Chương 11 - Có tình cảm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong quá trình viết fic không thể tránh những sai sót của mình, như viết sai chính tả, thiếu dấu, sai dấu hay lặp lại từ...vân vân và mây mây. Mong mọi người có thể thông cảm bỏ qua !


Chương 11 - Cảm cúm


[...]


"Phác Xán Liệt ! Anh nói gì đi chứ, anh mau làm gì đi chứ ! Hay là...hay là anh đã sớm biết chuyện này, à không, chính anh là kẻ giả ngu rồi lập ra kế hoạch này đúng không ?!"


Xán Liệt chợt nhếch môi cười khó hiểu.


"Này, đừng nói với tôi là anh vừa mới cười đấy nhé ? Chẳng lẽ...đúng như vậy thật sao ?"


Rốt cuộc không biết có phải là thật hay không, đột nhiên Phác Xán Liệt đứng dậy dần tiến gần về phía Bạch Hiền, khiến cậu sợ toát mồ hồi liền không kịp ứng xử gì đã bị Xán Liệt lấn đến sát đường cùng.


Bạch Hiền co lại một chỗ, hiện tại cứng ngắt không thể nhúc nhích đi đâu, hai bên cậu là tay Xán Liệt vừa đập mạnh lên cánh cửa chặn lại, cả thân người của anh bao vây lấy cậu, một chỗ nhỏ để chui ra cũng không có.


Cậu thì cả người run rẫy, còn anh vẫn thản nhiên nhìn lấy cậu. Bạch Hiền nhắm tít mắt muốn khóc đến nơi, rốt cuộc bản thân chưa từng nếm qua mùi con gái là thế nào đã sắp bị một tên giả gay ăn lấy.


Không ngờ nước mắt rơi thật, ướt mèm cả hai bên má cậu, khiến chính bản thân còn không tưởng nam nhân như mình lại đi rơi nước mắt vì sắp bị 'bạo cúc' đến nơi.


Bạch Hiền khịt mũi mấy cái, vẫn giữ nguyên tư thề né tránh, tay không dám đưa lên dụi nước mắt đi, chỉ sợ manh động một chút liền sẽ bị Xán Liệt tấn công lấy.

Lại không ngờ, nước mắt cứ đọng lại làm ngứa ngáy khó chịu trên mặt Bạch Hiền đã nhanh chóng được gạt bỏ đi--bởi Xán Liệt. Anh ta cư nhiên đưa tay lên chùi nước mắt hộ cậu.


Cái chuyện dở khóc dở cười này, Bạch Hiền đến giờ vẫn chưa tỉnh táo ra hẳn.


Cuối cùng chưa thấy tem mình bị Xán Liệt bóc, anh ta lên tiếng: "Anh đã bức em chưa ? Cái gì mà khóc hả ?"


Chứ không lẽ chờ anh bức tôi rồi thì khóc ? Trước sau gì cũng khóc, vậy khóc sớm hay trễ có quan trọng lắm đâu !


Bạch Hiền lúc này nín khóc, cảm thấy sống mũi không còn cay nữa. Cậu hít lấy một hơi thật sâu rồi đứng thẳng người dậy, nghênh mặt nhìn Xán Liệt.


"Anh diễn xuất cũng không tệ nhỉ ? Làm gì thì mau làm đi, tôi nam tử hán đại trượng phu, cớ gì phải sợ khi bị hãm hiếp chứ !"


Vừa nói còn cố ý ưỡn cao cái ngực phẳng của mình ra, để một bên áo trệ xuống lộ phần vai vừa trắng vừa gây trông chẳng khác gì con gái, thu hút người nhìn một cách lạ thường.


Đến nước này rồi, mẹ cậu từng dạy rằng, con người mình phải biết chấp nhận cho dù có tệ hại đến chừng nào.


Phải, như Lọ Lem - Have courage and be kind.


Bạch Hiền mím môi nhắm mắt lại, chấp nhận sự thật trước mắt.


Chờ đợi và chờ đợi.


Chờ đợi...


Chờ...khoan đã ! Sao đến giờ vẫn còn trong trắng thế này ?


Bạch Hiền khó hiểu chầm chậm mở mắt ra, trước cậu vẫn là Xán Liệt với nụ cười trên mặt, thoáng chốc trong nụ cười đó, Bạch Hiền dường như cảm thấy--sự giễu cợt khinh bỉ thì phải...


"Hãm hiếp ?" - Xán Liệt hắc một tiếng: "Em đừng nói trong đầu đang nghĩ đến việc tôi đè ra hãm hiếp em đó chứ ?"


Chớp mắt mấy cái, Bạch Hiền lắp bắp: "Nếu...nếu không phải vậy...thì là gì hả ?"


"Tất nhiên là..." - Xán Liệt kéo dài hơi thở, đem năm ngón tay của mình dí sát vào mặt cậu như cho thấy gì đó: "Có lần ở trong bếp em đã sống chết với con gián đã bay vào mặt em, lần này cũng vậy, có một gián ở phía sau em, anh chỉ muốn đuổi nó thôi mà ?"


Hả ?!


Bạch Hiền tròn xoe mắt nhìn vào lòng bàn tay Xán Liệt có một thứ màu nâu ghê gớm đã bị nát bét ra cùng nội tạng xung quanh, còn nữa, cái mùi hăng hăng kinh tởm muốn giết chết cái mũi của cậu.


Bạch Hiền vung tay đẩy mạnh Xán Liệt ra, hét lớn: "Eo ôi, anh bẩn quá !"


Cậu đúng sợ côn trùng thật, đặc biệt là loài gián, cái loài vừa hôi lại vừa bẩn nhiều chân gớm ghiếc đó. Bạch Hiền với gián đời đời không đội trời chung.


Nhưng so với một con gián bị đập nát bét với nội tạng văng tung tóe xung quanh tay của Xán Liệt, cái này còn đáng tởm hơn cả khi nó còn sống nữa...


"Anh vừa mới cứu em ra khỏi con gián đấy"


Xán Liệt ủy khuất nhìn lòng bàn tay dơ bẩn của mình mà có chút hận Bạch Hiền.


Ngược lại cậu chỉ biết tức giận anh: "Mặc kệ con gián đó đi, anh vừa dọa tôi suýt chút phải đi khám tim đấy ! Đập có mỗi con gián, cũng đâu nhất thiết phải ép tôi sát cửa như thế"


"Vậy thì lần sau anh sẽ tự để em chiến đấu với con gián đó" - Xán Liệt nói mà đần mặt nhìn xác con gián trong tay mình, đột nhiên buồn nôn.


Còn Bạch Hiền thầm thở phào nhẹ nhõm, suy cho cùng mọi việc đã không xảy ra như cậu tưởng tượng, hãm hiếp không có, trong trắng vẫn còn, vậy là may rồi !


"Nhưng mà Xán Liệt nè..." - Bạch Hiền vờ gãi đầu: "Chuyện này là sao chứ ? Tại sao chúng ta lại ở đây ? Cửa cũng khóa rồi, anh có cách nào thoát ra không ?"


"Vô ích thôi, chúng ta sẽ không ra được cho đến sáng hôm sau. Cứ vờ như chúng ta đã tận hưởng nó đi" - Xán Liệt vừa nói, vừa chỉ tay đến chiếc bàn tỏa ra một mùi hương quyến rũ bao tử: "Đằng kia có thức ăn, tuy không phải thịt nướng như em muốn nhưng cũng rất ngon. Em đang đói bụng thì nên ăn chút gì đó đi. Anh đi tẩy cái mùi gián đây"


Bạch Hiền thở dài nhìn đến bàn ăn, cũng phải thừa nhận bây giờ rất đói, hiện tại không phải lúc để làm kiêu, nếu làm kiêu có thể sống thì cậu đã tuyệt thực từ lâu rồi.


Liền hạ nhiệt ngoan ngoãn đến gần bàn ăn, Bạch Hiền mím môi chăm chú ăn mấy món trên bàn, vẫn còn nóng hổi, tuy đúng không phải thịt nướng nhưng mấy món này rất vừa miệng.


Cậu say mê ăn uống, ngón tay điên khùng lướt điện thoại nhắn tin với Thế Huân cho bớt buồn chán chứ chẳng dám kể việc đang bị nhốt trong cái phòng-uyên-ương này.


Sợ rằng nó gọi cả cảnh sát đến đây thôi...


Song cả đêm hôm đó, cậu tự tung tự tác ngủ ở giường lớn bên ngoài, còn Xán Liệt nói thẳng ra là bị cậu đuổi vào trong phòng tắm ngủ, trang trải cho anh ta một chiếc gối và cái chăn, còn lại toàn bộ đều là của cậu.


Xán Liệt ngủ ở trong thì không sợ cái gì, chỉ sợ giữa đêm Bạch Hiền mà đau bụng kinh niên thì nguy thôi...


Hiện tại cũng gần giữa đêm, căn bản trăng bên ngoài chiếu sáng quá khiến cậu ngủ không được, liền ngồi bật dậy muốn xem TV.


Với lấy chiếc điều khiển, Bạch Hiến mở TV với ý muốn xem được tập Running Man tuần trước cậu bỏ lỡ trên đài SBS. Nhưng ai ngờ TV vừa sáng lên thì hiện ra hình ảnh không mấy hay ho cho lắm.


Một đôi nam nam với thân hình cường trán, cơ bắp cuồn cuộn đang lõa thể quấn quít lấy nhau.


Đích thị là phim gay người lớn Âu-Mỹ !


Trông thật là kinh tởm chết đi được !


Bạch Hiền nhăn mặt lè lưỡi như sắp nôn mửa đến nơi. Tay với lấy chiếc điều khiển bật sang kênh khác, còn không nghĩ rằng vì sao TV lại chiếu thể loại này thì ngay lập tức cái kênh-khác đã cho thấy một hình ảnh sống động hơn.


Lần này là châu Á, chỉ tập trung lấy cảnh quay của anh chàng đang ra sức rên rĩ nằm dưới, người đó có gương mặt khả ái cùng thân hình nhỏ con, tựa hồ giống như cậu vậy.


So với Âu-Mỹ ban nãy thì châu Á này có vẻ rên hàm súc hơn, động tác mãnh liệt và những lần va chạm tạo ra âm thanh không muốn lọt vào tai.


Dần dần nam nhân nằm dưới càng thoát hơi to hơn, Bạch Hiền còn chưa kịp tắt TV đã bị Xán Liệt phóng ra từ phòng tắm như bắt quả tan cậu làm chuyện bất hợp pháp.


"Đồ ngốc, không ngủ lại đi mở TV làm gì ?!"


Bạch Hiền run tay đến mức rơi cả điều khiển xuống sàn: "Tôi là không có ý đồ gì đâu...cứ nghĩ sẽ có Running Man...đâu ngờ rằng chỉ có--hai nam nhân "vật lộn" mãnh liệt..."


Xán Liệt tặc lưỡi rồi mau mau cầm lấy cái điều khiển tắt TV đi. Mấy cái hình ảnh sống động cùng âm thanh xấu hổ vừa rồi cũng không còn nữa, cả hai mới khẽ thở phào.


"Đi ngủ đi"


Xán Liệt đặt cái điều khiển sáng một bên, mệt mỏi trở lại vào nhà tắm. Nhưng chưa kịp đóng cửa đã bị Bạch Hiền lười nhác nằm ở giường kêu lại.


"Tôi không ngủ được, ánh trắng ngoài kia sáng quá"


"Vậy thì kèo rèm lại"


"Không được..."


Xán Liệt mất kiên nhẫn: "Vì sao hả ?"


"Uhm thì..." - Bạch Hiền ngập ngừng: "Kèo rèm lại thì tối quá, tôi sợ ma..."


"Em thật là phiền toái đấy !"


Xán Liệt kiềm không được lớn giọng một chút, chỉ là Bạch Hiền quá trẻ con, cho dù đã 22 tuổi nhưng tính cách vẫn không chịu trưởng thành một chút nào cả. Điều này mới khiến Xán Liệt nóng nảy.


Nói vậy thôi nhưng anh vẫn cố tìm cách để cậu có thể ngủ ngon, không phải muốn làm cho nhanh để anh còn ngủ, mà là thật lòng lo lắng cho cậu bị mất ngủ.


Thế là lục tung mấy cái tủ với hi vọng tìm được cái bịt mắt nào đó cho Bạch Hiền, nhưng bịt mắt đâu không thấy, lại chỉ toàn thấy Durex, SAGAMI, Innova, Sumo và Simplex...


Đủ loại hãng bao cao su phổ biến trên thế giới hiện nay. Loại mùi hương cũng có, loại phát quang cũng có,...


Xán Liệt trên tay cầm ba bốn hộp bao cao su mà đứng cả hình. Bên cạnh Bạch Hiền tò mò nhìn vào, chỉ là cậu trước giờ chưa từng thấy thứ này nên mới không rõ, liền tưởng kẹo ngọt muốn ăn.


"Chà, loại phòng này cũng có kẹo để nhâm nhi sao ? Nhưng mà hãng lạ quá" - Cậu vừa nói vừa khui hộp ra, cầm mấy gói trên tay mà mặt ngu ngơ: "Màu sắc đẹp nhỉ ? Mùi cũng thơm nữa. Nhưng nó ăn như thế nào ? Kẹo cao su sao ?"


Cuối cùng xé một gói ra, Bạch Hiền cầm thứ đó trên tay đùa giỡn cùng, vừa kéo giãn vừa vò nát nó, cứ tưởng kẹo cao su thật liền muốn bỏ vào miệng nhai.


May sao chỉ đến cửa miệng đã được Xán Liệt nhanh chóng giật lại.


"Không phải kẹo cao su !"


Xán Liệt nuốt nước bọt vội nhét mấy gói bao cao su vào ngược trong hộp. Nhưng lại bị Bạch Hiền lôi ra tiếp tục.


"Không chứ là gì ? Nhìn có vẻ giống bóng thổi, làm tình thì cần bóng thổi vào việc gì cơ chứ ?"


Bạch Hiền chu môi vừa muốn thổi hơi làm phồng 'bóng thổi' đó lên, Xán Liệt khổ sở giật cái 'bóng thổi' lại.


"Anh làm gì vậy ?" - Bạch Hiền cứ bị Xán Liệt ngăn chặn hành động của cậu, có chút tức giận: "Vậy nó là kẹo cao su thật chứ gì ? Anh nói dối chỉ để giành ăn với tôi thôi đúng không ? Đồ ích kỉ !"


Đắng lòng nam thanh niên 22 tuổi đầu chưa thấy hình dáng bao cao su bao giờ.


Còn Xán Liệt đã sớm tẩu hỏa nhập ma vì Bạch Hiền, nãy giờ đếm số lần thở dài cũng gần mười lần. Cuối cùng đến gần Bạch Hiền nói: "Vậy em muốn biết nó là gì, công dụng của nó như thế nào không ?"


Thấy có vẻ nguy hiểm, nhưng vẫn hiếu kì liền gật đầu một cái xem như đồng ý muốn biết.


Đột nhiên Xán Liệt leo lên giường của cậu, ánh mắt màu hổ phách của anh lại lóe sáng trong đêm tối, vừa ngạo mạn vừa trìu mến, hai thứ đó cố gắng dung hòa không được nhưng với Xán Liệt nó lại khác hẳn đi.


Hài hòa lạ thường.


Xán Liệt cuối người xuống hôn lên môi cậu nhẹ nhàng, song nụ hôn dứt ra, cả hai mâu thuẫn nhìn nhau mà không biết hành động đối phương đang làm là gì.


Xán Liệt hôn cậu. Bạch Hiền cư nhiên để yên cho Xán Liệt lấn đến.


Tiếp tục, Xán Liệt phớt lờ mọi thứ xung quanh cùng ánh mắt trong veo của Bạch Hiền, anh hôn xuống đến mí mắt của cậu, sau đó là cánh mũi và lại là môi của cậu, từng chỗ đều mang theo hơi lạnh đậu lại nơi đó.


Nhẹ nhàng và ấm áp.


Bạch Hiền bên cạnh Xán Liệt cũng không ít, những điều về anh xem như hiểu gần một nửa. Nhưng đây là lần đầu tiên anh với cậu tiếp xúc nhau như vậy, sự thật mật hiếm có, Bạch Hiền đột nhiên muốn nó vĩnh viễn không dừng lại.


Cậu thuận theo ngửa cằm lên, để lộ chiếc cổ trắng nõn lấp ló dưới ánh trăng sáng hắt vào từ phía cửa sổ. Xán Liệt im lặng cuối xuống cắn lấy cổ cậu, song từ tốn hôn dọc xuống nó.


Chợt nhận được một luồng khoái cảm từ phía dưới thắt lưng truyền lên, Xán Liệt đã cho tay vào trong áo cậu vuốt ve khi nào cũng không hay. Bạch Hiền chỉ ngứa ngáy cả người, liền cựa quậy một chút.


Lúc này loại cảm giác sinh ra rất khó hiểu, tựa hồ muốn được Xán Liệt tiến đến sâu hơn.


Bạch Hiền thở hồng hộc nằm đó, mặc cho Xán Liệt đặt lên người cậu bao nhiêu hôn ngân lại còn tự do vuốt vẻ cả người cậu.


Còn Xán Liệt, anh lúc này dường như chẳng thể kiềm được nổi cơn ham muốn trong mình, giống như có một thứ gì đó đã xúc tác vào nó, không thể dừng được.


Giữa chừng muốn cởi áo của Bạch Hiền ra, Xán Liệt đã dừng lại ngước mặt lên nhìn cậu một chút. Gương mặt của cậu, đôi mắt đang nhắm tít lại, cánh môi mím chặt tựa hồ muốn cắn bật cả máu.


Trong màn đêm tĩnh lặng, khẽ có tiếng thở dài của ai đó.


Xán Liệt nhăn mày nhìn lấy chăm chú lấy cậu mà cậu không biết, hai lòng bàn tay của anh dần siết chặt lại. Xán Liệt bật người dậy, một nửa của anh bị che khuất trong bóng tối.


"Biện Bạch Hiền, em thật ngu ngốc"


Bạch Hiền lập tức mở mắt ra, ngồi bật người dậy nhìn Xán Liệt đầy nghi vấn.


Một nửa của anh đã lẫn vào trong bóng tối, tức cảm xúc trên gương mặt lúc này của Xán Liệt cậu không thể thấy rõ được, thật sự rất mông lung.


"Anh đi ngủ, em cũng ngủ ngoan đi. Còn nếu thấy sợ ma, cứ trốn trong chăn"


Xán Liệt đưa tay vò nhẹ mái tóc của mình song bỏ mặc cậu, anh nhanh chóng trở lại vào trong phòng tắm. Nhưng chưa kịp, đã bị giọng Bạch Hiền níu lại.


Còn mang theo ánh mắt lấy lòng: "Chăn cũng vô ích, anh không thể ở cạnh em đêm nay sao ?"


Kính ngữ ?! Bạch Hiền cư nhiên vứt bỏ cả kính ngữ rồi ?!


Xán Liệt quay lại nhíu mày nhìn thân thể nhỏ con ngồi trên chiếc giường rộng, trong lòng đột nhiên hiểu được nổi sợ của người đó. Anh mới tiến lại gần: "Em có bệnh sao ?"


"Không có, em đêm nay muốn ngủ cùng anh. Dù sao chúng ta cũng chưa từng ngủ cùng nhau, coi như em dành sự vinh hạnh này cho anh"


Xán Liệt chồng nạnh cười trừ, trong lòng đã sớm muốn chạy đến ôm Bạch Hiền và ngủ thật ngon cho đến sáng hôm sau nhưng ngay sau đó, Xán Liệt lập tức cảm thấy đó không phải là mình.


Thật khác lạ.


Cuối cùng anh chỉ hôn lên trán cậu, một nụ hôn chúc ngủ ngon. Song quay trở lại với phòng tắm, Bạch Hiền bên ngoài đưa tay chạm lên trán mình - nơi còn đọng lại chút hơi ấm từ nụ hôn của anh.


Cậu chợt cười nhếch môi đầy ẩn ý. Khốn nạn thật...


...


Sáng hôm sau, Kim Chung Nhân - anh chàng bartender của ngày hôm qua đi lên mở khóa của phòng cho cả hai.


Cánh cửa vừa mở ra đã thấy mặt Bạch Hiền và Xán Liệt đứng đó chuẩn bị chờ cho đến lúc sẽ liền tẩu thoát cao chạy xa bay.


Chỉ tiếc chưa kịp chạy đã bị Tuấn Miên chặn người lại: "Hai người hôm qua có thoải mái chứ hả ?" - Tuấn Miên nở một nụ cười tựa như ánh ban mai tỏa sáng, nhưng kì thực khi vào mắt của Bạch Hiền và Xán Liệt lại trở thành đê tiện lạ thường.


"Thoải mái gì chứ ? Sáng ra thức dậy đầu nhức như búa bổ !"


Xán Liệt thầm chửi thề một cái, đưa tay xoa lấy cái đầu nhức của mình, rốt cuộc chẳng biết vì sao mà thức dậy đầu lại nhức như thế này. Đêm qua rượu không uống, đầu va vào đâu cũng không có kia mà.


Riêng Bạch Hiền thì không nhức, duy chỉ lúc này muốn đấm vào cái mặt 'ban mai' của Tuấn Miên vì dám nhốt cậu chung chuồng với Xán Liệt thôi.


"Kì vậy ?" - Tuấn Miên nghiêng đầu khó hiểu, rồi quay sang nói nhỏ gì đó với Chung Nhân, cả hai thì thầm, kẻ gật đầu người nheo mày.


Song trực tiếp nhìn cả hai, Tuấn Miên xoa cằm hỏi: "Nói đi, cả hai đêm qua không có xảy ra loại chuyện này này nọ nọ đúng không ?"


"Hả ? Làm sao anh biết ?" - Bạch Hiền trợn mắt hỏi ngược lại.


"Đương nhiên là anh biết. Có nhớ khi bước vào căn phòng, cả hai đều nghe một mùi thơm nồng đúng không ?"


Cả hai lập tức gật đầu, Bạch Hiền lên tiếng: "Phải, rất khó chịu !"


"Trong mùi thơm đó đã được bơm một loại thuốc kích thích ham muốn, nếu như thuận theo nó thì không sao, chỉ có ai cố gắng chống lại thì sáng dậy lập tức sẽ nhức đầu"


"Nói vậy..." - Chung Nhân híp mắt nhìn Xán Liệt xoa cằm: "Phác Xán Liệt, anh đã từ chối không muốn tiếp nhận vợ mình đúng không ? Anh thật xấu xa !"


"Nói linh tinh gì vậy ?!"


Xán Liệt lúc này nổi nóng, liền nắm tay Bạch Hiền kéo cậu ra khỏi nơi này.


Cả hai nhanh chóng rời khỏi Queer, Xán Liệt mới đi lấy xe chở Bạch Hiền về nhà.


Ngồi ở trên xe, cả hai đều trầm mặc không ai hé hó nói một tiếng gì. Nhưng mỗi người thì lại mang suy nghĩ khác nhau.


Trí nhớ đêm qua chợt ùa về trong đầu Bạch Hiền, cậu nhớ đến mình đêm qua xưng hô ngọt ngào với Xán Liệt, lại còn muốn đòi ngủ chung với anh ta. Cậu cảm thấy mình nhất định phát điên rồi.


Còn cả cái thuốc kích thích chết tiệt nào đó của Kim Tuấn Miên nữa. Nếu ai chống lại thì sẽ nhức đầu, nói vậy chẳng khác gì tố cậu trước mặt Xán Liệt đêm qua đã muốn dâng hiến thân mình cho anh !


Nhưng cậu cũng không phải vì cái gì mà điên khùng đến vậy, đều tại cái thuốc kích thích đó mà cậu mới điên khùng, mới muốn dâng hiến thân mình cho Xán Liệt. May sao đêm qua Xán Liệt đã tỉnh táo từ chối.


Lại nhưng, có vẻ như đêm qua cả hai đã có chút thân mật rồi nhỉ ? Hôn môi, cổ, rồi cả tay Xán Liệt vuốt ve thân thể cậu...


Bạch Hiền hốt hoảng kéo cổ áo của mình xuống, chợt thấy bao nhiêu là hôn ngân đỏ tím đủ chỗ trên cổ và vai cậu. Lập tức ôm cái bản mặt đỏ như cà chua lúc này mà hối hận vì đêm qua cũng chính bản thân đã để yên cho anh động vào.


Dường như còn có cả ý muốn anh chiếm lấy cậu nữa...


Thật sự biến thái quá rồi !


Xán Liệt lái xe không phải là không để ý, chỉ cần liếc mắt nhìn thoáng qua một cái là biết Bạch Hiền đang loay hoay làm gì. Cậu ta chính là đang xem mấy cái hôn ngân xấu hổ của đêm qua.


Khiến anh bên anh cũng bất giác đỏ tía cả đôi tai nhọn. Suýt chút mất tập trung lái xe.


"Bạch Hiền ! Em mau kéo áo lên, đừng làm mấy cái trò kì cục đó nữa !"


Thiếu điều muốn cởi cả áo ra, cho đến khi Xán Liệt gọi cậu mới ngoan ngoãn chỉnh đốn lại quần áo, ngồi cũng ngay ngắn lại.


"Xán Liệt..."


"Hả ?"


"Chuyện là đêm qua...anh tài giỏi thật sự có thể chống lại cái thứ thuốc kích thích đó sao ?"


"Đương nhiên" - Xán Liệt phì cười: "Không như em, đêm qua giống như gái lần đầu động phòng cứ rụt rè lại cứ muốn dâng hiến"


"Nào có, anh cứ bịa đặt, tôi đêm qua như thế nào lại còn không tự biết sao ?!"


"Tùy em tự nghĩ thôi"


Tiếp tục yên lặng được một chút, Bạch Hiền lại là người bắt chuyện đầu tiên.


"Xán Liệt..."


"Hả ?"


"Anh đêm qua...vì sao lại cố chống tự lại thuốc ? Vì sao lại muốn từ chối ?"


"Anh cùng với đứa con nít còn cắp sách đến trường làm loại chuyện đó để được gì ? Còn nữa, chẳng nhẽ em muốn làm lắm sao ? Em chẳng phải ghét anh lắm à ?Nên nhớ, chúng ta kết hôn với nhau trên phương diện hợp đồng, cả hai đều là thẳng nam, chuyện tình cảm sau này đương nhiên không thể nảy sinh, huống hồ chỉ có một chút thuốc kích thích, anh không chống cự nổi sao ?"


À...


Bạch Hiền trong lòng não nề khi nghe câu nói đó của anh. Phải, kết hôn trên phương diện hợp đồng, đều là thẳng nam, cậu còn chẳng phải đang yêu Nghiễm Nhi lắm hay sao ? Vậy mà có thuốc kích thích vào, Xán Liệt có thể chống đỡ nổi, còn cậu thì thật đáng xấu hổ.


"Bạch Hiền, xoay mặt sang đây anh xem"


Theo phản xạ, Bạch Hiền xoay mặt lên nhìn Xán Liệt. Không như lần trước, cậu lúc này biểu lộ cả cảm xúc thất vọng rõ ràng, gương mặt như sắp khóc.


Khiến Xán Liệt lo lắng, anh mới búng trán cậu một cái: "Nè Biện Bạch Hiền, em còn trưng cái bộ mặt đó ra sao ? Em chẳng lẽ không nhớ những lời mà chính mình nói ?"


"Nhưng lời chính tôi nói ?"


"Phải, những lời anh vừa nói chính là những lời mà em đã từng nói với anh. Em còn không chịu hiểu cho cảm giác anh lúc đó thế nào, bây giờ lại muốn mít ướt sao ?"


Nhắc đến mới nhớ. Cậu đúng là rất vô tâm khi thẳng thắng nói ra những câu đó với Xán Liệt. Cũng không hẳn là một lần mà rất nhiều lần là đằng khác, cậu luôn nhắc nhở anh về vụ hợp đồng này nọ.


Vậy có thể là, cảm xúc bây giờ của cậu, cũng chính là cảm xúc những lúc đó của Xán Liệt hay sao ?


"Bạch Hiền, anh lúc đó không phải chống cự lại thuốc kích thích vì ghét em, đừng có loại suy nghĩ đó. Mà anh chống cự là vì em, Biện Bạch Hiền, khi đó em đã rất sợ hãi, em như vậy cũng chỉ vì thuốc mà thôi, em chưa sẵn sàng cho điều đó. Vả lại nếu không phải vì thuốc, em đã để yên cho anh hôn em sao ?"


"Tôi..."


"Khụ khụ, thôi đừng nói đến vấn đề này. Bỏ chúng qua đi, xem như chưa từng xảy ra"


Tôi...Em không biết... Phác Xán Liệt, em không biết anh đã có suy nghĩ như vậy.


To be continued...








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro