Chương 5 - Đăng kí giấy kết hôn (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong quá trình viết fic không thể tránh những sai sót của mình, như viết sai chính tả, thiếu dấu, sai dấu hay lặp lại từ...vân vân và mây mây. Mong mọi người có thể thông cảm bỏ qua!

Chương 5 - Đăng kí giấy kết hôn (2)

Nhưng suy cho cùng thì đây cũng không phải là lần đầu tiên cậu đi ăn ở nhà hàng sang trọng như thế này, thậm chí nơi sang trọng hơn cậu còn đã đến rồi. Căn bản đó chính là gia đình cha dượng của cậu, là một gia đình nằm giữa trung lưu và thượng lưu, xem như là nhà giàu mới nổi đi, cho nên cũng tập tành đến những nơi đại loại như vậy ăn rất nhiều.

Tất nhiên cả cậu cũng bị mẹ kéo đi theo.

Bây giờ ngồi trong nhà hàng này, tuy cảm giác tự ti nhưng chỉ là tự ti về vẻ bề ngoài của mình, còn lại cậu đều rất hiểu biết làm thế nào để ra dáng quí tộc, không làm mất mặt Xán Liệt kia.

Thứ nhất nên may mắn vì nhà hàng này menu ghi bằng tiếng Hàn, chứ nhiều nhà hàng cậu đi chỉ toàn dùng tiếng Anh, khiến cậu trước khi đến đó phải học thuộc rất nhiều loại món ăn ghi bằng tiếng Anh để tiện gọi chứ thật ra môn Anh của cậu đạt âm số rồi.

Thứ hai chỉ gọi những món mình đã ăn qua hay có cái tên quen thuộc. Vì nếu như trên tay là menu tiếng Hàn còn cứu vớt được một chút, bạn sẽ không dại gì gọi những món lạ. Còn nếu trên tay là menu tiếng Anh nếu bạn nhỡ gọi một món với cái tên lạ hoắc nào đó, khi mang ra chỉ là một mớ thịt bò xay nhuyễn còn sống, thì xác định cả buổi hôm đó bạn chỉ uống nước lọc.

Và cuối cùng phải chú ý cách ăn uống cho tử tế, nếu như trên bàn có rất nhiều loại muỗng dao hay nĩa được bày ra hai bên thì đừng chóng lo ngại mà hãy theo qui luật dùng từ bên ngoài vào đến trong theo thứ tự từng món ăn mang ra.

Nhưng hiện tại Bạch Hiền và Xán Liệt ăn riêng một buổi nhỏ cho nên trường hợp đó xin phép bỏ qua.

Vả lại đây cũng chỉ là cách hướng dẫn cho nhà giàu mới nổi như Bạch Hiền mà thôi, cậu đang dần học tập với cái cách này thành thói quen để tránh phải mất mặt cả cậu lẫn người đi ăn cùng.

Tóm lại nhà hàng này cũng chỉ là một loại sang trọng thường so với những cái cậu đã đến, Xán Liệt chọn nơi này có lẽ vì anh ta vừa mới từ nước ngoài về chưa thể biết hết được Hàn Quốc này, còn nghe nói sống từ nhỏ nữa.

Kết quả sau đó cậu gọi thịt hun khói còn người kia dùng món pate gan ngỗng, đúng là có cố gắng cách mấy cũng chẳng vươn lên ngang tầm với Xán Liệt được, nhìn vào món ăn đã có thể đánh giá rồi.

Bạch Hiền câm lặng thưởng thức món ăn của mình, cho dù món Xán Liệt gọi có cao sang cỡ nào nhưng mà Bạch Hiền quyết vẫn không nếm được cái thứ dở tệ đó, có lần cậu cũng đòi ăn thử, cuối cùng lại nôn ra giữa bàn tiệc khiến bao nhiều người nhìn.

Xem ra thịt hun khói không đắt bằng, không bổ dưỡng bằng nhưng lại ngon gấp tám lần đó a.

"Món cậu ăn ngon không ?"

Vừa ăn được một chút thì Xán Liệt hỏi, Bạch Hiền có hơi ngỡ ngàng nhưng rồi gật đầu một cái: "Ngon lắm, sao vậy ? Anh muốn thử không ?"

"Thôi không..." - Xán Liệt bĩu môi lắc đầu: "Tôi ghét thịt hun khói"

"..."

Vậy cũng hỏi, nhảm chết đi được !!

Nhưng mà nghĩ kĩ lại thịt hun khói ngon như vậy, dễ nuốt như vậy ai lại ghét được chứ. Suy ngẫm một chút, tuy cậu không giỏi môn tiếng Anh nhưng với từ thịt hun khói thì có thể dịch a. Nó có nghĩa là 'bacon', mà tên cậu lại đọc tương tự như vậy.

Xán Liệt nói ghét thịt hun khói vậy tức là ghét 'bacon' cũng như ghét Bạch Hiền này, nói thẳng ra là anh ta chơi chữ tiếng Anh vì nghĩ cậu dốt môn này hẳn không biết đi nhưng mà xin lỗi, cậu đây hằng ngày bị bạn nó trêu như vậy thì làm sao không biết được.

Kết luận chỉ có thể là anh ta đang nói ghét cậu, với cái biểu cảm bĩu môi lắc đầu nữa thì chắc chắn là cực kì ghét.

"Anh ghét tôi thì cứ nói thẳng ra chứ đừng chơi chữ, chắc ngồi ăn cùng tôi như vậy anh miễn cưỡng lắm chứ gì ?" - Bạch Hiền tức giận càng ghim mạnh con dao vào miếng thịt hun khói hơn.

Xán Liệt nheo mày khó hiểu, sau đó đầu óc nhanh nhạy của anh lập tức hiểu ra được vì sao Bạch Hiền cho rằng anh ghét cậu, liền mỉm cười nói: "Lập luận của cậu hay quá nhỉ ? Nhưng nếu tôi ghét cậu còn muốn yêu cầu cậu làm vợ tôi sao ?"

"Biết đâu bất ngờ~ Anh nghe nhạc của Bích Phương chưa ? Lời bài hát có câu như thế đó"

Xán Liệt tối mặt: "Tôi không biết Bích Phương..."

"Vậy thì về lên nhaccuatui.com tìm kiếm bài 'Có khi nào rời xa' mà nghe đi"

"Tên bài hát sến quá, không muốn nghe. Tôi thích nhạc giao hưởng"

Bạch Hiền liền làm biểu cảm ngó lên trần, vai nhún mấy cái: "Ôi tôi đang ở thế giới nào vậy ? Tại sao tôi từng này tuổi phải dùng bửa với cụ già tám mươi ?"

Xán Liệt chợt cười khổ, sau đó chuyển mặt thành thật nhìn thẳng Bạch Hiền: "Tôi thật sự không ghét cậu, nhìn cậu cũng không có lí do để ghét, bất quá bộ dạng lôi thôi của cậu khiến tôi có chút khó chịu mà thôi, cái đầu nhuộm màu đó cũng nhanh đổi thành đen đi"

Bạch Hiền nuốt trọng cả miếng thịt hun khói lớn vào cổ họng, vì lời nói kia giống như ra lệnh, giống như đối với cậu là một vị trí đặc biệt. Bạch Hiền nhướn mắt: "Tại sao tôi phải nghe lời anh ? Có biết màu đây rất thịnh hành không ?"

"Không cần biết thịnh hành hay không" - Xán Liệt khẽ lướt một vòng người cậu đánh giá: "Nhưng trông chẳng đứng đắn, là vợ của tôi thì phải hoàn hảo hết mức có thể"

What ?! Bạch Hiền há hốc miệng rộng đến mức đủ nhét một quả trứng gà vào: "Anh vừa bảo tôi là gì của anh cơ ?!"

"Vợ tôi"

Bạch Hiền đập con dao xuống bàn cái cạch, đôi mắt nảy lửa: "Anh lấy đâu ra cái tự tin đó thế ?"

"Từ đây"

Lại là câu nói cụt ngủn, Xán Liệt rút ra một túi giấy đưa cho Bạch Hiền. Cậu cũng nhanh cầm lấy, trong đầu đã sớm tóc mạch đặt ra hàng trăm câu hỏi cần câu trả lời về cái con người ngạo mạn kia.

Cậu khẩn trương kéo sợi dây cuộn trên mặt túi, lấy ra bên trong là một xấp giấy tầm 3 hay bốn trang gì đó với trang đầu là tựa đề to đùng 'Hợp đồng hôn nhân'.

Trong đó ghi các điều khoản giữa bên A (Phác Xán Liệt) và bên B (Biện Bạch Hiền), ngoài ra còn có một số qui định bắt buộc phải tuân theo như bên A hoặc bên B trong quá trình bản hợp đồng còn hiệu nghiệm thì không được phép có tình cảm với người kia.

Hư, cái này đương nhiên cậu sẽ làm được, nhất mực một lòng cùng Nghiễm Nhi thì quyết không yêu thêm một ai khác, chưa kể đối phương lại là nam nhân thì lấy gì để nảy sinh ra tình cảm ? Bất quá đây là hợp đồng thì phải diễn cho thật thôi.

Nhưng mà khoan...hiện tại mình chưa đồng ý mà lại nghĩ đến chuyện sau này rồi !!

Bạch Hiền cẩu thả nhồi lại xấp giầy đó trở ngược vào trong túi giấy rồi xong quăng sang cho Xán Liệt với cái nhìn từ chối: "Vớ vẩn, anh nên cất cái đống đó đi"

Thật ra bản hợp đồng đó không có gì làm cho cậu phật ý hay khó chịu nữa, cậu hoàn toàn được hưởng rất nhiều ưu đãi là đằng khác. Trong dòng mấy đó có đoạn ghi bên A sẽ làm theo mọi đòi hỏi của bên B nếu như bên B muốn có xe ôtô liền cung cấp một chiếc, nhưng ngược lại bên B phải ngoan ngoãn nghe lời bên A dưới mọi hình thức.

Bên B sẽ được đối xử tử tế, cùng bên A sống chung một căn nhà nhưng có thể tùy tiện trang trí phòng riêng của bên B, còn có cả người hầu riêng, tài xế riêng luôn luôn chăm sóc bên B ngay khi có thể.

Rồi cả bất cứ lúc nào bên B gặp khó khăn thì bên A sẽ giải quyết lấy, bên B gọi điện khẩn cấp thì lập tức trong vòng 15 phút sẽ có mặt tại chỗ mặc cho đang có cuộc họp quan trọng. Nhưng nếu bên A gọi thì có là khẩn cấp hay không thì 5 phút bên B phải có mặt...

Tóm lại cậu chẳng chịu thiệt một chút nào, chỉ có Xán Liệt là lỗ rất nhiều.

Nhưng cậu sẽ không đồng ý, thứ nhất Nghiễm Nhi và gia đình cô sẽ ra sao nếu cậu kí tên vào bản hợp đồng đó ? Hay cả gia đình cậu cũng vậy, sẽ chịu hứng rất nhiều từ dư luận, có thể cậu bị cho rằng thằng điếm cướp chồng của bạn cũng nên.

Thứ hai tại sao Xán Liệt lại chọn cậu trong khi cha mẹ anh ta bảo rằng gái hay trai gì cũng được, miễn có con dâu cho họ là Xán Liệt sẽ giành được toàn bộ tập đoàn và nắm trong tay 70% cổ phần của công ty.

Vậy giờ anh ta đã có được vợ rồi đó, cha mẹ anh ta cũng hài lòng khi có cô con dâu xinh đẹp đến như vậy. Lại còn muốn cậu làm vợ anh ta nữa là sao ?

Bạch Hiền chán nản bắt chéo chân, uống một ngụm nước cho mát cổ họng: "Anh có suy nghĩ kĩ càng trước khi cùng tôi kết hôn chưa ? Anh có nghĩ đến hậu quả chưa ? Chẳng phải tôi đã nói với anh điều này là bất khả thi rồi sao ? Nghiễm Nhi hiện ta..."

Chưa kịp kết thúc lời nói, Bạch Hiền đã bị Xán Liệt chặn họng: "Tôi biết rõ, chẳng phải tôi cũng đã nói cho cậu nghe rồi hay sao ? Tôi có thể giải quyết êm xuôi mọi chuyện, tôi với Nghiễm Nhi còn chưa đăng kí giấy kết hôn thì đám cưới coi như vô nghĩa mà"

"Vậy anh tính sẽ giải quyết thế nào ?"

"Sau khi kí vào bản hợp đồng này thì cậu sẽ biết, nhất định kí xong thì tôi sẽ không để cậu phải chịu thiệt, đương nhiên ngay cả cách giải quyết của tôi cũng không ảnh hưởng đến cậu và gia đình"

Nghe lời nói của Xán Liệt chắc nịch như vậy Bạch Hiền cũng có phần an tâm khi giao phó mình cho anh ta, nhưng cuối cùng vẫn không hiểu ý tứ vì sao lại chọn cậu là nam nhân trong khi Nghiễm Nhi anh lại bỏ ?

"Nghe cũng vừa ý lắm" - Bạch Hiền cầm lại bản hợp đồng ra xem, vừa xem vừa nói: "Nhưng tôi muốn đặt câu hỏi cuối cùng cho chuyện này. Vì sao anh phải lấy tôi làm vợ trong khi tôi là nam nhân ? Cha mẹ anh bảo trai gái gì đều được mà"

Xán Liệt mỉm cười, buông muỗng nĩa liền đặt tay lên bàn đan chéo lại với nhau: "Thứ nhất đối tượng sắp hợp tác với tôi là một người đồng tính, còn là chủ của quán bar Queer - quán bar tụ tập những người thuộc LGBT. Nhưng người đối tượng còn đang phân vân, cho nên nếu tôi có vợ là nam nhân hẳn sẽ hợp đồng làm ăn sẽ nhanh chóng hoàn tất"

Cười trừ, Bạch Hiền nghiêng ngã trong vòng ghế: "Nghe giống như tôi đang bị lợi dụng ấy nhỉ ?"

"Cứ cho là như vậy, nhưng cuộc lợi dụng này có ích cho cậu"

"Vậy còn thứ hai là gì ?"

Xán Liệt tiếp tục cười giảo hoạt, một ngón tay chỉ vào cậu: "Chính là cậu đó Bạch Hiền, lúc ở phòng khách sạn cậu đã bảo rằng sau này có nhờ cái gì cậu cũng sẵn lòng giúp đỡ. Bây giờ tôi đang gặp khó khăn, cậu có vui lòng ?"

Bạch Hiền hóa đá trong phút chốc, đúng là thừa nhận khi đó mình có nói như vậy nhưng chỉ là để vuốt móng ngựa mà thôi, ai ngờ Xán Liệt lại nhớ dai đến như vậy, bây giờ cũng chẳng có gì để biện minh cả.

Bạch Hiền còn đang lưỡng lự chọn ra đáp án để không hối hận thì Xán Liệt lại bồi thêm một câu thuyết phục cậu.

"Biện Bạch Hiền, khi ở đám cưới không phải là tôi không dõi theo cậu, chỉ là đặc biệt trong thoáng chốc tôi nhìn cậu và biết rằng cậu bị bà của mình ghẻ lạnh xem thường ? Còn người cạnh cậu lúc đó hẳn là em trai cậu đi, có vẻ rất được yêu thương"

Lời nói khiến Bạch Hiền nghĩ đến mà tức điên trong lòng: "Phải đó, tôi chính là một người cháu không ngoan trước mặt bà, anh ý kiến ?!"

Xán Liệt thấy người kia xù lông lập tức vuốt nhẹ: "Khoan đã, tôi đã bảo cậu không ngoan chưa ? Chỉ là tôi muốn nó-i...."

"Bà ấy ghét tôi" - Lần này lại đến Bạch Hiền cắt ngang lời nói của Xán Liệt, giọng cậu có hơi nghẹn: "Vì tôi là con riêng của mẹ, vì mẹ tôi tái hôn với con trai của bà ta, vì tôi được Thế Huân - cháu trai cưng của bà yêu thương. Giống như bà cho rằng tôi giành hết tất cả sự quan tâm của bà ta vậy"

"Ích kỉ quá nhỉ ?"

Bạch Hiền bật cười, ánh mắt xa xăm nhìn về một góc nhỏ: "Đúng vậy, già rồi mà không nên nết, bản thân tôi cũng chẳng ưa gì bà nội"

"Vậy cậu thử suy nghĩ lại một chút thế này"

Bạch Hiền ngẩng mặt lên nhìn Xán Liệt, ánh mắt người kia thập phần dịu đi một chút, không giống như dáng vẻ giữ-khoảng-cách thường thấy của anh ta. Xán Liệt chậm rãi nói: "Trở thành vợ của tôi cũng như là phu nhân của người thừa kế tập đoàn Niệm Phúc, có thể coi là phu nhân quyền lực nhất trong giới làm ăn. Cậu mường tượng xem gương mặt bà nội cậu khi nghe tin đó ? Hẳn sẽ rất ngạc nhiên đi"

"Phải, rất là ngạc nhiên. Ngạc nhiên ở chỗ thằng cháu ghẻ của minh lại gây ra chuyện tày trời khi cướp chồng của bạn thanh mai trúc mã"

Xán Liệt như vô dụng trước Tiểu Bạch ngu ngốc này, cái gì cũng không chịu nghĩ tốt cho bản thân mình, không chịu đặt những suy nghĩ tích cực lên hàng đầu mà chỉ theo ý tiêu cực rồi tự tủi thân bản thân.

Anh kìm nén sự tức giận, nhẹ nhàng giải thích cho cậu nghe: "Tôi đã bảo chuyện giữa tôi và Nghiễm Nhi sẽ giải quyết ổn thõa, khi đó cậu và gia đình đều không chịu thiệt hay ảnh hưởng xấu. Song nếu cậu trở thành phu nhân Niệm Phúc, chẳng phải cậu và mẹ có thể ngẩng cao mặt nhìn bà nội hay sao ?"

Uhm, chính là như vậy

Có thể cùng mẹ tự tin ngẩng cao mặt nhìn bà nội là điều ước duy nhất mà cậu đang ấp ủ. Trước giờ đều bị ánh mắt xem thường của bà dành cho, bây giờ mà trở thành vợ của Xán Liệt hẳn bà ta sẽ lập tức ngẩn người ra trông rất buồn cười, bộ dạng đó thứ mà cậu muốn thấy nhất, để hả hê cười rộ trong lòng. Còn sau đó thì sao không cần quan tâm.

Đúng là chỉ người có thế lực và địa vị như Xán Liệt cao hơn bà ta thì mới có thể khiến bà ta khuất phục được. Chỉ có cách đó mà thôi.

Khẽ thở dài, Bạch Hiền đứng dậy khoác balo vào trong vai: "Lời đề nghị của anh tôi sẽ xem xét lại. Tạm biệt anh tôi về" - Cậu kính cẩn cuối đầu chào người kia, sau đó nặng nhọc bước ra khỏi nơi đó.

Xán Liệt cũng bận bịu, ban đầu có ý định bảo tài xế đưa cậu về nhưng Bạch Hiền biểu hiện thế kia xem ra muốn tự mình đi bộ về, anh cũng không cản.

...

Bạch Hiền đến khi lết bộ về nhà thì trời cũng đã sớm tối. Vừa đứng bên ngoài cởi giày ra thôi đã nghe vọng giọng của bà nội lớn tiếng bên trong, như đang mắng chửi ai đó, đối tượng cậu không biết nhưng khi vào đến trong mới rõ.

Mẹ cậu đang phải quì rạp xuống đất xin lỗi bà nội.

Lí do dường như là ở cậu, vì cậu đi học về trễ thế này mà mẹ cậu bị bà nội mắng chửi.

Bà ta ngạo mạn ngồi trên chiếc ghế cao với vẻ mặt giận dữ: "Tôi không muốn có đứa cháu như nó trong căn nhà này, đầu tóc nhuộm màu, đi học thì trễ đến tận hai tiếng đồng hồ. Bây giờ cô còn muốn tôi xem nó như cháu ruột sao ?!"

Cậu đi trễ hai tiếng, bà ta không phải vì lo lắng mà chính là tìm cớ để có thể mắng chửi mẹ cậu. Chứ con người bà ta có thể quan tâm khúc mỡ thừa này hay sao ?

Còn mẹ cậu thì quì ở đó, vẻ mặt nhún nhường nói khẽ: "Mẹ à, mong mẹ bình tĩnh"

Kết quả bị càng thêm bị bà ta xem thường: "Tôi không muốn nói chuyện với cô nữa !! Mà cô cũng đừng gọi tôi là mẹ, tôi không có đứa con dâu nào như cô cả !!"

Ngày nào mẹ cậu cũng phải hứng chịu những lời khó nghe từ bà ta, một chút tiếng nói trong nhà này cũng không có, ngay cả Ngô Thế Huân mà mẹ cậu cũng bị bà nội bắt hầu hạ cho. Mặc dù Thế Huân không muốn nhưng ngay trước mặt bà nội phải nghe theo lời, sai bảo mẹ cậu chẳng khác gì người ở.

Nhìn cảnh tượng trước mắt mà ngứa cả miệng, trước sau gì cậu và ba ta cũng không ai xem ai ra gì rồi, vậy thì lên giọng một lần cũng chẳng có sao. Bà ta dù sao cũng không dám đuổi mẹ con cậu ra khỏi nhà vì được cái cha dượng rất thương mẹ, còn cậu thì được Thế Huân quan tâm.

Bất quá bà ta chỉ thầm lặng đối xử tệ bạc khi không có cha dượng và Thế Huân ở đây thôi.

Bạch Hiền bước vào nhà chào mẹ đầu tiên, sau đó chào cô giúp việc và cuối cùng là nhờ cô làm cho mình một ly nước chanh, mặc kệ bà nội đang chăm chăm nhìn cậu hay mẹ dặn cậu phải chào bà thì cậu nhất quyết cũng không chào.

Cậu nhận lấy ly nước chanh uống ngụm cho thoải mái cổ họng, chuẩn bị cho chương trình tiếp theo. Đi đên bên bà nội, cậu mỉa mai nói: "Bà không xem mẹ tôi như con dâu thì bà cũng không có tư cách là mẹ chồng của mẹ tôi, cho nên những lời mắng chửi đó bà càng không có tư cách để nói ra"

Bạch Hiền nói xong liền thoải mái trong lòng bước lên lầu, đi được nửa đoạn thì nghe dưới kia vang lớn giọng: "Thằng ôn dịch !! Chẳng biết mày giống ai mà vô lễ đến như vậy, à, từ mẹ mày mà ra cả !!"

Thế là chẳng biết cố ý hay vô tình mà ly nước chanh còn khá đầy đổ vỡ xuống sàn nhà cách trước mặt bà nội chỉ vài cm. Bà ta sững sốt chôn chân tại chỗ, khóe mắt chợt co giật như không tưởng được Bạch Hiền lại cả gan như vậy.

Còn Bạch Hiền lại đưa tay che miệng như một cú lỡ tay: "Chà, cháu xin lỗi bà nội, cháu không cố ý. Vả lại cháu có giống ai thì cũng không có ai nói giống bà đâu, cho nên bà đừng lo" - Sau đó cậu quay sang mỉm cười với cô giúp việc: "Cô ơi, phiền cô cho cháu ly nước chanh khác nha ?"

Cô giúp việc lo sợ gật đầu liền chạy vào trong chuẩn bị một cốc khác. Còn lại bà nội suýt tí ngất xỉu, làm mẹ cậu phải đưa tay ra đỡ lấy.

Mặc kệ sự náo loạn dưới đó, Bạch Hiền ung dung bước lên phòng nằm nghỉ cho thoải mái thì hơn.

Lúc nằm trên giường thì đột nhiên nghĩ đến Phác Xán Liệt, song nhớ lại lời đề nghị và bản hợp đồng của anh ta, Bạch Hiền nảy lên đầy mâu thuẫn để suy nghĩ lấy.

Quá sức mệt mỏi và phức tạp. Bạch Hiền lập tức đưa tay xưa tan cái gương mặt giảo hoạt của người kia ra khỏi tâm trí thì nghe tiếng cửa phòng của mình vang lên, suýt rơi cả tim ra ngoài.

"Ai đó ?!" - Bạch Hiền nhanh lấy lại bình tĩnh, giả vờ cầm một cuốn truyện tranh lên như đã đọc rất lâu rồi.

"Là em Thế Huân đây. Tình cờ em vừa mới về thì gặp cô giúp việc mang nước lên cho anh, tiện thể cũng lên đây nên mang vào cho anh luôn"

Bạch Hiền quay mắt sang nhìn, đó chính là Ngô Thế Huân với cái nụ cười mỉm làm siêu lòng người, nhưng mà để cậu ta cười há lớn thì chắc rơi mất cả hình tượng, ai bảo cái miệng móm giống bà nội quá làm chi.

Nhưng mà nhìn lại Thế Huân, trong lòng Bạch Hiền cũng sinh ra ác cảm với đứa em này. Chơi nguyên cái đầu màu trắng có hơi ngả sang vàng, bộ dạng chẳng khác gì mấy tay dân chơi, ngay cả đồng phục học sinh cũng chẳng mặc cho đường hoàng, cái trong cái ngoài, có thả cái không.

Trên hết là Thế Huân đi học về trễ còn cả cậu. Thế mà bà nội còn dám lớn miệng mắng chửi mẹ và cậu nữa sao ? Lại không biết xem xét đứa cháu ruột cưng yêu của mình.

"Em không biết gõ cửa sao Thế Huân ?"

Bạch Hiền dùng cái giọng chán nản nói, trong lòng rất muốn đuổi cổ thằng nhóc này ra khỏi đây, Hễ nhìn cái nét của nó lại nhớ đến khuôn mặt của bà nội, thật đáng ghét, phải chi Thế Huân không phải là cháu ruột của ba ta thì hơn.

Thế Huân không để tâm hàm ý trong lời nói của Bạch Hiền. Cậu chỉ việc đi lại gần anh, đặt cốc nước chanh sang bên cạnh: "Anh sao thế ? Mệt mỏi ư ? Hay để em xoa bóp cho"

"Thôi khỏi !!" - Vừa thấy Thế Huân dang tay ra, Bạch Hiền liền sợ hãi tránh xa một chút. Cầm cốc nước chanh lên uống: "Sao giờ này em mới về ? Lại đi bar nữa sao ?"

"Cuộc sống của em, anh biết rõ mà" - Thế Huân mỉm cười: "Một ngày không đi bar em không chịu nổi, hôm nay lượng con gái bâu cũng không giảm sút, ngược lại còn tăng là đằng khác. Anh thấy em hay không ?"

Bạch Hiền giả vờ hứng thú: "Tự hào quá nhỉ ? Bớt nói nhảm rồi cút ra khỏi đây cho anh mày ngay !! Anh mệt muốn ngủ"

"Sớm vậy sao ?"

"Nói nhiều, cút !!!"

Song Thế Huân bị đá ra khỏi cửa. Bạch Hiền cũng nhanh chóng tắt đèn rồi chui vào chăn ngủ, ngủ cho đến khi thả mình vào giấc mộng và không để ý đến mọi thứ xung quanh, ngày mai cũng là chủ nhật cho nên không đáng phải lo ngại giờ giấc.

Thế là Bạch Hiền một phát thẳng cẳng gần đến trưa, thật ra thì cũng xem như là cố tình ngủ lâu như vậy bởi vì giờ này là giờ bà nội có hẹn đi ra khỏi nhà, mẹ cậu cũng đi theo, còn cha dượng ở công ty làm việc.

Đến khi Bạch Hiền thức dậy thì trong nhà chỉ còn mỗi cậu, cô giúp việc và Ngô Thế Huân ngoài dự đoán. Đáng lí ra giờ này thằng nhóc đã đi chơi rồi nhưng không ngờ lại ở nhà, còn oang oang cái miệng chạy vào phòng cậu nói linh ta linh tinh.

Bạch Hiền tức giận bật người dậy, ném hẳn cái gối vào gương mặt đẹp trai kia: "Mày thật sự không biết gõ cửa à Thế Huân !!"

Thế Huân lại không bận tâm lời nói của cậu, khẩn trương lay người: "Anh mau thức dậy đi, bên dưới có người đến đón anh kìa, là người của Niệm Phúc. Anh...anh làm sao có thể quen được người của Niệm Phúc được hả ?"

Gì cơ ?!

To be continued...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro