chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn vào khách sạn năm sao này, Bạch Hiền nhớ lại số phòng Duẫn Ngọc Hân nói cho cậu, 2017? Vì sao cậu cảm thấy số này lại quen thuộc như vậy?

Mặt cậu nóng lên, cậu cũng là một người tốt, không phải là chỉ cần đưa tới phòng 2017 cho người khác sao.

Mặc dù không phải là trong khách sạn này, nhưng đáy lòng cậu cũng cảm thấy có chút không tự nhiên, tìm một vòng cuối cùng cũng tới trước cửa phòng 2017.

Hít thở thật sâu, cậu giơ tay nhẹ nhàng gõ cửa.

Không trả lời, cứ như vậy, cậu cố gắng gõ cửa thật mạnh, nửa phút sau, bên trong cuối cùng cũng có một giọng đàn ông trầm thấp: "Vào đi".

Bạch Hiền vừa mới đẩy cửa bước vào thì cảm thấy không khí lạnh tới tận xương, cậu vội lùi về phía sau một bước. Trời ạ! Người ở bên trong đang chơi trò biến thái sao? Quả thật giống như hang động băng.

Trong phòng chỉ có một chiếc đèn bên bức tường màu vàng nhạt được thắp sáng, ánh sáng yếu ớt tỏa ra khắp gian phòng. Chính giữa phòng VIP, có hình ảnh của một người đàn ông lười biếng tựa vào sofa, dưới ánh đèn yếu ớt, mơ hồ có thể nhìn ra anh ta là một người có ngũ quan tuyệt mỹ đang ở giữa gian phòng băng. Lạnh lẽo, giống như gian nhà vào lúc này.

Bầu không khí lạ lùng tới cực điểm, làm cho Bạch Hiền bối rối nhiều hơn. cậu ôm chặt chiếc túi xách màu đen, lắp bắp mở miệng: "Xin hỏi... ngài là Ngô tổng sao?"

Người đàn ông hơi quay lại, hai cặp mắt giống băng lạnh nhìn thẳng lên người cậu. Một lúc lâu, mới hững hờ nói ra hai chữ: "Không phải".

Không phải? Bạch Hiền sửng sốt, Duẫn Ngọc Hân nói rõ ràng cho cậu người đó ở phòng 2017. Làm sao có thể? Nhưng mà chủ phòng nói rằng không phải...

"Xin lỗi, tôi nhầm". Bạch Hiền áy náy nắm chặt tay, sau đó lùi lại, không quên đóng cửa giúp anh ta.

Ngay lúc cậu đóng cửa lại, cậu nhìn thấy người đàn ông như pho tượng kia đang di chuyển, sau đó cảm giác trước mắt một bóng người chuyển động, còn chưa kịp phản ứng, một lần nữa cậu trở lại trong phòng.

Giữa trán cậu, là một mũi súng đen.

Bạch Hiền muốn nói, cậu muốn gọi người cứu mạng! Miệng lại không thể phát âm, túi văn kiện cậu ôm chặt rơi từ từ trượt xuống, rơi xuống mặt đất.

"Nói cho tôi biết, cậu muốn cái gì từ tôi?" Âm thanh như ma quỷ vang lên mờ nhạt.

Bạch Hiền cố gắng nuốt một ngụm nước bọt, sững sờ mở miệng: "Tôi... Tôi không muốn nhận bất cứ cái gì, là tôi đến để đưa đồ".

"Hửm?" Súng chĩa vào cậu càng gần hơn.

Vừa lúc đó, cửa phòng bị đẩy ra, theo sau là tiếng cười ha ha chói tai. Một người đàn ông xuất hiện trước mặt hai người, súng trong tay chuyển động, đối diện ngực Lãnh Phong.

Trời ạ! Lại trình diễn thêm cái gì nữa? Chẳng lẽ là đóng phim sao? Không đợi cậu kêu lên, Lãnh Phong nguyền rủa: "Chết tiệt!"

Cánh tay cố sức đẩy, Bạch Hiền gào lên, cơ thể đụng vào người đàn ông ở phía sau. Một người ngã xuống sàn nhà, may mắn là sàn nhà có trải thảm.

Thời khắc người đàn ông đứng ở cạnh cửa kia lánh qua một bên, thân ảnh đẹp trai của Lãnh Phong trong nháy mắt lẻn đến trước mặt, kẹp chặt súng trên tay phải hắn ta.

Hai người đàn ông lập tức bắt đầu tranh chấp.

Khó khăn lắm mới được tự do, Bạch Hiền không liếc mắt nhìn vào cánh tay đau đớn, cuống quít tìm túi của mình chuẩn bị chạy. Duẫn Ngọc Hân nói rất rõ ràng, đây là tài liệu quảng cáo rất quan trọng của công ty, nếu đánh mất phải bán mạng mất mười lần.

Nhưng mà, trên sàn nhà có hai cái túi màu đen, cái nào mới là của cậu? Ánh đèn tối như vậy, cậu không thể phân biệt được hai cái túi xách có gì khác nhau.

Mặc kệ, chạy thoát rồi hãy nói tiếp.

Nếu vậy, cậu cầm lấy hai chiếc túi cùng màu, chạy trốn theo hướng thang máy. Thật là đáng sợ! Nơi này thật khủng khiếp!

"Không được chạy!" Người đàn ông giận dữ xô cửa, muốn lấy lại cái túi của cậu, nhưng mà cổ tay bị Lãnh Phong giữ chặt.

Anh ta bị phân tâm, do đó Lãnh Phong có thể kiểm soát anh ta. Lãnh Phong dùng súng của mình chỉ vào anh ta, liếc từ trên xuống, lạnh lùng mở miệng: "Yên tâm, tôi sẽ không giết anh, nói cho lão đại của các anh biết, đây là lần khoan dung cuối cùng".

Người đàn ông không nghe thấy anh đang nói gì, lúc này, anh ta thầm nghĩ phải lấy túi xách của mình. Phải lấy về!

Một mạch chạy lên xe buýt, Bạch Hiền mới ngừng sợ hãi, cơ thể trĩu xuống, cậu vỗ ngực thở phì phò. Khi hơi thở thuận lại, cảm giác cánh tay rất đau, vừa nhìn thì thấy cánh tay trắng muốt đỏ một mảng.

Hu... cậu thực sự khóc không ra nước mắt, chỉ mười phút cậu lại biến mình thành như vậy, tài liệu quảng cáo cũng không đưa được.

Thu hoạch duy nhất là túi xách trên tay mình, cúi đầu xuống nhìn thoáng qua. A! còn rất mới, đem đi bán khoảng mười ngày sau nhất định có tiền.

Trở lại công ty, sau nửa ngày Bạch Hiền cuối cùng cũng tới phòng làm việc của Duẫn Ngọc Hân. Trong phòng làm việc, Duẫn Ngọc Hân ngồi trên ghế da, lắc lư tập tài liệu trong tay, với sự có mặt của cậu, ngay cả liếc mắt nhìn một cái cũng không.

"Giám đốc Duẫn, ở khách sạn Tinh Duyệt phòng 2017 không có Ngô tổng..." Bạch Hiền dè dặt mở miệng, chỉ có hai phần tử khủng bố, hu...!

Duẫn Ngọc Hân liếc mắt nhìn cậu, không chấp thuận nói: "Ồ, tôi nhớ nhầm, địa chỉ là phòng 2117".

"Cái gì?" Bạch Hiền cảm thấy máu trên cơ thể chạy ra khỏi đỉnh đầu, cậu choáng váng! cậu ngay cả nửa cái mạng chút nữa đã đánh mất, cô ta lạnh lùng nói một câu - nhớ lầm địa chỉ????

Hơn nữa, rõ ràng là cố ý! Người phụ nữ này! Bạch Hiền cả người run rấy, cắn chặt môi dưới, vừa tức vừa bất bình.

Duẫn Ngọc Hân trêu đùa mà nhìn cậu, một lần nữa mở miệng: "Không có nghĩa gì, phiền cậu tới đó một lần nữa".

"Tôi..." Bạch Hiền tức giận đến không thể nói bất cứ từ nào.

"Thế nào? Không muốn đi?" Duẫn Ngọc Hân cau mày, giả vờ tức giận nói.

Bạch Hiền gục đầu xuống, khó khăn nhấn sự tức giận xuống tận đáy lòng, ngẩng đầu lên lần nữa, khuôn mặt lập tức tươi cười: "Tất nhiên là không, tôi sẽ đi". Nói xong quay người bước ra khỏi phòng làm việc của cô ta.

Bạch Hiền xông ra khỏi tòa nhà, ghé vào phòng bảo vệ la hét và lớn tiếng: "Khinh người quá đáng!". Sau khi hét lên, cảm thấy hơi thở thuận lợi không ít.

"Không quan trọng, miễn là không bị gã đàn ông thối quấy rầy, ta - Bạch Hiền có thể nhẫn". cậu nói lớn với chính mình, quay người chuẩn bị xuống dưới tầng, đi tới khách sạn Tinh Duyệt một lần nữa.

Nhưng khi cậu quay người thì đụng phải một người, Bạch Hiền lùi về phía sau một bước theo bản năng, đánh giá kỹ người đàn ông cao to trước mắt, bất bình nói: "Anh không có việc gì đứng ở phía sau tôi làm chi?"

"Bởi vì tôi sợ cậu nhất thời luẩn quẩn đầu óc muốn nhảy lầu". Người đàn ông lại cười nói.

"Đáng cười! Tôi nhảy không tới lượt anh khuyên!" Bạch Hiền khoa trương nói, cậu nhảy, ai giúp cậu nuôi con gái đây?

Người đàn ông cười ha ha một tiếng, nhìn cô: "Ai bắt nạt cậu?"

"Chính là người kia...!" Bạch Hiền tức giận nói cuối cùng cuống quít dừng lại, ba chữ con cọp cái kia không dám tùy ý nói ra, cậu thấp giọng xuống: "Nói cho anh biết để làm gì, ai mà biết được anh có phải anh của cô ta hay không".

"Yên tâm đi, tôi không có em gái". Anh ta cười, một lần nữa quan sát cậu: "Vừa nghe cậu nói bị đàn ông quấy rầy, tôi rất tò mò, người đàn ông nào có khẩu vị lớn như vậy?"

"Anh!" Bạch Hiền chán nản, trừng mắt nhìn nụ cười xấu xa của anh ta, đột nhiên cậu nghĩ tới hình ảnh của mình bây giờ, quần áo lao động không quá vừa người, tóc buộc cao, mặt đeo một gọng kính đen xấu xí. Nghĩ vậy, tâm lý cũng không quá tức giận, ha hả cười nói: "Anh nghe lầm thôi. Chỉ có người thần kinh rối loạn mới quấy rối tôi".

"Đúng vậy sao?" Người đàn ông khẽ cười một tiếng, nhanh tay lấy kính trên mặt cô xuống, Bạch Hiền kinh hãi, ngạc nhiên mà trừng mắt nhìn anh ta. Người đàn ông kia sửng sốt, bỗng nhiên nhìn người trừng mắt trước mặt cười, đúng là...

"Trả kính lại cho tôi". Bạch Hiền hổn hển nói.

"Xin lỗi" Người đàn ông đưa kính đặt trong tay cậu, lúc này mới cảm giác mình làm việc thất lễ như nào, chỉ là, trước mặt vị nam nhân xinh đẹp này, tại sao lại mặc quần áo của nhân viên vệ sinh.

Bạch Hiền đem kính đeo lại trên sống mũi, quay người đi xuống cầu thang.

Người đàn ông kia đuổi theo cậu, áy náy nói: "Cậu trai, vừa rồi tôi thật sự xin lỗi, tôi tên là Từ Nhạc Phong, là đạo diễn của Phác thị".

"Đã biết". Bạch Hiền tức giận nói. Bước chân nhanh hơn, cuối cùng cũng thoát khỏi anh ta.

Về đến nhà, Bạch Hiền mệt mỏi, không kịp ăn cơm đã ném người xuống giường, ngày hôm nay hầu như cậu bị tra tấn, vết thương trên cánh tay cũng có một chút đau âm ỉ.

"Mẹ, chocolate của Tiểu Du Anh đâu?" Tiểu Du ghé vào bên giường vỗ nhẹ tay cậu, giọng nói non nớt thật êm tai.

" Du Anh ngoan, tìm ở trong túi xách của papa đi". Bạch Hiền nhắm mắt lại nói.

Tiểu du Anh Oh một tiếng, chạy đến chỗ Bạch Hiền ném cái túi xách ở trên bàn, dọn sạch cái ghế để ngồi lên, trên bàn có hai chiếc túi xách, hai bàn tay nhỏ của cô bé lục lọi tìm kiếm một lần nữa

Bàn tay nhỏ bé sờ soạng chiếc túi của người đàn ông lạ một chút, sau một thời gian, tay chụp tới một viên lớn như ngón cái, tỏa sáng hào quang như đá màu, khuôn mặt lập tức tươi cười. Cũng không tìm chocolate của mình nữa mà trượt xuống cái ghế đi tới chỗ bình hoa, ném viên đá màu vào bình hoa, trong miệng nói: "Tiểu ngư ngư, mẹ lại mua cho chúng mày viên đá nhiều màu, phải cảm ơn mẹ đó".

"Tiểu Du, lại cho Tiểu ngư ngư ăn à?" Đỗ Vân Phi mang theo cơm hộp đi vào sân, cười tủm tỉm nói.

"Ba ba Đỗ, Tiểu ngư ngư không ăn đá nhiều màu". Tiểu Du bĩu môi, lắc lắc khuôn mặt nói.

"Nha đầu ngốc, Tiểu ngư ngư làm sao lại nuốt trôi một tảng đá được? papa con đã về chưa?" Đỗ Vân Phi ôm lấy con bé, đi vào phòng trong.

" papa đang ngủ"

"Vừa về đã ngủ?" Đỗ Vân Phi nghi ngờ đi vào trong phòng ngủ, nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Bạch Hiền , đau lòng vén sợi tóc trên trán cậu, khẽ gọi: " Bạch Hiền ..."

bạch Hiền hơi hơi mở mắt, mơ mơ màng màng nhìn anh: "Vân Phi, anh tới từ lúc nào?"

"Anh chỉ biết em lại lười nấu cơm". Đỗ Vân Phi trách cứ, Tiểu Du phải ăn mỗi ngày, Bạch Hiền lại luôn luôn lười nấu, bất cứ cái gì có thể ăn được thì lấy ra ăn coi như xong.

"Vì ngày hôm qua quá mệt mỏi". Bạch Hiền ngồi dậy, xấu hổ nói.

Đỗ Vân Phi đưa cơm hộp vào tay cậu: "Nhanh ăn đi, là mẹ anh làm đó".

"Hu... anh muốn làm em cảm động đến chết sao?" Bạch Hiền đưa mặt vùi vào chăn, vẻ mặt khẩn cầu nói.

Một tay Đỗ Vân Phi lôi cậu ra từ ổ chăn, vui đùa nói: "Nếu như em thấy cảm động, lấy anh đi, ở nhà anh chỉ là bà nội trợ trong nhà, không cần đi ra ngoài làm công cho mệt mỏi".

"Một bữa ăn trưa đã muốn em kết hôn với anh? Em không ăn nữa".

"Được rồi, nói đùa với em thôi". Mặc dù trong lòng anh thực sự muốn như vậy, nhưng Bach Hiền không có ý muốn tái giá, muốn có được trái tim của cậu, còn phải từ từ.

Bạch Hiền lúc này mới yên tâm, cầm cà mèn ăn lấy ăn để, cứ như thể cậu chưa bao giờ ăn cơm, bụng của cậu đã kêu loạn lên từ lâu rồi.

"Gần đây có vụ án nào quan trọng không? Nói một chút với em đi". Bạch Hiền hi hi cười nói.

"Có, nhưng tìm nửa tháng cũng không thấy mặt đâu".

"Giết người hay phóng hỏa?"

"Giết người hay phóng hỏa còn dễ điều tra hơn, lần này liên quan đến xã hội đen, việc trở nên phức tạp hơn". Anh tùy ý nói. Bạch Hiền nghi hoặc hỏi: "Ngày nay vẫn còn tồn tại xã hội đen sao?"

"Đương nhiên là có, hơn nữa đều được huấn luyện nghiêm chỉnh, lúc này có người nói là do viên kim cương có tên là Ngôi sao thiên thần hình quả lê, tạo nên sóng to gió lớn trong giới xã hội đen, bởi vậy mà chết rất nhiều người".

"Chỉ là một viên kim cương mà cũng có uy lực lớn như thế sao? Xã hội đen không phải là rất giàu có sao, sao lại mất món tiền nhỏ đó chứ?" bạch Hiền nghi ngờ nhìn chằm chằm vào anh.

"Anh cũng đang tự hỏi đây, có lẽ viên kim cương đó chỉ là một tin đồn thôi".

Bạch Hiền đột nhiên nghĩ tới những việc xảy ra ngày hôm nay, lẽ nào ngày hôm nay cậu gặp phải hai người đàn ông kia chính là người trong xã hội đen? Nếu không, làm sao lại mang súng bên người, việc này là vi phạm pháp luật.

Cậu nghĩ rằng có nên nói việc đã nhìn thấy ngày hôm nay với anh hay không , người đàn ông đẹp trai dọa nạt người kia, hình như cũng không làm việc gì có lỗi với cậu, hay là thôi đi.

Ài, Đỗ Vân Phi người mình vừa thương vừa hận đã xuất hiện rồi!!!!

Bao sóng gió chỉ vì anh ta mà ra, thương nhiều hay hận nhiều đây !!!

****
Có gì sai sót mọi người cmt nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro