Chap 16 : Never let you go!!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi ngồi xe gần 6 tiếng, cuối cùng Baekhyun cũng đã trở về căn nhà nhỏ bé thân yêu của cậu, nơi mà cậu đã lớn lên, cho cậu niềm vui và hạnh phúc, và cũng là nơi sẽ không bao giờ làm cho cậu phải.........đau.

Dừng chân trước căn nhà gỗ kiểu truyền thống, Baekhyun không thể đợi thêm một phút giây nào nữa để được gặp người mà cậu yêu thương nhất, vừa mở tung cánh cửa gỗ cũ kĩ Baekhyun vừa gọi bà ngoại

_Bà ngoại a~ Baekkie cún về với bà ngoại rồi a~ Baekkie cún nhớ nhớ bà lắm lắm nha~

Cơ mà đáp lại lời gọi tha thiết của Baekhyun chỉ là tiếng dế kêu, còn bà ngoại thì không thấy đâu hết, Baekhyun tìm hết mọi ngóc ngách trong nhà rồi mà vẫn không thấy bà ngoại, tự nhiên Baekhyun cảm thấy chột dạ nhẹ, cậu thầm nghĩ

"OMFG! Có lẽ nào bệnh tình của bà ngoại trở nặng rồi không? Nếu như vậy tại sao lúc nãy bác Lee không nói cho mình biết nhỉ?"

Đang lúc Baekhyun có ý định chạy sang nhà bác Lee hàng xóm để hỏi thăm thì từ ngoài cổng truyền đến một giọng nói ấm áp quen thuộc, giọng nói mà cậu đã nghe từ lúc sinh ra đến giờ

_Này cậu kia, cậu đến tìm ai thế???

Nhưng phũ cho Baekhyun nhỏ là cái giọng nói quen thuộc đó lại không nói ra những lời yêu thương mà là hỏi xem cậu là thằng quỷ nào ×_× (Au: nhọ cho team Baekkie cún, ai bảo lên seo-ùn xong xinh quá chi, giờ ngoại nhận cũng không ra =_=!)

_BÀ NGOẠI! LÀ BAEKKIE CÚN CỦA NGOẠI MÀ NGOẠI CŨNG KHÔNG NHẬN RA A~ - Bất mãn vì bà ngoại yêu dấu không nhận ra mình, Baekhyun khóc không ra nước mắt, chỉ biết gào lên :))))

Thấy cháu trai xa nhà của mình bị chọc đến mức phải gào hét lên, bà ngoại liền nở một nụ cười hiền hậu, aigoo~ bé con của bà vẫn thế, đanh đá lắm cơ, cái dáng hạt đậu do 1 tay bà nuôi từ bé, có ra tro thì bà cũng nhận ra ấy chứ, chỉ chọc có 1 chút là lộ bản chất ngạo kiều ngay a~

_Aigoo~ Baekkie cún của ngoại, mau mau lại đây cho ngoại ôm một cái nào, nhớ Baekkie cún chết đi được

Nghe bà ngoại gọi như vậy, Baekhyun quên luôn cả giận mà như một chú cún con ngoan ngoãn chạy lại, vùi mặt vào lòng của bà ngoại làm nũng, thiếu điều ngũn ngoẵn cái đuôi cún nữa thôi

Ôm ngoại xong, Baekhyun như nhớ ra cái gì đó liền bật dậy, hết sờ tay rồi lại xem chân của bà ngoại, sau đó lại còn định vén áo của ngoại lên để kiểm tra nữa, thấy Baekhyun tự nhiên lại làm thế, bà ngoại vội vàng đưa tay đẩy cái đầu cún màu nâu kia ra, yêu thương mà mắng

_Cái thằng bé này, cháu đang làm cái gì a~? Nhột quá đi mất, mà khoan đã nói ngoại nghe tại sao giờ này con lại ở đây? Không phải nên ở trường học sao????

Baekhyun xoay tới xoay lui, lại thấy có cái gì đó không đúng cho lắm, cậu liền ngồi ngay ngắn, nhìn thẳng vào bà ngoại

_Ngoại a~ con nghe bác Lee gọi điện thoại lên trường, bảo là ngoại bị bệnh nặng lắm, con sợ quá lên về đây ngay, ngoại à~ ngoại có bị đau ở đâu không, hay để con đưa ngoại đi khám bác sĩ nha nha????

Thấy bé con lo lắng, bà ngoại lại mỉm cười hạnh phúc, ai nha đứa nhỏ này đã khôn lớn thật rồi, còn biết lo lắng cho bà ngoại nữa, thật là một đứa nhỏ hiếu thảo mà

_ Ôi cái bà Lee này lại làm quá rồi, ngoại là chỉ do thay đổi thời tiết nên có hơi mệt, nhưng giờ thì ngoại cảm thấy bình thường rồi, không có bị sao hết a~

Bà ngoại tuy nói là không có sao, nhưng người già bị cái gì cũng không muốn cho con cháu hay để mất công tụi nhỏ lo lắng, hiểu được đạo lý này nên Baekhyun không khỏi nghi ngờ mà nheo mắt nhìn bà ngoại =_=

_Ngoại nói thật chứ? Có đúng là ngoại không có bị sao không? Ai nha~ con thấy nghi ngờ quá hà

Biểu tình đa nghi của Baekhyun làm cho bà ngoại cảm thấy rất vui, để chứng minh lời nói của mình là thật, bà ngoại lập tức đứng ngay dậy, quơ tay múa chân theo bài võ dưỡng sinh cổ truyền mà bà hay tập vào buổi sớm, vừa múa vừa hồ hởi khoe

_Nào Baekkie cún, con thấy chưa, ngoại còn rất là "phẻ" mà, chưa kể là ngoại vừa mới đi đào khoai lang ngoài ruộng về nữa, chắc gì con "phẻ" bằng ngoại!

Bà ngoại lúc nào cũng thế, một khi bà ngoại đã "xuất chiêu" thì tốt nhất là đừng cố gắng cãi lại, nếu không thì.....chỉ nghĩ tới thôi mà Baekhyun khẽ rùng mình, đành phải gật gù cái đầu màu nâu mềm mại ra vẻ rất là đồng tình (Au: Hey, vậy là hổng có được à nha~)

_Ngoại à~ con tin rồi, nhìn ngoại múa võ như vậy là biết ngoại rất là "phẻ" rồi, được chưa bà ngoại yêu dấu của connnn

_Được rồi, được rồi, nào mau lại đây kể cho ngoại nghe nửa năm qua con sống ở Seoul thế nào, các bạn có đối xử tốt với Baekkie cún của ngoại không??? - Bà ngoại âu yếm nhìn Baekhyun, vừa vỗ vỗ vào đùi mình ý bảo Baekhyun gối đầu lên đó

Như một chú mèo con, Baekhyun ngoan ngoãn chui vào lòng của bà ngoại, tham lam hít hà mùi thơm đồng quê ấm áp thân yêu, nhưng khi nghe tới hai từ "bạn bè" thì không hiểu sao những hình ảnh của ChanYeol và Yuna lúc sáng lại ùa về, dù đã cố kìm nén để không khóc, thế nhưng những giọt nước mắt bướng bỉnh không nghe lời cứ thế tuôn ra, bờ vai nhỏ bé của Baekhyun khẽ run run

Sự thay đổi cảm xúc đột ngột của Baekhyun rất nhanh chóng bị bà ngoại phát hiện, nhưng bà ngoại không vội vã hỏi Baekhyun lý do mà ngược lại, bà ngoại ôn như xoa xoa tấm lưng nhỏ nhắc của Baekhyun, dịu dàng hỏi

_Baekkie cún của ngoại làm sao thế? Có phải các bạn ở Seoul không đối xử tốt với cún con của ngoại không???

Câu hỏi của bà ngoại tuy nhẹ nhàng nhưng lại làm cho Baekhyun thấy chột dạ, cậu nhanh chóng kìm nén uất ức lại, để cho bà ngoại yên tâm và không phải lo lắng nên Baekhyun liền nhỏ giọng trả lời

_Dạ.....không có gì đâu ngoại, các.... các bạn ở Seoul đối xử với con rất....rất tốt, họ không có coi thường con là dân nhà quê đâu, ngược lại khi con mới vào học thì....thì con đã được rất nhiều bạn yêu mến rồi, Baekkie cún của ngoại rất đáng yêu mà, ngoại đừng quá lo lắng mà sinh bệnh đó nha~

Nghe cái giọng cún con nghẹt mũi của Baekhyun thỏ thẻ mà hai bà cháu lại lăn ra cười, quả thật chỉ có ở bên cạnh bà ngoại là vui vẻ nhất

"Ọt"

"Ọt"

"Ọt"

Tiếng cười của hai bà cháu nhà Baekhyun bị cắt ngang bởi tiếng trống bụng của Baekhyun, cậu thấy thế liền giở trò nhõng nhẽo, làm nũng với bà ngoại

_Ngoại a~ Baekkie đói bụng, Baekkie nhớ đồ ăn do ngoại nấu, ngoại mau mau nấu cho Baekkie ăn đi, ôi Baekhyun đói sắp xỉu rồi a~ hing hing~

Cái đứa trẻ to xác này lúc nào cũng làm cho bà ngoại phải mủn lòng vì cái trò nhõng nhẽo như cún con này, bà ngoại chỉ biết cười hiền rồi giả vờ cốc đầu Baekhyun một cái

_Cún con ngốc, mau đi tắm đi, hôm nay ngoại sẽ nấu nhưng món con thích cho con ăn đã luôn, chịu không?

_Oa, thật sao ngoại, ai nha~ chỉ có ngoại là yêu Baekkie nhất thôi - Baekhyun nghe bà ngoại nói xong liền nhảy tưng tưng lên như trẻ con được cho quà vậy

Bà ngoại nói xong thì nhanh chóng đi xuống nhà bếp, để lại Baekhyun ngồi ngây ngốc nhìn theo bóng lưng đầy sương gió của bà ngoại, nhưng chợt có ý nghĩ như vô tình chạy qua đầu của Baekhyun, cậu khẽ đưa mắt nhìn ra ngoài trời

"Không biết giờ này ChanYeol đang làm gì? Cậu ấy có đi tìm mình không???"

Nhưng Baekhyun lại buồn bã lắc đầu nguầy nguậy, chắc gì ChanYeol thèm đi tìm cậu chứ, cậu ta là đang say đắm bên cái ả Yuna kia mà. Càng nghĩ Baekhyun lại càng giận, cậu bực dọc không thèm nghĩ nữa, đi một mạch vào nhà tắm ngâm mình trong nước ấm có phải tốt hơn không

*

*

*

*

*

Quay lại thời điểm khi Baekhyun vừa đi khỏi KTX, ChanYeol đang mơ màng ngủ thì nghe tiếng hét quen thuộc của ai kia liền như phản xạ tự nhiên mà choàng tỉnh dậy nhưng....lạ quá, đây hình như không phải là phòng của cậu và Baekhyun

ChanYeol vội vàng ngồi hẳn dậy, cậu vội nhìn ngó xung quanh thì đập vào mắt của cậu là hình ảnh Yuna trần trụi đang nằm bên cạnh cậu và nở một nụ cười quỷ dị

Linh tính có chuyện chẳng lành, ChanYeol lập tức tung chăn lên định đứng dậy thì Yuna liền lên tiếng, giọng nói ra kiểu vô cùng ủy khuất

_ChanYeol a~ anh là định ăn no rồi bỏ đi sao? Anh quên là tối qua anh đã nồng nhiệt với em như thế nào rồi hả???

Tối qua? Tối qua là đã xảy ra việc gì? Nghĩ đến đó ChanYeol liền cảm thấy phía sau gáy truyền lên 1 cảm giác đau nhói

-------------Flash Back-------------

NICE BAR

Trong quán bar xập xình tiếng nhạc, mùi rượu đắt tiền nồng nặc, trong góc khuất có 1 cô gái ăn mặc gợi cảm và 1 gã trai mặt mày gian xảo đang ngồi bàn tính một âm mưu gì đó

_Thế nào? Cậu ta có tới không? - Cô gái vừa nhấm nháp ly rượu đắt tiền vừa hất mặt nhìn gã trai

_Cậu ta đang tới, chỉ cần cô diễn cho tốt thu hút sự chú ý của cậu ta, khi đó tôi sẽ cho cậu ta 1 gậy bất tỉnh , thế là kế hoạch của hai ta đã thành công bước đầu, việc còn lại thì nhờ vào tài diễn xuất của cô nữa thôi, Lee tiểu thư à! - Gã trai ngả ngớn vừa trả lời vừa vuốt ve cặp đùi của cô gái

_Ha ha ha ha ha chỉ cần làm cho thằng nhà quê kia rời xa ChanYeol và tôi ngang nhiên lên làm Park thiếu phu nhân thì anh sẽ không phải chịu thiệt đâu - Cô gái cười đầy đắc ý

_Nào cạn ly, chúc mừng kế hoạch của hai ta - Cả hai người cùng cười quỷ dị, cùng nhau nốc cạn ly rượu

--------------End Flash Back---------------

Những hình ảnh mờ nhạt tối qua cứ thế hiện ra, ChanYeol nhớ rõ sau khi nghe điện thoại của một gã đàn ông tự nhận là quản lý của Nice Bar, hắn ta nói rằng Yuna đang say rượu mà không thể liên lạc với gia đình, chỉ có số điện thoại của cậu gọi được nên bảo cậu đến đưa Yuna về

Thoạt đầu ChanYeol nửa muốn đi nửa muốn không, nhưng nhớ tới hôm trước Park mama có bảo bên nhà họ Lee tổ chức đi du lịch ở Pháp có mời Park gia nhưng Park mama đã từ chối, vì Park gia không đi đồng nghĩa với việc ChanYeol cũng không đi nên Lee Yuna cũng ở nhà luôn, nghĩ tới Yuna là con gái lại say rượu ở bar không chừng lại bị biến thái lợi dụng nên ChanYeol đành phải tới Nice Bar đón cô ta

Khi ChanYeol vừa tới Nice Bar thì thấy Yuna nằm gục ở trên bàn, xung quanh là vài chai rượu ngoại đã hết, trong lúc ChanYeol đang cố gắng dìu Yuna đứng lên thì bị một lực đạo từ phía sau đánh tới, sau đó cậu chỉ thấy trước mặt tối sầm rồi ngất luôn

Nghĩ tới đó ChanYeol càng cảm thấy tức giận, cậu chỉ hận không thể một phát bóp chết cô ta

_Nói, tại sao cô lại bẫy tôi?

Trái ngược với thái độ tức tối của ChanYeol thì Yuna lại nhàn nhã lấy nội y vừa mặc vào vừa từ tốn trả lời

_Có gì đâu mà anh phải tức giận lên như vậy? Cái bẫy bé nhỏ của em làm sao lợi hại bằng màn kịch của anh và cái thằng nhà quê kia chứ? Thế nào em nói có sai không???

Trong đầu thoáng chút bất ngờ, lẽ nào cô ta.......? ChanYeol nghi hoặc nhìn chằm chằm Yuna

_Cô.....cô đã biết???

Khuôn mặt nghi ngờ của ChanYeol làm cho Yuna phải bật cười thành tiếng, cô ả lả lướt trườn dài ra giường, dùng đôi mắt cáo già nhìn ChanYeol

_Phải nói là vở kịch của anh và thằng nhóc đó rất hoàn hảo nha, không chỉ lừa được Park gia và Lee gia mà ngay cả em đây nếu không phải tự điều tra ra chân tướng thì chắc cũng bị anh dắt mũi rồi. À mà cũng phải khen anh nữa nha, tìm đâu ra thằng bé cũng xinh xắn thật, lần đầu nhìn thấy nó em cũng đã tin rằng nó là một đứa con gái thật, nhưng tiếc là nó đã bị em phát hiện ha ha ha gì mà Bella, gì mà BaekHee chứ, giả tạo!

(Au: mấy hủ đọc tới đây có ai muốn giết người giống Au không? ="=)

Nghe Yuna nhắc tới Baekhyun thì ChanYeol càng cảm thấy lo lắng hơn, cậu gấp rút mặc quần áo và chạy ra khỏi cửa, nhưng lại bị Yuna chặn lại

_Anh định đi đâu vậy??? Tìm thằng nhà quê đó sao? Nói cho anh biết lúc anh còn ngủ thì em đã cho người gọi thằng nhóc đó lên đây và nó đã chứng kiến toàn bộ sự việc rồi, em cũng đã cảnh cáo nó là phải tránh xa anh ra nếu không thì đừng có trách em độc ác. Không chừng giờ này nó sợ quá bỏ trốn luôn......ư.....ư....ư..

Không để cho Yuna nói hết câu, ChanYeol đã không còn đủ kiên nhẫn mà đưa ra bóp chặt lấy cổ họng của cô ta, cậu bóp chặt và nhấc bổng Yuna lên làm cho chân cô ta không còn chạm đất, ChanYeol ghé sát mặt Yuna mà gằn giọng

_Nếu Baekhyun của tôi mà có xảy ra chuyện gì thì Park ChanYeol tôi nhất định sẽ phá tan Lee gia và GIẾT - CHẾT - CÔ!!!

Nói xong ChanYeol quăng mạnh Yuna sang một bên, tức tốc chạy ra khỏi căn phòng bẩn thỉu này, bỏ lại cô ả Yuna phía sau gào khóc

_Park ChanYeol! Anh vì khụ… khụ… một thằng nhà quê mà....khụ....dám đối xử với tôi...khụ....như vậy, anh và....khụ…nó nhất định phải trả giá, Lee Yuna tôi không để cho hai người yên thân đâu!!!

*

*

*

*

*

ChanYeol nhanh chóng chạy về phòng nhưng lại không thấy Baekhyun, cậu chỉ thấy tủ quần áo của hai người bị xới tung lên, và nỗi hoang mang trong lòng cậu giờ càng lớn hơn, trong đầu của ChanYeol hiện giờ chỉ còn đúng 5 từ đó là " BAEKHYUN ĐÃ BỎ ĐI"

Vội vã lao ra khỏi phòng, ChanYeol cứ cắm đầu chạy mà không thèm nhìn đường, cho đến khi cậu đâm sầm vào một ai đó và ngã lăn quay ra đất

_Nè nhóc, chạy đi đâu mà ghê vậy?? - Người đó lên tiếng và đưa tay kéo ChanYeol đứng lên

Nhìn người trước mặt mà ChanYeol muốn khóc không ra nước mắt, đang lúc nước sôi lửa bỏng thế này mà lại đụng trúng ngay người nói nhiều, muốn trốn e rằng khó a~ và người đó không ai khác chính là thầy chủ nhiệm KiJun

_Em....em đang có việc rất bận, thôi em đi....đi trước nha....

ChanYeol nói xong liền nhanh chân chạy đi, nhưng lời nói than trách của thầy KiJun lại làm cho cậu đứng khựng lại

_Yah! Hôm nay mấy đứa bị sao vậy chứ, lúc sáng hết Byun Baekhyun chạy vội mà đâm vào thầy, giờ đến em cũng chạy như bị ma đuổi nữa là sao???

ChanYeol nghe thấy hai từ "Baekhyun" xong liền cuống cuồng nhảy bổ lên người thầy KiJun mà hỏi dồn dập

_Baekhyun? Sáng nay thầy có gặp Baekhyun sao??? Vậy thầy có biết Baekhyun đã đi đâu không???? Thầy mau nói cho em biết điiiii

Thầy KiJun bị những câu hỏi của ChanYeol làm cho quay cuồng, phải mất một lúc thầy mới lấy lại bình tĩnh

_Chời....chời ôi, Park.....Park ChanYeol em.....em cứ từ từ chứ, hồi....hồi sáng thầy có gặp Baek.... Baekhyun, em ấy hình như rất....rất hoảng loạn, nghe phòng giám thị nói có điện thoại từ dưới....dưới Busan gọi lên tìm Baekhyun, em…em ấy nghe điện thoại xong thì nói thầy xin phép cho em ấy....nghỉ vài ngày để về quê....vậy đó....nè thằng bé kia, thầy còn chưa nói xong mà......

Không thể kiên nhẫn đứng nghe thầy KiJun nói hết, ChanYeol đã vội chạy đi, vừa chạy cậu vừa gọi điện thoại nhờ cứu viện

_Hyung! Sắp có đại họa rồi, em bị Lee Yuna gài bẫy, làm cho Baekhyun hiểu lầm em trầm trọng luôn...

_………………………

_Hyung và mấy đứa Nam Thần giúp em điều tra xem ai đã tiếp tay cho Lee Yuna, giờ em phải đi rồi

_………………………

_Hyung à~ em lớn rồi, không phải là đi chớt đâu, em phải đi bắt kẻ trộm đang lẩn trốn ở Busan kia kìa

_………………………

_Hoy nha, em đi à, sao hyung lại nói nhiều thế nhỉ?

ChanYeol nói xong tắt máy cái rụp, cậu leo lên xe môtô mà cứ thế phóng đi, cũng chả thèm quan tâm rằng bây giờ trên người mình chỉ mặc một chiếc áo sơmi mỏng và chiếc quần jean đen, bây giờ điều ChanYeol quan tâm nhất là phải tìm được Baekhyun và nói cho con mèo nhỏ hay hờn dỗi đó rằng :

"TỚ SẼ KHÔNG BAO GIỜ ĐỂ CẬU ĐI!!!"

Trái tim của tớ là do cậu nắm giữ, cậu bỏ đi thì cũng đồng nghĩa với việc tim tớ sẽ ngừng đập!

Vậy ChanYeol sẽ làm gì khi gặp được Baekhyun? Liệu Baekhyun có cho ChanYeol một cơ hội để giải thích???

Chap sau có "bạo lực gia đình", khuyến cáo trẻ nhỏ không nên xem kẻo bắt chước khi cha mẹ không có nhà!

----------------End chap 16-------------

Sorry vì giờ này Au mới trồi lên!

Au đã rất đau khổ và lo sợ khi trồi lên đăng chap mới kèm theo nỗi sợ hãi khi bị đe dọa khủng bố từ các hủ :(((( *khóc ròng*

Au xin có 1 thông báo trưng cầu dân ý như thế này:

_1: Có vài bạn sau khi đọc fic này đã khuyến khích Au nên đi in thành ficbook

_2: Au đang hoang mang không biết các bạn thấy ý kiến in ficbook này thế nào?

P/s: mấy bạn hay cmt cho Au biết ý kiến nhé, au đang suy nghĩ và au cần sự chắc chắn ( nếu không có ai thì Au tự in tự đọc :*> *cười râm*)

Tý nữa quên nhớ vote nha!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro