Phần 1[2]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khu phòng bệnh cao cấp, hành lang trang trí như khách sạn năm sao. Bạch Hiền vừa rời khỏi thang máy liền nhìn thấy

Chung Nhân đang đứng tựa vào lan can. Cậu rón rén lại gần, vỗ mạnh vào vai anh. Chung Nhân quay đầu, tỏ vẻ ngạc nhiên khi thấy Bạch Hiền "Chẳng phải em nói hôm nay không đến bệnh viện sao?"

Bạch Hiền nhún vai. "Anh ở ngoài hành lang làm gì? Sao không vào phòng?"
"Ông già đang gặp nhân tài quản lý mà công ty "săn đầu người" giới thiệu nên bảo bọn anh tránh mặt."
"Ai hả?" Chung Nhân không muốn tiết lộ.
"Một nhân vật lợi hại."
Bạch Hiền chợt nhớ tới tin tức cậu vừa xem trên ti vi: người quản lý chuyên nghiệp, thay đổi phương thức kinh doanh gia tộc truyền thống... Cậu ngẫm nghĩ một hồi rồi chuyển sang đề tài khác: "Từ Tử Thanh đâu rồi?"

"Cô ấy đưa mẹ ra xe, lát nữa sẽ quay lại."

Thấy Bạch Hiền không tập trung, Chung Nhân lại nhắc nhở: "Bạch Hiền, đừng cãi nhau với cô ấy, được không?"

Lúc này Bạch Hiền mới có phản ứng, cất giọng khinh miệt: "Tại sao mọi người đều nghĩ em chĩa mũi nhọn vào chị ta, mà không phải là chị ta chuyên nhằm vào em?"

Không đợi Chung Nhân lên tiếng, Bạch Hiền quay người bỏ đi. Dù anh ở đằng sau gọi tên cậu, cậu cũng không dừng bước.

Oan gia ngõ hẹp, Bạch Hiền không ngờ cô lại gặp phải Từ Tử Thanh ở ngay cửa thang máy.

Thang máy vừa mở cửa, Bạch Hiền và Từ Tử Thanh kẻ ở trong, người ở ngoài đối mặt nhau, cả hai cùng sững sờ.

Từ Tử Thanh có phản ứng trước. Cô ta đi ra khỏi thang máy, nhìn Bạch Hiền bằng ánh mắt dò xét: "Sao? Chịu quay về rồi à?"

Bạch Hiền cau mày: "Hình như chị không có tư cách dùng giọng đó với tôi."

"Tôi đang thay bố hỏi cậu. Tết năm ngoái cậu không thèm về nhà, bây giờ nhà loạn hết cả lên, cậu lập tức lộ diện. Người ngoài không thể không nghĩ đến chuyện cậu thừa dịp vớt vát lợi lộc."
Bạch Hiền đi qua Từ Tử Thanh nhưng bị ngăn lại. "Sao cậu đi vội thế?"

"Nếu chị không muốn ăn một bạt tai như lần trước thì mau tránh ra."

Từ Tử Thanh cười nói. "Cậu không nói tôi cũng quên mất, tôi phải cám ơn cái tát đó của cậu. Nếu không nhờ cái tát đó, sao bố có thể cho tôi nhiều cổ phần như vậy?"

Bạch Hiền không kiềm chế được, nghiến răng nghiến lợi.

Từ Tử Thanh nói tiếp: "Lúc đó mẹ cậu tức giận như thế nào, cậu không biết đâu. Trước đây mẹ cậu đồng ý để mẹ con tôi vào nhà họ Từ là bởi mẹ tôi cam kết không tranh giành cổ phần với cậu. Còn cậu thì sao? Một cái tát đã hủy bỏ tâm huyết bao nhiêu năm của mẹ cậu. Nếu là mẹ cậu, chắc tôi sẽ tức hộc máu."

Bạch Hiền không tỏ ra tức giận, ngược lại còn cười nhạt. Khác với dung mạo thanh nhã của Từ Tử Thanh, ngũ quan của Bạch Hiền trông sắc sảo hơn, nụ cười khiến gương mặt cậu có phần ngang ngược. "Lẽ nào chị không biết, đàn ông thường có tâm lý bù đắp cho con cái của vợ bé? Bố nợ mẹ con chị bao nhiên năm, thậm chí đến danh phận cũng không thể cho mẹ chị. Lúc chị còn nhỏ, mỗi lần cùng mẹ về quê thăm họ hàng, có lần nào chị không bị người ta xì xào, bàn tán sau lưng? Tôi tuyệt đối tán thành việc bố bỏ ra ít tiền bù đắp cho chị. Lại nói đến Chung Nhân, tại sao anh ấy lại đối xử tốt với chị, chẳng phải vì thương hại chị hay sao?"

Ánh mắt tóe lửa của Từ Tử Thanh khiến Bạch Hiền vô cùng hài lòng.

Nhưng ngay sau đó, Bạch Hiền không cười nổi. "Nhắc đến Chung Nhân, tôi có một tin muốn báo cho cậu biết..."
Từ Tử Thanh cố ý ngập ngừng. "Anh ta cầu hôn tôi rồi."

Giây phút đó, Bạch Hiền cảm thấy chân tay mình lạnh buốt.

Trong mắt Từ Tử Thanh đầy vẻ đắc ý: "Nhưng cậu yên tâm đi, tôi sẽ không nhận lời anh ta, cũng không buông tha anh ta. Người đàn ông làm em trai tôi bị tổn thương, tôi phải trói anh ta ở bên mình cả đời. Điều này cũng có ích với cậu, đúng không?"

Bạch Hiền cuối cùng không kìm nổi, vung tay về phía Từ Tử Thanh.

Chung Nhân là tử huyệt của cô...

Nhưng cái tát không rơi xuống gương mặt vô tội của Từ Tử Thanh bởi bàn tay Bạch Hiền bị giữ chặt.

Cậu kinh ngạc nhìn bàn tay đang cầm tay cậu. Cánh tay của một người đàn ông, trên đó có chiếc đồng hồ hàng hiệu quen thuộc.

Bạch Hiền vội ngẩng đầu, liền chạm phải một cặp mắt. Là người đàn ông cậu từng gặp trên máy bay, người đàn ông có cặp mắt khó quên.

Bạch Hiền giằng co mấy lần nhưng vẫn không thể rút tay về, trông điệu bộ của anh ta rất ung dung, thoải mái nhưng tay giữ rất chắc. Bạch Hiền làm thế nào cũng không thể động đậy, cuối cùng cậu chỉ biết trừng mắt với anh ta. "Buông tôi ra!"

Anh ta mỉm cười: "Con trai la lối om sòm trông xấu lắm!"

"Không liên quan đến anh."

"Em làm hỏng ấn tượng tốt của em trước đó với tôi, sao có thể nói không liên quan đến tôi?"

Người đàn ông cất giọng chân thành nhưng từ người anh ta toát ra vẻ xa cách, người khác khó có thể tiếp cận. Bạch Hiền nhất thời á khẩu. Cách đó không xa có tiếng bước chân đi tới. Bạch Hiền tất nhiên chú ý đến thể diện nên ngừng giãy giụa, phản kháng. Người đàn ông trước mặt cũng phát hiện có người đi tới, anh ta liền buông tay cậu.

Tiếng bước chân mỗi lúc một gần, Bạch Hiền quay lại, thấy người đi tới là Chung Nhân, cậu bất giác nghiến răng chặt hơn.

Chung Nhân đi đến nơi liền bắt gặp ba người đứng yên ở đó. Anh dừng bước, liếc mắt dò xét tình hình rồi đi đến bên bọn họ: "Phác tiên sinh, tôi tiễn anh xuống lầu."

Người đàn ông quay sang Chung Nhân.

Anh ta lấy lại dáng vẻ thản nhiên, lạnh lùng, cao ngạo, thậm chí khiến người đối diện cảm thấy một sự khinh thường quen thuộc: "Không cần, cám ơn."

Anh ta nói xong, thang máy cũng vừa đến nơi. Anh ta liền bước vào thang máy. Trước khi thang máy đóng cửa, anh ta còn kịp phóng ánh mắt bức người về phía Bạch Hiền.

"Cậu nhóc đanh đá, tạm biệt."

Bạch Hiền không kiềm chế được, lại trừng mắt với anh ta.

Lúc này, Từ Tử Thanh nở nụ cười ngọt ngào, cất giọng đầy quan tâm với Bạch Hiền: "Bạch Hiền, chẳng phải em định ra về hay sao? Đưa canh cho chị, chị sẽ mang vào cho bố."

Bạch Hiền không thèm để ý đến cô ta, quay người đi thẳng về phía phòng bệnh.

Từ Tử Thanh đứng yên, nhún vai và mỉm cười bất lực.

Chung Nhân cũng không biết làm thế nào với tính cách kỳ quái của Bạch Hiền, chỉ có thể vỗ vai an ủi Từ Tử Thanh. Thế nhưng Tử Tử Thanh không để ý đến Bạch Hiền và Chung Nhân, cô ta không rời mắt khỏi cửa thang máy. Một lúc sau, cô ta mới quay sang Chung Nhân: "Người đó là ai vậy?"

"Phác Xán Liệt."

Từ Tử Thanh sững sờ.

Bạch Hiền đang đi trên hành lang, nghe câu nói của Chung Nhân, cậu cũng lập tức dừng bước.

Phác Xán Liệt...

Không ngờ anh ta chính là Phác Xán Liệt.

Bạch Hiền không hề thấy xa lạ với cái tên này.

Trước đó, Phác Xán Liệt làm giám đốc điều hành của công ty mỹ phẩm CGCM. Chỉ trong ba năm ngắn ngủi, doanh thu của loại mỹ phẩm này tăng gấp đôi. Anh ta còn tạo ra một thương hiệu riêng phù hợp với làn da của người châu Á, giúp công ty xâm nhập vào thị trường châu Á thành công.

Ông già có ý định kéo Phác Xán Liệt về làm CEO của Từ thị?

Bà Biện cũng nhanh chóng biết tin. Trong bữa cơm tối hôm đó, bà nôn nóng hỏi Bạch Hiền tình hình cụ thể. Cậu cắm mặt ăn cơm, không buồn ngẩng đầu. Cậu trả lời qua loa: "Con chỉ biết hôm nay anh ta đến bệnh viện thăm ông già, những chuyện khác con không rõ."

Bà Biện nuốt cơm không trôi: "Nếu đó là sự thật, cậu làm sao có thể đấu lại cậu ta?"

"Đối với tương lai của công ty, đây là một quyết định sáng suốt. Con thấy rất tốt, có sao đâu?"

Thái độ của Bạch Hiền khiến bà Biện vô cùng tức giận, bà đập "bốp" đôi đũa xuống bàn ăn. "Cậu bị làm sao vậy? Bố cậu đang rút hết quyền lợi của cậu, vậy mà cậu chẳng sốt ruột gì cả?"

Bạch Hiền cúi đầu, dẩu môi nhưng không dám phản bác.

Bà Biện thấy mình tốn nhiều nước bọt khuyên bảo mà con trai chẳng hề để tâm, bà đành phải đôn thúc: "Tóm lại, tuần sau có cuộc họp hội đồng quản trị lâm thời, tôi sẽ bảo chú Trần đưa cậu tới đó. Cậu nhất định phải phản đối quyết định thuê người quản lý chuyên nghiệp của bố cậu, nghe rõ chưa?"

Trong đầu Bạch Hiền đột nhiên hiện lên cặp mắt sắc bén như diều hâu. Cậu cố gắng gạt hình ảnh đó ra khỏi đầu, buông đũa đứng dậy: "Con ăn no rồi."

Bạch Hiền tham dự đại hội cổ đông tổ chức vài ngày sau đó với tâm trạng rối bời.

Vì quyết định thuê CEO chuyên nghiệp của ông già, các cổ đông tranh cãi rất quyết liệt. Sự xuất hiện của Phác Xán Liệt sẽ phá vỡ thể chế "người nhà" trong nội bộ công ty, ảnh hưởng trực tiếp đến lợi ích cá nhân của các thành viên hội đồng quản trị.

Cũng có người tỏ ra bàng quan: "Phác Xán Liệt vẫn chưa nhận lời Từ Tổng, bàn luận bây giờ là hơi sớm."

Chú Trần là cổ đông kiên quyết phản đối quyết định của Từ Tấn Phu. Trên thực tế, cuộc họp hội đồng quản trị lần này là buổi tụ tập của các cổ đông theo phe phản đối để bàn cách ngăn cản sự việc này trở thành hiện thực.

Chú Trần đẩy vấn đề cho Bạch Hiền: "Bạch Hiền, cháu thấy sao?"

Các "nguyên lão công thần" của công ty đều là người chứng kiến Bạch Hiền trưởng thành, đương nhiên họ coi cậu là ứng cử viên chính thức thừa kế công ty. Vì vậy, khi chú Trần đặt câu hỏi, tất cả đều dồn ánh mắt về phía Bạch Hiền.

Cậu tiến thoái lưỡng nan giữa suy nghĩ thật sự của cậu và ý định của bà Biện: "Cháu..."

Cậu còn chưa nói hết câu, cửa phòng hội nghị đột ngột mở ra. Tiếng động từ cửa phòng khiến mọi người đều quay đầu nhìn.

Từ Tử Thanh đẩy xe lăn đi vào, người ngồi trên xe lăn chính là Từ Tấn Phu, khí sắc của ông khá tốt.

Bạch Hiền vội đứng dậy. "Bố!"

Từ Tử Thanh đẩy xe lăn đến chỗ ngồi của Chủ tịch. Từ Tấn Phu đưa mắt nhìn xung quanh rồi chậm rãi nói:
"Thấy tôi xuất hiện ở đây, xem ra các vị rất kinh ngạc."

Sau khi Từ Tấn Phu bị trúng gió, phát âm hơi khó khăn nhưng xem ra ông vẫn hoàn toàn tỉnh táo.

Các cổ đông đưa mắt nhìn nhau, không ai dám lên tiếng.

Từ Tấn Phu đảo mắt một vòng, cuối cùng dừng lại ở Bạch Hiền. Ông ta cất giọng đầy thất vọng:
"Tôi vẫn còn chưa chết, các người đã giấu tôi triệu tập đại hội cổ đông. Một ngày nào đó tôi thật sự xuống mồ, có phải công ty của tôi sẽ bị các người phân chia sạch sành sanh?"

Từ Tấn Phu tuy vừa trải qua cơn bạo bệnh nhưng khí thế của ông vẫn có sức trấn áp như thường lệ. Thấy mọi người tái mặt, Từ Tấn Phu nói tiếp:
"Cuộc họp kết thúc, các vị có thể ra về được rồi."
Mấy cổ đông ngồi rải rác quanh bàn hội nghị cỡ lớn vội thu dọn giấy tờ, đứng dậy, lặng lẽ rời khỏi phòng họp mà không nói một lời nào.
----------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro