chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lại một ngày mới, Bạch Hiền sau khi tặng hoa hồng, trở về làm việc. Mang theo thùng nước tới phòng photocopy, ở bên trong, một cô gái trẻ tuổi đang dùng máy photo, lo lắng đến đầu đổ đầy mồ hôi.

"Mới tới à?" Bạch Hiền cười nói.

Cô gái trẻ nhìn cậu mắt hàm chưa những giọt lệ, gật đầu: "Không biết xảy ra chuyện gì, máy đột nhiên không hoạt động".

"Do các tông thôi".

Cô gái trẻ kinh ngạc nhìn về phía cậu, nói: "anh biết sao? Giúp em xem nó một chút có được không?"

Bạch Hiền nhìn cô gái thương cảm, lau khô những giọt nước trên tay rồi đi tới: "tôi chưa sửa bao giờ, chỉ có thể giúp em nhìn qua thôi".

"Cảm ơn anh" Cô gái trẻ cảm kích nói, tránh qua một chỗ cho cậu kiểm tra.

Bạch Hiền xác thực không hiểu nhiều về thứ này, đưa tay qua mấy lần, lại không biết hạ xuống đâu, chỉ có thể liều mình túm lấy một góc giấy A4 kéo ra ngoài.

Động cơ đã hỏng, trang giấy không ra, một góc giấy lộ ra cũng bị cậu xé nát, cậu không thể làm gì khác hơn là nghĩ cách khác, chuẩn bị mở nắp ra theo khe hở máy.

"Các người đang làm cái gì đó?" Phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng gầm, tay Bạch Hiền run lên, toàn bộ chiếc nắp đều bị cậu nắm lấy, rơi xuống sàn nhà.

Hai người cùng quay người lại nhìn thấy Duẫn Ngọc Hân đứng ở phía cửa, vẻ mặt giận dữ. "Giám đốc Duẫn" Cô gái run rẩy mà gọi.

"Bảo cô in một chút giấy tờ, nửa ngày mà không trở lại". Cô ta trách cứ, ánh mắt lại nhìn về phía Bạch Hiền, sau đó chuyển xuống chiếc nắp của máy photo nằm dưới đất.

Bạch Hiền rùng mình một chút, sợ hãi nhìn chằm chằm cô ta.

"Đây là cậu làm đúng không?" Duẫn Ngọc Hân chỉ vào nắp máy photo trên mặt đất.

"Xin lỗi, tôi không cố ý". Bạch Hiền dè dặt nói.

Duẫn Ngọc Hân cười lạnh, mắng: "Mặc kệ là không cố ý, dù sao là cậu phá vỡ nó. Tiền bồi thường tôi sẽ nói với bộ phận kế toán khấu trừ vào tiền lương của cậu".

"Không!" Bạch Hiền la hét, nếu như khấu trừ tiền lương, phải khấu trừ bao nhiêu tiền đây, không khấu trừ hết tiền lương của cậu mới là lạ.

"Phá hoại tài sản của công ty, chẳng lẽ không cần khấu trừ sao?"

"Có chuyện gì vậy?" Mới vừa vào, Từ Nhạc Phong nhìn hai người đang ủ rũ trong phòng, nhìn vào nắp máy photo nát vụn, lập tức hiểu chuyện gì đang sảy ra. Mỉm cười nói: "Ngọc Hân, công ty này không phải có tiền sửa chữa hàng tháng sao, gọi nhân viên bảo trì của công ty tới đây sửa lại không được sao? Cần gì phải nổi giận?"

Duẫn Ngọc Hân trừng mắt một cái, nghĩ thầm không có việc gì anh nhiều lời làm chi.

"Được rồi, tức giận dễ tạo ra nếp nhăn, rất nhanh phải làm cô dâu mới rồi đó". Từ Nhạc Phong ha hả cười, giục cô ra khỏi phòng photocopy, khi ra khỏi phòng không quên quay lại trừng mắt Bạch Hiền đang mỉm cười nhẹ nhàng.

Bạch Hiền vội cúi đầu, tránh cái nhìn của anh, lúc nãy may mà có anh, nếu không không biết sau này kết thúc việc này như thế nào, trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ cảm kích.

Nhắc tới hôn lễ, sắc mặt Duẫn Ngọc Hân cuối cùng cũng hòa hoãn, cũng không định lại gây khó dễ cho Bạch Hiền.

Sau khi trải qua một lần giáo huấn, Bạch Hiền đã có kinh nghiệm, không giám tùy tiện đắc tội với tổng tài phu nhân. Tiến vào phòng tổng tài, lặng lẽ bước vào, liếc nhìn qua vài lần, không thấy Duẫn Ngọc Hân ở đó mới dám đi vào. Đã là thời gian tan ca, anh ta tại sao còn không đi? Suy nghĩ, Bạch Hiền len lén nhìn anh.

Khi ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt anh, thật không may, anh hình như cũng đang dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu cậu, dường như trên mặt có một chút cười nhạt.

Bạch Hiền sửng sốt, bối rối mỉm cười, chỉ vào sàn nhà nói: "Tôi đến hút bụi". Nói xong cúi đầu xuống dùng cánh tay hút bụi.

Năm phút một lần điện thoại đi động một lần nữa lại reo, cậu nhấn phím trả lời rất nhanh, giọng nói cao vút của Vương Văn Khiết vang lên: "Biện Bạch Hiền, đã năm phút rồi, em có định về nhà hay không?"

"Chỉ cần ba phút là đủ rồi". cậu hạ giọng nói.

"Em ngồi xe buýt mà về!"

"Không cần đâu, xe buýt không vào trong thôn... Alô..." Bạch Hiền hoảng lên, đầu dây bên kia vang lên tiếng bíp bíp.

cậu phiền muộn rũ tay xuống, xem ra hôm nay lại phải bắt xe buýt đi về.

Lắc đầu, cậu nửa quỳ trên mặt đất lau bàn thủy tinh, ánh mắt đột nhiên bị cuốn hút bởi đám báo chí trên bàn, một cuộc thi đàn Piano? cậu xem lại, không phải là cuộc thi đàn Piano, mà là giải thưởng năm vạn nhân dân tệ!

Đó chính là một năm tiền lương của cậu, đang muốn lấy tờ báo nhét vào túi xách, ở cửa truyền đến tiếng nói của nữ thư ký vẫn chưa tan ca: "Tổng tài, Tạ tổng của tập đoàn Tạ thị đã lên đây".

Xán Liệt ừ, vẫn tiếp tục bắt tay vào làm việc.

Tập đoàn Tạ thị? Bạch Hiền hoảng sợ, hét lên trong vô thức: "Chờ một chút".

Nữ thư ký còn kinh ngạc hơn cậu, cô ta đã gọi mình sao? Một nhân viên vệ sinh nhỏ bé còn dám nói với mình sao? Nhìn bốn phía, ngoại trừ tổng tài không có người nào khác.

Bạch Hiền đột nhiên thấy mình đi quá xa, xấu hổ cụp mắt kính và nói: "Xin hỏi là Tạ Vân Triết sao?"

Nữ thư ký lạnh lùng liếc mắt nhìn cậu nói: "Đây là việc cậu nên quan tâm sao?" Nói xong lắc lắc dáng người xinh đẹp rời đi.

Thay vào đó, chính là bước chân vững chắc của một người đàn ông, mặc kệ có phải là Tạ Vân Triết hay không, trốn là thượng sách! Bạch Hiền nhìn thông suốt mọi nơi, xung quanh cũng không thấy có chỗ nào có thể ẩn núp, dưới tình thế cấp bách, nhằm về phía bàn làm việc của Xán Liệt, thời điểm Tạ Vân Triết bước vào phòng, cậu khom lưng trốn dưới gầm bàn.

Xán Liệt còn chưa kịp phản ứng, cậu đã nằm dưới chân mình, không biết có nên đẩy cậu ra. Bị người ngoài thấy dưới gầm bàn của anh giấu một người  nam nhân xấu xí, mặt của anh biết để đâu?

"Xán Liệt, đây là bản hợp đồng mẫu". Tạ Vân Triết tới gần anh, đưa túi tài liệu ném lên bàn làm việc, tùy tiện kéo ghế ngồi xuống.

Xán Liệt cầm bản hợp đồng mẫu, đột nhiên cảm giác có cái gì đó chạm vào ống quần mình, cúi đầu xuống, nhìn thấy Bạch Hiền phía đối diện nhìn anh lộ ra vẻ cầu xin, đặt ngón trỏ trên môi.

Anh cười nhạt, mắt nhìn lại phía hợp đồng.

Từ nhỏ lớn lên cùng nhau, thậm chí sau ba năm không gặp, giọng nói Tạ Vân Triết vẫn còn rất dễ nghe. Nằm sấp xuống sàn nhà, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng xuống mặt, rất sợ Phác tổng không vui sẽ đẩy cậu ra ngoài.

Bây giờ cậu không cần Tạ Vân Triết gặp được cậu.

"Còn không chuẩn bị tan ca sao?" Cơ thể Tạ Vân Triết đã dựa sâu vào lưng ghế, nhìn vị tổng tài băng lãnh trước mặt.

"Còn có một số chuyện phải làm, anh ra khỏi đây trước đi". Xán Liệt không khách khí chút nào hạ lệnh đuổi khách, thậm chí lười biếng ngẩng đầu liếc nhìn anh ấy một lần.

"Không phải lại chuẩn bị đi công tác sao?" Tạ Vân Triết trêu ghẹo.

Xán Liệt giả vờ tức giận trừng mắt nhìn anh ta: "Ngậm miệng thối của anh lại".

"Yên tâm đi, anh sẽ không cho Ngọc Hân biết". Tạ Vân Triết cười ha ha nói: "Anh nói này Xán Liệt, em cũng phải kiềm chế một chút, chú ý thân thể, đùa với phụ nữ có hại cho thân thể nhiều hơn đó".

Một tiếng buồn nôn truyền đến từ dưới bàn, Xán Liệt dọa nạt, trừng phạt bằng cách lấy chân giẫm lên người cậu, Bạch Hiền đau thiếu chút nữa thì sợ hãi kêu lên, vội vàng che miệng lại.

Xán Liệt như không có việc gì liếc Tạ Vân Triết, cười lạnh nói: "Nếu như ở đây buồn chán, còn không bằng đi đăng tin lên tìm anh dâu đi".

Mỗi lần bị người khác bàn tới việc này, trái tim Tạ Vân Triết trầm xuống, trên mặt hiện lên nỗi buồn. Ba năm, anh tìm cậu ba năm, nhưng mà ngay cả hình bóng cũng đều không tìm thấy. Nếu không phải là vì Tạ phu nhân nhốt anh vào trong phòng, thế nào anh cũng không để Biện gia mang vợ của mình đi. Khi anh tới Biện gia, Biện phu nhân nói cho anh biết, Biện gia từ nay về sau không có đứa con là Biện Bạch Hiền.

Từ thời điểm đó, anh tìm cậu,tìm kiếm trong ba năm, ngay cả một sợi lông tơ của cậu cũng không tìm được, bất cứ như thế nào, anh sẽ không bỏ cuộc.

Sau câu nói của Xán Liệt, thực sự làm cho Bạch Hiền kinh ngạc, Tạ Vân Triết vẫn còn đang tìm cậu sao? Vì sao không quên cậu đi? cậu cùng anh, vĩnh viễn không có khả năng. Tạ phu nhân không chấp nhận cậu, càng không chấp nhận Tiểu Du Anh!

cậu biết mình có lỗi với anh, năm đó do ý nghĩ nhất thời, hại cho anh nhục nhã, hại anh đau khổ tìm kiếm. Với tình yêu Tạ Vân Triết dành cho cậu, cậu luôn luôn nhìn thấy, cũng cảm thấy từ trong tim. Nhưng mà cậu làm anh bị tổn thương.

"Ra đi!" Mệnh lệnh lạnh lùng truyền đến, cắt đứt tư tưởng của Bạch Hiền, cậu Oh một tiếng, chui ra từ dưới bàn, nhìn anh ta biết ơn nói: "Cảm ơn anh!"

Xán Liệt nhìn cậu, mặt không chút thay đổi mà hỏi: "Vì sao trốn?"

Bạch Hiền hơi ngạc nhiên, cũng không ngờ anh sẽ hỏi, suy nghĩ hai giây, ha hả cười nói: "Tôi đã từng làm việc tại tập đoàn Tạ thị, khi đang dọn dẹp vô tình chạm vào chân dung bộ sưu tập sang quý của Tạ tổng, tôi sợ anh ta muốn tôi bồi thường, không thể làm gì khác hơn là len lén trốn đi".

"Đúng không?" Xán Liệt cau mày liếc cậu: "Vậy sẽ có một ngày cậu cũng trốn khỏi Phác thị sao?" Loại phẩm chất nhân viên như thế này làm sao có thể vào được Phác thị? Xem ra anh nên chỉnh đốn lại tác phong và kỷ luật của công ty.

Bạch Hiền vội lắc đầu, cộng với xua tay: "Sẽ không! Sau này tôi sẽ cẩn thận". Đừng nói với cậu, cậu không thể lại mất việc nữa.

"Làm việc đi"

"Cảm ơn Phác tổng!" Bạch Hiền la lên phấn khích, mang theo thùng rác nhanh chóng chạy ra khỏi phòng làm việc của anh. Nguy hiểm thật, cậu thở phào nhẹ nhóm, thầm mắng mình, sao lại nghĩ ra lý do tồi đó chứ!

****
Có gì sai sót mọi người cứ cmt nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro