chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Xin lỗi, đi nửa đường xe bị hỏng" Bạch Hiền áy náy cười làm lành nói.

"Đây là lý do sao?" Một tiếng nói giận dữ vang lên, một nhân viên vệ sinh đi đến phía trước, không thương tiếc mà hét lớn vào lỗ tai câuh: "cậu suốt ngày ngoại trừ gây họa ra thì còn biết làm cái gì?"

"Đau!"

"Biết đau còn không an phận"

"Tôi lần sau không dám nữa..."

"Thôi đi, chị Thanh, xem như là lần đầu tiên của em ấy..." Chị Lệ một bên khuyên nhủ, rõ ràng chị ấy mới là tổ trưởng, làm thế nào cô ta lại tự tiện phạt người khác.

"Lập tức chép các quy tắc của công ty đi! Năm trăm lần!" Chị Thanh buông tha cho lỗ tai của cậu, đẩy tay cô ấy giận dữ nói. Mắt nhìn xuyên qua cậu, đi tới bên cạnh cửa, lập tức mỉm cười lấy lòng người đối diện, nịnh nọt nói:

"Đạo diễn Từ, tại sao anh lại xuống bộ phận vệ sinh? Có chuyện gì sao?"

Bạch Hiền quay người lại, nhìn qua ánh mắt trêu tức của Từ Nhạc Phong, có cái gì đẹp mắt, không phải là chỉ bị cấp trên khiển trách sao! bạch Hiền tức giận mà nghĩ.

Ánh mắt Từ Nhạc Phong chuyển sang khuôn mặt của tổ trưởng, khẽ mỉm cười nói: "Tôi lại đây mượn người tới hỗ trợ chụp ảnh, là cậu ấy." Nói xong hếch cằm về phía khuôn mặt đau khổ của Bạch Hiền.

"Đi thôi" Chị Lệ gật đầu, lập tức nhìn về phía Bạch Hiền nói: "Đừng gây họa nữa nha!"

"Vâng, chị Lệ" Bạch Hiền vội vàng đi tới bên cạnh Từ Nhạc Phong, người phía sau cười ôn hòa với cậu, quay người rời đi. cậu không dám chậm trễ, theo sát sau đó đuổi theo.

"Đạo diễn Từ, anh muốn tôi giúp anh cái gì?" Bạch Hiền dè dặt hỏi từ phía sau.

Từ Nhạc Phong đi chậm lại, quay đầu nhìn cậu, mỉm cười ôn hòa nói: "cậu định làm cái gì?" Thực tế anh không cần giúp đỡ cái gì, chỉ là đi ngang qua bộ phận vệ sinh, nghe được tiếng kêu rên của cậu, không tự chủ được mà đi vào.

"Tôi sẽ dọn dẹp nhà vệ sinh." Bạch Hiền lớn tiếng nói, đoàn người đi qua cậu nhìn và cười trộm.

Từ Nhạc Phong trừng mắt nhìn cậu, tức giận nói: "Nói nghiêm túc!"

Bạch Hiền bối rối mỉm cười, nói: "Nhưng mà ngoại trừ việc đưa tài liệu đến khách sạn, đó chính là công việc của tôi".

"À, tôi hiểu" Từ Nhạc Phong nói, cách phía trước không xa, Duẫn Ngọc Hân ôm cánh tay Phác Xán Liệt đi tới. Bạch Hiền gục đầu xuống, dự định cứ như vậy đi qua.

"Nhạc Phong, chào buổi sáng" Duẫn Ngọc Hân tâm trạng tốt nói.

"Ừ" Từ Nhạc Phong gật đầu mỉm cười, quay người qua Xán Liệt nói: "Xán Liệt, để Biện Bạch Hiền làm trợ lý của tôi, anh có ý kiến gì không?"

Những người hiện diện tại chỗ này đều ngạc nhiên nhìn anh, Bạch Hiền cũng không ngoại lệ, sững sờ mà nhìn chằm chằm vào anh, anh ta muốn chuyển cậu làm trợ lý? Không phải đâu? Nhưng mà cậu cũng không nói cái gì nha.

Bạch Hiền nhìn thẳng về phía Bạch Hiền, người này vội vã lảng tránh tầm mắt của anh, tại sao lại nhìn cậu như thế, đó cũng không phải yêu cầu của cậu.

Xán Liệt cười như không cười, nói: "Tôi đương nhiên không có ý kiến".

Duẫn Ngọc Hân quýnh lên nói: "Nhạc Phong, anh đã xảy ra chuyện gì? Người giống như cậu ta cũng có thể làm được trợ lý sao?" Cô ta coi thường liếc mắt nhìn Bạch Hiền: "Anh muốn một trợ lý, có thể gọi Vương Văn Khiết điều đến từ các bộ phận khác mà"

"Ngọc Hân, nếu không thử, làm sao biết được Bạch Hiền có làm được không? Sau một tháng nếu không làm được, anh sẽ tự thay người." Từ Nhạc Phong vẫn cười ôn hòa như cũ: "Anh đi trước làm việc".

Nói xong đã đi đến phòng chụp ảnh, Bạch Hiền theo sau anh nói: "Thực sự giám đốc Duẫn nói rất đúng".

"Có đúng hay không, một tháng sau sẽ biết." Từ Nhạc Phong không có ý gì mà chỉ nhìn chằm chằm cậu nói.

Bạch Hiền hiểu ý tứ của anh, cười hắc hắc nói: "Phác tổng rất tốt với anh, quan hệ của các anh là như thế nào vậy?"

"Là quan hệ anh em bà con."

"Oh, thì ra là hoàng thân quốc thích." Bạch Hiền kinh ngạc, không thể trách được cử chỉ anh ta lại như thế.

"Lộn xộn cái gì." Từ Nhạc Phong liếc mắt nhìn cậu, tức giận nói, quay người làm việc riêng.

Bạch Hiền nhìn phòng chụp ảnh, xung quanh dán đủ loại áp phích, trên sân khấu có một đám phụ nữ đang luyện múa. Làm việc ở chỗ này chắc chắn mỗi ngày có thể nhìn thấy rất nhiều minh tinh, cậu thầm nghĩ.

Trở về thôn Ninh Thủy, sau khi Bạch Hiền sang từng nhà tìm kiếm, mới tìm thấy Tiểu Du Anh đang ăn cơm nhà ông Bách. Một lớn một nhỏ vừa mới vào sân, Đỗ Vân Phi xuất hiện, hôn Tiểu Du một cái, lấy từ trong túi xách ra một cái thẻ, đưa tới tay Bạch Hiền.

Đây là cái gì? Bạch Hiền tò mò nhìn.

"Thẻ công tác của triển lãm đồ trang sức, đến lúc đó em lấy thân phận là nhân viên vệ sinh đi vào là được".

"Thực sự có thể vào? Cảm ơn anh rất nhiều" Bạch Hiền thoải mái nói.

Đỗ Vân Phi cười đùa: "Thật muốn cảm ơn sao, hôn anh một cái".

Bạch Hiền nháy mắt với Tiểu Du: "Bảo bối, thay papa hôn Ba ba một cái đi".

Tiểu Du vô tư mà hôn Đỗ Vân Phi một cái, cười khanh khách, Đỗ Vân Phi sờ nước bọt trên mặt, bất mãn nói: "Không thành tâm".

"Bảo bối, nói cho ba ba Đỗ con không cố ý".

"Này, này, ba ba sai rồi, sai rồi." Đỗ Vân Phi thấy Tiểu Du công kích, vội lấy tay chặn cái miệng nhỏ nhắn đang nói của cô bé lại.

Sáng chủ nhật, Bạch Hiền gửi Tiểu Du bên nhà hàng xóm, vui vẻ đi ra ngoài. Không có cách nào khác, triển lãm đồ trang sức quy định trẻ con không được đi vào, cho dù có thể vào, cậu là một nhân viên vệ sinh cũng không có khả năng mang một đứa trẻ đi vào.

Không lâu sau đã tới triển lãm, bên trong đã có một đám đông đến, đều là trang phục cao quý, trang phục Moden của kẻ có tiền. Đỗ Vân Phi mặc thường phục, một bên lưu ý những nhân viên bên trong triển lãm, một bên lo lắng mà nhìn chằm chằm Bạch Hiền.

Lúc này hai mắt câyh nhìn chằm chằm vào hộp kính thủy tinh chứa đồ trang sức, một nửa dáng điệu của nhân viên vệ sinh cũng không cậu.

Bach Hiền xuất thân từ danh môn, đối với châu báu lại không cần thiết nghiên cứu nhiều, nhìn những chiếc hộp thủy tinh chứa rất nhiều loại kỳ trân dị bảo, thực sự cậu đã mở rộng tầm mắt.

Một vài lần thiếu chút nữa cậu gỡ cặp kính vướng bận xuống, cuối cùng cậu vẫn kiềm chế được.

"Này! cậu không phải làm vệ sinh đứng ở chỗ này làm gì?" Phía sau vang lên một tiếng quát lạnh lùng, Bạch Hiền hoảng sợ, cuống quít đứng thẳng người, tránh xa kính thủy tinh chứa đá quý.

Lòng lại nghĩ, cũng không có cái gì để làm sạch, tại sao lại không cho nhìn. Liếc mắt nhìn Đỗ Vân Phi, anh trừng mắt với cái liếc mắt của câuh, mặt ngó đi chỗ khác.

Đỗ Vân Phi có nói qua với cậu, ở chỗ này không cho phép nói chuyện với anh, cũng không muốn mọi người biết anh, đỡ làm hỏng chính sự của anh.

Trang sức không cho nhìn, cậu không thể làm gì khác hơn là nghĩ cách chuồn đi, trở về phía sau, đang chuẩn bị thay quần áo vệ sinh trên người thì đột nhiên có cái gì đó ở bên hông. Bạch Hiền lo lắng, nếu như cậu nhớ không lầm, vừa nãy lúc cậu đi vào mở cửa, bên trong chỉ có một mình cậu mới đúng.

Nhưng mà, cậu rõ ràng cảm giác được phía sau có một hơi thở của một người đàn ông, cúi đầu, ánh mắt rơi xuống thắt lưng, chưa kịp thét chói tai. Người đàn ông phía sau che miệng của cậu lại, đem gọng súng để gần bên hông cậu một chút, lạnh lùng nói: "Nếu như không muốn chết, nên đi cùng tôi lên tầng hai".

"Đi làm cái gì?" Bạch Hiền dẩu môi nói.

"Cậu đừng hỏi cái này." Người đàn ông bắt đầu chuyển bước, Bạch Hiền không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là đi theo anh ta đến tầng hai. Trong đầu nghĩ anh ta đưa cậu đến tầng hai là muốn làm gì? Chỉ cần không phải trộm châu báu là được rồi.

Người đàn ông rất tự nhiên mà dắt tay câuh, đi đến tầng hai, dọc đường đi gặp mấy người, cũng không ai nhìn ra sắc mặt cậu. Mặc kệ Bạch Hiền không ngừng ra hiệu thông qua mặt với từng người khách đi qua, nhưng mà mọi thông điệp của cậu đều bị chiếc kính đen lớn giấu đi.

Hu..., Đỗ Vân Phi, cứu mạng, dưới đáy lòng cậu hô cuống cuồng, tại phòng khách tầng một, Đỗ Vân Phi hoàn toàn không có cảm giác.

Người đàn ông đưa cậu đến trước một cái cửa, sau một lúc nhìn xung quanh đẩy cửa đi vào.

Trong nháy mắt Bạch Hiền bị đưa vào phòng trong cảnh trí bên trong ngay lập tức dọa cậu sợ hãi, sáu bảy người đàn ông mặc đồ đen, hoặc ngồi hoặc đứng tại khắp ngõ ngách của gian phòng. Trong đó có hai người mà cậu đã gặp, đó là hai người đàn ông đã đánh nhau trong khách sạn.

Người đàn ông có khí chất vương giả kia, lúc này đang ngồi bên trái trên một chiếc ghế sofa, dùng ánh mắt trêu tức nhìn chằm chằm vào cậu.

Một người đàn ông lớn tuổi liếc nhìn cái liếc mắt của Bạch Hiền, trừng mắt nhìn Lãnh Phong lạnh lùng nói: "Anh nói, chính là cậu ta?"

Lãnh Phong ưu nhã mà nhâm nhi một ngụm rượu vang đỏ, khẽ cười nói: "Anh nên hỏi, hình như là cậu ta". Ngón tay thon dài vừa nhấc, chỉ vào một người đàn ông đứng bên cạnh người mặc bộ đồ đen.

Người mặc bộ đồ đen nói, quỳ xuống đất khóc thét nói: "Lâm ca, chính là cậu ta! Ngày đó chính là cậu ta cầm túi xách của em đi."

Hóa ra là tìm cậu để tìm túi xách, Bạch Hiền chột dạ lùi về phía sau một bước, cái túi xách kia câuh đã sớm mang bán đi, bây giờ mới tìm cậu, có lẽ đã quá muộn!

Lâm ca nâng tay lên, không thương tiếc mà dùng chân đá lên trên người đàn ông: "Đồ vô dụng!". Lập tức chuyển bước, đi tới bên Bạch Hiền. Bạch Hiền nhìn chằm chằm người đàn ông mặc bộ đồ đen bị đánh ngã trên mặt đất, sợ sệt lùi về phía sau, chỉ khi lùi đến bên tường, mới bất đắc dĩ dừng lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro