Chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong giờ học.

Xán Liệt vẫn im lặng và tôi vẫn nói nhiều như thường ngày. Có lẽ tôi phải chấp nhận rằng cậu bạn ngồi kế không được hoạt ngôn. Và dù đã cố gắng lắm rồi nhưng cảm giác chán nản vẫn lan tỏa.

- Này, cho tôi mượn cây bút đỏ! - Tôi lạnh lùng.

Xán Liệt đẩy cây bút sang phía tôi, mắt vẫn nhìn bảng. Sao mà tôi ghét cá kính cận của cậu ta thế không biết! Nhìn y đúc Nobita! Nhưng tôi cam đoan Xán đeo cái kính này không phải vì moden mà vì chỉ có loại kính này mới hợp với gương mặt khù khờ, lơ ngơ của cậu ấy. Kính kiểu gì mà che gần hết khuôn mặt, chỉ còn chừa lại lố mũi cùng cái miệng chẳng bao giờ hé.

Tôi vùng vằng cầm lấy cây bút đỏ, không biết lớ ngớ thế nào lại làm nó rơi tọt xuống dưới chân bàn. Bực mình chồng chất, tôi mím môi hùng hổ cúi xuống nhặt. Và đen đủi không dừng lại ngang đó, tôi lập tức cụng một cái cốp rõ to vào đầu thằng bạn ngồi cạnh - thằng Xán Liệt vô cảm - khiến cả hai cùng 'Á" lên một tiếng vì đau. Không ai nhường ai, tôi vừa xoa đầu vừa tiếp tục cúi người xuống thấp nhặt cây bút, Xán Liệt cũng vậy. Thế là hai cái đầu cứ loay hoay dưới gầm bàn mặc cho trên này cô giáo cùng tụi bạn hết "Oh!!!" lại đến "Ah!!!".

- Này, ai ngờ cậy ngặt hộ cây bút chứ??? Quay lên mau!!! - Tôi lầm bầm.

- Nhưng đó là viết của tôi!!!

Ôi trời ơi!!! Tin được không??? Cậu ấy vừa trả lời tôi!!! Lại còn là một câu hoàn chỉnh nữa, là câu hoàn chỉnh đó!!! Tôi cứ ngây người ra cho đến khi cậu ta nhặt bút lên và ngồi yên vào vị trí. Vài giây sau, tôi lấy lại tinh thần, ngóc đầu lên.

- Hai em làm cái trò gì thê hả??? - Điều tôi không mong muốn đã đến.

- Dạ, không có gì đâu cô ạ! Tại em bị rớt bút, bạn Xán Liệt cũng cúi xuống nhặt giùm nên chúng em bị cụng đầu nhau. - Tôi cười bao biện.

- Lần sau còn làm mất trật tự như thế là lên sổ đàu bài đấy!!! - Cô giáo nghiêm nghị.

Tôi thở phào nhìn cô với ánh mắt biết ơn. Thầy cô của chúng ta thật tuyệt vời, luôn có sự bao dung nhất định với học trò. Tôi quay sang nhìn cậu bạn bên cạnh, ánh mắt dò hỏi:

- Không phải cậu chẳng bao giờ trả lời những câu hỏi của tôi à? Sao bỗng nhiên hôm nay lạ thế? Chắc trời sắp có mưa to!!!

- Học đi! - Cậu ta chẳng thèm nhìn tôi lấy nửa con mắt.

Cảm xúc của tôi bây giờ như thế nào nhỉ? Vui. Đúng thật là vui. Cuối cùng thì công sức tôi bỏ ra bao lâu nay đã không uổng phí. Cậu ta đã dùng lời để giao tiếp với tôi!!!

____ _ ____ ___ _ ___ _ ______ _ _ ____ _

Ta đã còm bách!!! Xin lỗi vì đã bỏ bê quá lâu. À mà, tui có việc muốn thông báo: Kể từ giờ, thứ 5 sẽ không thể ra chap đc (nếu rảnh vẫn có thể ra ^^) vì trường đã học 4 tiết nên về trễ => ko ra chap đc.

Nói thật là cũng hơi buồn, cứ như là mình tự edit lại truyện rồi tự đọc ấy T_T Mà hoy, bỏ qua chuyện đó đi.

Lời cuối, cảm ơn các bạn đã theo dõi truyện của mình. Lần đầu edit truyện, có gì sai sót mong các bạn cmt cho ý kiến.
Thân!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro