Chương 1_Phần 1[1]: Tôi nói xin chào,anh nói làm phiền

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Lam Bạch Sắc
Editor: ParkYiYoung
Rating: Boylove (ai không thích có thể ClickBack )
Pairings: Biện Bạch Hiền+Phác Xán Liệt
--------------------------
   Một ngày nắng đẹp. Trên không trung, chiếc máy bay chở khách cỡ lớn đang cất cánh, để lại một luồng khói trắng trên nền trời xanh biếc. Bên ngoài nắng chói chang, Bạch Hiền buộc phải kéo cửa sổ, cậu chỉnh lại gọng kính, tiếp tục xử lý tập tài liệu trên bàn.

Lúc đó là giờ ăn trưa, cô tiếp viên hàng không đẩy xe, sắp đồ ăn cho hành khách.

Chiếc xe chở đồ ăn nhanh chóng tiến đến chỗ Bạch Hiền. Cô tiếp viên hàng không cúi người định đặt dao nĩa, hơi tần ngần khi thấy chiếc bàn nhỏ để đầy tài liệu.

Bạch Hiền đang tập trung phân tích những số liệu quan trọng, đành buông bút, nhướng mắt nhìn cô tiếp viên hàng không. "Tôi chỉ muốn một ly cà phê, cám ơn!"

Cô tiếp viên hàng không mỉm cười, rót cà phê đưa cho Bạch Hiền. Đúng lúc đó, chiếc máy bay đột nhiên chao đảo. Cô tiếp viên hàng cầm không chắc, nửa ly cà phê đổ xuống tài liệu của Bạch Hiền. Cậu phản ứng nhanh, giơ tay che chắn, cà phê đổ xuống tập tài liệu không nhiều nhưng lại hắt xuống quần áo của cậu, tạo thành vệt loang lớn.

"Tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi" Cô tiếp viên hàng không vội vàng rút khăn giấy.

Lúc này, tiếng cơ trưởng vang lên trong loa truyền thanh: "Máy bay gặp phải luồng khí lưu, đề nghị quý khách thắt dây an toàn."

Bạch Hiền nhanh chóng lau sạch cà phê rớt trên tập tài liệu, nhìn sang bên cạnh thấy mấy tờ giấy rơi xuống lối đi, cậu vội vàng tháo dây an toàn, đứng dậy định đi nhặt tài liệu, nhưng có một bàn tay nhặt tài liệu trước cô một bước.

Là một hành khách ngồi chếch phía sau cô.
 
Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt Bạch Hiền là cánh tay đàn ông, tay áo sơ mi xắn lên tận khuỷu, để lộ chiếc đồng hồ hàng hiệu và năm đầu ngón tay dài. Bạch Hiền giơ tay định nhận tờ tài liệu và nói lời cám ơn nhưng cậu chợt khựng lại ngay trước khi mở miệng. Bởi vì lúc ánh mắt cậu dịch chuyển đến gương mặt nhìn nghiêng của người đàn ông, cậu thấy rõ ràng anh ta đang xem tài liệu của cậu.

Anh ta ngồi, còn Bạch Hiền đứng. Từ chỗ của Bạch Hiền, tuy không nhìn rõ gương mặt anh ta nhưng cậu vẫn có thể nhìn thấy ánh mắt sắc bén khi anh ta đọc tài liệu.

Bạch Hiền ho khan một tiếng, đưa tay đến trước mặt người đàn ông, tỏ ý muốn lấy lại tài liệu. Cậu nhấn giọng: "Cám...ơn..."

Lúc này người đàn ông mới ngẩng đầu. Cặp mắt anh ta đâu chỉ sắc bén, mà như con diều hâu rình mồi. Đây là cảm nhận duy nhất của Bạch Hiền khi cậu chạm phải ánh mắt anh ta. Nhưng ánh mắt sắc bén ấy ngay lập tức dịu đi, người đàn ông mỉm cười, trả tài liệu cho Bạch Hiền.

Cậu nhanh chóng quay về chỗ ngồi. Sau khi sắp xếp lại đống tài liệu lộn xộn, cậu không kìm được liền quay đầu về phía người đàn ông, nhưng lúc này, vị khách phía sau đang cúi đầu dùng bữa. Anh ta chỉ là một người đàn ông xa lạ mà thôi.

Cứ như cảnh tượng vừa rồi chỉ là ảo giác, Bạch Hiền lắc đầu quay lên.

Ba tiếng đồng hồ sau, chiếc máy bay hạ cánh, hành trình vượt đại dương cuối cùng cũng kết thúc.

Dòng người đổ ra đại sảnh sân bay.

Bạch Hiền sải bước dài tới nơi nhận hành lý. Cậu có mái tóc đen, đôi môi đỏ nổi bật nhưng gương mặt vô cảm, đôi giày Nike lướt nhẹ trên nền đá, rất tao nhã. Bộ quần áo liền với vệt cà phê đã khô khiến cậu hơi thảm hại.

Bạch Hiền nhanh chóng lấy hành lý của mình. Cậu định kéo va ly vào nhà vệ sinh để thay bộ quần áo sạch sẽ nhưng bị một người đàn ông nho nhã mặc com lê chặn lại.

"Có chuyện gì sao?" Bạch Hiền đang vội nên tỏ thái độ không mấy thân thiện.

Người đàn ông nhìn cậu bằng ánh mắt thăm dò, sau đó anh ta lấy ra một cái kính từ trong túi xách: "Cái này của cậu phải không? "

Bạch Hiền mở to mắt. Cậu nhìn kĩ chiếc kính, quả nhiên là kính của cậu.

"Tôi nhặt được ở trên máy bay."

Bạch Hiền bị cận nhẹ, chỉ lúc làm việc cậu mới đeo kính. Sau khi xảy ra sự cố ở bữa trưa, cậu không nghiên cứu tài liệu nữa nên cũng không rõ kính bị rơi từ lúc nào.

Bạch Hiền lịch sự mỉm cười, cậu định cám ơn và nhận lại kính, không ngờ người đàn ông nhét kính vào tay cậu, bên trong còn kèm theo một tấm danh thiếp.

"Nếu không có gì thay đổi, chúng ta sẽ nhanh chóng gặp lại." Người đàn ông lên tiếng.

Bạch Hiền chỉ muốn bỏ đi ngay lập tức nên cậu không để ý đến câu nói kỳ lạ của anh ta. Cậu nhận tấm danh thiếp, liếc qua rồi gật đầu ý nói tạm biệt. Sau đó Bạch Hiền kéo va li bước đi, để mặc người đàn ông đứng yên tại chỗ.

Khi đến cửa tự động ở đại sảnh sân bay quốc tế, nhìn thấy thùng rác ở bên cạnh, Bạch Hiền lập tức ném tấm danh thiếp vào đó.

Vừa ra ngoài, bên tai Bạch Hiền vọng tới giọng nói quen thuộc: "Bạch Hiền!"

Cậu đứng lại, ngó quanh, liền nhìn thấy Chung Nhân đang đợi cậu ở cửa lớn. Anh vẫy tay với cậu, nở nụ cười dịu dàng.

Gương mặt lạnh lẽo của Bạch Hiền cuối cùng cũng lộ ra tia xúc động, cậu rảo bước nhanh hơn, chẳng mấy chốc đã đến trước mặt anh: "Em vinh dự thật đấy, được Giám đốc Kim đích thân đi đón."

Câu nói có hàm ý chế nhạo của cậu làm Chung Nhân mỉm cười bất lực: "Mới một năm không gặp, miệng lưỡi của em ngày càng ghê gớm."

"Mới một năm không gặp, anh ngày càng đẹp trai."

Thời tiết rất đẹp, ánh nắng chói chang khiến Bạch Hiền nheo mắt, nụ cười của người đàn ông trước mặt còn ấm áp hơn cả ánh mặt trời. Bạch Hiền liền quay đi chỗ khác, cố gắng kìm nén tà niệm vừa nảy sinh trong lòng: "Đúng rồi, chú Kim đâu? Chẳng phải trước đây đều là chú đón em hay sao?"

"Bố anh đưa phu nhân tới bệnh viện thăm ông già, hôm nay anh được nghỉ nên thay bố làm tài xế của em." Vừa nói Chung Nhân vừa đỡ hành lý của Bạch Hiền, đi ra bãi đỗ xe.

Cách đó không xa, một chiếc xe sang trọng lặng lẽ đậu một chỗ. Cửa kính xe tối đen, giống hệt cặp mắt của người đàn ông ngồi ở hàng ghế sau.

Anh ta đang nhìn ra ngoài cửa xe, bộ dạng có vẻ mệt mỏi nhưng ánh mắt vẫn sắc bén như có thể nhìn thấu người khác. Một tay anh ta chống lên thành cửa, tì vào cằm, trên cổ tay là chiếc đồng hồ hàng hiệu, vỏ kim loại của chiếc đồng hồ còn không lạnh bằng gương mặt anh ta.

Người đàn ông vừa bắt chuyện với Bạch Hiền đi qua cánh cửa tự động, nhanh chóng lên xe. Anh ta quay đầu nói với người đàn ông ở ghế sau: "Phác tiên sinh, tôi đã thay anh trả đồ." Người đàn ông ngồi ghế sau không lên tiếng. Thấy đôi tình nhân ở bãi đỗ xe cách đó không xa lên xe ô tô, anh ta không nhìn theo nữa, ra lệnh cho tài xế: "Xuất phát!"

Chung Nhân vừa nổ máy vừa quay sang hỏi Bạch Hiền: "Anh fax cho em tài liệu kinh doanh của công ty, em đã xem chưa?"

"Em nghiên cứu suốt thời gian ở trên máy bay, gần xong rồi."

"Bây giờ công ty rất hỗn loạn, em phải nhanh chóng nắm bắt tình hình mới được. Đúng rồi, em về nhà trước hay đến thẳng bệnh viện thăm ông già?"

Bạch Hiền ngồi ở ghế lái phụ, nghe câu hỏi của Chung Nhân, sắc mặt cậu trở nên u ám: "Sức khỏe của bố em thế nào rồi?"

"Tuần trước ông ấy bị trúng gió, giờ vẫn đang nằm viện, tình trạng cũng tạm coi là ổn định."

Chung Nhân tăng tốc, anh chợt nhớ ra một việc quan trọng, liếc nhìn Bạch Hiền rồi tiếp tục nói: "Chị gái em cũng đang ở bệnh viện."

Ánh mắt đầy hàm ý của Chung Nhân khiến Bạch Hiền không mấy dễ chịu, cậu lặng lẽ quay đi chỗ khác, không lên tiếng.

"Bạch Hiền, em đừng chĩa mũi nhọn vào cô ấy có được không? Coi như nể mặt anh đi."

Bạch Hiền nhếch miệng cười nhưng ánh mắt vô cùng lạnh lẽo: "Chung Nhân, trong mắt anh, Từ Tử Thanh là nữ thần, còn trong mắt em, chị ta chỉ là một đứa con hoang."

Cuối cùng Bạch Hiền quyết định về nhà, cậu không muốn đến bệnh viện rồi lại gây ra mâu thuẫn gia đình.

Mười mấy tiếng đồng hồ ngồi máy bay, cậu hầu như chỉ đọc tài liệu nên khá mệt mỏi. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, nằm trên sofa xem ti vi, cậu mới cảm thấy thoải mái, dễ chịu. Bạch Hiền cầm điều khiển ti vi bấm lung tung. Cô dừng lại ở một kênh, xem hết quảng cáo mới của nhãn hiệu Phù Sinh Nhược Mộng rồi chuyển sang kênh tin tức.

Giọng nói ngọt ngào của người dẫn chương trình vang lên: "Những năm gần đây, công ty từng đưa ra dòng mỹ phẩm cao cấp Phù Sinh Nhược Mộng là tập đoàn Từ thị đanh tụt dốc nghiêm trọng. Việc Chủ tịch hội đồng quản trị Từ Tấn Phu bị trúng gió nhập viện đã khiến công ty phải đối mặt với khó khăn mới. Theo một nguồn tin đáng tin cậy, Từ Tấn Phu đã thông qua công ty "săn đầu người" để tiếp xúc với nhân tài trong giới quản lý. Chủ tịch Từ có ý mời người quản lý chuyên nghiệp tiếp quản công ty, nhân cơ hội này xóa bỏ phương thức kinh doanh gia tộc truyền thống trước kia..."

Bạch Hiền nhíu mày, dán mắt vào màn hình ti vi, bên ngoài đột nhiên có tiếng mở cửa. Bạch Hiền lập tức chuyển sang kênh giải trí.

Cậu lại nằm xuống sofa một cách lười biếng rồi đưa mắt nhìn người phụ nữ đang đi vào: "Mẹ đến rồi à?"

Bà Biện sa sầm mặt khi thấy bộ dạng của Bạch Hiền.

"Đến Chung Nhân còn biết đường đến bệnh viện thăm bố cậu, cậu thì hay nhỉ, vừa về nước là trốn ở nhà xem mấy trò này." Bà Biện đưa mắt về phía ti vi: "Thật chẳng ra sao cả!"

Bạch Hiền tắt ti vi, đứng dậy đi rót cốc nước cho bà Biện để bà bớt giận: "Chẳng phải mẹ ghét nhất là gặp mẹ Từ Tử Thanh hay sao? Con nghe Chung Nhân nói hai mẹ con Từ Tử Thanh đều ở bệnh viện. Con tưởng bọn họ ở đó, mẹ sẽ không đặt chân vào cổng bệnh viện?"

"Tôi cũng chỉ vì cậu mà thôi! Cậu cũng biết bố cậu yêu thương Tử Thanh, tôi đưa cậu ra nước ngoài học MBA để sau này cậu có khả năng thừa kế công ty. Bây giờ thì hay rồi, bố cậu bị trúng gió, công ty loạn hết cả lên, Tử Thanh trực tiếp vào bộ phận Chiến lược. Tôi gọi cậu về nước là vì trong tình hình hiện tại, ai hiếu thảo hơn, người đó có khả năng được bố cậu cất nhắc đưa lên. Cậu không hiểu gì hay sao? Dù chỉ làm bộ làm tịch cũng phải đến bệnh viện thăm bố cậu. Ngộ nhỡ công ty rơi vào tay mẹ con Tử Thanh, đến lúc đó cậu hối hận cũng đã muộn."

"Vâng, vâng, vâng, mẹ nói đúng! Con biết mẹ dụng tâm lương khổ[1]!" Bạch Hiền vừa lấy lòng vừa đẩy mẹ ra khỏi phòng ngủ của cậu. "Dì Lương nấu canh ngon lắm, con cùng mẹ xuống dưới ăn nhé!"

[1] Dụng tâm lương khổ: thành ngữ, ý muốn nói đến việc lao tâm khổ tứ, chịu khó suy nghĩ về chuyện gì đó.

"Cậu đừng mồm mép với tôi! Nếu cậu thật sự muốn tôi bớt lo lắng thì mau nắm bắt công việc của công ty, để tôi khỏi trở thành trò cười cho thiên hạ. Nếu để người ta nói tôi đấu không lại với người đàn bà thối tha đó nên mới để con gái riêng của chồng cưỡi lên đầu con trai mình, tác oai tác quái, tôi chỉ còn nước đeo mo vào mặt mỗi khi ra ngoài thôi!"

"Mẹ nói sao con nghe vậy, được chưa ạ?"
Đến khi Bạch Hiền nói câu này, bà Biện mới bớt càu nhàu.

Cuối cùng, Bạch Hiền chẳng được ăn canh, còn bị bà Biện sai đem canh đến bệnh viện thăm bố.
---------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro