Chương 21 - Cá cược

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong quá trình viết fic không thể tránh những sai sót của mình, như viết sai chính tả, thiếu dấu, sai dấu hay lặp từ...vân vân và mây mây. Mong mọi người có thể thông cảm bỏ qua ! 

Chương 21 - Cá cược

Sau ngày hôm đó, Biện Bạch Hiền và Phác Xán Liệt như trở về khoảng thời gian trước kia, khoảng thời gian mà cả hai đều xem đối phương không tồn tại, hoặc thậm chí có thể cho là tệ hơn rất nhiều, cả hai lại còn bận việc riêng của mình đến mức căn nhà người kia về người nọ liền đứng dậy rời khỏi, dù cố tình hay vô tình, Biện Bạch Hiền chấp nhận không muốn nhìn mặt anh.

Hôm nay cũng vậy, Phác Xán Liệt nghĩ rằng có lẽ cậu cần khoảng thời gian để trở lại bình thường nên anh không ép buộc hay làm phiền bất cứ thứ gì đến cậu, dậy thật sớm và rời khỏi nhà đến công ty, trước khi đi vẫn dặn cô giúp việc chuẩn bị điểm tâm sáng cho cậu, dặn dò vài thứ rồi mới an tâm mà đi.

Biện Bạch Hiền dạo gần đây vì không có Xán Liệt đánh thức nên thời gian bị xáo trộn, mãi tận nửa tiếng sau khi Xán Liệt đi cậu mới thức dậy rời khỏi phòng. Cô giúp việc thấy cậu liền vội vàng hâm nóng lại mấy món ăn, nhưng nhìn chúng ngon đến mức nào cũng không lay động được cậu, lướt ngang qua mà chán nản nhìn, tuy vậy phải miễn cưỡng ăn một chén để sống.

Chính vì gặp chuyện khó trôi mà ngày càng cáu gắt, Bạch Hiền lầm lầm lì lì ngồi ở góc cùng trong lớp học như tách biệt với tất cả mọi người, duy chỉ một mình thằng Chung Đại cả gan ngồi cạnh cậu, còn huyên thuyên đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, nghe đến nhức đầu muốn nhịn cũng nhịn không được mới quát nó một cái làm dọa người. Sau cùng thấy mình hành xử giống như giận cá chém thớt nên tan học mời nó đi ăn bánh gạo cay.

"Mày dạo này cũng không đi đánh liên minh với tao, SA cũng bỏ tuốt, mày không định luyện nữa à ?"

Bạch Hiền thở dài, chọc chọc mấy cái bánh gạo: "Không có tâm trạng"

Chung Đại nghe vậy cười một tiếng: "Thằng này thật tình. Sao ? Lại gặp chuyện gì phải không ? Tao cũng tính hỏi sớm mà sợ bị mày quát như ban nãy, bây giờ xem ra tình hình không ổn, tao nhất quyết cạy miệng mày"

Bạch Hiền ngước mặt lên nhìn nó: "Bị chồng bỏ rơi, nói ra như vậy nhục nhã mày vừa lòng chưa ? Một thằng con trai như tao, tuổi xuân còn phơi phới, lại vì cái chuyện tình cảm mà cảm thấy chán sống đó"

"A a, đừng có tự tử, cái gì cũng có cách tính" 

"Tao chán sống chứ không phải thèm chết. Bỏ thằng này tao lấy đứa khác cũng không muộn. Chẳng qua không có đứa khác mà thôi, hay mày yêu tao đi"

"Yêu mày tao thà tự tử. Xin lỗi, ông không gay"

Chung Đại dè chừng còn đặt tay hình chéo lên ngực mình, cứ như sợ sắp bị thịt đến nơi. Bạch Hiền thấy vậy không khỏi cười lớn, dí miếng bánh gạo vào mặt nó đùa đùa: "Mày cứ yên tâm, nói vậy cũng tin thật. Tao mà yêu mày chắc tao cũng thà lấy chó còn hơn"

"Mày cười rồi kìa. Cảm thấy đỡ hơn chưa ?" - Chung Đại cong cong khóe môi, ngậm lấy miếng bánh gạo.

Bạch Hiền chực khựng lại, nãy giờ cười đến mỏi cả cơ hàm, đúng thật trò chuyện với tên này có phần thoải mái hơn nhiều rồi. 

Cả hai tiếp tục nhâm nhi đồ ăn, kêu thêm một phần cơm cuộn và chả cá xiên, vừa ăn vừa thay đổi chủ đề chuyển sang bàn về game. Giữa chừng đang ăn vô tình lơ đãng làm sao mà nhìn ra bên ngoài, Bạch Hiền chạm mắt với "phiên bản nữ" của mình, không khỏi hốt hoảng la lên: "An Nghiên !"

An Nghiên cũng nhìn thấy cậu, khá ngạc nhiên, cô kéo người đi bên cạnh mình vào trong quán ngồi vào bàn của cậu và Chung Đại, mặt mày rất hưng phấn, nhìn vào Bạch Hiền cảm thấy có chút chút kì quái bởi vì tư tưởng không phải cả hai đều là tình địch nhau sao ?

Miệng còn dính sốt cay, An Nghiên đưa tay quẹt lau lấy cho cậu, cười rất thân thiện: "Xin chào, em là Biện Bạch Hiền ?"

Biện Bạch Hiền cảm thấy phản diện này bị đột biến, khi không đi chào tình địch của mình một cách vui vẻ như vậy quả thật còn nguy hiểm hơn cả việc trưng bộ mặt hăm hăm. Cậu nhích ra xa một chút, cười trừ đáp: "Haha, đúng là tôi, xin...xin chào"

Lúc này mới để ý đến người đi cùng An Nghiên, là một người đàn ông trung niên không mấy đặc biệt. Thấy cậu chăm chú nhìn, An Nghiên mới vội đưa tay giới thiệu: "Đây là chồng sắp cưới của tôi, họ Lưu"

Chồng sắp cưới ?! Bạch Hiền há hốc mồm quá đỗi kinh ngạc, trong khi cứng đờ ra như vậy tên Chung Đại đã bon chen đưa tay ra bắt như dân làm ăn chuyện lớn, cậu mới ngăn lại cũng giới thiệu: "Còn đây là Chung Đại bạn thân tôi"

Kim Chung Đại đột nhiên đem ánh mắt trìu mến nhìn Bạch Hiền bởi vì ba 3 chữ "bạn thân tôi", nhưng bây giờ đó không phải chuyện quan trọng, chuyện quan trong chính là cậu cùng An Nghiên không phải tình địch nữa ư ?

Dường như có thể nhìn thấu suy nghĩ cậu, An Nghiên nói: "Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau cùng nói chuyện nhỉ ? Chà, em quả thật rất giống tôi đó" - Cô áp lại gần mặt cậu săm soi từng lông mi, thích thú xoa xoa chóp mũi cậu: "Tôi biết em không thích tôi nhưng kì thực, tôi lại rất có hứng thú với em, đáng yêu chết đi được"

Kì quái, bắt đầu trở nên kì quái rồi đó. Bạch Hiền tránh người ra sau nhưng vẫn bị An Nghiên giữ chặt rồi mò mẫm khắp khuôn mặt cậu, không bỏ sót một chi tiết nào.

Cô tiếp tục nói: "Nghe thấy tôi có chồng sắp cười nhẹ nhõm được phần nào chưa ?"

Không che giấu gì, Bạch Hiền gật đầu một cái: "Nhưng mà...nếu đã có chồng sắp cười như vậy tại sao hôm đó chị còn đề nghị quay lại với Xán Liệt ?"

Lập tức bị chặn miệng lại, An Nghiên khổ sở chau mày: "Chậc chậc chậc, ăn nói bậy bạ gì vậy !" - Rồi len lén nhìn người phía sau xem ra chưa nghe gì liền thở phào nhẹ nhõm, quay lại thì thầm vào tai Bạch Hiền: "Nói vậy hôm đó em có mặt nhưng sao không vào ? Dù gì cậu ta cũng từ chối tôi, chẳng qua tôi muốn bắt cá hai tay mà bất thành"

Hóa ra là bắt cá hai tay, An Nghiên coi vậy cũng không nên sớm thiện cảm với người này, vẫn nên đề phòng là trên hết. Bạch Hiền đẩy người An Nghiên ra, bĩu môi: "Đúng là đồ xấu xa"

"Phải phải, tôi xấu xa, được chưa ?" - An Nghiên giơ hai tay như giơ cờ trắng: "Hôm nay được nói chuyện với em thật sự rất vui, giống như có một tên em trai song sinh vậy. Nhân tiện tôi muốn nói cái này, ngày mốt là sinh nhật tôi, muốn mời em đến dự, thấy thế nào ?"

"Không rãnh"

Bạch Hiền cố tình nói để không đi. Đột nhiên An Nghiên bồi thêm một câu làm chột dạ: "Có Xán Liệt nữa, em vẫn không muốn đi ?"

"Cô mời Xán Liệt làm gì ?"

"Bạn bè cũ mời có sao, có đến nơi tôi cũng không giở trò với cậu ấy được, em nhìn xem bên cạnh tôi là ai ?"

Vừa nói vừa chỉ sang tay họ Lưu. Bạch Hiền hừ một tiếng, nghĩ đi nghĩ lại An Nghiên không phải người xấu nhưng cũng không phải người tốt, loại này miễn không động vào thì không sao, nhưng suy cho cùng cậu với Xán Liệt đang chiến tranh lạnh nên cho dù có anh ta đi cậu cũng không muốn gặp mặt.

Giữ nguyên quyết định đầu, Bạch Hiền nói: "Không đi"

An Nghiên lộ vẻ thất vọng ra mặt, cuối cùng chỉ biết đành phải đứng dậy chào cậu rồi cùng chồng sắp cưới của mình rời khỏi quán. Kim Chung Đại nhìn cậu mà quở trách vì sao lại đối xử với con gái xinh đẹp như vậy, lập tức bị cậu phán một câu nín luôn không dám nói: "Tao bị gay, ok ?"

Lúc cả hai đi về, Bạch Hiền chờ cho đến khi bóng lưng Chung Đại khuất dần vào dòng người đông đúc liền để lộ gương mặt mệt mỏi của mình. Thuận tay cho vào túi chợt chạm vào chiếc điện thoại, nhờ vậy mới nhớ ra một chuyện mới lấy ra xem, trên màn hình hiển thị đầy ắp thông báo che kín bởi những cuộc gọi nhỡ và tin nhắn. Trong đó, Xán Liệt là nhiều nhất, anh gọi cậu đến tận 31 cuộc, Lộc Hàm 8 và Thế Huân 16, tin nhắn tổng lại hai mươi mấy cái. 

Cũng không có tâm trạng để mà xem. Nhớ lại lúc tan học cậu kéo Chung Đại đi bằng cổng sau ý muốn tránh mặt Xán Liệt, sau đó lập tức chuyển luôn điện thoại sang chế độ rung, nãy giờ ngồi vòng vo hơn 4 tiếng đồng hồ cậu cảm thấy cũng bình thường đi, cùng lắm là lo lắng chút chút nhưng không ngờ đám người kia lại làm quá đến như vậy.

Còn không biết có gọi cảnh sát tìm người mất tích hay không, cậu nhanh tay gọi cho Thế Huân thông báo tánh mạng mình yên lành trước. Thế Huân bắt máy có mắng rủa vài câu nhưng vẫn dịu dàng ựm ừ khi biết tin anh trai mình không sao, nói thêm chút nữa rồi cúp máy.

Vừa đúng lúc, Bạch Hiền lại nhận thêm một cú điện thoại khác từ Hà Nghiễm Nhi. Ban đầu đấu tranh tư tưởng không biết có nên bắt máy hay không, sau đó cuộc gọi chấm dứt thì cảm thấy vừa hụt hẫng vừa nhẹ người, được một lâu Nghiễm Nhi lại gọi tiếp, cậu lần này cắn chặt răng quyết định bắt máy.

"Alo ?"

"Biện Bạch Hiền, chúng ta gặp nhau đi. Tôi có chuyện muốn nói với cậu"

"Chúng ta chẳng có chuyện gì để nói cả"

"Bây giờ tại Star Bucks, đến hay không tùy cậu, tôi sẽ chờ 1 tiếng. Nói trước, không đến sẽ hối hận"

Không để cậu đáp trả, Nghiễm Nhi đã nhanh chóng cúp máy. Biện Bạch Hiền thầm chửi thề một tiếng, mẹ nó, mặc dù nói "đến hay không tùy cậu" nhưng kết câu lại bồi thêm "không đến sẽ hối hận", nghe vậy ai mà dám không đến chứ.

Cuối cùng lê thân mình đến Star Bucks, Bạch Hiền đi thẳng vào nơi góc khuất của quán, trước sau gì cũng từng yêu con người ta, đến ngay cả thói quen nhỏ nhặt cũng nhớ thì có gì lại không biết ? Nghiễm Nhi bình thản ngồi vắt chéo chân bấm bấm điện thoại, cậu đi lại kéo mạnh chiếc ghế tạo ra âm thanh ken két khó tai rồi ngồi xuống.

"Bạch Hiền, uống đi, sữa dâu cậu thích" - Hà Nghiễm Nhi chìa tay về phía ly sữa dâu hồng nhạt man mát tỏa ra hơi lạnh.

Xem ra, không chỉ cậu biết nhiều về cô ấy.

Uống thì uống, không phải uống vì cảm kích cái gì mà là vị đi bộ một đoạn đường xa như vậy lúc này sức lực đã không còn, cổ họng lại khô rát, liền cầm ly sữa lên ực một lần hết cả ly.

"Làm sao ? Có chuyện gì ?" - Bạch Hiền đưa tay quẹt môi đặt ly sữa xuống.

Nghiễm Nhi cũng rời mắt khỏi điện thoại, giảo hoạt chống cằm cười mỉm: "Muốn xem quyết định của cậu. Không phải trước đó chúng ta đã đề cập đến rồi sao ? Câu chuyện thật sự đấy. Bây giờ tôi cùng cậu chơi một ván cá cược cậu thấy thế nào ?"

"Vì sao tôi phải chơi với cậu ?"

"Bởi vì cậu là người duy nhất cứu được Phác gia và gia đình mình. Tôi sẽ tuyệt đối im lặng nếu như cậu rời khỏi Phác Xán Liệt"

Bạch Hiền nheo mày trầm mặc suy nghĩ hồi lâu. Hà Nghiễm Nhi nói không sai, bây giờ chỉ cần cậu từ bỏ Phác Xán Liệt thì mọi sự thật đều sẽ được chôn vùi theo Nghiễm Nhi, nhưng để từ bỏ được anh, cậu có gan chứ ?

"Tôi không thể bỏ Phác Xán Liệt. Tôi yêu anh ấy"

"Haha, mạnh miệng thật" - Hà Nghiễm Nhi vỗ tay cười lớn: "Nhưng cậu nghĩ Phác Xán Liệt yêu cậu sao ? Vậy còn An Nghiên ? Không phải anh ấy lấy cậu vì cậu giống An Nghiên à ? Bản hợp đồng thậm chí vẫn còn sờ sờ ra đó, sớm muộn gì 5 tháng của hai người cũng mau chóng kết thúc thôi. Hoặc cứ cho là Xán Liệt yêu cậu đi, nhưng có thể vì anh ấy lầm tưởng cậu là An Nghiên, yêu vẻ bề ngoài của cậu giống mối tình đầu anh ấy"

Biện Bạch Hiền cứng rắn rốt cuộc cũng bị Nghiễm Nhi đâm trúng tim đen. Đó vốn là những thứ cậu không dám đối diện, bởi vì không muốn tổn thương nên cậu đã gạt bỏ tất cả đi hết, giả vờ như không có gì và tiếp tục sống vui vẻ. Nhưng lúc này lại bị Nghiễm Nhi khơi ra, toàn bộ đánh vào tâm lí cậu từng chút một đau đớn. Tuy rằng An Nghiên đã có chồng sắp cưới nhưng cũng không thể nói rằng Xán Liệt đã hoàn toàn quên đi cô ấy, có thể cô ấy không còn yêu Xán Liệt, vậy còn anh thì sao ? Anh có phải vì cậu giống An Nghiên mà lầm tưởng thành yêu ?

Biện Bạch Hiền thở hắt một tiếng, vực lại tinh thần cho mình liền ngạo mạn nhìn Nghiễm Nhi nói: "Vậy còn cậu ? Nếu như Xán Liệt không thể quên được An Nghiên, ngay cả tôi giống đến thế thỉnh thoảng còn có chút lạnh lùng, đối với cậu thì sẽ không khá hơn được chút nào đâu"

Nghe Bạch Hiền nói cũng hợp lí, nhưng dường như Nghiễm Nhi không bị tác động cho lắm bởi lời nói của cậu thay vì cậu lại dễ dàng lung lay. Song thấy dáng vẻ không lo không sợ đó của cô Bạch Hiền thầm chắc rằng người kia còn có tính toán gì đó thêm, hoặc biết một bí mật, hoặc rất tự tin về khả năng của mình.

"Đừng nói vớ vẫn nữa, quyết định đi. Chúng ta cá cược. Nếu cậu thắng tôi sẽ buông tha và thậm chí không hé hó bất cứ thứ gì cho giới truyền thông nghe. Còn nếu ngược lại, cậu sẽ phải rời khỏi Phác gia ngay lập tức !"

Ban đầu có chút miễn cưỡng cũng không rõ bản thân mình nên chọn cái nào cho đúng, Biện Bạch Hiền thật sự lúc này sợ hãi đến tái mặt, cái này giống như bút sa gà chết, quyết định sai xem như hỏng hết cả phần còn lại, lúc đó hối hận không còn kịp nữa. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại đây là con đường duy nhất có thể chấm dứt mọi chuyện nhanh chóng, dù đau đớn hay hạnh phúc đều sẽ kết thúc không vướng bận thứ gì. Chỉ sợ khả năng nắm chắc trong tay có 50, thôi thì có vẫn có vốn còn hơn không có gì.

Hơn nửa ngày sau, cậu mới hé được một chữ: "Đồng ý"

Một bên thõa mãn vì tình hình vẫn chưa lệch ra khỏi quỹ đạo của kế hoạch, một bên lại lo sợ cho quyết định của mình không biết đúng hay sai.

Nghiễm Nhi nói: "Ngày mốt là sinh nhật An Nghiên phải không ? Tôi cũng được mời, không biết cậu có được mời hay không nhưng sẽ hẹn gặp mặt tại đó - nơi diễn ra vụ cá cược của chúng ta. Lúc đó tôi sẽ làm một thử nghiệm để xem tình cảm của Xán Liệt nghiêng về ai, nếu như anh ta đi theo An Nghiên xem như tôi thắng, ngược lại là tôi thua"

Bạch Hiền căng mặt: "Thử nghiệm gì ?"

"Đến đó rồi sẽ biết"

Ban nãy còn từ chối lời mời của An Nghiên, haizz, bây giờ thì có lí do để đi rồi.

To be continued...

Dạo này mê Đạo Mộ Bút Ký quá nên chẳng viết ra đám ôn gì cả, càng lúc càng thấy nó nhảm nhí không hợp lí gì sất TTvTT Thôi ai chịu ủng hộ tui thì ráng đọc cho đến hết nha, cảm ơn nhiều lắm TTvTT  







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro