nên hiện tại việc là có ý nghĩa nhất chính là lên giường đắp chăn ấm và đi ngủ

Vì lâu ngày Baekhyun mới về nhà nên như trẻ con mà đòi ngủ chung với bà ngoại, thấy cháu yêu làm nũng nên bà ngoại cũng không cự tuyệt được, đành trải thêm tấm nệm trong phòng cho Baekhyun nằm

Cả hai bà cháu tuy là nằm trong chăn ấm nhưng vẫn chưa có đi ngủ ngay mà còn tâm sự đủ loại chuyện trên trời dưới đất, bỗng nhiên bà ngoại như nhớ ra cái gì đó, liền quay sang nhìn chằm chằm vào Baekhyun

_Mà Baekkie cún của ngoại nè, cháu lên Seoul học cũng đã hơn nữa năm, thế cháu đã để ý được cô gái nào chưa???

Bà ngoại nhắc đến hai từ "bạn gái" làm cho Baekhyun cảm thấy có chút xót xa, ừ thì Baekhyun chính là đứa cháu trai duy nhất của bà ngoại nên dĩ nhiên rất được kì vọng. Vậy mà vì ai kia kìa làm cho cậu thay đổi tính hướng, giờ thì không biết ăn nói sao với bà ngoại đây (Au: ủa chứ không phải tự phát sao =.,=)

Bà ngoại của Baekhyun tuy có già cả nhưng tuyệt đối không phải là người cổ hủ, lạc hậu thức thời, đối với chuyện tình cảm của cháu trai càng không ngăn cấm hay phản đối, chỉ cần Baekhyun cùng người đó yêu thương nhau thật lòng thì đối tượng là trai hay gái đều không quan trọng a~

Bà ngoại thấy mãi mà Baekhyun chưa trả lời lại sốt ruột hỏi lại lần nữa

_Này thằng bé kia, con là có nghe ngoại nói không??? Mau mau thành thật trả lời, con là có đối tượng theo đuổi chưa???

_Ngoại a~ con thật là rất mệt nha, cả ngày ngồi xe đau lưng lắm ngar~ ngoại cũng mau ngủ đi, ngày mai con sẽ kể cho ngoại nghe ha~ - Baekhyun biết bà ngoại nếu không nghe được câu trả lời như ý thì cậu khó mà ngủ được,Baekhyun bất đắc dĩ phải dùng kế sách giả nai, vờ ngáp ngáp vài cái trả lời bâng quơ rồi chui vào đắp chăn kín đầu

Thấy Baekhyun ôm chăn quay lưng đi ngủ, bà ngoại cũng thôi không hỏi thêm nữa, chỉ khẽ thấp giọng mắng yêu

_Cái thằng bé đáng ghét, dám giả ngốc, để xem ngày mai bà ngoại bắt con phải thành thật khai báo như thế nào!!!

Nói là ngủ nhưng dù nằm cuộn tròn trong chăn ấm nhưng Baekhyun vẫn cảm thấy thực trống trải và thiếu vắng cái gì đó, lăn qua lăn lại một hồi mà hai mắt cứ mở trưng trưng.

Khẽ đưa tay siết chặt cái chăn, Baekhyun dù không muốn nhưng vẫn phải thừa nhận rằng cậu đang rất nhớ ChanYeol Chó Bự của cậu, đã hai đêm rồi cậu không có được ngủ trong vòng tay thân quen cuả ChanYeol, không được vùi mặt và trong khuôn ngực ấm áp của ChanYeol. Chắc là cậu bị nghiện Park ChanYeol thật rồi, không có con Chó Bự đó thật là ngủ không được ngon mà, nhưng vừa nhớ đến ai kia thì những hình ảnh không hay ho gì lúc ban sáng lại hiện về, chỉ trong chốc lát mà hốc mắt của Baekhyun lại đỏ hoe, nước mắt cứ thế thi nhau tuôn ra, vì sợ bà ngoại đang nằm bên cạnh phát hiện ra cậu khóc nên Baekhyun đành phải cắn chặt một góc chăn để kìm nén những tiếng nức nở của bản thân

*

*

*

*

Sau cơn mưa trời lại sáng, buổi sáng ở vùng thôn quê lúc nào cũng thật yên bình, không giống như trên thành phố ồn ào náo nhiệt. Khi Baekhyun tỉnh dậy cũng đã hơn 7h sáng, cậu nhìn sang bên cạnh thì thấy trống trơn, chăn gối đã được xếp gọn gàng, Baekhyn cũng có gì phải bất ngờ vì cậu biết chắc bà ngoại giờ này nếu không phải đang ở ngoài ruộng rau thì là ở ngoài chợ tranh dành vài món hàng tươi mới từ các thương buôn (Au: ai muốn là bà ngoại xìteen này dơ tay phát ^____^)

Vươn vai ngáp ngắn ngáp dài vài cái, Baekhyun cũng nhanh chóng sắp xếp chăn gối ngay ngắn rồi đi làm vệ sinh cá nhân. Sau khi xử lý xong mọi việc, Baekhyun khoan khoái đi ra giữa sân hít thở không khí trong lành buổi sớm mai của nông thôn (Au: hít đi, hít cho lắm vào, nở mũi ra mà hít, hít ngay "mê hồn hương" của trâu bó trong gió thì có mà lòi mũi con ạ, bà là bị rồi đấy ==")

Cảm giác trong người thoải mái thì Baekhyun mới nhìn xung quanh, vì đêm qua mưa to gió lớn giật đùng đùng làm cho lá cây rơi rụng đầy sân, Baekhyun vốn là người ưa sạch sẽ nên te te đi tìm chổi chà mà quét sân. Đang mải quét xoèn xoẹt thì từ xa vang lên tiếng động cơ của xe phân khối lớn như môtô, Baekhyun có hơi bất ngờ nhưng rồi lại thôi, cậu chỉ khẽ cười và thầm nghĩ :"Ở vùng quê nghèo này cũng có người thích xe phân khối lớn sao?"

Nhưng tiếng xe mỗi lúc một gần và nó làm cho Baekhyun hơi ngờ ngợ, có khi nào là.........nhưng cậu nhanh chóng lắc đầu phủ nhận, hôm qua mưa to như bão, cái kẻ đó sẽ không điên mà lao đi tìm cậu đâu

Rồi tiếng xe dừng lại ở trước cổng nhà Baekhyun, cậu lập tức dừng ngay công việc đang làm, tim cậu lúc này như muốn rớt ra ngoài vậy, trong lòng lại ngàn lần khấn vái ông trời làm ơn đừng có là người đó, nhưng không hiểu sao cũng có một chú hi vọng (==")

Trong lúc Baekhyun đang thấp thỏm nghe ngóng thì cánh cửa cổng cũ kĩ được đẩy vào và kèm theo một giọng nói tuy có trầm khàn hơn bình thường nhưng lại vô cùng quen thuộc

_Cho hỏi đây có phải là......là...... BAEKKIE??????

Không khí xung quanh bỗng chống đông cứng lại, rồi trong một khắc tầm nhìn của Baekhyun bị che khuất và thay vào đó là khuôn ngực ấm áp thân quen, một vòng tay rắn chắc bao bọc lấy cậu, Baekhyun cảm thấy bản thân như muốn mềm nhũn ra trong vòng tay ấy, từ trên đỉnh đầu của cậu liền vang lên giọng nói dù có chết cậu cũng không bao giờ quên

_Baekhyun a~ sao lại không nói với tớ một tiếng nào mà bỏ đi như vậy, tớ đã rất rất lo lắng cậu có biết không? Tớ.........

Không để cho ChanYeol nói hết câu, Baekhyun đã mạnh mẽ đẩy ChanYeol ra khỏi người cậu, vốn là đang có chú yếu lòng khi bị ChanYeol ôm lấy, nhưng nghĩ đến cái vòng tay thối này đã ôm ấp con b*tch đáng ghét kia cả đêm thì nóng máu trong người Baekhyun lại sôi lên, thế là không nói trước mà vùng vẫy thoát ra

Nhìn sự ngạc nhiên đến đau lòng của ChanYeol mà Baekhyun lại không thể kìn nén nổi sự bực tức ở trong lòng, chỉ thẳng tay vào mặt của ai kia mà rủa xả

_CÚT!!!! Ai cho cậu vác mặt đến đây??? Mau biến khỏi nhà của tôi ngay lập tức, tôi không muốn nhìn thấy cái bản mặt gian dối của cậu thêm một phút giây nào nữa!!!

Từng lời từng chữ thoát ra khỏi miệng của Baekhyun không khỏi là cho trái tim của ChanYeol đau đớn, cậu biết là nỗi đau của cậu không bao giờ bằng nỗi đau mà Baekhyun phải hứng chịu, nhưng mà ngay lúc này đây ChanYeol chỉ muốn chạy lại ôm thật chặt Baekhyun vào lòng mà vỗ về an ủi. Nghĩ là làm, ChanYeol đang định bước đến thì lại bị Baekhyun đưa cáng chổi lên chỉ vào mặt

_Cậu đứng im, định làm gì đó??? Đừng có nghĩ đến chuyện dùng bàn tay thối tha dơ bẩn đã ôm ấp con ả kia của cậu chạm vào người của tôi thêm một lần nào nữa, tôi đã nói rồi là tôi bao giờ muốn nhìn thấy cậu nữa, căn nhà nghèo khổ của tôi không có hân hạnh nghênh đón một người giàu có như cậu đâu, cậu Park ạ! Mong cậu quay về Seoul với cô vợ tiểu thư của cậu đi

Mặc kệ lời Baekhyun nói, ChanYeol cứ thế tiến tới còn Baekhyun lại lùi về sau, thành ra cảnh tượng một tiến một lùi thật buồn cười. Cả hai cứ thế cho đến khi lưng của Baekhyun chạm phải vách tường mới dừng lại, hết đường lui Baekhyun nóng giận đưa cao cáng chổi trong tay lên hù dọa

_Park ChanYeol! Tôi nói tiếng người nãy giờ mà cậu vẫn chưa hiểu sao? Cậu.mau.cút.ngay.cho.tôi!!!

ChanYeol trong lòng quặn đau hơn bao giờ hết, cậu cố kìm nén khao khát muốn ôm Baekhyun lại, cố gắng lên tiếng giải thích

_Baek......Baekkie a~ hãy nghe tớ nói có được không? Tất cả những gì mà cậu nhìn và nghe thấy đều là một cái bẫy do Lee Yuna bày ra để chia rẽ tình cảm của tớ và cậu, cho nên...cho nên Baekkie a~ hãy tin tớ!!!

Nghe ChanYeol nhắc tới Lee Yuna thì Baekhyun càng tức giận, cậu vội nhếch mép cười khinh bỉ

_Câm miệng lại, ai cho phép cậu gọi tôi là Baekkie? Nghe thật ghê tởm, cậu bảo tôi tin cậu sao??? Tôi dựa vào cái gì để tin cậu, chỉ nghe lời nói nhăng cuội của cậu mà tin cậu sao? Park ChanYeol à, tôi không phải là thằng khờ. Tôi cho cậu một cơ hội cuối, tôi đếm tới 3 mà cậu vẫn chưa biến khỏi nhà của tôi thì đừng trách tôi không nương tay!!!

Nói là làm, Baekhyun tay giơ cáng chổi to dài sẵn sàng, miệng hùng hổ đếm

_1

_Baekkie a~ hãy tin tớ, tớ là nói thật

_2

_Làm ơn tin tớ Baekkie~

_3

_Nếu cậu không tin tớ, thì......thì tớ sẽ quỳ gối ở đây tới khi nào cậu chịu tin và tha thứ cho tớ mới thôi!!!

ChanYeol nói xong liền quỳ gối xuống trước mặt của Baekhyun, ai nghĩ cậu điên cũng được, khùng cũng được, cậu đều không để ý, điều ChanYeol quan tâm nhất lúc này chính là làm sao cho Baekhyun tin cậu

Hành động của ChanYeol làm cho Baekhyun rất bất ngờ nhưng trong lòng cậu đã quyết tâm không thể mềm yếu nữa, thế là cậu vừa la hét vừa nện cáng chổi xuống người của ChanYeol

_Tôi không muốn nghe, không muốn tin, không muốn liên quan gì đến cậu nữa, mau cút đi, cút về Seoul với Lee Yuna đi, hức...hức...Park ChanYeol cậu...hức...cậu là thằng tồi...hức...cậu là thằng khốn...............

Cứ tưởng rằng ChanYeol sẽ né tránh đòn từ cáng chổi của Baekhyun, nhưng không ngờ ChanYeol không những không chống đỡ hay né tránh mà cứ thế quỳ gối yên lặng chịu đòn

Còn Baekhyun thì cũng không quan tâm là ChanYeol có né đòn hay không, cậu chỉ muốn xả hết nỗi uất ức ở trong lòng mình mà thôi. Nếu có ai hỏi là đau không, thì câu trả lời là có, là rất rất đau, có ai ra tay đánh người mình yêu thương nhất mà không đau cơ chứ?

Tiếng vút vút từ cáng chổi đưa lên cao rồi tiếng va chạm vào da thịt kêu bốp bốp, trên người của ChanYeol không chỗ nào là không có vết hằn đỏ ửng của cáng chổi, những thứ tiếng nghe đau đớn ấy chỉ dừng lại khi bà ngoại đi chợ về

_Này! Dừng tay lại, Byun Baekhyun cháu muốn đánh chết người sao hả???

Bà ngoại đang rất vui vẻ vì hôm nay đi chợ bà mua được rất nhiều mòn hàng tươi ngon, tính về khoe với cháu yêu ai ngờ vừa bước vào cửa đã gặp phải một cảnh tượng hãi hùng : Cháu ngoại yêu dấu, ngoan hiền của bà đang ra tay dùng cáng chổi chà quất lấy quất để vào người một chàng trai

Vừa hoảng vừa lo, bà ngoại lật đật ném cái giỏ đi chợ qua một bên chạy vào can ngăn, nếu không chỉ ít phút nữa sẽ có người lên thiên đường và cháu yêu của bà sẽ được mặc pigama màu cam quyến rũ, ngồi bóc lịch suốt đời (Au: Ờ cháu "ngoan", "hiền" quá cơ ="=)

_Yah! Cái thằng kia, cháu mà muốn vào tù ở hay sao mà lại đáng người ta thành ra như vậy a~ còn cậu thanh niên này nữa, sao bị nó đánh mà không né chứ......ơ kìa......này...này chàng trai trẻ......

Bà ngoại đang thao thao bất tuyệt giảng giải cho Baekhyun nghe, lúc quay sang nhìn thì ChanYeol chỉ nhìn mơ màng rồi ngã quỵ, trước lúc ngất xỉu ChanYeol chỉ nhìn vào Baekhyun đang đầm đìa nước mắt mà thều thào đúng một cậu

_Baekkie, hãy tin tớ, Park ChanYeol luôn yêu cậu!

Còn Baekhyun lúc bị bà ngoại ngăn lại thì cũng ngã phịch xuống đất, tay chân mềm nhũn cả ra, còn nước mắt nước mũi cứ thế tuôn ra. Phải mất một lúc nghe bà ngoại hét inh ỏi thì cậu mới hoảng hồn nhìn lại thì vừa kịp lúc nghe ChanYeol thì thào rồi ngất lịm đi, vừa lo vừa giật cái tên ngốc nằm trước mặt, Baekhyun liền đập đập vài cái vào người ChanYeol mà nước mắt cũng vì thế mà ứa ra nhiều hơn

_Yah! Park ChanYeol thối nhà cậu, mau...hức...hức...mau tỉnh lại ngay, có muốn chết...hức....hức...thì về Seoul mà chết với cái con bé Lee Yuna kia đi...hư...hư...hư......

Nhìn cái cảnh "mùi mẫn" kinh dị kia mà bà ngoại sởn cả gai ốc, đánh con người ta đến ngất xỉu rồi mà còn ngồi đó mà khóc lóc, nhịn không nổi nữa bà ngoại cũng hét lên

_Byun Baekhyun, cháu là học được thói độc ác này từ ai a~ người ta bị cháu đánh cho bất tỉnh rồi mà cháu còn ngồi đó khóc lóc cái gì, mau phụ ngoại đỡ cậu ta vào trong nhà xem sao, để cậu ta ở đây thêm chút nữa không chừng có án mạng thật đó

Sau đó hai bà cháu Baekhyun phải cố gắng lắm mới lôi được ChanYeol vào phòng của Baekhyun, vì cùng là con trai với nhau nên Baekhyun "vinh dự" được bà ngoại giao cho nhiệm vụ lau người và thay quần áo cho ChanYeol

_Baekkie cún cháu nhìn xem, cháu có cần nhẫn tâm tới nỗi tạt nước ướt hết người của cậu ta rồi còn đánh cậu ta tới tím tơi mình mẩy như vậy không a~? -Bà ngoại nhìn quần áo ướt sũng nước và thân mình toàn vết tím của ChanYeol mà quay sang Baekhyun mắng mỏ

Nghe bà ngoại nói Baekhyun mới để ý tới, từ lúc ChanYeol đến tới giờ Baekhyun chỉ có la mắng, chửi bới với......đánh người cho hả giận chứ không có tạt nước lạnh vào người của cậu ấy nha

_Ngoại à, từ lúc cậu ta tới con không có tạt nước vào người của cậu ta mà, làm sao mà lại ướt đến như vậy?

_Vậy cậu trai có quen biết con sao?? - Bà ngoại nhìn Baekhyun dò hỏi

Đắn đo một lúc không biết nên trả lời thế nào cho phải thì Baekhyun cũng đành mở miệng

_Cậu ta là bạn học chung lớp với con, nhà ở Seoul

Nghe câu trả lời của Baekhyun xong, bà ngoại à lên một tiếng rồi vỗ tay cái bốp như là phát hiện ra cái gì đó

_Rồi, ngoại hiểu rồi. Dựa vào việc cậu bạn này của con có mặt tại nhà ta lúc sáng sớm như vậy thì ngoại chắc chắn rằng cậu ta là do chạy xe cả đêm qua nên bị dính mưa mới thành ra ướt như chuột vậy nè.

"Chạy xe cả đêm? Đi tìm mình" - Baekhyun thầm nghĩ, xong lại quay ra nhìn cái tên đang bất tỉnh nhân sự kia trong lòng lại càng giận hơn, vì cái gì mà không phải chạy xe trong thời tiết mưa bão như vậy chứ? Nghĩ rằng Baekhyun ta đây sẽ bị hành động ngu ngốc này của con Chó Bự nhà cậu làm cho mủn lòng sao???

Bà ngoại sau đó cũng đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Baekhyun và ChanYeol. Cậu dù không muốn nhưng vẫn phải thay quần áo cho ChanYeol, vừa chạm vào người ChanYeol thì Baekhyun liền sợ hãi rụt tay lại

_Ôi chời, sao người của ChanYeol lại nóng đến như vậy chứ? Là phát sốt rồi sao???

Sợ không đúng, Baekhyun liền sợ lên trán của ChanYeol rồi lại sờ lên trán của mình, quả thật trán của ChanYeol rất nóng mà không chỉ có trán mà cả người ChanYeol đều nóng hổi, Baekhyun sau đó lạch bạch chạy đi tìm hộp cứu thương. Cậu cầm cây nhiệt ké nhét vào nách của ChanYeol, đợi 5' Baekhyun lấy ra xem và sự thật là cậu đã phát hoảng khi thấy con số hiện lên trên cây nhiệt kế

_39°C??? Sốt cao...cao tới vậy sao?

Phải mất một lúc Baekhyun mới thay xong quần áo cho ChanYeol, nhìn những vết bầm tím xanh đỏ trên người của ChanYeol mà trong lòng Baekhyun khỏi xót xa, cậu lại lật đật chạy đi lấy chai dầu nóng khẽ xoa xoa lên những vết thương của ChanYeol, miệng thì khẽ lầm bầm mắng chửi

_Con Chó Bự ngu ngốc, biết là bị đánh sao còn không né chứ? Cậu thành ra như vậy là đáng đời, đáng đời!!!

Thay đồ, xoa dầu cho ChanYeol xong, Baekhyun vừa định đứng lên thì tay bị ai đó nắm chặt lại và kéo ngã xuống. Mặt Baekhyun vừa tiếp xúc với khuôn ngực quen thuộc thì phía trên đầu cũng phát ra những âm thanh khàn khàn run rẩy

_Đừng...xin đừng rời xa...tớ, xin...xin cậu hãy...hãy tin tớ...đừng bỏ rơi...tớ, Baek...Baekhyun...tớ nhớ cậu, tớ...yêu cậu

Bị ôm bất ngờ nên Baekhyun liền vùng vẫy muốn thoát ra, nhưng khi nghe những lời nói mê sảng của ChanYeol thì nước mắt lại tuôn ra, kìm nén không được nữa Baekhyun cũng oà lên

_Đồ ngốc...hức...hức...với những gì mà tớ đã thấy...đã nghe...hức...hức cậu bảo tớ...làm sao tin cậu đây hả?

Cả hai người cứ giữ mãi tư thế đó, một người mê sảng, một người khóc đến tàn tâm liệt phế. Đến cuối cùng thì ông trời còn muốn trêu đùa hai người đến bao giờ nữa????

"Baekhyun, hãy tin tớ!"

"Tớ dựa vào gì để tin cậu đây, Park ChanYeol?"

Tình cả của ChanYeol và Baekhyun sẽ ra sao? ChanYeol phải làm gì để Baekhyun tin? Nhờ vào trái tim để minh oan cho bản thân hay nhờ vào chứng cứ sự thật để lấy lại lòng tin?

Chap sao sẽ biết hết nhoaaaaaaa

-----------------End Chap 17-----------------

Au lại trồi lên rồi!!!!

Trước hết là cho Au xin lỗi vì để cho các bạn chờ chap lâu, sau đó là Au mong các bạn đừng có giận Au nha, năn nỉ luôn ó *khóc ròng*

Đừng có mà giựn Au rồi bơ fic nha, Au hứa chap sau cho mấy bạn "nổ" mắt lun, nhớ chờ chap sau nhaaa *chớp mắt*

P/s: có giựn, có ghét Au thì cũng phải vote hay cmt chửi rủa đó nghe hôn

À chúc mấy bé thi tốt!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro