Chương 22 - Thắng thua

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong quá trình viết fic không thể tránh những sai sót của mình, như viết sai chính tả, thiếu dấu, sai dấu hay lặp từ...vân vân và mây mây. Mong mọi người có thể thông cảm bỏ qua !

Chương 22 - Thắng thua

Biện Bạch Hiền trống rỗng trở về sau khi hoàn thành vụ cá cược với Nghiễm Nhi, sau cùng thấy điều đó thật ngu xuẩn nhưng cũng không thể rút lại được, nói đã nói rồi, thỏa thuận cũng đã thỏa thuận xong rồi, cơm nấu chín đâu thể hóa thành gạo, bây giờ chỉ có mong chờ cho đến ngày hôm đó xem kết quả ra sao.

Cậu thở dài, cái chuyện sự thật kia bị bại lộ thì không sợ, bởi vì có thắng hay thua đều sẽ không bị Nghiễm Nhi nói ra, chỉ có bỏ cuộc mới bị Nghiễm Nhi nói, coi như mình bị người ta đe dọa. Còn trọng tâm đáng sợ ở đây chính là cậu 50% có thể sẽ rời khỏi Xán Liệt, thay vào đó nhìn cảnh Nghiễm Nhi quyến rũ anh ta, trong lòng vừa bức bối vừa rối rắm.

Hiện tại cũng đã gần 11 giờ đêm, Bạch Hiền lắc đầu xua bỏ mấy ý nghĩ xấu xa, vỗ vỗ hai má mình cho phấn chấn hơn rồi bước nhanh trở về nhà. Trên đường đi tiện tay lấy điện thoại ra dò xét, không ngờ từ 31 cuộc giờ đã lên đến 64, cộng thêm tin nhắn lặt vặt, Lộc Hàm với Thế Huân thì không có gì, cậu cảm thấy giống như gọi Thế Huân mong thằng bé gián tiếp chuyển lời cho Xán Liệt mà hình như không phải rồi, nghe xong thông báo cho "bạn gái" nó biết rồi im bặt luôn, mà "bạn gái" nó cũng chơi trò con bò với nó. Thật tình muốn đấm hai cái người này.

Cuối cùng kéo ngang số điện thoại của Xán Liệt, cậu hít một ngụm khí thật sâu đặt điện thoại lên tai nghe. Rất nhanh chưa kịp thấy tiếng bíp đã có người bắt máy, giọng nói trầm thấp lo lo lắng lắng vọng vào tai cậu cảm thấy rất xót.

Bạch Hiền biết mình làm chuyện hơi quá đáng để người kia lo sốt vó như vậy cũng không nên, đầu tiên trấn tĩnh lại Xán Liệt, Bạch Hiền nói: "Em không sao, đang ở ngoài phố sắp về đến nhà rồi. Lúc nãy ra về cùng Chung Đại đi ăn mà quên thông báo anh nghe, đến lúc chực nhớ ra thì điện thoại hết pin vừa ghé vào một quán cà phê xin sạc nên đừng lo lắng"

"Em thực sự không sao ?"

"Uhm, xin lỗi vì để lo lắng, em sẽ về ngay đây"

Xán Liệt nghe vậy vẫn thấy không an tâm: "Em ở đâu, anh sẽ trực tiếp ra đón"

Bạch Hiền chỉ cười khì: "Sắp về đến rồi đưa đón làm gì, 15 phút nữa có mặt !"

Đột nhiên thấy được giọng cười của cậu Phác Xán Liệt mới thở phào nhẹ nhõm hơn, anh đáp: "Ráng về sớm" - Rồi cúp máy.

Biện Bạch Hiền đầu dây bên này vẫn còn ôm khư khư máy điện thoại, cái tiếng "cạch" truyền qua ống loa làm tim cậu co thắt lại trong phút chốc, thanh âm trầm thấp của anh vừa còn vương trong tai cậu đã vì cái tiếng "cạch" lạnh lẽo đó làm cho hoàn hồn, không khỏi tự cười mỉa.

"Thôi được rồi, nhanh chân về nào Biện Bạch Hiền !"

Cậu tự động viên bản thân, môi vẽ một nụ cười tự nhiên bước thẳng trên con phố. Chợt ngang qua một cửa tiệm bán mấy món đồ linh ta linh tinh, trông lấp lánh nhỏ nhắt rất dễ thương, tuy là đồ giả giá rẻ bèo nhưng lại thu hút mắt người nhìn một cách lạ thường. Bạch Hiền liền ghé vào coi ngó.

Sau khi lượn vài vòng, Bạch Hiền phát hiện ra một thứ rất thú vị. Từ trước đến giờ cậu không quan tâm đến chuyện nhẫn nhùa, bởi lúc làm đám cưới với Xán Liệt xong đã vứt nó sang một xó, còn bên Xán Liệt giấu đi đâu cậu cũng không dò hỏi. Bây giờ nghĩ lại hai người ngay cả nhẫn đôi còn không có, mà mua nhẫn thì rất lố bịch, thế là không nghĩ ngợi nhiều chọn hai sợi dây chuyền nhưng cùng có mặt giống nhau, một nốt nhạc bằng bạc, nhỏ nhỏ xinh xinh, đem làm đồ đôi của nhau.

Thế là lấy món đó, đặt chung trong một chiếc hộp bao bọc vải nhung xanh dương đậm, Bạch Hiền ôm ôm nó trong người mà cười hí hửng. Cậu vừa đi vừa ngước mặt lên nhìn trời, cái món quà ngày hôm nay cậu mua có thể bị cho là muộn màng, nhưng chủ ý không phải thích là mua mà là quà chia tay, sợ rằng ngày hôm đó mình thua thì cũng không bên cạnh Phác Xán Liệt được nữa, mang thứ này tặng anh mong rằng người đó có thể nhớ đến mình. Cứ cho là cậu suy nghĩ tiêu cực đi, nhưng biết đâu bất ngờ chứ, Bích Phương đã có câu hát như vậy mà.

Lại đến đầu ngõ dừng trước tiệm bánh quen, Bạch Hiền nhớ ngày hôm đó mua bánh mochi dâu tây mà đến cùng lại mang chia hết cho cô giúp việc, bác quản gia và chú tài xế, cậu một miếng cũng không ăn, còn Phác Xán Liệt ngay cả cậu mua bánh anh còn không biết huống hồ chi không được ăn.

Thấy vậy cậu quyết định mua mochi dâu tây, lần này mua nhiều hơn lần trước, mà dâu tây không thì ngán nên cậu đã kêu thêm nửa phần là trà xanh. Xách cả túi bánh đi về nhà, cậu quyết định làm lành với Xán Liệt, bởi vì lúc này thời gian đã không còn nhiều, còn nay với mai, mốt quyết định thắng thua rồi, cứ giận anh như vậy cũng không có tiến triển gì hơn.

"Phác Xán----" - Bạch Hiền vừa vào đến nhà chưa kịp gọi xong tên anh đã bị một thân thể cao lớn ghì chặt lấy gương mặt mình, Xán Liệt chau mày quan sát khắp nơi trên người cậu xem có vết trầy xước nào không, đến khi thấy cậu cười cười đặt tay mình lên tay anh xoa xoa bảo: "Không sao ~" - Mới cảm thấy an tâm buông cậu ra.

Phác Xán Liệt vừa giận vừa trách nói: "Em lần sau đừng tái diễn tình cảnh này nữa !"

Biện Bạch Hiền cười trừ: "Uhm, lần sau sẽ không tái diễn" - Còn không biết có lần sau hay không đây. Cậu giơ túi bánh đung đưa lên: "Em có mua mochi nè, ngon lắm, còn có một thứ muốn mang cho anh xem nữa"

Le te đi vào sofa ngồi xuống, Bạch Hiền lôi ra cái hộp ban nãy mua đưa cho Xán Liệt, đem đôi mắt mong chờ ngước nhìn Xán Liệt nói: "Mở ra xem đi ~" - Còn chớp chớp thêm mấy cái khiến Xán Liệt sinh nghi.

"Em hết giận rồi à ?"

Bạch Hiền chu mỏ lắc đầu: "Em đâu có giận anh"

"Em còn nói không giận ?! Rõ ràng phớt lờ anh cả một tuần liền !"

"Do anh nghĩ thôi ~" - Không muốn nói đến vấn đề này nữa, Bạch Hiền thúc giục: "Mau mau mở hộp ra đi"

Nốt nhạc lấp lánh đập ngay vào mắt Xán Liệt, chẳng hiểu sao anh rất thích món quà này, cứ cười đến híp mắt. Bạch Hiền cảm thấy sự vui mừng từ anh cũng vui lây, cầm một sợi lên cho mình, tự động đeo vào cổ: "Cái này là đồ đôi đó, anh cũng đeo vào đi"

Xán Liệt ngắm ngắm nói: "Hôm nay còn mua cả quà đôi, em đâu phải loại người như vậy, đột nhiên linh tính mách bảo có chuyện gì đó nha"

Bạch Hiền không ngờ dễ bị nhìn ra như vậy, vội vàng xua tay chối bỏ: "Chuyện gì là chuyện gì. Chỉ là cảm thấy chúng ta ngay cả nhẫn đôi còn không có, vợ chồng mà lại như vậy nên em mua dây chuyền đôi thay vì nhẫn"

"Tại sao không mua nhẫn ?"

"Tại vì em nghĩ...thứ đó anh nên mua thì hơn" - Đôi mắt cong lại tạo thành hai vòng cung xinh đẹp, Bạch Hiền cười đến rụt cổ: "Bởi vì nhẫn đôi là thứ quan trọng, như còng sát trói buộc hai người với nhau, mua là một chuyện, đeo vào rồi là một chuyện. Phác Xán Liệt, nếu anh nghĩ chúng ta có thể đeo thì thử mua xem, em chờ đó" - Kết thúc câu bồi thêm một cú nháy mắt kinh điển mà đáng yêu làm Xán Liệt ngạc nhiên cười ha hả.

Bởi vì lí do đó nên cậu đã không can đảm mua nhẫn đôi. Đeo nhẫn đôi chính là cho mọi người biết mình đã có người thương bên cạnh, lúc này mà mua đeo thì còn nghĩa lí gì nữa khi ngày mốt đã là ngày phán xét thắng thua, cậu nghĩ sau ngày đó nếu như cậu thắng thì mua đeo cũng đâu có muộn. Nhưng thay vào đó cậu lại muốn Xán Liệt mua hơn, vì khi anh mua tức là anh muốn trói buộc mình cùng cậu, như vậy sẽ chắc ăn tin tưởng.

Nhưng lúc này Phác Xán Liệt chỉ cười hùa theo trò vui vừa rồi của cậu chứ chẳng nói chẳng rằng sẽ mua hay không mua. Được một lúc thì ngừng lại, Bạch Hiền tuy bên ngoài như lơ đãng nhưng vẫn quan sát cử chỉ của anh kĩ càng, rõ ràng cậu đã thấy anh im lặng đem nhét sợi dây chuyền vào trong túi mà không đeo nó vào, nói cũng không nói gì, rốt cuộc thật sự thế nào đây ?

Cười mà như không cười, Bạch Hiền bắt đầu lôi bánh ra ngồi ăn cùng Xán Liệt. Cả hai trò chuyện rất lâu, nói từ trên trời xuống đến dưới đất mà vẫn chưa ăn xong mấy cái bánh, đột nhiên giữa chừng thì Bạch Hiền dừng lại ngồi thẳng lưng lên, tư thế quì trên ghế sofa ôm mặt Phác Xán Liệt áp sát chỉ cách nhau một hơi thở.

Bạch Hiền nói: "Phác Xán Liệt, cảm ơn anh" - Sau đó nhẹ nhàng hôn lên môi Xán Liệt một cái, hương vị ngọt của mochi dâu tây và chút đắng của trà xanh, mang theo bao nhiêu cảm xúc của cậu hòa vào, Biện Bạch Hiền mỉm cười: "Đừng có nghĩ bậy nha, hô hấp nhân tạo thôi"

Phác Xán Liệt cũng không nhìn ra sự kì quái trong cậu, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc cậu rồi ghì chặt đầu cậu xuống gần anh, môi kề sát môi, ánh mắt mở hờ nhìn sâu vào cậu: "Bởi vì em hô hấp nhân tạo nên bây giờ anh càng thêm khó thở, lại đây cứu nạn nhân nữa đi"

Nói rồi anh trực tiếp dùng môi mình ấn lấy môi cậu ra sức hôn, đầu lưỡi mơn trớn theo vành môi tách chúng ra, Phác Xán Liệt đem lưỡi mình luồng vào khoang miệng cậu thăm dò rồi nhanh chóng bắt lấy chiếc lưỡi rụt rè bên trong, quấn chặt nó làm Bạch Hiền ưm ưm mấy tiếng. Suốt hai phút đồng hồ mới chịu dứt ra, cả hai thở hổn hển hít lấy dưỡng khí, môi Bạch Hiền bị ngậm mút vừa ươn ướt vừa đỏ ửng trông rất quyến rũ.

Cậu ma mị cười dưới ánh đèn giữa căn phòng nói: "Hôn kiểu Pháp sao ? Giỏi nhỉ ?" - Dứt câu cậu gục xuống vai anh, hai bàn tay thì nắm chặt bả vai Xán Liệt, Biện Bạch Hiền nhắm mắt nghe thấy hương thơm dễ chịu thoang thoảng trên người anh, không rõ ràng nói: "Em...yêu anh"

Không biết Xán Liệt có nghe thấy không, cũng không quan tâm anh nghe rồi sẽ suy nghĩ cái gì, Biện Bạch Hiền mơ hồ đi sâu vào giấc ngủ, chỉ biết đến lúc tỉnh dậy đã là sáng của ngày hôm sau, tuy mùa này trời vô cùng lạnh nhưng hiện tại cảm thấy rất ấm áp. Cậu cựa quậy người xoay lại thấy gương mặt phóng đại của Phác Xán Liệt, tất cả ngũ quan đẹp đến mức cậu cứ tưởng mình ngắm tranh chứ không phải ngắm người, sóng mũi đặc biệt bị cậu chăm chú nhiều nhất, khẽ tay chạm vào nó.

Tận hưởng đi nào.

"Cái bản mặt này, thật sự đã 28 tuổi rồi sao ?" - Trông Xán Liệt khi ngủ nhìn rất trẻ con, tưởng chừng chạc tuổi cậu là cùng, tất cả đều rất đáng yêu. Biện Bạch Hiền cư nhiên bị gương mặt này hút hồn: "Có phải dùng chung thuốc lão hóa ngược với Lộc Hàm không đây, anh em nhà họ rốt cuộc có bí quyết gia truyền gì nhỉ ?"

Song bởi tiếng cậu quấy phá, Xán Liệt đã động đậy tỉnh dậy bắt quả tan con người kia đang tha hồ xoa nắn mặt mình, chợt cười một tiếng chọc ghẹo: "Làm sao ? Đừng thừa cơ người ta ngủ mà giở trò biến thái nhé"

Biện Bạch Hiền thẹn quá hóa giận, dùng hai ngón tay đang lưng chừng chạm vào chóp mũi Xán Liệt chuyển sang mạnh bạo nhéo anh một cái đau điếng, chu mỏ cãi: "Thanh niên thời nay sống ảo tưởng quá đi !"

Xán Liệt bị nhéo mũi đau đến suýt khóc, ngồi bật dậy ôm mặt mình la oai oái, đương nhiên thấy cảnh này Bạch Hiền được một trận cười thõa mãn. Nhưng chưa kịp vui vẻ được bao lâu, Xán Liệt đã nhanh chóng đẩy cậu xuống đè lên, như muốn thực hiện hành động cưỡng hôn mà lại không thành, Bạch Hiền nhanh hơn đem tay chặn môi Xán Liệt hất mặt nói: "Còn chưa đánh răng, muốn làm cái gì ?"

"Có sao, nụ hôn chào buổi sáng chính là liều thuốc tinh thần"

"Đánh răng xong muốn hôn cả người cũng được, nhưng bây giờ phải đi đánh răng !"

"Nói vậy đánh răng xong "ăn" em luôn cũng được"

Biện Bạch Hiền lúc này mới tỉnh ngủ tát vào mặt mình một cái cho chừa cái tật ăn nói bậy bạ, vội vàng đánh trống lãng: "Ai da đói bụng đói bụng, anh nhắc đến ăn khiến bao tử em kêu gào, thôi giờ chúng ta mau mau đi ăn nào" - Nói xong thừa cơ Xán Liệt không để ý lập tức đẩy anh ra rồi ba chân bốn cẳng vắt lên mà chạy.

"Nè nè đừng có mà đánh trống lãng, đánh răng xong nhớ phải cho anh hôn đấy !"

Không thèm nghe, không nghe không nghe, Biện Bạch Hiền tiếp tục cắm đầu chạy.

Thoắt một cái đã đến ngày mốt - Sinh nhật của An Nghiên. Phác Xán Liệt có ngạc nhiên khi biết cậu cũng được mời đến, mà ngạc nhiên hơn nữa là cậu đồng ý đi, anh thầm nghĩ không biết An Nghiên giở trò gì lại có thể ép ra được lời đồng ý từ Bạch Hiền, sau cùng không tìm ra được lí do hợp lí bèn vứt nó sang một bên.

Lúc đến buổi tiệc, Bạch Hiền cứ ngỡ mình sẽ lạc lõng giữa đám bạn bè của An Nghiên, còn Xán Liệt dù gì cũng là bạn học với cô ấy nên những người kia chắc hẳn từng trò chuyện qua, hoặc không thân luôn không chừng. Nào ngờ đế nơi mới biết, cậu gặp không ít những gương mặt thân quen.

Đầu tiên là Lộc Hàm, từng chơi chung như thanh mai trúc mã, bây giờ người ta tổ chức sinh nhật đương nhiên có mặt. Ngoài lề là thằng nhóc Thế Huân, đi theo với tư cách người yêu Lộc Hàm. Sau đó có gặp thêm Jessi - cô thư kí của Xán Liệt, lí do vì sao tham gia nghĩ không ra. Tiếp theo là Kim Chung Đại, cậu ta bảo rằng lúc gặp ở quán tưởng An Nghiên mời cả hai nên cũng đến góp vui, Bạch Hiền cũng cười trừ không nói sự thật cho cậu ta biết, sợ rằng biết rồi thì ngượng chín mặt nên thôi.

Buổi tiệc nhanh chóng bắt đầu khi nhân vật chính bước ra, An Nghiên phải nói đã đẹp, hôm nay là ngày đặc biệt của cô ấy lại càng lộng lẫy hơn. Ăn mặc đơn giản mà tôn lên dáng đẹp sang trọng, không quá rườm rà, tiệc cũng tổ chức không mấy linh đình, có bánh có bạn, cùng nhau ước rồi cùng nhau thổi nến là xong.

Nhưng đó không phải trọng điểm, điều cậu quan tâm bây giờ chính là Hà Nghiễm Nhi. Cô ta bảo mình cũng xuất hiện ở buổi tiệc nhưng giờ đã sắp đến lúc thổi nến lại chẳng thấy đâu, cậu ngó quanh tìm kiếm mãi không tập trung vào buổi tiệc nên bị Lộc Hàm sinh nghi nhìn ra hỏi chuyện.

Biện Bạch Hiền chỉ trả lời qua loa là tìm người quen, Lộc Hàm cũng không hỏi chi nhiều, trực tiếp đưa cho cậu ly nước ép rồi tản đến chỗ bạn học cũ trò chuyện.

Đột nhiên đám đông ồn ào hơn hẳn, bàn tán gì đó, Bạch Hiền mới nhìn từ xa bước vào là tên họ Lưu - chồng sắp cưới của An Nghiên, nghe đâu họ quen nhau gần 1 năm rồi đến giờ định luôn hôn ước hai bên gia đình.

Ngay từ lúc bước vào cậu đã thấy dáng vẻ hắn ta có phần bất thường, nghĩ chắc do mình tưởng tượng linh ta linh linh tinh nên liền hùa theo đám đông hét to như cổ động viên: "Hôn đi ! Hôn đi ! Hôn đi !"

An Nghiên vô cùng xấu hổ, mặt đỏ như quả gấc kêu cả bọn đừng hét nữa. Sau đó len lén nhìn tên họ Lưu, cô hít thở vén tóc mình im lặng chờ đợi hắn hôn mình. Nhưng kết quả lại không như dự đoán, không những không như dự đoán còn vượt cả dự đoán mới phải.

Tên họ Lưu trưng bộ mặt hối lỗi nói: "Chúng ta chia tay đi"

Lập tức cả căn phòng nhỏ này chìm trong im lặng, đến cả nhịp tim đập mạnh còn có thể nghe thấy.

An Nghiên bất ngờ đến mức cứ tưởng là trò đùa do bọn họ bày ra trêu mình trong ngày sinh nhật, cô cười mấy cái ôm lấy cánh tay tên họ Lưu gượng gạo nói: "Này, có phải đùa không ? Mấy người đừng có đùa nữa mà"

Vừa nói vừa nhìn sang mọi người xung quanh nhưng chẳng ai lên tiếng cả, ngay đến Biện Bạch Hiền cũng bị làm cho choáng váng. Hóa ra sự kiện đặc biệt là Nghiễm Nhi nói chính là đây, nhưng nghĩ hoài nghĩ mãi không ra lí do vì sao có thể khiến tên họ Lưu chia tay An Nghiên được, Biện Bạch Hiền lúc này cảm thấy mình vô cùng có lỗi với An Nghiên, có thể nói vì vụ cả cược của cậu mới xảy ra tình trạng đau khổ này.

Song, tên họ Lưu vô tâm gạt tay An Nghiên ra, thẳng thừng nói: "Là thật không phải đùa, chúng ta chia tay đi, anh nghĩ mình đã yêu người khác"

Hiện tại sau khi hắn nói câu đó, Bạch Hiền mời "à" một tiếng hiểu ra toàn bộ sự việc. Hắn nói mình đã yêu người khác, phỏng chừng đó chính là Hà Nghiễm Nhi, hoặc không cô gái nào đó mà Hà Nghiễm Nhi nhờ vả. Cậu chợt cười khẩy trong bụng, xem ra Nghiễm Nhi quả thực lợi hại, đúng như có câu: Để đạt được mục đích, ma quỷ cũng có thể học thuộc Kinh Thánh.

Trong lúc đang mơ màng với mớ suy nghĩ của mình, từ đằng sau đã có người phóng lên đập cho tên họ Lưu một trận, cả đám người không ai dám can chỉ đừng xung quanh nhìn. Cậu soi nửa ngày mới thấy người đánh tên họ Lưu chính là Xán Liệt.

Vung mấy cú không chút lưu tình, Xán Liệt giận dữ hét: "Thằng khốn ! Mày đi chết đi !"

Có thể nói, đây là lần đầu tiên cậu thấy dáng vẻ lưu manh này của anh, vô cùng đáng sợ, Phác Xán Liệt chưa từng hành động thiếu suy nghĩ như vậy trước đám đông, nhưng lúc này lại đánh tên kia thừa chết thiếu sống, có là kẻ ác nhìn vào cũng thấy thương.

Tên họ Lưu cũng không phải tay vừa, hất ngã Xán Liệt ra, đấm vào mặt Xán Liệt một cú nhưng lại chẳng nhằm nhò gì. Bởi vì bị Xán Liệt đánh hết hơi sức cạn kiệt, nên cú đấm vừa rồi chỉ đủ đuổi ruồi, ngược lại Xán Liệt đấm một cái, khiến tên kia liêu xiêu ngã ngay tức khắc.

Một lúc sau Lộc Hàm cùng Thế Huân đứng ra ca, một bên xốc người Xán Liệt kéo lùi về phía sau, một bên xem chừng vết thương của tên họ Lưu. Chỉ riêng Bạch Hiền đứng ngớ ra đó nhìn khung cảnh hỗn loạn mà hai bên tai ù ù, cho đến khi cả đám đông hét lên lần nữa cậu mới giật mình tỉnh táo quay sang nhìn An Nghiên.

Vì nhận được một cú sốc vừa tổn thương vừa đau khổ, kiềm không được An Nghiên ngất xỉu ngay trước mặt mọi người. Cậu nhìn thấy cũng hốt hoảng không kém tính chạy lại đỡ cô, nhưng đã bị chậm một bước bởi người đang ôm An Nghiên lúc này là Xán Liệt, mặt anh lo lắng đến mức toát cả mồ hôi lạnh, luôn miệng gọi tên An Nghiên.

Tiến lại gần, cậu mới rõ An Nghiên chưa phải ngất, chỉ mơ mơ màng màng nhưng còn ý thức được, động đậy cánh tay đưa lên xoa xoa thái dương của mình, Phác Xán Liệt thương xót nhìn An Nghiên song quay lại trừng mắt với tên hỗn đãn kia, gầm một tiếng vẫn không hả giận.

Nằm trong vòng tay Xán Liệt, An Nghiên bật khóc bấu lấy tấm áo của anh, nức nở oan ức lẩm bẩm: "Mấy người đùa tôi chứ gì...hức...mấy người có đùa cũng đừng đùa dai vậy chứ, tôi...tại sao lại là ngày sinh tôi mà...hức..."

Phác Xán Liệt chau mày vuốt nhẹ mái tóc An Nghiên, nói: "Đừng khóc nữa, có anh ở đây rồi, anh đưa em về nhà" - Nói xong Xán Liệt đứng dậy bồng An Nghiên lên, tay cô vòng qua cổ anh tựa vào ngực ngủ thiếp đi.

Biện Bạch Hiền bây giờ tay chân bũn rũn, sợ hãi nhìn hai người bọn họ sắp rời khỏi đây. Cậu trong vô thức mà túm lấy đuôi áo anh lại, níu kéo do dự một hồi nói: "Đừng đi, anh đừng đi có được không ?"

Phác Xán Liệt miễn cưỡng xoay lại nhìn cậu, chật vật vì bồng An Nghiên đáp: "Làm sao được, em nhìn xem An Nghiên đã ra như thế này, em có chuyện gì thì ngày mai nói"

"Không được ! Ngày mai không được, nhất định phải nói ngay bây giờ, chuyện rất quan trọng anh không thể ở lại hay sao ?" - Nếu anh bước đi ngay bây giờ, tức cậu hoàn toàn thua. Có đến ngày mai sẽ đều trở nên vô dụng: "Xung quanh có rất nhiều người, anh nhờ bạn của cô ấy đưa về cũng được mà"

Xán Liệt lắp ba lắp bắp vô cùng khó xử, sau cùng quyết định gở tay cậu ra khỏi áo mình: "Xin lỗi nhưng sáng mai em hẳn nói nhé, An Nghiên cấp bách lắm rồi"

Mọi người bắt đầu xì xầm bàn tán, trong đó có câu cậu nghe rõ nhất: "Trời đất, đó là Biện Bạch Hiền nghe đâu vợ của Phác Xán Liệt đó, trông thật tội nghiệp..."

Bàn tay cậu hờ hững bị anh đẩy ra, lúc này con mắt đảo tròng phát sợ. Xán Liệt bồng An Nghiên ra khỏi buổi tiệc hỗn loạn, lách qua dòng người bảo vệ cho cô ấy, để mặc cậu ở đây, đột nhiên sóng mũi cay cay muốn khóc.

"Bạch...Bạch Hiền"

Phía đằng sau truyền đến giọng nói ấm áp, Lộc Hàm cầm lấy bả vai cậu xoa xoa, như vậy chứng tỏ anh đã chứng kiến toàn bộ sự việc, ân cần nói: "Không sao đâu, ngày mai anh sẽ đập cho tên lưu manh vô tâm đó một trận"

Biện Bạch Hiền nhìn Lộc Hàm mà muốn khóc lớn như một đứa trẻ rồi sà vào lòng anh nhưng lại không thể, bây giờ mới hiểu được cái gì mà đau đến mức không thể khóc ra nước mắt, chỉ đành cười một tiếng ý rằng em ổn rồi phất tay ra về.

...

Như vậy là đã kết thúc. Biện Bạch Hiền tối hôm đó nhận được một tin nhắn từ Hà Nghiễm Nhi: [LOSE]

To be continued...

Hai chương liên tiếp hai ngày TTvTT Cố gắng viết nhanh nhanh để hoàn cho sớm trước khi khai giảng chứ vào học rồi là không có viết véo gì nữa TTvTT

Comment tỏ tình câu gì sến súa với tui đi, hứa 10h tối mai đăng chương mới liền =)) Dù gì cũng sắp hết rồi, chạy nước rút đó mà =))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro