Chương 24 - Replay (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong quá trình viết fic không thể tránh những sai sót của mình, như viết sai chính tả, thiếu dấu, sai dấu hay lặp từ...vân vân và mây mây. Mong mọi người có thể thông cảm bỏ qua !

Chương 24 - Replay (2)

Nếu sai lầm không thể sữa chữa, vậy thì đầu tẩy trên cây bút chì hẳn là thứ thừa thải. Nếu thua không thể chơi lại, nhà sản xuất cũng chẳng cho thêm nút "Replay".

...

Vừa về đến nhà đã thấy bên trong ồn ào hẳn, trong lòng thầm nghĩ có khách mà không lẽ là tên Phác Xán Liệt mặt dày kia mò đến đây, cậu nhanh chóng tháo giày đi vào xem chân tướng rốt cuộc kẻ kia là ai, đến khi biết rồi thì có chút hụt hẫng trong người, hóa ra là Lộc Hàm.

Lộc Hàm thấy cậu thì tỏ vẻ thân quen, chạy lại ôm hôn mấy cái mùi mẫn bị cậu làm bộ dạng buồn nôn đẩy ra, sau đó cùng nhau kéo lên phòng cậu nói chuyện. Đoạn đi lên lầu, cậu len lén liếc nhìn bà nội, thông thường cậu mà dắt bạn về thì bà ta khó chịu cằn nhằn ra mặt, nhưng hôm nay đặc biệt có tổng giám đốc Niệm Phúc đến đây tìm cậu thì im thin thít, còn làm bộ kêu cô giúp việc chuẩn bị bánh nước cho bạn Bạch Hiền, nghe mà chói lỗ tai. Nói không chừng thử Lộc Hàm đến đây tìm Thế Huân thì xem bà ta đối xử với cậu như thế nào, may mà Lộc Hàm tìm cậu, bà ta mới không dám đụng vào, kiêng nệ cho qua.

Cô giúp việc mang bánh nước lên mời mọi người sau đó nhanh chóng rời đi. Biện Bạch Hiền nằm phịch xuống giường mình gắp lấy một cái bánh cho vào miệng, vừa nhai vừa hỏi: "Lộc Hàm, anh đến đây làm qué gì vậy ? Còn nữa, Ngô Thế Huân, em đừng nói cũng chung cuộc với anh ta ?"

Nghe hỏi, Ngô Thế Huân ựm ừ gật đầu một tiếng, sau đó nấp nấp phía sau Lộc Hàm vì sợ ăn đánh. Lộc Hàm di chuyển đến bên cạnh giường, lấy một cái ghế ngồi xuống rồi khoanh tay nói: "Anh muốn bàn chuyện em và Phác Xán Liệt"

Đến lúc này Bạch Hiền đã hiểu lí do vì sao thằng em trai của mình lại trốn chui trốn nhũi thế kia, liền túm lấy một cái gói phang vào người nó, xoay lưng lạnh nhạt đáp: "Không có gì để nói đâu, anh về đi chứ ở đây chỉ tổ tốn thời gian của anh thôi"

Nhưng Lộc Hàm cứng đầu, kiên quyết ngồi lì ở đây hỏi: "Biện Bạch Hiền, có phải vì Phác Xán Liệt hôm đó bảo vệ An Nghiên mà em hành động kì lạ như vậy ?"

Bạch Hiền ngước mặt nhìn Lộc Hàm, biết chắc bây giờ mà có đuổi thì tên này cũng không chịu đi, huống hồ bên cạnh anh ta còn có quân phản nhà giúp đỡ, cho nên cậu càng không có đường lui, đành phải thở dài hai tiếng giải quyết nhanh gọn chuyện này.

Bạch Hiền nói: "Uhm, bởi vì bọn họ yêu nhau, em căn bản không có chỗ chen vào. Anh thử nghĩ xem, Phác Xán Liệt không yêu em, hoặc nếu có chút cảm tình cũng vì em giống An Nghiên mà thôi. Không phải ngay từ đầu gặp nhau, anh cũng mỉa mai rằng lí do Xán Liệt chọn em không phải vì em giống người đó sao ?"

Lộc Hàm thừa nhận đúng là mình có mỉa mai như vậy, đúng là Bạch Hiền có phần rất giống An Nghiên nhưng chắc chắn cái chuyện Phác Xán Liệt còn yêu An Nghiên là phi lí, anh nhíu mày: "Đó là chuyện của quá khứ rồi, em còn nghĩ ngợi cái gì nữa ?"

"Anh sai rồi" - Bạch Hiền lập tức phản bác: "Đó không phải chuyện của quá khứ mà là chuyện của hiện tại và cho đến sau này, Xán Liệt yêu cô ta, được chưa ?" - Cậu thay đổi tư thế ngồi, chợt cười một tiếng: "Vả lại, có vẻ em và Xán Liệt diễn quá đạt đi, tất cả đều là vở kịch nên anh mới là người đừng nghĩ ngợi sâu xa, hoàn toàn không có gì là thật trong chuyện này cả"

"Nhưng anh không tin !" - Bởi vì những chuyện mà mình đã chứng kiến chắc chắn không phải là một trò đùa, tất cả thứ đó ngay cả diễn viên chuyên nghiệp cũng không thể diễn được một cách chân thành như vậy, Lộc Hàm hơi gắt lên: "Em khai thật đi, nhất định phải có khúc mắc nào đó nữa !"

Biện Bạch Hiền thấy người kia làm quá lên như vậy cũng có phần đề phòng, chậm rãi quan sát nét mặt đối phương hồi lâu, cậu đỡ trán hạ giọng: "Anh muốn nghe sự thật ? Thôi được rồi, em sẽ cho anh nghe sự thật"

Lộc Hàm, Thế Huân đều chăm chú theo dõi cậu, một tiếng động cũng không dám hé ra để có thể nghe được sự thật kia. Bạch Hiền thấy vậy buồn cười, nhanh chóng trả lời: "Em đã làm một vụ cá cược với Hà Nghiễm Nhi"

"Hà Nghiễm Nhi ? Con bánh chuối nào vào đây nữa ?" - Lộc Hàm khoanh tay nhăn nhó, nhưng cũng dễ hiểu thôi, bởi từ trước đến giờ anh có gặp mặt hay trò chuyện với Nghiễm Nhi bao giờ đâu, hôm nay được nghe cái tên này lần đầu thì thắc mắc hỏi là chuyện đương nhiên. Còn riêng về phần Thế Huân đã sớm xù lông dựng tóc, quát một tiếng: "Anh bị điên hay làm sao lại đi cá cược với con nhỏ đó ! Ngay từ đầu em đã không có thiện cảm rồi mà !"

Nói xong Thế Huân quay sang kể lại chuyện xưa một thời yêu say mù quáng của thằng anh mình cho Lộc Hàm nghe, sau đó kể nốt luôn cái chuyện vì sao Bạch Hiền lại phải miễn cưỡng đồng ý kí tên vào bản hợp đồng kia, tất cả đều vì bánh chuối Hà Nghiễm Nhi bỏ trốn khiến anh cậu phải chịu thiệt như vậy. Đến lúc này thì đột nhiên ló mặt chuột ra, rốt cuộc không biết là cá cược vụ gì nữa.

Ngô Thế Huân hỏi: "Nói đi, cá cược gì hả ?"

Bạch Hiền nuốt một ngụm nước bọt trả lời: "Hà Nghiễm Nhi...yêu Phác Xán Liệt. Cô ta quay lại và đe dọa với anh rằng, nếu như không rời khỏi Xán Liệt sẽ dùng cái bí mật kia đem nói với giới truyền thông, mà bí mật kia chính là chuyện Phác gia dùng anh để che dấu sự đổ vỡ của đám cưới ban đầu. Bằng không cùng cô ta làm một vụ cá cược, nếu anh thắng thì cô ta sẽ rút lui cùng bí mật đó chôn sâu, hoặc ngược lại như thế nào thì mọi người cũng hiểu tình hình hiện giờ đó"

"Như vậy nói em đã thua" - Lộc Hàm trợn mắt, nhìn thấy Bạch Hiền gật đầu một cái mắt còn trợn to hơn như ngạ quỷ. Đúng là trước kia có nghe nói cô dâu đầu tiên không phải Bạch Hiền, sau đó Bạch Hiền mới là người che đậy. Lộc Hàm tức giận không biết làm gì liền lấy đầu đập gối muốn tự tử quách cho xong: "Trời đất ơi sao trên đời lại có đứa ngu như vậy hả trời ! Còn nhỏ kia nữa, đúng là ăn thịt người lớn lên mà !!!"

"Vậy đó là điều kiện, còn cách thức thì sao ?" - Thế Huân chống hông.

"Như thế này" - Bạch Hiền ảo não nói ra một tràn sự kiện của ngày hôm đó, lí do vì sao tên họ Lưu chia tay An Nghiên đương nhiên không phải khi không mà là đã có thứ nhúng tay vào, thứ nhúng tay vào có thể chia ra hai kết luận một là Hà Nghiễm Nhi, còn hai là cô gái nào đó mà Hà Nghiễm Nhi nhờ vả để tên họ Lưu có thể kết thúc với An Nghiên. Một phần cũng vì An Nghiên gia thế không xuất chúng như ai, hẳn cô gái mà Nghiễm Nhi nhờ chắc chắn gia thế không phải dạng tầm thường, Nghiễm Nhi vốn tiểu thư từ trong trứng cho nên bạn bè người quen xung quanh cũng phải cùng đẳng cấp hoặc cao hơn, quá dễ dàng dụ dỗ tên hám lợi kia, đàn ông cả thế giới 80% đều là như vậy.

(10% còn lại thì tất nhiên là có bạn gái, 10% khác thì bị buê đuê con mẹ nó rồi ;__;)

Nhưng Bạch Hiền một phần trong lòng thấy mình tội lỗi rất nhiều, nếu như vụ cá cược kia không có thì An Nghiên sẽ không gặp chuyện đau khổ trong ngày sinh nhật. Phần khác lại cảm thấy giống như cứu thế, nếu như vụ cá cược này không có thì sẽ không vạch trần được bộ mặt của tên họ Lưu, An Nghiên chắc vừa oán vừa biết ơn cậu đây.

"Đủ rồi" - Lộc Hàm nghe đến tối tăm mặt mày, giơ tay từ chối cho nói: "Nhưng cớ gì em phải đồng ý cái vụ cá cược nhảm nhí đó chứ"

Bạch Hiền khổ sở đáp: "Vì em là người duy nhất có thể cứu Phác gia và gia đình mình" - Nghe thì oai lắm, nhưng chuyện xảy ra lại chẳng nhếch miệng cười nổi nửa mép.

Lộc Hàm dần dần thấm được nội dung câu chuyện, ngồi thêm 5 phút suy suy tính tính thì cho ra kết luận: "Bạch Hiền, nói vậy em không quan tâm đến chuyện Xán Liệt bảo vệ An Nghiên, cái em bỏ đi là vì sợ bị tiết lộ bí mật đúng chứ ?"

Phập một cái, tim đen bị Lộc Hàm đâm một nhát chí mạng. Cậu cười trừ: "Bị anh nhìn ra rồi ~"

Nhưng cũng không đúng được toàn phần, cái chuyện Xán Liệt bảo vệ An Nghiên cậu có quan tâm chứ, nhưng chỉ là không quan tâm bằng cái chuyện kia thôi. Chẳng qua vụ cá cược này cậu có hai mục đích, một là vì muốn xác minh thực hư Xán Liệt đối với An Nghiên như thế nào, hai là vì muốn che giấu bí mật kia. Cậu biết nếu thắng hay thua thì bí mật cũng sẽ không bị bại lộ, chỉ cần cậu đồng ý là có thể yên tâm một phần. Còn cái chuyện Xán Liệt và An Nghiên kia, tối hôm bàn chuyện cùng Nghiễm Nhi cậu đã bị cô ta làm cho lung lay tinh thần, lúc đó không dám tin vào ai cả, đành liều mạng đồng ý một phen. Sau này nghĩ lại thì cậu thấy hành động của Xán Liệt hôm đó hết sức bình thường đi, đổi lại nếu là cậu thì cậu cũng sẽ làm như thế, chỉ có lúc ở buổi tiệc thì đầu óc cậu hoàn toàn nghĩ ngợi lung tung không tập trung chính xác, bởi vậy mới bị thua mà không hề hay biết mình bị chơi xấu, sự kiện ngày hôm đó căn bản đều nghiêng hết về phía Nghiễm Nhi.

Tuy bản thân đã thua nhưng Bạch Hiền cũng không hề hối hận, bởi vì chuyện bí mật đã bị chôn vùi theo Nghiễm Nhi, sẽ không ai vướng chuyện xui xẻo nào nữa cả. Nếu có hối hận thì cậu chỉ hối hận bản thân mình đã kí hợp đồng với Xán Liệt, giá như ngay từ đầu cậu từ chối thì hay biết mấy.

"Em đừng tự làm khổ mình nữa" - Lộc Hàm đau xót khi nhìn thấy Bạch Hiền kể chuyện cho mình nghe lại cứ cười ngốc như chẳng có gì cả, tất cả đều bình thường và cậu đang sống rất tốt, nụ cười giấu đi cảm xúc thật của bản thân. Lộc Hàm xoa xoa gáy cậu: "Em đã vất vả rồi, quay lại với Phác Xán Liệt đi, chúng ta cùng nhau giải quyết mọi chuyện, được chứ ?"

Thà rằng nghe tiếng cậu khóc còn hơn nhìn thấy cậu cười mà trong lòng chứa đầy nước mắt.

Biện Bạch Hiền tựa được một chút, nghe Lộc Hàm nói vậy thì lùi người lại lắc đầu, tiếp tục cười: "Anh nói gì vậy, nếu em làm như thế sẽ vi phạm luật chơi, lúc đó chết chùm cả đám thì khổ lắm"

"Chẳng phải em yêu Xán Liệt sao ?" - Lộc Hàm nhíu mày.

"Phải, em yêu Xán Liệt. Bởi vì yêu Phác Xán Liệt cho nên em không muốn anh ấy chịu khổ. Vả lại còn gia đình em nữa, nếu chỉ vì cái tình cảm ngu xuẩn đó mà mọi người phải gặp chuyện không may thì em thà hi sinh tình cảm của mình còn hơn"

Thanh âm nhẹ nhàng vương vất trong căn phòng, bình tĩnh thốt ra những chữ đó, Lộc Hàm lúc này mới biết thế nào là chịu đựng. Biện Bạch Hiền quả thật mạnh mẽ rất nhiều so với vẻ bề ngoài của cậu ấy, dáng vẻ của ngày hôm nay Lộc Hàm rất khó có thể quên, nhất định là bị in sâu trong tâm trí rồi, từ nụ cười cho đến bản lĩnh, Lộc Hàm đột nhiên thấy mình thua thiệt quá nhiều.

Anh không nói gì thêm, đứng dậy xoa vô thức xoa đầu Bạch Hiền mấy cái rồi cuối đầu chào tạm biệt ra về. Cả ngày hôm đó Bạch Hiền cũng không nói với ai câu nào, mặc cho mẹ đến gọi ăn cơm cũng không chịu xuống ăn, nhốt mình trong phòng luẩn quẩn vài suy nghĩ.

...

Hôm nay Xán Liệt trở về nhà chính, tức nhà của cha mẹ anh, với sự hiện diện đột ngột không hề báo trước này ngay cả giúp việc xung quanh nhìn thấy đều một biểu cảm hốt hoảng không tưởng, lập tức nháo nhào lên lấy nước bưng bê ra cho cậu chủ. Bởi vì một kẻ từ sớm đã ở nước ngoài, lúc về nước chỉ ở nhà chính đếm chưa đến 5 lần, lúc này về khiến ai cũng bối rối.

Phác Xán Liệt không để tâm, nới lỏng cà vạt rồi đến gần một cô giúp việc, đôi mày chau lại hỏi: "Cha mẹ tôi đâu ?"

Cô gái vội vàng cuối đầu hướng tay lên cầu thang: "Thưa ông bà chủ hiện đang ở trong thư phòng"

Không nói gì thêm, Xán Liệt gật nhẹ một cái đã hiểu rồi khẩn trương đi lên lầu nhưng cô gái kịp giữ tay anh lại, thấy hành động của mình vô ý thức liền nhanh chóng xin lỗi mới giải thích sự việc: "Ông bà chủ dặn dò chúng tôi không được cho ai vào làm phiền, ngay cả...cậu chủ cũng không được ạ"

Lập tức Xán Liệt phất tay, tia mắt ý cười bảo rằng sẽ không sao rồi trực tiếp bước lên lầu, cô gái giúp việc vẻ mặt trông khá lo lắng.

Anh đi gần đến thư phòng, thực ra hôm nay anh về nhà cũng là vì có lí do, anh muốn bàn bạc với cha mẹ mình việc của Bạch Hiền và Nghiễm Nhi, tức mọi chuyện sẽ giữ nguyên không hề thay đổi gì cả, cũng không có chuyện 5 tháng rồi kết thúc, càng không có chuyện người này người kia bỏ đi.

Nắm chắc nội dung gặp mặt, Xán Liệt phấn khởi đến bên cửa phòng tính gõ cửa nhưng tay đã chợt khựng lại giữa không trung vì anh nghe trong đó còn có thêm một giọng nói của người ngoài, hoàn toàn khác lạ. Đành đứng yên bên ngoài chờ xem bên trong rốt cuộc là ai, bỗng anh nhận ra một giọng nói tựa hồ quen thuộc như đã nghe ở đâu đó rồi. Ngẫm một hồi thì giật mình, đó là Hà Nghiễm Nhi.

Bên trong nói chuyện khá nhỏ, tình hình không nghe rõ cả câu, nhưng vì không gian quanh đây im ắng vô cùng nên đại khái có thể nghe được vài chữ quan trọng mà ghép thành một câu hoàn chỉnh. Ban đầu nói gì đó về việc đám cưới, lẫn lộn đâu đó có cả tên Biện Bạch Hiền được nhắc vào, Phác Xán Liệt kề tai lắng nghe mà toát cả mồ hôi.

Khoảng chừng 15 phút sau thì có tiếng bước chân đứng dậy, rồi tiếng chào nhau, lập tức biết ngay khách trong kia sắp ra về, Phác Xán Liệt luống cuống tìm một chỗ khuất rồi nhanh chóng trốn đi.

Anh lén hé một con mắt ra xem, quả đúng là gia đình của Nghiễm Nhi như dự đoán, phía sau đi theo hai người lớn tuổi là Nghiễm Nhi, mặt mũi thoáng nhìn trông đầy thõa mãn. Phác Xán Liệt nghi ngờ không hiểu chuyện gì đã diễn ra trong đó, anh cũng không nghe được phần đầu nên cũng không hiểu được rõ ràng, bởi nên chờ họ đi hẳn anh mới vào trong hỏi cha mẹ mình.

Cửa còn chưa đóng, Xán Liệt lại tính gõ cửa bước vào nhưng đã bị một câu nói làm cho bất động. Đó là giọng của mẹ, nghe giống như vừa trút được gánh nặng nào đó, thở phào nói: "Thật sự được cứu rồi ư ? Nếu có thời gian chúng ta sẽ phải đi cảm ơn thằng bé Bạch Hiền đó đấy, em không ngờ rằng nhà họ Hà là loại người như vậy, tuy rằng chúng ta có hơn họ mọi mặt nhưng với lời đe dọa ban nãy thì e rằng nếu không đồng ý thì tất cả sẽ đổ vỡ mất"

Tiếp theo là giọng cha gật gù: "Đúng đấy, may là tối hôm đó Bạch Hiền đã đến và yêu cầu đơn li dị, bằng không sẽ lại rắc rối rất nhiều bởi vì 5 tháng còn chưa kết thúc, có thể Bạch Hiền đã biết trước và giúp chúng ta đỡ khổ một phần"

"Thôi nào" - Phác mẫu xoa xoa gáy chồng mình, nhẹ nhàng nói: "Chúng ta gọi Xán Liệt về bàn bạc"

...

"Mẹ nó ! Bắt máy đi chứ Bạch Hiền !" - Xán Liệt tức giận đấm mạnh vào vô lăng, nghiếng răng thực hiện lại cuộc gọi đến Bạch Hiền, từ lúc rời khỏi nhà cũng đã gọi hơn 15 cuộc nhưng bên kia lại chẳng bắt máy, anh biết có thể vì thấy số anh nên cậu không bắt máy nên mới lựa chọn nóng vội đi đến nhà Bạch Hiền.

Trong lúc đó Bạch Hiền thản nhiên trên giường đọc truyện tranh, điện thoại cứ một phút lại bừng sáng lên, rung rung trên giường nhưng cậu không để ý, mặc cho người kia gọi cũng không muốn nghe, ngoài ra còn có sự hiện diện của Thế Huân trong phòng, nhiều lần khuyên anh trai nhấc máy nhưng Bạch Hiền nghe xong quát lại đành phải ngậm miệng vào.

Cứ như vậy cho đến khi chuông cửa bên dưới vọng lên nhưng điện thoại vẫn không ngừng sáng, Bạch Hiền thoáng đoán trong đầu có thể là Phác Xán Liệt gọi không được mới đến nhà tìm mình, cậu liền tung một cước vào mông Thế Huân dặn nó nếu là Xán Liệt kiếm thì nói cậu không có ở nhà.

Thúc giục Thế Huân xuống nhanh trước khi cô giúp việc ra mở cửa là bại lộ, Thế Huân lật đật đi xuống dưới xem có thật là Xán Liệt hay không, mà không ngờ lại trúng thật, Phác Xán Liệt hiện tại đang đứng trước cổng nhà F5 cái chuông điên khùng.

"Ra đây ra đây" - Thế Huân xỏ dẹp chạy ra nhưng không mở cổng, biết Xán Liệt đến tìm ai liền nói anh mình không có ở nhà, đã qua nhà dì phụ trông mấy đứa cháu mất rồi, cũng biết trước Xán Liệt sẽ không tin, nhưng ngoài việc nhún vai bỏ vào trong thì Thế Huân chẳng thể làm gì được hơn.

Thế Huân trở lên phòng Bạch Hiền thông báo đã hoàn thành nhiệm vụ, sau đó leo xuống bếp kiếm đồ ăn.

Một tiếng sau đó, ầm ầm chạy lên vẫn tật không gõ cửa đã bổ nhào vào trong suýt vấp té, Thế Huân mặt mày đổ mồ hôi hột như gặp phải ma dưới âm tào địa phủ đuổi mình, chạy vào liền nắm tay anh mình kéo đến bên cửa sổ chỉ xuống: "Anh nhìn xem, thấy gì không ?"

Biện Bạch Hiền ngó đầu xuống xem, sau đó nhất thời không biết cảm thán cái gì mà bất tĩnh nhân sự, một âm thanh cũng không thể phát ra. Chuyện khiến cậu trở nên như vậy chính là Phác Xán Liệt đang quì trước cửa nhà mình, một thứ không thể nào tin cho xong, còn tưởng hoa mắt hay nằm mơ không chừng.

"Thấy rồi phải không ? Đã một tiếng rồi đó...làm sao mà, lúc em xuống ăn cơm không để ý, đến khi cô giúp việc vào nói mới biết ra Xán Liệt đã quì ở đó một tiếng đồng hồ. Anh còn biết không, rất nhiều người đã nhận ra đó là chủ tịch của Niệm Phúc, bàn tán rì rào xung quanh nhưng có vẻ như Xán Liệt chẳng để ý nhỉ ?"

Thế Huân chúi đầu ra ngoài để nhìn rõ hơn, cậu không để ý rằng người bên cạnh, cậu mặt đã cắt không còn một giọt máu, tim vang lên một tiếng ong ong hai bên tai như chẳng thể tin những gì trước mắt mình. Bạch Hiền thụt lùi vài bước rồi ngồi phịch xuống giường, mắt trưng trưng nhìn khung cửa sổ mà siết lòng bàn tay.

Làm sao đây chứ ? Phác Xán Liệt tại sao anh lại cứ như thế, anh làm ơn đừng khiến tôi xao động có được không ? Bất cứ thứ gì anh làm đều khiến tôi thấy mình đặc biệt, tất cả những gì anh làm thực ra rất hiệu quả để lôi kéo con tim tôi, nhưng Phác Xán Liệt, tôi rất sợ phải nhìn thấy những thứ đó, sợ rằng không thể kiềm nổi mà chạy đến bên anh, Phác Xán Liệt, tôi sợ anh sẽ biết tôi yêu anh...rất nhiều.

"...Bảo anh ta đi đi" - Bạch Hiền đấu tranh lắm mới mím môi bật ra một cậu, rồi chui vào trong ổ chăn mình, im lặng không phát ra tiếng động, trong lòng sợ hãi rất nhiều.

Thế Huân đành phải xuống dưới nói cho Xán Liệt nghe, nhưng Xán Liệt vẫn kiên quyết ở đây cho đến khi nào nhìn thấy Bạch Hiền mới thôi, anh nói không cần phải tha thứ gì cả, cái anh cần là một câu trả lời cho câu hỏi mà anh đặt ra, Biện Bạch Hiền là người giữ câu trả lời ấy.

Đứng giữa cả hai, Thế Huân cảm thấy giống như có một ranh giới rõ ràng vạch ra, cậu lại là người đang đứng trên ranh giới ấy, miễn cưỡng nhìn về phía căn phòng sáng đèn và Phác Xán Liệt quì ở đây, bọn họ gần như đều sắp kiệt sức mà từ bỏ.

Phác Xán Liệt tài giỏi thật ra cũng chỉ là một kẻ yếu kém trong khoảng yêu đương, bất cứ thứ gì cũng không thể giữ chặt được, vì những lúc vô tình mà đã làm nó một dần vuột ra khỏi tầm tay, đến khi rơi mất rồi còn tưởng mình vẫn giữ trong tay, sau khi ngộ nhận thì đã quá muộn màng, quay lại tìm kiếm không chắc gì nó vẫn sẽ ở yên vị trí chờ đợi anh.

Mạnh mẽ đối với Bạch Hiền hiện tại đã bị người con trai kia phá vỡ từng chút một, vỏ bọc bên ngoài gần như không còn nữa, chỉ để lộ ra con người yếu đuối tầm thường, bởi vậy cậu không thể tiếp tục để cả chút hi vọng của mình biến mất, cậu vì anh đá đánh một một nửa chính mình, một nửa còn lại, cậu sẽ sống tốt vì bản thân.

Mưa bắt đầu nặng hạt trút xuống lòng đường, Phác Xán Liệt vẫn quì ngoài đó không màng đến thứ gì, như phía trước chỉ có một con đường, và anh mong rằng con đường đó sẽ có chiếc bóng nhỏ có thể chấp nhận bước đến và trả lời cho anh nghe, anh cần một thứ dứt khoát để chấm dứt chuyện này.

"Bạch Hiền, anh không thể gặp Xán Liệt sao ? Một chút thôi cũng được. Mưa rồi, sẽ kéo dài lắm, nhỡ đâu nhiễm lạnh rồi sốt cao thì phải làm sao ?"

Bạch Hiền làm ra bộ mặt không quan tâm, hít thở một hơi thật sâu rồi tiếp tục chui vào trong chăn nằm cuộn tròn. Bên ngoài dù rắn chắc như thế nào nhưng bên trong đã sớm rối rắm, mẫu thuẫn giữa việc ở lại hay bước ra, nếu bước ra thì sẽ xem như tốt bụng giúp người, nhưng rồi thấy hình dáng đó của anh, cậu sẽ không bị lay động chứ ?

Cả thân người ướt đẫm nước mưa, tóc mái rũ xuống lấm tấm nhỏ giọt, tuy bờ vai có hơi run run nhưng Phác Xán Liệt vẫn cố gắng tì gối xuống dưới nền đất, bây giờ thứ duy nhất anh nắm lấy cho có một tia hi vọng nhỏ nhoi, nếu bản thân không kiên nhẫn để nó vuột mất thì nhất định sẽ rất hối hận.

"Bạch Hiền, em không muốn anh thấy cảnh này đâu, nhưng...Xán Liệt ngất rồi" - Ngô Thế Huân dùng giọng oán trách nói, miệng thở dài một tiếng, lập tức chấn động hành tinh nhỏ của Bạch Hiền.

N-ngất rồi ?! Như có thứ gì đó bổ vào đầu khiến cho thức tỉnh.

Ngô Thế Huân xoay người lại tính kéo Bạch Hiền ra cho xem nhưng chưa kịp đã thấy người mất dạng, hóa ra đã chạy xuống dưới rồi, cậu chợt cười khẩy một tiếng, tuy Bạch Hiền có cố gắng kiên cường không quan tâm đến mấy thì trái tim vẫn hướng đến một người, quan tâm lo lắng người đó rất nhiều, giả vờ sớm muộn cũng thất bại.

Cậu chạy xuống dưới, tiện tay mang theo chiếc dù cạnh bên cửa. Lúc cánh cửa mở ra, hình ảnh cậu thấy dường như không thay đổi, Phác Xán Liệt vẫn quì ở đó, xung quanh mưa đè nặng xuống đôi vai kia có chút đau đớn, Bạch Hiền thở hồng hộc rồi nhất thời ngây người, thì ra Thế Huân gạt cậu, chắc vì muốn tốt cho cả hai bên đi.

Phác Xán Liệt vẫn đang cuối đầu không thấy Bạch Hiền bước ra, cho đến khi cảm nhận mưa phía trên giống như đã ngừng lại, anh mới bất giác ngước mắt lên, từ lúc nào phía trên đã có một mảng màu đen bao trùm, chắn hết mọi giọt mưa rơi xuống người anh, xung quanh đều trở nên ấm áp lạ thường.

Cơ thể lạnh như băng, thấy cậu rồi anh cũng chẳng thể gọi được, bởi vì cổ họng lúc này khàn đặc lại, vừa mở miệng chỉ nghe được tiếng gió thoáng qua, cố gắng cách mấy cũng chỉ được năm chữ "Bạch Hiền, em về rồi", mỉm cười thật nhẹ tựa như ánh nắng giữa khung trời đêm.

Biện Bạch Hiền chợt nhói lên, siết chặt cán dù trên tay nhất thời im lặng không biết đáp gì, vậy ra Xán Liệt không hay biết cậu trong nhà, sau cùng tin lời cậu dặn Thế Huân nói mà tưởng cậu ở nhà dì, khi thấy cậu lại nghĩ cậu vừa về, trong lòng người kia vô cùng vui mừng.

Chân tê cóng đến mức không thể đứng dậy nổi, Phác Xán Liệt giương bàn tay run rẫy chạm nhẹ lấy vạt áo cậu níu xuống, chậm rãi nói: "Bạch Hiền...có phải vì anh cùng An Nghiêm hôm đó mà em giận không ? Có phải vì anh không quan tâm đến em nên em mới bỏ đi đúng không ?" - Xán Liệt dừng một chút: "Nếu đúng là như vậy, anh thật sự xin lỗi, anh đã không hề nghĩ đến em. Bạch Hiền, anh cũng không cần em tha thứ, anh chỉ cần em trả lời, rốt cuộc...em có từng yêu anh hay không ?"

Nước mưa lạnh lúc này kể ra cũng không lạnh bằng con người đứng trước mặt anh, đôi mắt đó, ngay cả ngón tay cậu lúc này chạm vào cũng khiến thân người mình run rét lên, Phác Xán Liệt thở nhẹ ra làn khói trắng, đôi môi tím nhạt đi, nheo mày ngước lên nhìn cậu. Ngược lại Biện Bạch Hiền cảm thấy tình huống lúc này dở khóc dở cười, cậu từng ngưỡng mộ Phác Xán Liệt, từng nghĩ rằng đây chính là thứ cao xa mà bản thân cậu không bao giờ chạm vào được, vậy mà ngay lúc này đây lại đang quì trước mặt cậu, dáng vẻ thê thảm của anh ngày hôm nay, cậu nhất định sẽ không quên được.

"Phác Xán Liệt, anh có biết hiện tại trông anh đáng thương thế nào không ?" - Bạch Hiền khụy một chân xuống, nheo mày nói tiếp: "Phác Xán Liệt, tôi sẽ trả lời, tôi đúng là từng yêu anh, cái cảm giác phải lòng anh rất khác với Nghiễm Nhi, tôi chưa từng nghĩ khi bên cạnh anh hạnh phúc đến như vậy, anh đã khiến tôi thay đổi không còn là chính mình, làm những điều mà tôi đối với Nghiễm Nhi chưa từng, anh chính là đã khiến tôi trở nên như vậy, thật kì quặc và đặc biệt"

Hơi cuối đầu xuống một chút, Bạch Hiền tằng hắng giọng: "Tôi từng yêu anh, và cái việc đó vẫn tiếp diễn cho đến hiện tại" - Nghẹn lời, cậu tự điều chỉnh một chút, sau đó ngước mặt nhìn anh oán trách: "Phải đó, bản thân tôi đang đứng ở đây, tim vẫn đập mạnh vì anh, anh lúc nào cũng khiến tôi cảm thấy mình đặc biệt, lúc nào cũng làm tôi xao động, từng cử chỉ hành động của anh giống như chỉ dành cho một mình tôi, tôi vì anh ảo tưởng như vậy, cho nên...anh có biết khi anh nói không cần tôi tha thứ, lại là vô tình khiến tôi mềm lòng, nhìn anh quì dưới mưa như vậy, anh nghĩ tôi sung sướng hơn anh sao ?!"

Nhìn thấy anh run rẫy dưới mưa, da mặt tái nhợt đi, trông cậu cũng không khá khẩm hơn chút nào, cho dù có ngồi trước máy sưởi ấm hay cuộn trong chăn dày, nhưng lòng lại cứ thấp thỏm không yên vì anh, anh đau khổ cậu cũng mệt mỏi, tâm trí luôn luôn quan tâm đến anh, nhưng anh lại cứ thế mà khiến cậu khổ sở.

Bạch Hiền cắn chặt môi dưới, gồng mình đánh thật mạnh vào bả vai Xán Liệt suýt chút mất sức mà ngã, cậu khóc òa lên: "Đồ đáng ghét, tại sao tôi không thể ghét anh chứ ? Tôi ghét anh, bởi vì tôi không thể ghét được anh, không thể bỏ được anh...hức...Phác Xán Liệt...anh muốn làm khổ tôi đến chết thì anh mới vừa lòng đúng không ?! Anh nói gì đi chứ ? Anh nói Bạch Hiền tôi phải làm sao đây ?"

Phác Xán Liệt không phải lần đầu thấy cậu khóc, nhưng lần này thì lại không biết dỗ dành ra sao bởi vì mình chính là người có lỗi, làm cho người mình yêu thương khóc chính là thằng đàn ông tồi, nhất thời luống cuống ôm chặt cậu vào lòng, bối rối nói: "Nếu như em không thể bỏ anh, vậy thì hãy quay về, anh sẽ chịu trách nhiệm, sẽ không làm em khóc, sẽ không làm em tổn thương, cũng không làm khổ em, nhất định sẽ chăm sóc em thật tốt, không hợp đồng cũng không kịch bản, chúng ta là yêu nhau thật, anh sẽ thực hiện tốt vai trò của mình vậy nên...Bạch Hiền, anh xin em, đừng bỏ đi có được không ?"

Biết lời nói thì không bằng hành động, mà hiện tại hành động làm thế nào ? Cho nên chỉ biết cố gắng dùng những lời hứa để mong cậu ở lại, sau đó nhất định sẽ bù đắp cho cậu, sẽ không vì làm theo hợp đồng mà chính là bản năng của một người chồng. Gạt bỏ hết tất cả mọi thứ, Phác Xán Liệt hít một ngụm khí sâu: "Anh biết em là vì người ta đe dọa mà trở nên như vậy, anh biết em vì muốn tốt cho đôi bên mới chấp nhận bỏ đi, anh đã nghe bọn họ nói hết rồi. Biện Bạch Hiền, nhưng anh không cần những thứ đó"

"Không tiền bạc, không danh tiếng..." - Bạch Hiền vừa cảm thấy hạnh phúc vừa cảm thấy buồn cười, gục mặt vào hõm cổ Xán Liệt, nhêch môi tiếp tục: "Chỉ cần có em anh chịu được sao ?"

Xán Liệt gật đầu chắc nịch: "Để đổi lấy những thứ đó mà mất em, anh chịu hi sinh tất cả"

Mưa vẫn không ngừng trút mạnh, gió trời thổi làm buốt rét tay chân, nhưng lúc này được nghe Phác Xán Liệt nói những lời đó dành cho mình, lòng ngực cậu hiển nhiên ấm áp lạ thường, thuận tay đưa lên mà siết chặt lưng anh từng chút một. Được thôi,

"Em nhìn đi Hà Nghiễm Nhi, nhìn xem rồi tự nghĩ ai rốt cuộc là người thua trong trò chơi của em ?"

Lộc Hàm ân cần che dù cho cô gái đứng bên cạnh mình, là Hà Nghiễm Nhi, hai người bọn họ chọn một chỗ cách xa khu nhà Biện Bạch Hiền, đủ để hai người kia không thấy nhưng ở đây bọn họ có thể thấy được toàn bộ sự việc diễn ra.

Vài phút trước Lộc Hàm nhận được cú điện thoại từ Thế Huân, sau khi nghe kể trình tự câu chuyện, anh liền hiểu ra rồi nhanh chóng đánh xe đến nhà Bạch Hiền, trên đường đi thầm tính toán vài thứ nên sẵn tiện kéo luôn theo Hà Nghiễm Nhi đến đây.

Hà Nghiễm Nhi bước xuống vừa nhìn thấy khung cảnh đã bị làm cho sững sốt, cho đến khi nghe thấy Xán Liệt nói năng như vậy, mặt cô càng tối sầm, siết chặt lòng bàn tay mình run bần bật, rồi cười khẩy một tiếng lạnh xương: "Còn bạn của anh chơi thật xấu, luật đặt ra mà vi phạm, anh nghĩ sau đó sẽ là chuyện gì ?"

Nói xong cô hung hăng hất tung cây dù trên tay Lộc Hàm rối bỏ đi trong làn mưa, chiếc váy trắng sớm bị nước mưa làm cho ướt thấm vào sâu trong da thịt, đối với một đứa con gái mà vẫn khư khư bước đi như vậy, tự ôm lấy mình cũng không, chỉ tức giận dậm mạnh chân xuống nền đường, biến mất dần vào bóng tối.

To be continued...

Mình xin lỗi, thật sự xin lỗi TTvTT Bởi vì đã vào học rồi mà trường lại học như bán trú ý, tức sáng đến chiều luôn, vừa về là ăn cơm tốc hành bay tiếp lên trường, cho nên không có thời gian để onl máy nữa, thỉnh thoảng muốn nhảy vào lại bị mẹ gạt ra không cho chơi TTvTT Đã vậy còn khổ cái tối trước trước đáng lí xong rồi, mà WP trục cmn trặc làm sao mất hết nửa khúc, hôm nay phải vặn óc nhớ lại để ghi TTvTT Hiuhiu khổ quạ TTvTT



















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro