Chương 12 - Cảm cúm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong quá trình viết fic không thể tránh những sai sót của mình, như viết sai chính tả, thiếu dấu, sai dấu hay lặp lại từ...vân vân và mây mây. Mong mọi người có thể thông cảm bỏ qua !


Chương 12 - Cảm cúm


Kể từ cái ngày ở Queer về, Bạch Hiền liếm đầu ngón tay thề trên tóc ông Thiên rằng, vĩnh viễn vĩnh viễn và vĩnh viễn không muốn đi đến nơi đó thêm một lần nào đó nữa !


Ban đầu còn có thiện cảm nhiều hơn so với cái tiệm làm đẹp 'Hello Kitty' kia, nhưng ngẫm lại, thà tóc nhuộm đen còn có thể nhuộm lại, không như cái chuyện này này nọ nọ xấu hổ đêm qua giữa cậu và Xán Liệt ở Queer.


Aish ! Nghĩ đến càng thêm muốn độn thổ !


Chắc tôi chết !!!


Tẩu hỏa nhập ma rồi...


Từ đó cũng hơn vài tuần rồi, tính ra thì, ngày cậu về làm dâu nhà họ Phác cũng được hơn 1 tháng.


Có nghĩa là, con số 5 tháng dần đang được rút ngắn, chỉ còn tầm 3 tháng hơn nữa thôi.


Như vậy có vui không nhỉ ? Bạch Hiền ngồi chống cằm ở trong lớp học, khẽ thở dài đặt ra câu hỏi như thế cho bản thân.


Rời khỏi Phác gia, không phải là điều cậu mong muốn nhất từ trước đến nay hay sao ? Vậy mà bây giờ nghĩ đến chỉ còn 3 tháng hơn, trong lòng sinh ra loại cảm giác bất thường, tinh thần như đi xuống.


Cứ như thế được một lúc thì bên cạnh có đứa khều gọi muốn bắt chuyện. Cái này không nhìn mặt cũng đủ biết là ai, Kim Chung Đại - mồm mép nói chuyện còn tưởng có nút tua nhanh hết mức.


Kì thực cậu đã cố gắng tránh mặt tên này ở lớp, chọn chỗ ngồi cũng chọn góc khuất, hễ gặp Chung Đại liền cuối cuối nấp nấp.


Vậy mà vẫn tinh mắt tìm ra được cậu. Nó bị cận thị...chứ có phải siêu thị đâu mà hay vậy ! Đệ tử của Hawkeye à ?!


"Nè Bạch Hiền, cậu muốn ăn khô bò chứ ?"


Ừ, cái này có vẻ tạm được. Hình như lần đầu được nó mời ăn, còn là khô bò đắt tiền nữa a.


Bất cứ cái gì cũng được, miễn rằng đừng hàn huyên.


Bạch Hiền liền với tay bóc một miếng khô bò nhai chóp chép: "Cảm ơn nha"


Vì cả hai đứa đều ngồi ở hàng ghế cao nhất lại còn là góc khuất nên rất dễ dàng thi hành chuyện bất hợp pháp - ăn vụng.


Nhưng dù gì thì ở đại học, cũng có ai quan tâm hay bắt bẻ sinh viên việc này việc nọ đâu. Ăn vụng cũng được, ngủ cũng được, nghe nhạc xem phim hay bất cứ việc riêng gì cũng được. Miễn rằng đừng làm ồn thì tất cả đều OK.


Số phận nằm trong tay bạn, học hay không là quyền của bạn, bạn tốt nghiệp chứ không phải giáo viên tốt nhiệp. Bổn phận họ là dạy học chứ không phải làm bảo mẫu canh trẻ lớn xác.


Bởi thế mới nhớ đến thời còn hay tung váy xếp của mấy đứa con gái trong lớp bị nó đấm cho chảy máu mũi mà vẫn cứ thích xem quần lót chúng nó. Xem xong rồi tụ họp lại bàn xem được mấy cái, màu nào màu gì.


Chỉ tiếc bây giờ nữ sinh viên toàn mặc quần không thôi, ít ai mặc váy lắm. Mà tung váy sao ? Lớn rồi, ai còn làm trò trẻ con đó nữa.


Haha, nhớ ghê nơi.


"Bạch Hiền !!!"


"Hả ?!"


"Nãy giờ mơ đi đâu vậy ? Hình như cậu có tin nhắn kìa, điện thoại cứ run bần bật"


Uhm thì...nhớ đến mấy cái quần lót đầy đủ màu...


Bạch Hiền trở về với thực tại, theo lời Chung Đại, cậu lôi điện thoại trong túi quần của mình ra.


Có một tin nhắn.


Được gửi đến với cái tên "Phác Xán Liệt".


Thịch ! Tim cư nhiên đập mạnh.


Bạch Hiền nuốt nước bọt một cái lấy dũng khí rồi mở tin nhắn ra. Nội dung là thế này: [Vợ ơi, anh cảm cúm mất rồi, sốt cao tận 40 độ. Hiện tại đang ở bệnh viện X, em mau đến đi, anh muốn được nhìn thấy em. Em chính là nguồn năng lượng của anh ~♥]


Hả hả hả ?! Xán Liệt thật sự...sao ?! Cả cái trái trym, à nhầm, trái tim uốn uốn đó nữa...


Khoan đã.


Hay là anh ta bệnh nặng đến độ đứt cả dây thần kinh ?


Không được, cái này thật sự nghiêm trọng rồi, phải đi xem anh ta đứt bao nhiêu dây thần kinh đã !


Bạch Hiền khẩn trương cất điện thoại vào trong balo. Đưa tay cáo từ Kim Chung Đại. Bất quá tiết này không phải của thầy vũ trụ cho nên không thể đút lót được.


Hiện tại chỉ còn có một nước, phải chui lỗ chó !


Phòng học hội trường của cậu có đến hai cửa, một ở bên cạnh bục giảng của giáo viên, hai ngay kế bên cạnh chỗ cậu ngồi.


À không, nói bên cạnh nhưng thật ra cách tận mấy dãy bàn ngồi.


Để đến được đó, cậu đương nhiên phải chui dưới chân mấy bạn học thân yêu của mình.


Nhưng không sao, vì dây thần kinh của Xán Liệt, mình chịu khó một chút cũng chẳng chết !


Thế là vài phút sau, Bạch Hiền đi đến đâu liền có tiếng hét đến đó. Chẳng qua họ tưởng con côn trùng gì, hoặc không chó của bác bảo vệ xổng chuồng chạy vào đây.


Nhưng có ai ngờ đó chính là bạn học Biện Bạch Hiền trốn học đâu.


Mấy bạn nữ dù có biết thì cũng nhẫn tâm dẫm đạp cậu vì cho rằng cậu chính là biến thái.


Haizz, giờ thì cảm giác hồi xưa như ùa về đấy nhỉ ?...Dù không có ý xem quần lót gì...


Cuối cùng chật vật lắm mới ra được khỏi nơi. Bạch Hiền liền bắt một chiếc taxi để đến bệnh viện X. Trước khi đến bệnh viện, cậu có mua cho anh một chút súp gà ăn lấy sức.


Đến nơi cậu nhanh chạy đến quầy thông tin để hỏi phòng bệnh của Phác Xán Liệt. Được chỉ đến đến phòng 0611, Bạch Hiền vừa ôm tim hồi hộp vừa rảo bước đi đến đó.


Chẳng qua trong tâm nghĩ rằng Không biết Phác Xán Liệt có cảm động hay không khi mình đến thăm anh ta nhỉ ? Cái gì còn bảo mình là nguồn năng lượng của anh ta, chẳng nhẽ Xán Liệt đổ mình rồi ?


Vừa ăn dưa bở từ tin nhắn của Xán Liệt, Bạch Hiền tung tăng đi đến phòng bệnh.


Cuối cùng bước vào trong, còn tưởng chỉ có riêng cậu đến thăm bệnh anh, một khung cảnh ngượng ngùng lãng mạn giữa cả hai. Sau đó Xán Liệt sẽ đỏ mặt cảm ơn cậu, nắm chặt tay cậu tỏ chút cảm động.


Kết quả tất nhiên là một nụ hôn đầy thơ mộng.


Vâng, rất thơ mộng.


Mọi người biết tiếng đồ thủy tinh vỡ rồi chứ gì ? Não Bạch Hiền và mắt bây giờ cũng chính là như thế đó.


Cho dù có là phòng V.I.P dành riêng cho chủ tịch Phác đi chăng nữa, dù cho trong căn phòng chỉ vài ba mống nhưng với hai gương mặt cũng đủ làm cậu thấy nó chật chội tưởng chừng như đi hội chợ rồi.


Lộc Hàm và Kim Tuấn Miên - hai gương mặt điển trai trong danh sách đen cần xa tránh của cậu.


Thế nào vẫn chạm mặt.


Ông Thiên thật khốn nạn mà, đùa tôi đấy à ?! Còn gì lãng mạn nữa chứ !


"Bạch Hiền, em đến rồi đấy à ? Chà chà, còn có mang cả súp gà cho Xán Liệt nữa a ~"


Lộc Hàm phấn khích ôm chầm chào mừng Bạch Hiền đến. Khiến cậu tưởng rằng, người cậu đi thăm bệnh chính là anh ta chứ không phải Xán Liệt - Lộc Hàm đại mặt dày.


Nhưng đột nhiên nhìn lại món súp gà của cậu cảm thấy tự ti vô cùng. Chỉ có món súp gà mấy ngàn won, so với đống quà cáp đắt tiền xung quanh giường bệnh của Xán Liệt, còn có cả mấy món sơn hào hải vị nữa.


Có vẻ anh ta không cần món súp gà này rồi...


"Aha, súp gà này em mua cho em ăn, không phải của Xán Liệt đâu ạ. Vả lại anh ta cũng có mấy món ngon hơn, súp gà là gì chứ ?"


Bạch Hiền lập tức khua tay chối bỏ. Lúc này Xán Liệt mới để ý đến cậu vì anh đang xoay lưng trò chuyện với Tuấn Miên, sau cùng quay người lại nhìn chằm vào cậu và--món súp gà kia.


"Sao em biết được mà đến đây ?" - Xán Liệt nheo mày hỏi.


"Anh ăn nói kì lạ gì vậy ?" - Bạch Hiền vừa chu môi nói vừa mang điện thoại ra: "Rõ ràng anh nhắn tin nũng nịu gọi tôi đến đây mà, đứt dây thần kinh thật rồi sao ?"


Xán Liệt mang vẻ mặt khó hiểu liền cầm lấy điện thoại của cậu xem tin.


Quả nhiên như dự đoán của Lộc Hàm. Vừa xem xong tin, Xán Liệt hít lấy một ngụm khí hét to: "LỘC HÀM !!!"


"Vâng vâng, anh đây, em cần gì ?" - Lộc Hàm còn giả vờ cười cười bâng lấy ly nước đưa cho Xán Liệt. Lập tức bị hất sang một bên.


Xán Liệt nghiếng răng nghiếng lợi nhìn Lộc Hàm, hận lúc này vì bệnh mà thân người mệt mỏi, còn không đã đánh cho tên kia một trận nhừ tử.


"Anh nói mượn điện thoại của tôi để nhắn gấp cho một người bạn, tôi cũng vì điện thoại anh hết pin lại còn là chuyện gấp mới cho mượn. Rốt cuộc đi làm chuyện nhảm nhí này sao ?!"


Bạch Hiền nghe xong mới có chút hiểu vì sao dây thần kinh của Xán Liệt bị đứt Cái gì ?! Hóa ra là Lộc Hàm chơi xấu sao ?!


Cũng dám lắm, làm sao Xán Liệt đột nhiên đứt dây thần kinh như vậy. Dây thần kinh của Xán Liệt làm bằng thứ kim loại từng dùng cho khiên của Captain America đấy ! Dễ gì mà đứt.


Lộc Hàm mới đưa tay huýt sao vu vơ: "Hối hận muộn màn rồi em trai, bao nhiêu lần vẫn ngu đần tin lời nói của thằng anh này, haha"


"Hắc" - Xán Liệt siết chặt điện thoại trong tay: "Phải, tôi vì tin lời anh nên phải hối hận rất nhiều thứ. Cút ! Đi hết đi !"


Cảm thấy không khí có vẻ không còn trong lành nữa, Tuấn Miên mới vội vàng kéo tay Lộc Hàm - kẻ chuyên gây rối đi ra ngoài. Để lại Bạch Hiền đứng hình từ đầu chí cuối.


"Vậy...tôi cũng đi đây"


Bạch Hiền cũng nhanh chóng muốn chuồn, nhưng chưa kịp đã bị Xán Liệt gọi giật ngược: "Em ở lại đây cho anh, súp gà kia, em còn chưa đưa cho anh lại muốn bỏ đi sao ?"


Bạch Hiền cười trừ, tiếp tục khua tay chối bỏ: "Haha, anh nói vớ vẩn gì vậy, súp này tôi mua tôi ăn, anh mau ăn sơn hào hải vị kia kia đi"


"Có vẻ em hay thích nói dối nhỉ ?" - Xán Liệt ngồi trên giường thầm cười, song giả vờ ôm bụng mình đầy đau khổ: "A ! Anh thực sự đói bụng rồi đấy, sơn hào hải vị bác sĩ nói không tốt cho đường ruột, đặc biệt khi bị bệnh, phải ăn mấy món như súp gà mới tốt lên được"


Nói xong chớp hai mắt lấy lòng nhìn Bạch Hiền, cuối cùng cậu cũng chịu thua trước con nít sống lâu năm này Rốt cuộc Xán Liệt cũng có mặt này sao ? Đáng yêu thật đấy !


Đưa tay che miệng nén cười, Bạch Hiền liền đưa túi súp gà cho Xán Liệt. Còn từ tốn đút cho anh ăn, thật ra cái này cũng không hẳn là tự nguyện, chính Xán Liệt làm bướng, có cảm cúm cũng bị ảnh hưởng đến tay đuối sức không cầm vững được cây muỗng, nên muốn cậu đút cho ăn.


Giữa chừng chợt nhớ ra một chuyện, Bạch Hiền nghiêng đầu thắc mắc hỏi: "Nhưng mà vì sao lại cảm cúm trong thời tiết bình thường này vậy ? Có cảm cúm thôi, đâu nhất thiết phải vào viện nằm phòng V.I.P ?"


Xán Liệt tựa lưng thở dài: "Có lẽ là từ hôm ở chỗ Tuấn Miên về đã có biến, vì ở trong phòng tắm ngủ, nơi ẩm ướt như vậy nên dính bệnh cũng chuyện thường. Không những cúm, anh còn bị tụt huyết áp"


Nghe xong, Bạch Hiền chỉ muốn phán cho một câu Đàn bà !


Có một chút cũng dễ dính bệnh, lại còn tuột huyết áp. Này có phải là trẻ con không chứ ? Hoặc không là đàn bà con gái rồi !


Trong lòng nghĩ vậy thôi, nhưng Bạch Hiền vẫn ra mặt quan tâm lo lắng cho Xán Liệt.


Giữa chừng thì Lộc Hàm bất ngờ xuất hiện với bộ đồ khác hẳn khi nãy, có lẽ tên rãnh rỗi này vừa mới thay quần áo, trông có vẻ sang chảnh hơn, rất phù hợp để đến Night Club.


"Bạch Hiền, em còn ở đây đùa giỡn với xác chết đó sao ? Không thấy chán à ? Cùng anh đi quẩy đi !"


"Hả ?!"


Bạch Hiền gãi đầu không biết chuyện gì, mới bị Lộc Hàm kéo đi khiến Xán Liệt đang ngồi đó liền muốn phi tất cả mọi thứ xung quanh mình vào bản mặt chết tiệt của Lộc Hàm.


"Anh dám kéo Bạch Hiền đi đâu đó ? Đấy là vợ tôi, cậu ta có bổn phận ở đây chăm sóc cho tôi !"


"Mặc kệ em" - Lộc Hàm nhai kẹo cao su trong miệng, một chút tôn trọng cũng không có, còn hiên ngang quấn lấy tay Bạch Hiền ra vẻ thân mật đã lâu: "Nào Bạch Hiền, em nói đi, em muốn ở đây chết dí với cái xác chết đó hay là đi cùng anh ?"


Bạch Hiền nhìn Lộc Hàm, song quay sang nhìn Xán Liệt. Anh còn tưởng cậu sẽ bỏ Lộc Hàm mà ở đây, nhưng không ngờ câu trả lời của Bạch Hiền lại là có, rất tự nguyện là đằng khác.


"Xán Liệt, tôi xin lỗi, tôi đi một chút, ngày mai tôi sẽ lại mang súp gà đến cho anh nữa nhé ?"


"Không...không muốn !"


Xán Liệt ủy khuất đưa tay níu kéo tay Bạch Hiền lại. Nhưng cậu nhất quyết kéo tay Xán Liệt ra, chẳng hiểu sao, tuy rất muốn ở cùng Xán Liệt nhưng xin lỗi, cậu có một điều khác hiếu kì ham muốn hơn.


Xán Liệt bị Bạch Hiền đối xử như vậy mới cảm thấy giống như con bị mẹ bỏ giữa chợ vậy. Vừa cô đơn buồn chán lại vừa có chút thất vọng tổn thương.


Không những thế, người cạnh Bạch Hiền sẽ là Lộc Hàm - anh ta đương nhiên đã toan tính cái gì trong đầu rồi. Bạch Hiền không thể nào cư nhiên đi theo được, nhất định phải có gì đó.


Liền đứng người dậy khua tay múa chân làm mấy động tác tập thể dục, Xán Liệt võ ngực oai phong muốn chứng minh cho hai kẻ kia rằng anh đã khỏe mạnh, có thể đi theo chơi cùng.


"Cho anh đi nữa Bạch Hiền, anh muốn đi Night Club !"


"Gì kì vậy ?" - Lộc Hàm xoa cằm nhoẻn miệng cười giảo hoạt: "Em mà cũng đến Night Club à ? Không phải rất chán ghét mấy nơi đó còn gì ?"


"Không có, tôi chỉ là không có thời gian đi mấy nơi đó thôi !"


Vẫn còn mạnh miệng nói được, cho đến khi bị kiệt hết cả sức, Xán Liệt liền khụy một chân xuống nằm phịch xuống giường. Thể lực đã bị tiêu hao đạt mức âm.


Không có khả năng vực dậy nổi.


Nhìn thấy Xán Liệt như vậy càng không nỡ, Bạch Hiền mới gọi Lộc Hàm ra ngoài một chút, cậu muốn nói vài câu với Xán Liệt.


Ngồi xuống cạnh anh, gương mặt lúc này của Xán Liệt trắng bệch, cả đôi môi đỏ hồng thường ngày của anh cũng chuyển sang tím ngắt. Thấy mà xót lòng, Bạch hiền vô ý thức kéo mặt anh lại gần mình, Bạch Hiền đặt trán cậu lên trán anh. Ở một khoảng cách đủ có thể nghe cả hơi thở của đối phương.


"Chà, anh nóng thật đấy ! Không đùa !"


"Uhm thì có ai đùa với em đâu, chuyện bệnh hoạn mà đùa, sợ em lo chết thì sao ?"


"Hứ, ai lo chết anh ! Anh chết tôi còn mừng !"


"Em đừng nói thế, anh buồn thật đấy !"


Đột nhiên có một vật vừa ẩm nóng đặt lên tay của Bạch Hiền, nhanh như chớp sau đó là nụ hôn lướt qua của Xán Liệt dành cho cậu mà còn không kịp phản ứng.


Xán Liệt vừa nhướn người lên hôn cậu.


Bạch Hiền ngây như phỗng, rốt cuộc không biết chuyện vừa xãy ra có thật hay không, vì nụ hôn đó lướt qua rất nhanh, môi mới mấp máy hỏi: "Anh...anh vừa hôn tôi đó sao ?"


Xán Liệt có phần không tập trung lúc này, im lặng nhìn Bạch Hiền như muốn xuyên thấu cả cậu. Song mới gượng ép nhe hàm răng ra cười thật trẻ con.


"Phải, đừng tưởng bở gì đó, chỉ muốn lây bệnh cho em thì anh sẽ sớm khỏi bệnh thôi"


Khiến Bạch Hiền dập tắt ý nghĩ tưởng bở vừa rồi, lúng túng lên đẩy Xán Liệt ra: "Đồ hâm tửng, anh dám lây bệnh cho tôi, anh thật sự ăn gan trời rồi !"


"Còn sao, nếu em bệnh sẽ không đi cùng Lộc Hàm được, lúc đó ở đây cùng anh mà dưỡng bệnh"


"Anh thật là bệnh nặng lắm rồi !"


Phải, bệnh nặng mới không ý tứ nói những lời đó. Phác Xán Liệt, rốt cuộc anh của thường ngày đâu rồi ?


Bạch Hiền vờ đánh vào trán Xán Liệt một cái, song mang theo gương mặt đỏ như cà của mình bỏ chạy đi. Khiến Xán Liệt ở lại ôm trán ngẩn ngơ đầy hiu quạnh...


Ra khỏi phòng bệnh của Xán Liệt, Bạch Hiền mới có thể điều chỉnh lại màu sắc trên gương mặt lúc này của mình, cũng có thở dễ dàng hơn, không như khi ở trong đó, như muốn ngợp thở.


Lộc Hàm dường như đang nhắn tin cho ai đó có vẻ rất căng thẳng, biểu lộ từ hai đôi mày thanh tú của Lộc Hàm nheo lại. Anh ta tựa lưng vào tường, rất chăm chú vào màn hình điện thoại.


Đến khi thấy Bạch Hiền ra mới ngước nhìn hỏi: "Em nói cái gì vậy ? Sao lâu thế ?"


"A, không có gì, chúng ta cùng đi..." - Bạch Hiền cười trừ: "Sẵn tiện từ đây đến đó, anh cũng kể cho em nghe về 'câu chuyện' luôn đi"


"Uhm, đi thôi, anh sẽ kể"


Lộc Hàm vừa cười vừa kéo tay Bạch Hiền rời khỏi bệnh viện X.


Lí do cậu không ở cùng với Xán Liệt cũng đã rõ. Cậu vốn không thích Lộc Hàm thì đương nhiên lời đệ nghị đi chơi của anh ta sẽ thẳng thừng từ chối, huống hồ khi đó còn do dự một chút.


Nguyên cũng là do Lộc Hàm khi đó đã bí mật ghé vào tai cậu nói nhỏ, một câu nói tác động cả thần kinh của cậu.


Anh ta hứa nếu cậu đi, sẽ cho cậu biết thêm nhiều về người đó - người con gái đến giờ Xán Liệt vẫn chưa thể quên - An Nghiên.


Bởi thế cậu mới đồng ý đi theo.


Cả hai nhanh chóng ra bãi giữ xe để lấy xe của Lộc Hàm.


Chợt trên con đường cả hai đang đi.


Một hình bóng duyên dáng giữa màn đêm tĩnh lặng, thật thanh tao và thuần khiết.


Chạm mạnh lấy vai của Bạch Hiền. Người đó cư nhiên không thấy cậu lướt ngang qua.


Giống như một sự đánh dấu cho thứ gì đó mà tương lai không hay biết được.


Cảm giác có một loại điện giật tê kéo dọc từ sống lưng lên đến đại não. Bạch Hiền không ngừng được liền đem mắt quay lại dõi theo hình bóng duyên dáng đó.


Trong đầu cậu khi đó, chỉ quanh quẩn có một dòng suy nghĩ Người kia, thật sự rất giống mình...


Riêng Lộc Hàm tiêu sái đứng bên cạnh mỉm cười nhẹ.


To be continued...

















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro