Chương 17+18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Hai chương này, mọi người đọc sau đó chuẩn bị tâm lý chương sau... oà... cố gắng lắm đấy. viết được hai chương là cố gắng lắm đấy. với cái trình độ ngủ nướng+ ăn nhiều như mình thì thực là kì tích cho ngày hôm nay...

Chap 17:

Buổi sáng, Phác Xán Liệt đến công ty lúc chín rưỡi. Hắn đàng hoàng ngồi trên chiếc ghế chủ tịch, đàng hoàng khoe với cả ban quản trị cái bằng loại A ở đại học bên Úc. Cuộc họp uỷ nhiệm kết thúc. Đáng lý phải có mặt cựu chủ tịch nhưng đa phần mọi người đều thấy Kim Chu thay thế cũng không sao.

- Chung Nhân nó nói tý qua phòng cậu.

Kim Chu nhắn lại lời của con, sau đó tiếp nhận mấy bản kế hoạch Bạch Hiền đưa cho. Phác Xán Liệt lúc này mới hoàn toàn ra khỏi phòng họp.

"Chung Nhân qua phòng Biện Bạch Hiền"

Lão Kim Chu nói giống y như chuyện này xảy ra rất thường xuyên vậy.

Nhìn đồng hồ cũng đã ngồi trong phòng được một tiếng rồi, Phác Xán liệt trong lòng lại không yên ổn. Đứng nhanh dậy, không hiểu sao chân bước đến phòng làm việc của Biện Bạch Hiền.

- Cậu không cần chọc tôi.

Đứng ngoài cửa đã nghe thấy giọng điêu nghiêm túc của Biện Bạch Hiền.

- A. Bạch Hiền đỏ mặt nha. Để tôi xem, ngực cậu có rắn chắc không nào.

Kim Chung Nhân vừa rồi vừa chạm vào ngực Biện Bạch Hiền một chút, cậu đã tức giận đẩy tay hắn ra, mặt mũi cũng biến thành đỏ ửng. Hắn lại rất thích thú nhìn Bạch Hiền biểu tình như vậy.

Hắn ngồi nhích lại gần, đưa tay chạm nhẹ lên ngực Bạch Hiền. Bạch Hiền vì muốn giữ thể diện của đàn ông nên ưỡn ngực kiêu ngạo nói.

- Tôi tuy không có tập gym nhưng...

Chưa nói xong đã thấy Kim Chung Nhân đang từ từ cúi đầu xuống, ánh mắt nhìn cậu rất mê ly.

- Chung Nhân.

Hắn không nghe, đưa tay từ ngực cậu trượt xuống eo, mặt càng tiến sát lại.

- Chia tay với Phác Xán Liệt đi, chúng ta cùng nhau đi khắp thế giới tổ chức triển lãm. Được không?

Bạch Hiền nghe xong vội vàng đẩy Kim Chung Nhân ra, chỉnh lại cúc áo, xong xuôi mới nghiêm túc nói.

- Kim Chung Nhân. Lần sau còn nói nữa, đừng trách tôi không khách sáo.

Vừa ngước mắt lên đã nhìn Phác Xán LIệt sừng sững đứng giữa cửa, có điểm chột dạ, Bạch Hiền gấp gáp đứng dậy.

- Chủ tịch.

Kim Chung Nhân vuốt lại tóc, quay sang cười toe.

- Anh.

Phác Xán Liệt gật gật đầu, chẳng nói chẳng rằng quay về phòng. Hắn bị làm sao vậy. Thấy Kim chung Nhân cùng Biện Bạch Hiền ở một chỗ lại không cam tâm, giống như người chồng đang ghen vì vợ mình bồ bịch vậy. Lại nhớ đến cái khoảnh khắc, Kim Chung Nhân đặt tay lên ngực Biện Bạch Hiền sau đó trượt xuống nắm chặt eo kéo cậu lại.

Hắn thực sự rất khó chịu, muốn làm gì đó cũng không làm được. Đưa điện thoại lên gọi cho Kim Chu.

- Chú. Điều Biện Bạch Hiền làm trợ lý của cháu đi. Hiện tại chỗ cháu đang thiếu người.

Sau hôm đó Bạch Hiền trở thành trợ lý chủ tịch. Việc này của cậu những tưởng nặng nề hơn nhưng Phác Xán Liệt lại chỉ sai bảo cậu thay giày, thay áo, hay lấy cà phê, lau dọn bàn làm việc.

Hôm đó vừa lau xong bàn tiếp khách của Phác Xán Liệt, Biện Bạch Hiền đi đến nộp đơn xin thôi việc đặt trên bàn hắn ta.

- Tại sao?

Hắn cầm đơn xin thôi việc vứt thẳng xuống đất.

- Tôi cảm thấy việc này không hợp. Tôi được đào tạo để làm việc về kinh doanh chứ không phải lau dọn.

Bạch Hiền cứng rắn nói với hắn. Phác Xán Liệt gật gật đầu cười:

- Kinh doanh mà đến công ty pha trà cho Kim Chung Nhân sao? Đến khi tôi điều đến làm trợ lý của tôi vẫn tự do pha trà cho hắn.

- Việc pha trà cho ai là việc riêng của tôi.

Phác Xán Liệt đột nhiên đứng dậy đập thẳng tập giấy vào mặt Biện Bạch Hiền:

- Giờ làm việc mà pha trà à?

Hắn quát lớn.

- Tôi làm xong việc của mình, tất nhiên được uống trà rồi.

Phác Xán Liệt cuồng nộ kéo Biện Bạch Hiền về phòng cậu, sau đó thả tay vứt phịch cậu xuống ghế sô pha. Hắn đi đến bàn tiếp khách, lấy tay gạt hết bộ ấm chén trên bàn xuống.

- Tôi cấm, trong công ty không được đặt chúng.

Mảnh sứ rơi vỡ tứ tung. Biện Bạch Hiền kinh ngạc nhìn chúng, cậu vội vàng đưa tay vơ lại. Bộ ấm chén này là do Chương Yến, bác Thư, bác Chương góp tiền lại mua tặng sinh nhật cậu.

Bạch Hiền lấy một cái hộp giấy, vơ tất cả mảnh sứ lại cho vào đó. Phác Xán Liệt thấy vậy càng nổi điên, kéo cậu lại, giật lấy hộp giấy kia, sau đó một lần nữa ném xuống dưới đất. Biện Bạch Hiền cố kìm nén cũng không chịu được nữa, bất thình lình đưa tay tát thẳng mặt hắn.

- Cậu đánh tôi.

- Đúng vậy. anh không thích có thể nói tôi dọn, còn nếu đập vỡ bộ ấm chén tôi mua thì anh vượt quá quyền hạn rồi.

Bạch Hiền một lần nữa thu dọn mảnh sứ, sau đó đặt hộp giấy vào trong tủ khoá lại. Xong xuôi mới ngồi trên ghế lôi tài liệu ra đọc. Phác Xán Liệt hiện giờ muốn bực tức cũng không phát tiết được liền gừ mạng một cái sau đó mở cửa đùng đùng trở về phòng.

Bạch Hiền thấy hắn đi khỏi mới mở tủ lấy hộp giấy kia ra. Vỡ tan tành thế này, dùng keo cũng không dán nổi. Cậu nhẹ nhàng đặt ra một cái còn lành lặn nhất. Mở ngăn kéo lấy ra một hộp keo.

Nhớ hồi đó, Kim Chung Nhân vì cầm không cẩn thẩn nên đứt quai một chiếc chén, hắn bị Bạch Hiền chửi cho một trận, sau đó thì cả một tháng không được động đến một giọt trà Bạch Hiền pha.

...

Tuy ở cùng một nhà, nhưng Biện Bạch Hiền và Phác Xán Liệt không có dùng bữa chung.

Phác Xán Liệt, Đinh Nhược Chi dùng cơm trước, khoảng một tiếng sau Bạch Hiền mới xuống ăn cơm. Cậu chuyển đến phòng vẽ để tiện hoàn thành tác phẩm chuẩn bị phải đưa cho Kim Chung Nhân. Bất quá, Phác Xán Liệt cũng chẳng thể biết, có một hôm Bạch Hiền không có nhà, hắn đã muốn vào phòng cậu xem thế nào. Thực chất cũng không biết tại sao tò mò như vậy. Nhưng chính là cửa khoá chặt, hỏi chị Tư thì biết khoá cửa chỉ có duy nhất Biện Bạch Hiền giữ. Lúc đó hắn tức giận muốn đá tung cửa ra, nhưng nghĩ lại thì bản thân đang làm việc vô nghĩa nên hừ lạnh rời đi.

Ngoài ra hắn còn một phát hiện rất thú vị. Biện Bạch Hiền giống như đã yêu hắn đến điên rồi. Bữa cơm thường để một bát cơm khác bên cạnh, còn gắp thức ăn, đôi lúc còn tươi cười nói chuyện như đang dùng cơm với người khác nữa.

Lúc biết được, Phác Xán Liệt cảm thấy rất thoả mãn. Hắn tự mặc định người kia đích xác là mình. Hắn cho là Biện Bạch Hiền vẫn còn ngờ nghệch đem trái tim trọn vẹn dâng cho hắn.

...

Đinh Nhược Chi, Biện Bạch Hiền ở với nhau có vẻ rất thoải mái. Họ không ai muốn tiếp xúc với ai nên thường tránh mặt nhau càng nhiều càng tốt. Buổi tối dùng bữa xong, Phác Xán Liệt cùng Đinh Nhược Chi về phòng xem phim, Biện Bạch Hiền cùng chú Mạc chị Tư ở dưới dùng trà đọc sách.

Mọi chuyện diễn ra rất yên ổn, không ồn ào như Phác Xán Liệt từng nghĩ.

- Tuần sau ba má trở về một chút. Nghe nói tổ chức sinh nhật cho cậu. Mong cậu đừng nói chuyện Nhược Chi ở đây.

- Được.

Biện Bạch Hiền vẫn đọc sách, một bên uống một ngụm trà.

- Cậu thích mĩ thuật sao?

- Cũng thích.

- Tôi đoán nếu sau này thành hoạ sĩ, có lẽ cậu sẽ theo nghiệp vẽ khoả thân đi. Loại người như cậu, đi đâu cũng phải có đàn ông mà.

Mạc Hiểu uống trà bên cạnh quay sang nhìn sắc mặt Biện Bạch Hiền. Phác Xán Liệt thấy Biện Bạch Hiền bình thản không nói gì, lại muốn lên giọng trêu chọc tiếp, nhưng vừa mở miệng đã nghe thấy thanh âm của người kia.

- Anh có muốn làm người mẫu cho tôi không? Tranh khoả thân rất đắt đó. Vẽ miễn phí cho anh, sau đó anh mang đi bán, chắc cũng được khá tiền.

Phác Xán Liệt còn đứng đó, lại tức giận đến phát hoả.

- Cậu nghĩ tôi thiếu tiền sao. A.. đến một ngày phá sản, có thể bán cậu đi chứ không cần bán tranh đâu.

- Được, đến lúc đó, để anh bán tôi đi. Làm người vợ tốt cao cả dùng thân kiếm tiền nuôi chồng, người yêu chồng và con chồng cũng được.

Bạch Hiền vẫn bình thản nói.

- Chỉ sợ lúc đó cậu chẳng còn là vợ anh ấy nữa. Mà cũng đừng chờ đến ngày đó. Phác thị không phá sản được đâu.

Đinh Nhược Chi không biết từ đâu đi ra nói nhỏ. Cô cười nhẹ, sau đó kéo Phác Xán Liệt lên phòng. Bạch Hiền ngồi lại thở dài một cái, tiếp tục đọc sách

Chap 18:

Mấy ngày sau đó, Phác Xán Liệt đưa Đinh Nhược Chi về quê, nghe nói bởi vì cô ta có việc ở nhà nên hắn mới đưa cô trở về nước. Bạch Hiền nghe Mạc Hiểu nói xong ù à ù ờ gật đầu.

Đến hôm trước ngày sinh nhật Bạch Hiền, Phác Xán Liệt mới một mình trở về. Nhìn là biết ngay hắn có chuyện không vui. Hình như có gầy đi một chút, mặt cũng rất xanh xao.

Ba má Phác trước khi trở về có nói Biện Bạch Hiền không cần ra đón, tự họ sẽ gọi taxi quay về. Phác Xán Liệt, Biện Bạch Hiền bất đắc dĩ ở nhà chuẩn bị bữa tối cho bốn người.

Đến khi đã chuẩn bị xong, hai người ngồi trên bàn ăn chờ ba má.

- Anh cố tình như vậy để ba má nhìn thấy sẽ trách tôi chăm sóc chồng không tốt phải không?

Phác Xán Liệt nghe Bạch Hiền nói tỏ thái độ không hiểu.

- Nhìn mặt anh tiều tuỵ y như bị tôi áp bức không cho ăn cơm vậy.

Ngoài dự đoán, hắn chẳng nói gì, chỉ gằm mặt nhìn vào đĩa thức ăn đặt trên bàn. Bạch Hiền cũng biết ý không nói tiếp. Nhưng nhìn thấy hắn không có sức sống như vậy, tuy không muốn thừa nhận nhưng chính là có cảm thấy đau lòng.

Chuông cửa vang lên, Bạch Hiền nhanh nhẹn chạy ra mở cửa.

- Ba má.

Cậu gọi nhỏ. Má Phác đã tiến đến ôm chầm cậu.

- Bạch Hiền. Oa. Ta rất nhớ con. Hai đứa dùng cơm chưa.

- Chưa còn chờ ba má.

Phác Xán Liệt đi lại kéo hành lý của hai người đặt dựa lên ghế.

- Ba má ngồi nghỉ đi, chút nữa dùng bữa tối cũng không sao.

...

Ngày hôm nay, sinh nhật của Biện Bạch Hiền quả thực được tổ chức rất đình đám. Ba má Phác giống như muốn tuyên bố với toàn thể đại Hàn dân Quốc rằng họ có một người con dâu là nam.

Phác Xán Liệt vẫn như hôm qua, mặt càng ỉu xìu, đôi lúc còn trốn trong phòng gọi điện thoại.

Buổi sáng Bạch Hiền có đi đến buổi triễn lãm của Kim Chung Nhân một chút. Phát hiện Phác Xán Liệt cũng xuất hiện ở đó nên vội vàng ra về.

Phác Xán Liệt thực ra cũng có chút ít quan tâm đến mĩ thuật, hắn trước đó ở Úc có bỏ tiền ra mua một số tác phẩm của "Hy Hy" người cùng hợp tác với Kim Chung Nhân. Cảm thấy người này vẽ rất tốt. Nét vẽ lại tinh tế, dùng màu chủ yếu là màu xanh nhạt, có nét buồn. Nhưng bất quá Phác Xán Liệt nhìn vào cảm thấy chút thoải mái.

Hy Hy vẽ tập trung vào chi tiết. Đôi lúc cậu ta chỉ vẽ một chiếc lá, một giọt nước, một cái cây, nhưng chính vì thế lại khiến người xem tò mò về dụng ý của bức tranh.

- Cái này...

Xán Liệt đưa tay chỉ vào bức tranh có bút kí của Hy Hy nhưng có vẻ rất quen. Hình như hôm đó ở công ty hắn có nhìn qua. Ở phòng của Biện Bạch Hiền. Thực chất hắn cũng không muốn chú ý nhưng nhìn qua lại thấy nó rất đáng sợ. Một bàn tay có vết rạch nhỏ, máu tuôn ra, bức tranh tổng thể dùng màu đỏ để tô lên. Nhìn có nét rất ghê rợn. Chính vì thế hắn bị ấn tượng ngay từ lần đầu nhìn thấy. Trên ngón tay còn đeo một chiếc nhẫn cưới rất đơn giản.

- A, anh muốn mua sao. Lần này Hy Hy không bán đâu.

Kim Chung Nhân những lần triển lãm gần đây luôn cố tình giữ lại các tác phẩm của Biện Bạch Hiền, hắn lại đặc biệt không muốn bán cho Phác Xán Liệt.

Phác Xán Liệt gật gật đầu, quay sang thì nhìn thấy bóng người quen quen. Rõ ràng là Biện Bạch Hiền. Cậu ta cúi đầu trốn tránh. Hắn vội đưa mắt nhìn Kim Chung Nhân. Suy nghĩ một chút, chính là không khó để đoán người lấy bút danh "Hy Hy" kia là ai.

Bất quá vừa nghĩ đến hắn lại không muốn đó là sự thật. Hy Hy với Kim Chung Nhân hình như quan hệ rất tốt đi. Triển lãm của họ Kim kia thế nào cũng có một nửa bức vẽ của Hy Hy. Lại nhớ đến câu nói của Kim Chung Nhân trong phòng làm việc: :"Chia tay với Phác Xán Liệt, cùng tôi đi khắp thế giới triển lãm tranh"

Tâm hắn bỗng nhiên xao động. Phác Xán Liệt nắm chặt tay lại, bức bối rời khỏi buổi triển lãm.

Vừa về đến nhà thì bị má ấn vào người một bộ vest mới cong, bắt hắn mặc vào sau đó lôi hắn đến khách sạn.

Buổi sinh nhật được tổ chức trong khách sạn lớn nhất Hàn Quốc tại trung tâm Seoul, có rất nhiều khách được mời đến. Nhất là trong hội tuyên truyền của ba má Phác. Đến nơi đã thấy Biện Bạch Hiền mặc bộ áo vest màu trắng lịch lãm tươi cười vui vẻ mà tiếp khách.

Phác Xán Liệt nhìn thấy lại nhớ đến chuyện ở buổi triển lãm tay cũng nắm chặt gấu quần.

Kim Chung Nhân xong việc cũng chạy xe đến khách sạn, hắn còn đặc biệt mang đến một bức tranh hắn vẽ rất công phu tặng Biện Bạch Hiền.

Bạch Hiền đang bắt tay nói chuyện vui vẻ với mọi người, Kim Chung Nhân một mình vác một bức tranh lớn bước vào, hắn cười toe, sau đó hướng Biện Bạch Hiền đi đến. Đến nơi hắn đặt bức tranh xuống, đưa tay kéo tấm vải che lên.

Mọi người đều ồ lớn. Trong bức tranh vẽ rất chi tiết một hộp nhẫn bên trong có đựng hai chiếc nhẫn. Thực ra nếu là người trong nghề sẽ nhìn ra phía trên hai chiếc nhẫn viết gì. Chữ Hy và chữ Đường. Kim Chung Nhân lấy nghệ danh là Đường Đường. Nghệ danh là do Biện Bạch Hiền đặt, cậu nói nghe rất thuận tai.

Bạch Hiền ngước lên kinh ngạc nhìn hắn.

- Cuộc hôn nhân đó, chúc cậu luôn hạnh phúc.

Hắn nói mờ ám, sau đó đưa tay Bạch Hiền đặt lên bức vẽ. Cậu nhìn mọi người xung quanh. Họ còn tưởng Kim Chung Nhân đang chúc cuộc hôn nhân giữa cậu và Phác Xán Liệt được lâu dài, kỳ thật bên trong Bạch Hiền hiểu được ý tứ của hắn.

Kim Chung Nhân làm như vậy giống như đang cầu hôn gián tiếp cậu đi. Nếu Bạch hiền nhận món quà này coi như cậu đồng ý, nếu không nhận thì chẳng tìm được lý do nào từ chối.

- Chung Nhân cháu cũng thật là chu đáo quá.

Má Phác đi đến kèm theo hai người phục vụ khác, kêu họ khiêng bức vẽ đi. Sau đó bà đưa tay vỗ lên vai Kim Chung Nhân kéo hắn ngồi xuống bàn.

Biện Bạch Hiền còn chưa hết kinh ngạc vừa quay sang bên kia đã thấy Phác Xán Liệt đứng dựa lưng vào bàn rượu nhìn cậu với ánh mắt rất khó hiểu.

...

Thời khắc bữa tiệc đã thưa khách, Bạch Hiền có thể an ổn đi lên phòng khách sạn muốn ngủ một giấc. Cậu cảm thấy rất mệt mỏi. Tối nay còn phải về chỗ Chương Yến để làm ngày dỗ cho Biện Hy.

- Nhược Chi à.. Đừng khóc.. được không... Anh xin lỗi. Anh không thể đến được. Em à.. đừng khóc.

Bạch Hiền thực sự muốn đi tiếp nhưng chân lại buộc dừng lại ở cửa phòng Phác Xán Liệt đang nghe điện thoại.

- Đừng buồn, Việc sinh tử là việc của trời, em về được nhìn ba lần cuối là được rồi. Có anh, từ nay sẽ ở bên bảo vệ cho em mà. Đinh Nhược Chi. Anh hứa từ nay sẽ bên em không để em cô đơn.

Bạch Hiền nghe xong lại nhếch miệng cười nhẹ. Biện Hy! Anh đã thấy chưa. Tình yêu của Phác Xán Liệt cao cả như vậy đấy. Em thực sự muốn có nó quá. Thực sự rất muốn có nó.

Cậu nhớ lại khoảng thời gian trước kia, lúc anh hai không còn, cậu cũng rất cô đơn, chắc chắn Đinh Nhược Chi hiện tại cũng đang vậy đi. Bỗng nhiên cậu cười nhẹ. CÔ đơn gì chứ. Phác Xán Liệt vứt đi đâu. Hắn nói sẽ ở bên cạnh cô ta mà.

- Anh sẽ đến. chờ anh khoảng 2 tiếng nữa. anh sẽ đến với em.

Phác Xán Liệt bên trong chân tình nói, vừa mở cửa đi ra đã thấy Biện Bạch Hiền đứng vô lực dựa vào tường. Hắn nhìn cậu một hồi lâu, chẳng hiểu sao lúc này có chút do dự không muốn đi.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, chuyện của Đinh Nhược Chi quan trọng hơn, vừa nhấc chân muốn rời khỏi, bàn tay kia đã nắm chặt vạt áo hắn.

- Xán Liệt.

Quay sang đã thấy Biện Bạch Hiền trước mặt hắn luôn tỏ ra kiên cường hiện tại đang khóc, trong đầu hắn nhớ đến hình ảnh năm năm trước. Biện Bạch hiền cũng đưa tay kéo hắn lại như vậy.

- Đừng đi.

Giọng cậu run run, yếu đuối. hắn do dự một lúc sau đó vẫn là gỡ tay Biện Bạch Hiền khỏi vạt áo mình sau đó nhanh chóng rời khỏi khách sạn.

- Vì sao chứ. Vì sao... anh lại đối xử như vậy với tôi.

Bạch Hiền năm năm nay chưa lần nào khóc đã như vậy. bản thân chôn sâu trong lòng đầy nỗi đau giờ có thể theo nước mắt trôi đi là tốt nhất. Cậu đứng dậy cũng chạy ra khỏi khách sạn. Không hiểu sao hiện tại lại muốn đến chỗ anh hai. Mặc kệ nguy hiểm lao ra chặn trước đầu xe của Kim Chung Nhân.

- Bạch Hiền. làm sao vậy?

Kim Chung Nhân hoảng loạn phanh gấp xe.

- Đưa tôi đi.. được không?

Cậu vừa khóc vừa nói. Đây là lần đầu tiên Chung Nhân thấy Bạch Hiền khóc, hắn gấp gáp mở cửa xe. Bạch Hiền ngồi xuống, đưa tay chỉ về phía bên phải, hướng về nhà cậu.

...

Suốt chặng đường, Bạch Hiền ngồi bên cạnh hắn khóc nức nở, giống như chưa bao giờ được khóc như vậy, nên lần này cố gắng khóc hết nước mắt vậy.

Kim chung Nhân cúi người lấy một bịch giấy đưa cho cậu.

- Khóc như vậy. Thật mất mặt quá.

Đi được khoảng 2 tiếng, đến một nghĩa trang thì Bạch Hiền nói dừng lại, cậu chạy đến một nấm mộ sau đó nằm xuống nền cỏ. Kim Chung Nhân nhìn quanh chỗ này, rõ ràng là một vùng quê vắng vẻ như vậy, trời lại đã tối, hắn có điểm sợ.

Nhưng nhìn xuống, Bạch Hiền đang quỳ rạp xuống ôm lấy bia mộ, lúc này cũng chẳng khóc nữa.

- Anh hai... anh có buồn không? ở đây có nhớ em không?

Cậu nũng nịu nói, vẻ mặt này chưa bao giờ Kim Chung Nhân nhìn qua.

- Bạch Hiền à.

Hắn quỳ xuống đưa tay đặt lên vai cậu.

- Anh hai tôi, anh ấy chết rồi.

Bạch Hiền nói nghẹn ngào sau đó lại vươn tay ôm chặt tấm bia mộ kia hơn.

- Anh ấy chết rồi, nhưng mà chưa bao giờ, chưa bao giờ tôi được cùng ba mẹ ăn ngày dỗ của anh ấy. chưa bao giờ tôi được an ủi ba mẹ đừng buồn nữa,con sẽ thay anh hai gánh vác gia đình. Chưa bao giờ... cậu biết không?

- Không phải... cậu nói anh hai cậu ra nước ngoài học sao.

Kim Chung Nhân có nghe Bạch Hiền nói như vậy với ba má Phác. Bất quá chẳng lẽ không phải là sự thật.

- Tôi nói dối họ...

- Sao phải nói dối chứ.

- Tại vì anh hai chết là do tôi. Tôi sợ họ sẽ ghét tôi, như ba má ghét tôi vậy...

Chung Nhân đưa hai tay kéo Bạch Hiền ngồi dậy, hắn hiểu Biện bạch Hiền hiện tại rất cô đơn. Giống như trước kia, má hắn mất, hắn cũng như vậy, cảm thấy sẽ không thể sống nổi.

- Bạch Hiền, có tôi, không cần cảm thấy cô đơn.

Biện Bạch Hiền coi như tự lừa dối bản thân đi, cậu gục mặt vào vai Kim Chung Nhân, còn coi hắn giống như Phác Xán Liệt, coi mình giống như Đinh Nhược Chi được Phác Xán Liệt ôm ấp che chở. Bạch Hiền đưa tay víu chặt lưng áo Kim Chung Nhân còn nói hắn không cần rời đi.

Ngoài lề: hì, tớ mới lập wordpress cho Chanbaek và Hunhan ạ. Các bạn ghé thăm nha : zinodeebee.wordpress.com

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro