chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Triển lãm đồ trang sức?" Đôi mắt Bạch Hiền sáng lên: "Bên trong có rất nhiều đồ trang sức đúng không?"

"Tất nhiên rồi, nếu không triển lãm tảng đá sao?" Đỗ Vân Phi tức giận nói.

"Em cũng muốn đi xem, em chưa nhìn thấy nó, anh có thể giúp em mở rộng tầm mắt được không?"

"Điều này không tốt lắm đâu" Đỗ Vân Phi khó xử nói, triển lãm lần này không giống với những triển lãm đồ trang sức khác, vào được hội trường đều là những nhân vật nổi tiếng.

"Được rồi, xin anh đó". Bạch Hiền gạt đất trong tay, quơ tay cầu xin anh.

"Để anh thử xem sao" Đỗ Vân phi không thoát khỏi cậu, không thể làm gì hơn là đáp ứng trước nhưng: "Nhưng nhất định không chắc chắn lắm đâu".

"Cảm ơn anh!" Bạch Hiền thoải mái, đứng lên khỏi mặt đất: "Được rồi, anh còn phải ra ngoài làm việc, anh nhanh đi làm đi".

"Em muốn đi đâu? Anh có thể đưa em đi một đoạn đường".

"Không cần đâu, tiện thể em đưa Tiểu Du ra ngoài đi dạo".

"Anh đi đây". Đỗ Vân Phi nói, quay người đi ra khỏi sân.

Hôm nay là ngày cuối tuần, Bạch Hiền phải mang hoa đến nhà Duẫn Ngọc Hân, một tay cầm hoa, một tay dắt Tiểu Du, hai người một lớn một nhỏ thong thả đi bộ trên vỉa hè.

Trên vỉa hè, không khí sáng sớm tươi mát, cậu cho rằng đi một đoạn đường rèn luyện thân thể là được. Cùng đó là Tiểu Du đang đeo kính đen, vừa đi vừa hát bài hát thiếu nhi mà Bạch Hiền dạy, cực kỳ phấn khích.

Trong khu biệt thự, Bạch Hiền liếc mắt nhìn thấy tòa nhà xa hoa, đó chính là nhà của Duẫn Ngọc Hân.

Tiểu du lắc thoát khỏi tay cậu, chạy về phía trước, chạy xa mấy mét rồi quay đầu lại gọi: "papa, mau đuổi theo con, mau đi!"

"Được papa đuổi tới, nhưng mà papa muốn đánh vào tay con đó" Bạch Hiền sửa lại gọng kính lớn trên mặt, mỉm cười rồi chạy chậm đuổi theo.

"papa, papa chạy chậm một chút, Tiểu Du Anh không muốn bị đánh vào tay, Tiểu Du Anh rất sợ". Một bên đôi chân nhỏ của Tiểu Du lại tiếp tục chạy, một bên liên tục quay đầu lại làm nũng.

"Sợ cũng vô ích, ha ha" Bạch Hiền cúi người xuống, tay duỗi dài ra, thân thể nhỏ bé nhanh chóng bị bắt ôm vào trong lòng cậu.

"papa! Lần này không tính! Không tính!" Tiểu du cười lớn dãy dụa chân tay, Bạch Hiền sợ con gái làm hỏng những cánh hoa hồng, không thể làm gì khác là thả cô bé ra.

Được tự do, Tiểu Du vội vàng thoát ra khỏi cậu,quay người nhanh, không may đụng trúng vào một bóng trắng trên đường.

"Cẩn thận!" Bạch Hiền hô lớn, đưa tay ra muốn tiếp nhận lại cơ thể nhỏ bé kia, người đụng trúng cô bé đi trước cậu một bước đỡ lấy Tiểu Du.

"Tiểu Du, con không sao chứ?" Bạch Hiền lo lắng nhìn cô bé.

"papa, con không đau".

"Không đau là tốt rồi" Bạch Hiền yên tâm, lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía người bị đụng trúng, không khỏi sửng sốt, cúi đầu áy náy mà nói: "Phác tổng, xin lỗi, không làm anh bị thương chứ?"

Lúc này Xán Liệt mặc một bộ quần áo thể thao màu trắng, một sự thay đổi bình thường, đẹp hơn cả ánh sáng mặt trời, rất quyến rũ.

Anh khẽ nhếch môi nói ra hai chữ: "Không sao".

"Ba ba Phác , xin lỗi" Tiểu Du lớn tiếng nói, khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn chằm chằm vào anh, papa cô bé nói, đụng phải người khác phải nói xin lỗi.

Xán Liệt cùng Bạch Hiền đồng thời ngạc nhiên, cô bé gọi anh là gì???

"Im ngay!" Bạch Hiền vỗ vỗ nhẹ lên mặt con gái, giận dữ nói: "Gọi chú Phác ".

"Chú Phác tốt chứ" Tiểu Du nhỏ giọng nói: "Chú Phác trông đẹp trai thật nha".

Khuôn mặt xán Liệt vừa nới lỏng một chút trong nháy mắt đã chuyển sang màu xanh, cô bé đang khen ngợi mình đúng không?

"Im miệng" Bạch Hiền nhìn thoáng qua khuôn mặt biến sắc của Xán Liệt, vội quát Tiểu Du Anh. Một bên xin lỗi, một bên kéo cánh tay nhỏ bé của Tiểu Du bước nhanh thoát khỏi anh. Nhanh chóng đi xa anh, sợ rằng nha đầu ngốc này sẽ nói thêm câu nào nữa.

Đều là cha anh dạy bảo cả băng đản, nhìn cậu dạy con mình như vậy. Anh quay đầu lại nhìn nhất định phải tìm cậu tính sổ.

Xán Liệt nhìn bóng dáng hai người rời đi, khóe miệng vô thức mỉm cười, thực sự là một cặp cha con dở hơi. Nhưng, ở nhà lúc nào cậu ta cũng đeo cặp kính đen này sao? Lẽ nào không ai nói cho cậu ta biết, nó trông thực sự khó coi sao?

Một đứa trẻ đáng yêu như thế, hết lần này tới lần khác lại bị người ăn mặc như thế dạy bảo.

"Nha đầu ngốc, con muốn làm cho papa tức chết phải không?" Sau khi đi xa Xán Liệt được năm mươi mét, Bạch Hiền mới dừng lại nhăn nhó nói.

"Mẹ, chú Phác trông rất đẹp trai mà". Tiểu Du vẫn dùng giọng nói non nớt và đôi mắt mở to nhìn chằm chằm vào cậu không sợ chết nói.

Bạch Hiền bị cô bé đánh bại, đảo cặp mắt trắng dã: "Thật đẹp trai thì thế nào, là ông xã của người khác, là ba ba của người khác!" Sau khi nói xong thì đứng dậy bước nhanh về phía Duẫn gia.

Duẫn gia quả thật trông rất ấn tượng, đứng ở cánh của sắt chạm khắc tuyệt đẹp, Bạch Hiền nhón chân lên nhìn xung quanh, kiến trúc bên trong hoa viên, làm cho cậu ngạc nhiên không ngớt. Biện gia cùng với nó so sánh thực sự còn kém rất xa.

"Mẹ ơi, con cũng muốn nhìn". Tiểu Du kéo kéo ống quần cậu nói.

"Có cái gì đẹp đâu". Bạch Hiền không để ý tới cô bé, bước lên bấm chuông cửa. Sau một lúc lâu, một người đàn ông trung niên bước ra, nhìn Bạch Hiền từ trên xuống dưới.

Bạch Hiền mỉm cười, lễ phép nói: "Chào chú, đây là hoa hồng anh Phác tặng cho cô Duẫn, xin chú ký nhận hộ cháu".

Người đàn ông trung niên nhận lấy hoa hồng, đưa cho cậu tờ giấy đã ký, quay người vào trong nhà. Cánh cửa sắt lớn đóng sầm lại.

Không được nghỉ ngơi, lại phải đi làm, Bạch Hiền đi nhanh ra cửa, không chờ xe của Vương Văn Khiết, cậu đi nhờ xe của nam đồng nghiệp.

cậu cúi xuống cười to, quay ra cửa sổ xe trêu đùa Lưu Bằng : "Lưu Bằng, tối qua không có chỗ ở sao, đến nhà bọn em ngủ ở giường của Văn Khiết được không?"

Lưu Bằng đỏ mặt, cười ngượng.

"Em có lên xe hay không đây? Làm bóng đèn không tốt lắm đâu". (kỳ đà cản mũi a~~~)

"Em nói thật vô liêm sỉ" Vương Văn Khiết ấn vào trán cậu một cái, ngượng ngùng nói.

Bạch Hiền quay người, đi vào ngồi ghế sau: "Dù sao ghế sau cũng để không, hai người cứ coi em không tồn tại là được rồi".

"Bạch Hiền, bộ quần áo liền này của em thật dễ thương". Lưu Bằng nhìn vào kính chiếu hậu, ha ha cười nói.

Bạch Hiền cười nói: "Không có người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ, chỉ có một người dễ thương bên cạnh thôi"

"Em thấy đủ chưa, chị trong mắt anh ấy, ngay cả dễ thương cũng vô ích". Vương Văn Khiết trừng mắt với Lưu Bằng tức giận nói.

"Lưu Bằng, có phải như vậy hay không?" Bạch Hiền từ ghế sau tiến gần lên phía trước giọng điệu quở trách nói.

Lưu Bằng vô tội nói: "Có trời đất chứng giám, trong lòng anh, Văn Khiết từ lâu đã là thượng đế".

"Văn Khiết, hài lòng chưa?" Bạch Hiền vỗ vỗ vai Vương Văn Khiết.

Vương Văn Khiết hừ lạnh, liếc anh ta: "Vậy sao? Vậy những người phụ nữ bên cạnh anh là cái gì?"

"Văn Khiết, em muốn anh nói như thế nào em mới tin tưởng đây? Thực sự anh không có người phụ nữ nào khác" Vẻ mặt Lưu Bằng đau khổ nhẫn nại giải thích, tối hôm qua không phải đã nói sao, hôm nay lại còn phải nói tiếp.

Bạch Hiền mỉm cười: "Em nói chị này, con ong chăm chỉ Lưu không dưng lại đưa Văn Khiết của chúng ta đi làm, nguyên nhân là làm cho hồng nhan tức giận nha".

"Biện Bạch Hiền! Em không im miệng, bọn chị làm sao coi em như không tồn tại đây?" Vương Văn Khiết quay lại trừng mắt với cậu.

Bạch Hiền không thèm để vào mắt sự giận dữ của chị ấy, tiếp tục nói: "Chị cũng đừng trách Lưu Bằng, anh ấy thân là giám đốc tiêu thụ của một công ty lớn, xung quanh khó trách có nhiều oanh oanh yến yến vây quanh".

"Những oanh oanh yến yến bên cạnh anh ta đủ để thành lập một đội bóng".

"Vậy thì chị nên vui mừng chứ, có được một bạn trai quyến rũ vô biên".

"Anh ta nếu có thể được Trương Mạn Ngọc chấp nhận mới tốt, chứng minh sự quyến rũ của anh ta mới là vô biên, cần gì tìm những cô gái trẻ" Vương Văn Khiết giận dữ nói. Khi Bạch Hiền định nói, cô nói thêm: "Bạch Hiền, em đừng có nói ở đây là mình đau lưng, muốn không đau lưng thì em nói ít về việc này thôi".

"Được rồi, không nói" Bạch hiền ngay sau đó dựa lưng lên trên ghế, ngậm miệng lại. Đang chuẩn bị nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, chiếc xe đột nhiên "Phanh" lên một tiếng, ba người vội nhìn thẳng về phía trước.

Ba người cùng kêu lên một tiếng, nhanh chóng ổn định thân thể. May là cũng không bị thương.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Khi Vương Văn Khiết kịp phản ứng thì Lưu Bằng đã xuống xe kiểm tra.

"Chết rồi, nổ lốp xe" Lưu Bằng từ bên ngoài xe nói với hai người.

"Không phải chứ, thủng lốp lúc này sao?" Bạch Hiền kêu thảm, muộn làm bị tổ trưởng mắng là việc nhỏ, trừ tiền lương mới là việc lớn. Hơn nữa, cậu còn phải đến cửa hàng hoa.

Vương Văn Khiết đang tức giận trong lòng, lại có thêm cơ hội này để quở trách Lưu Bằng: "Em nói với anh xe này còn đi làm gì, lỗi của con người đã đành, may là ở đây ít xe, nếu như là đi tại quốc lộ thì đã bị nhiều xe tông vào đuôi rồi".

Lưu Bằng sờ sờ mũi, áy náy nói: "Nếu không thì hai người cứ gọi trước một chiếc taxi đi, anh gọi điện thoại tìm công ty sửa chữa".

"Ở nơi này đến bao giờ mới nhìn thấy một chiếc taxi?"

"Việc này..." Lưu Bằng suy nghĩ một chút: "Anh gọi điện thoại cho bạn tới đây đón các em đi" Nói xong lấy điện thoại ra, nói vài câu rồi tắt máy.

Bị gián đoạn như vây, khi hai người tới công ty đã muộn mất nửa tiếng, Vương Văn Khiết là giám đốc nhân sự, đi đường gặp một chút rủi ro cũng không ai chú ý tới.

Bạch Hiền thì không may mắn như vây, sau khi tặng xong hoa hồng trở lại bộ phận của mình, thở sâu một hơi và bước vào.

"Cậu Biện, cậu định đi đâu?" Sau khi tổ trưởng Tiêm nói, đứng lên từ chỗ ngồi đi đến bên cạnh cậu, không có cách nào khác mà nhìn cô ta.

***
Có gì sai sót mn cứ cmt nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro