Chap 22: Năm sau?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người chết rồi thì xem như xong,mãi mãi chẳng biết cảm giác người ở lại như thế nào. Vết thương một lần lại một lần khép rồi nứt toạt,khiến con tim trở nên rỉ máu,cơ hồ làm sao người hiểu được? Làm sao thấu được cảnh muốn cơ thể trở nên điên dại,nhưng bản thân lại ép mình tỉnh táo? Tỉnh táo để tìm người,tỉnh táo để biết được bản thân đã lún sâu vào người như thế nào...

Xán Liệt bước từng bước về đến nhà,à không,phải là chạy về đến nhà. Hắn như người điên,ép bản thân chạy về nhà thật nhanh để Bạch Hiền không phải chờ. Hắn như đốm lửa đang dần mất đi vẻ đẹp rực rỡ của mình mà trốn khỏi màn đêm. Bạch Hiền ơi Bạch Hiền,cậu chết rồi,ai nói cậu đáng thương? Cảm tưởng,hắn mới chính là người đáng thương nhất ở đây,không phải cậu,hoàn toàn là hắn. Đôi mắt Xán Liệt đục ngầu,đỏ hoe,trở nên nổi bật nhất.

Hắn ép mình không khóc,nhưng đôi mắt kia lại không nghe lời. Từng giọt,từng giọt rơi xuống má rồi theo gió hòa tan vào không gian.

Vỡ vụn ra như cậu,như hắn lúc này.

"Bạch Hiền ơi,cuối cùng anh về đến nhà rồi."

Hắn về đến nhà rồi... nhưng...lại không dám vào.

Đứng trước cổng,chợt một đôi tay đập thật mạnh lên vai hắn. Quay lại hắn bắt gặp nụ cười khẩy của Chung Nhân,rồi lại nghe thoáng hỏi tại sao hắn không vào,hơn nữa,trọng tâm lại hỏi Bạch Hiền đâu.

Xán Liệt biết trả lời làm sao đây? Nói rằng Bạch Hiền đã chết rồi,hay đã được giải thoát rồi?

Nhìn ngắm khuôn mặt kiêu ngạo của Chung Nhân,Xán Liệt mơ hồ cảm nhận được Bạch Hiền vẫn còn đang ở chung quanh đây. Từng cái nhếch mép,dáng vẻ tự phụ,kiêu ngạo cả cái cách cậu nói chuyện,dường như bám lấy tâm trí hắn.

"Xán Liệt,cậu nghĩ cậu là ai? Bạch Hiền tớ không cần người giúp,cậu đi được rồi.

Tớ nhìn người quá tốt rồi mới có thể tuyển dụng cậu!

Dáng người Bạch Hiền tớ tuy không cao nhưng tớ sẽ làm cả thế giới này phải ngước nhìn! Cậu chờ đấy!

Xán Xán,cậu thấy cái đỉnh cao có đốm sáng kia không? Tớ sẽ lên đó! Chắc chắn với cậu,Bạch Hiền tớ sẽ lên đó bằng mọi cách!

Tình yêu của tớ tuy không to lớn gì,nhưng đã cho thì cậu không được phép dẫm đạp lên. Đến lúc cậu dám lừa dối tớ,tớ sẽ giết cậu."

Từng hình ảnh,từng câu nói của Bạch Hiền bỗng nhiên như cơn lốc xoáy cuốn đi mọi giác quan của hắn. Bạch Hiền đó,đến khi yêu vẫn cao ngạo như vậy,từng bước từng bước đều không chịu thua ai,vẫn là người ngạo nghễ nhất hắn từng gặp. Nhưng...cậu ấy thật chất rất đáng thương,tuy là đã đến được đỉnh vinh quang dù còn trẻ,nhưng lại không có ai bên cạnh. Cô đơn,tủi hờn cuối cùng có thể được bù đắp,nhưng tại sao ông trời lại bức người đến như vậy?

Tại sao lúc cậu ấy vui vẻ nhất,hạnh phúc nhất lại cướp mạng sống khỏi tay cậu ấy?

Tại sao lại biến mọi thứ trở nên vô hình ?

Hắn ngước nhìn bầu trời,bỗng hét dài,như ai oán,như tiếng than của một con thú bị kềm hãm. Chung Nhân bị hắn lúc này dọa cho giật mình cũng lùi ra xa. Nhưng chốc chốc,hình như đã đoán được điều gì đó Chung Nhân liền bước đến,run rẩy giật mạnh đôi vai của hắn,gằn từng chữ:

-Bạch Hiền,anh ấy bị gì rồi?

Xán Liệt trốn tránh,cố gắng vùng vẫy khỏi vòng kiểm soát của Chung Nhân,nhưng lý nào được? Chung Nhân thân như trên đống lửa,sống chết đòi câu trả lời từ Xán Liệt. Cuối cùng,cũng như ý cậu rồi,nhận được câu trả lời rồi.

-Anh nói láo! Bạch Hiền bị anh giấu ở đâu rồi,đem ra đây cho tôi!?

Xán Liệt biết người em này tình cảm sâu nặng với Bạch Hiền,từ lâu đã xem cậu ấy như người trong nhà nhưng không hề nghĩ phản ứng lại mạnh mẽ thế nên thoáng giật mình.

"Em xem Bạch Hiền,em đi rồi để lại đống tro tàn cho chúng tôi thế này đấy."

Trời cao nhưng lại không cao,trời rộng nhưng lại không rộng. Thoáng chốc đã ngàn năm,ngàn kiếp,ngàn đời trôi qua rồi. Một cái chớp mắt của cậu đã thay đổi hết tất thảy,hệt như mọi thứ vốn dĩ từ đầu không xuất hiện.

Một cơn mưa đổ xuống,Xán Liệt vẫn đắm chìm trong cơn mưa đó,để nó gột rửa nỗi đau trên cơ thể mình. Ngàn năm,vạn kiếp gì đó hắn vốn dĩ không tin,nhưng Bạch Hiền đi rồi thì hắn bỗng giật mình,cười khẩy với bản thân.

Năm sau đi ngắm hoa anh đào với cậu,chắc hắn đã già rồi...

____

Ngày đầu tiên cậu đi,hắn trở nên điên điên khùng khùng,tìm mọi cách để biết cậu còn sống. Hễ ai nhắc đến cậu,liền như con thiêu thân lao đến siết chặt cổ tay người đó hỏi cậu ở đâu.

Ngày thứ hai cậu đi,hắn bị Cảnh Tú tát một bạt tai,từ lúc đó liền thay đổi tâm tình. Im im,lúc nào cũng chỉ đứng hàng giờ trước cửa phòng cậu.

Ngày thứ ba,hắn không còn làm loạn,hắn vờ như không quen cậu,mọi thứ về cậu đều biến mất. Hắn cùng Cảnh Tú,cùng với Chung Nhân dọn dẹp phòng cậu,rồi hỏi thông tin cậu như người bạn mới quen.

Ngày thứ tư,hắn bắt đầu khóc.

Hắn không dễ dàng gì khóc,đến mức bản thân chẳng thể làm gì được nữa bắt đầu khóc òa lên như một đứa trẻ. Cây cảnh trước sân của cậu trồng,hắn chỉ đứng ở đó ngắm thật lâu,thật lâu.Sau đó,bắt đầu đứng tỉa,vừa tỉa vừa khóc.

Ngày thứ năm,cuối cùng cũng có thể quay lại với nếp sống bình thường. Nhưng có ai biết được,hắn ngay cả đến tên mình đôi lúc còn nhầm lẫn,đến việc bản thân đang làm vẫn còn ngu ngơ hỏi,đi ngoài đường thì nhầm,cả việc đi chợ,tính tiền còn phải nhờ đến người khác thì hỏi làm sao bình thường được đây? Hắn ngu ngơ đưa đôi mắt như con nít lên nhìn mọi người,phẩy tay bảo không sao đâu rồi va vào cây cột trong nhà.

Mọi người vẫn bảo hắn điên rồi,nhưng đâu ai bảo hắn chính là muốn bản thân điên như vậy.

Đối diện với thực tại làm gì khi cậu không còn ở đó với hắn nữa?

Xán Liệt chính là không còn động lực để sống,một chút mục tiêu cũng không còn...

____

-Alo? Xán Liệt cậu khỏe không? -Một giọng con trai vang lên sau khi Xán Liệt bắt điện thoại. Giọng nói này làm sao hắn quên được? Trầm ấm nhưng đầy ma lực,muốn hút một người chìm trong nó không phải chuyện khó còn có ai khác ngoài Lộc Hàm?

Xán Liệt thở dài,người này cư nhiên lại gọi cho hắn. Bỗng nhiên,hắn chợt nghĩ đến cái chết của Bạch Hiền. Cái chết của cậu ấy.... có khi nào... anh Lộc Hàm biết hay không? Nghĩ đến,hắn liền trả lời:

-Vừa hay,em muốn hỏi anh một số chuyện. Chúng ta gặp nhau đi.

Cảm giác được người bên kia phì cười,Xán Liệt không khỏi rùng mình. Dù là anh của Bạch Hiền nhưng cũng phải đề phòng,Lộc Hàm không phải hạng người có thể đùa giỡn như con rối.

-Người em này,vừa mới gặp lại như thế rồi. Cậu muốn uống gì? -Đến chỗ hẹn trước,Lộc Hàm vừa ngồi xuống đã thấy Xán Liệt mặt lạnh như băng đi đến.

Từ lúc Bạch Hiền mất,có lẽ trái tim của Xán Liệt cũng bay theo cậu ấy nên chẳng thể nở một nụ cười nữa rồi. Cố lắm...cũng là những cái nhếch mép để chế giễu cho cái yếu đuối của bản thân. Người ta nói hắn lạnh lùng,hắn cũng mặc kệ.

-Tỏ vẻ thân mật như vậy,anh có chuyện gì quan trọng sao? -Không khách khí,hắn gọi một cà-phê rồi đi thẳng vào vấn đề.

Nụ cười vẫn thường trực trên môi Lộc Hàm,điều này khiến hắn không thoải mái. Không phải là có chuyện quan trọng sao? Hay từ nhỏ đến giờ,dù là chuyện gì cũng không đáng để hắn nghiêm túc một lần?

-Em nói trước đi,anh nhường.

Bắt đầu trước,Xán Liệt nghĩ không phải chuyện gì khó,nhưng cái khó ở đây là cách nhìn Lộc Hàm nhìn hắn. Như có một chút mong chờ,một chút hứng thú...lại xen lẫn xót xa. Nhận lấy li cà-phê,hắn khuấy để đá cùng cà-phê trộn lẫn với nhau liền nghe thấy Lộc Hàm nói:

-Đá với cà-phê có thể hòa tan lẫn nhau,em không cần khuấy chúng lên. Cái đó người ta gọi là quy luật đúng không nhỉ? Nhưng việc em khuấy cũng không phải không cần thiết,chỉ thúc đẩy chúng lên mà thôi,phải không?

Xán Liệt sững người,mất bình tĩnh một lúc lại quay về vẻ dưng dửng,kiêu ngạo một tháng nay của hắn. Lời Lộc Hàm nói quả thật không sai,hắn không cần phải động tay động chân. Nhưng,cái cách Lộc Hàm nói pha với vẻ đùa bỡn có chút khiến hắn không thoải mái. Cư nhiên lại nói với hắn điều này,Xán Liệt thập phần đoán được ý tứ của chuyện lần này Lộc Hàm gọi hắn.

-Tôi chính là muốn thúc đẩy chúng nhanh hơn. Con người làm việc cần tí thể diện cho bản thân,dứt khoát là cách của tôi. Anh không thích thì tôi đành chịu. -Rồi hắn nói tiếp -Về cái chết của Bạch Hiền,tôi tin anh cũng có chút thông tin.

Nghe Xán Liệt nói,Lộc Hàm cười phá lên. Thằng nhóc này quả thật thú vị,nói chuyện với nó có lẽ còn thích hơn nói chuyện với Bạch Hiền. Một tia nhìn khó hiểu lượt qua mắt Xán Liệt,hắn nói tiếp:

-Một người thương em trai như anh,lí nào lại không biết chuyện này,Lộc Hàm?

Hắn cố ý kéo dài thật ngọt,thật rõ hai chữ "thương em",muốn xem biểu tình của người kia. Nhưng,hoàn toàn ngược ý của hắn,Lộc Hàm vẫn cười,như thể vẫn còn đang ở trong cuộc vui nào đó ngoài kia.

-Em nói đúng,anh rất thương Bạch Hiền. Thế nên anh sẽ nói với em điều này...

Rồi,Lộc Hàm kể.

Kể hết tất cả cho Xán Liệt nghe,khiến hắn một giây phút cũng không thể nào điều chỉnh được hô hấp của mình. Chuyện gia đình Bạch Hiền gặp tai nạn,ở trong cô nhi viện,được người đó nuôi lớn,rồi được người đó giao cho nhiệm vụ,thành lập công ty,chuyện của Vokda và kể cả cái chết của bản thân. Không có tình tiết nào Lộc Hàm kể sót,chi tiết đến mức dẫu có là Bạch Hiền thì khó có thể biết đến như vậy. Khuôn mặt Xán Liệt trắng bệch,một chút máu không đến lưu thông được khiến hai tay hắn run run. Bạch Hiền của hắn,Bạch Hiền của hắn...lý nào...lại có cuộc sống đáng sợ như vậy? Tại sao,một chút tự do cho bản thân còn không có? Còn người tên Vokda,là tình yêu đầu của Bạch Hiền cư nhiên lại vì tình thế mà giết cậu?

-Em nghe hết rồi đó,anh gọi em ra vì muốn nói chuyện này. -Lộc Hàm tỏ biểu tình đau lòng,nhưng đôi mắt ánh lên tia hả hê. Tất nhiên Xán Liệt đến bây giờ vẫn chưa thể hồi phục được mà chăm chú quan sát Lộc Hàm vì câu chuyện cuộc đời Bạch Hiền quá mức "phim".

Xán Liệt tĩnh tâm một tí,hỏi tiếp:

-Tại sao người đó lại muốn điều khiển,bức hiếp Bạch Hiền như vậy?

Lộc Hàm nheo mày,chính anh còn không biết vì sao,nói:

-Không biết,có lẽ là lựa chọn khôn ngoan. Những người biết nhiều quá,thường không có cái chết tốt đẹp,không thì cuộc sống cũng chẳng mấy an nhàn.

Xán Liệt nheo mắt,người biết nhiều như hắn lại nói ra những điều này,chắc hao tâm tổn ý không ít nhỉ? Nhưng thái độ,cách nói Lộc Hàm lại làm hắn không tự chủ được mà bao lớp phòng thủ bên mình.

-Tại sao anh lại nói với tôi điều này?

Hươ tay múa chân một lúc,Lộc Hàm rốt cuộc cũng nghiêm túc nói với Xán Liệt:

-Thực hiện một vụ đánh cược.

__

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro