Chap 54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng, nắng vàng khẽ chiếu rọi, vang theo ấm áp kéo đến từng nơi. Ở trước cổng lớn ngôi nhà to, một nữ nhân khóe môi nâng cao, đợi cánh cổng tự động mở ra liền từng bước kiêu ngạo tiến vào trong nhà.

Đường Lệ Ôn ngồi thoải mái trên sofa, tự nhiên đọc báo cùng lấy nước uống, mặc kệ nữ nhân khác đang tròn mắt nhìn hành động của mình.

Được một lúc Phác Xán Liệt từ trên cầu thang đi xuống, thấy người kia đang ngồi liền có chút khó chịu.

Đường Lệ Ôn đặt báo lên bàn, cười ngọt chạy tới ôm cổ hắn. Không nghĩ tới liền bị tránh né.

- Đừng tỏ ra thân mật. Anh cùng em không có quan hệ.

Phác Xán Liệt lạnh lùng nói, lời thì nhẹ nhàng nhưng thâm ý lại giống khẳng định cự tuyệt. Đường Lệ Ôn ánh mắt chứa đầy tức giận, sau đó rất nhanh đeo lên mặt nạ nũng nịu đối hắn.

- Anh thật là, tại sao né tránh em a?

- Để anh yên.

Phác Xán Liệt thấy nữ nhân kia chuẩn bị tới gần mình liền lần nữa nhẹ giọng nhắc, sau đó chậm rãi đi tới bàn ăn trong phòng ăn.

- A? Không nghĩ tới có loại nữ nhân trơ trẽn như vậy.

Liễu Lệ Hoa cắn bánh mì ngọt chứa bơ thơm cảm thán. Nhai nhai một lúc liền hỏi:

- Hiền Hiền ngủ?

- Đang thay đồ.

Phác Xán Liệt uống sữa lót bụng, nhìn cửa phòng trên cầu thang đáp.

- Em tính như vậy sao?

Liễu Lệ Hoa chỉ nữ nhân nhàn nhạ ngoài sofa tròn mắt.

Phác Xán Liệt im lặng vài giây sau đó lắc đầu kiểu "Sẽ không có gì đâu."

Cô cau mày. Thật sự sẽ không sao? Vợ cùng tình nhân giáp mặt ổn?

- Xán Liệt. Em đau lưng a.

Biện Bạch Hiền thay đồ xong, vừa mở cửa phòng đã một hai gọi Phác Xán Liệt, mặt cũng có phần mệt mỏi. Bám lấy cầu thang từng bước một đi xuống tới bàn ăn, không để ý đến nữ nhân ngồi sofa đang ganh ghét nhìn mình.

Phác Xán Liệt cùng Liễu Lệ Hoa nhìn bộ dạng kia đều cùng lúc khẽ cười. Thật sự rất giống mèo lười a.

Phác Xán Liệt cẩn thận ôm Biện Bạch Hiền vào lòng, ôn nhu xoa bóp lưng cho cậu. Liễu Lệ Hoa đang ăn bánh có chút hoài nghi.

- Hai đứa? Không phải chứ?

- Chị! Là em đau lưng. Chỉ đau lưng.

Biện Bạch Hiền mặt mũi ửng hồng phản bác ý kiến của Liễu Lệ Hoa, làm cô khinh thường chép miệng tiếp tục ăn bánh.

Biện Bạch Hiền dụi đầu vào vai Phác Xán Liệt phát ra vài tiếng rên thật nhỏ, tay còn tham lam ôm chặt hắn.

Liễu Lệ Hoa ngồi đối diện, không biết hai người làm cái gì, chỉ thấy hắn ghé sát tai cậu nói nhỏ rồi cậu khẽ gật đầu.

*

Ăn uống no đủ, Biện Bạch Hiền ra phòng khách, ánh mắt mang theo ngạc nhiên nhìn nữ nhân trên sofa, miễn cưỡng cúi chào.

Đường Lệ Ôn thấy cái gai trong mắt, tâm đã bùng lên lửa giận, bất quá bên ngoài lại mỉm cười chào giống như không có gì. Sau đó thấy Phác Xán Liệt đi tới, một mực kéo mình ra khỏi nhà. Cả hai đi tới một quán coffee sang trọng. Phác Xán Liệt gọi xong đồ uống liền thẳng thừng hỏi.

- Tới nhà anh làm gì?

- Chỉ là muốn tham quan a.

Đường Lệ Ôn chống tay mỉm cười, tay còn lại nhẹ chạm vào mặt bàn vẽ vẽ.

Phác Xán Liệt biểu cảm không đổi, nhìn thẳng người đối diện.

- Nhà anh. Em cần gì tham quan?

- Trước sau gì cũng là của chúng ta. Em muốn xem thử một chút, sau này sẽ thuận tiện hơn.

- Của chúng ta?

- Phải a. Em bây giờ có con anh. Huống hồ anh là ghét Biện Bạch Hiền, sau này đuổi cậu ta đi, anh chẳng phải sẽ cưới em sao?

Đường Lệ Ôn cười ngọt ngào, lời nói ra giống như khẳng định đó là một sự thật hiển nhiên.

Phác Xán Liệt nhếch mép, nhấp ly coffee, âm vực đều đều.

- Nhầm rồi. Anh không ghét Biện Bạch Hiền, cậu ta là vợ anh, là người hiện tại anh quan tâm và yêu thương hơn mọi thứ. Sau này cho dù có ly hôn, người bước vô ngôi nhà đó xưng là vợ anh, cũng sẽ không phải là em.

- Anh-

Đường Lệ Ôn cười cười giống như người kia chỉ đang nói đùa, khuôn mặt đã biến sắc.

- Anh đùa sao? Thật không vui đâu.

- That's real.

- Anh yêu em mà!

Đường Lệ Ôn siết chặt bàn tay, ánh mắt không thể tin được nhìn hắn.

Phác Xán Liệt lại tiếp tục nhấp nhụm coffee.

- Thật xin lỗi làm em hiểu nhầm. Anh chưa bao giờ yêu em. Lúc trước quen em vì tâm trạng không vui, vài lý do cá nhân. Đến bây giờ nếu không phải chỉ cảm thấy có chút day dứt, anh đã không cùng em rắc rối như vậy.

- Anh! Nhưng em-

- Anh đưa em tới bệnh viện?

- L.. Làm gì?

Đột nhiên Phác Xán Liệt đề cập tới bệnh viện làm Đường Lệ Ôn giật mình.

- khám thai.

- Không cần thiết! Anh.. Em đã đi ngày hôm qua rồi.

Phác Xán Liệt vừa dứt câu người kia liền một loạt tuôn ra từ chối. Hắn tuy không dám nhận bản thân thông minh hơn người khác, nhưng chắc chắn đầu óc không trì độn ngu ngốc. Biểu hiện kia còn nhìn không ra thì làm sao có thể nói mình họ 'Phác'.

- Đứa nhỏ tốt chứ?

- A? Tốt tốt.. Rất tốt.

- Bao lâu?

- Uhm.. Ba tuần.

Phác Xán Liệt nở nụ cười qua lại cùng Đường Lệ Ôn vài câu. Lúc đứng dậy ra về còn vừa cười vừa hỏi khẽ. Chỉ một câu đó đã là Đường Lệ Ôn lạnh sống lưng.

"Em chưa thấy anh giết người có phải không?"

*

Tám giờ sáng, Lộc Hàm ôm gối bò lăn trên sofa, lâu lâu lại đưa mắt về phía phòng bếp, nơi có thân ảnh quen thuộc đang rửa bát đĩa. Chép miệng vài cái, lấy miếng dưa lưới mát ngọt nhai nhai chóp chép.

- Ngô Thế Huân, hết dưa rồi.

Nhìn đĩa trắng chỉ còn lại cái nỉa cùng chút nước dưa, Lộc Hàm ngồi phòng khách thông báo cho người bên trong. Rất nhanh trên bàn liền có thêm đĩa dưa khác đầy ắp.

- Em ăn nhiều như vậy, sau này nhất định sẽ thành heo mập.

Ngô Thế Huân gõ trán mắng đại ca đang xếp bằng ăn.

- Béo liên quan gì anh? Anh nói như vậy là nói tôi xấu?

Lộc Hàm miệng nhét đầy dưa, môi chu lên, mắt trừng to với người bên cạnh.

Ngô Thế Huân hé miệng cắn miếng dưa người kia đưa tới, khẽ cau mày.

- Sau này làm sao anh nuôi em?

- Tôi không cưới anh! Nuôi cái gì?!

- Thật sao?

- Đương nhiên!

- vậy anh cưới người khác. Cùng người đó ngày ngày thân mật, sẽ không làm phiền em nữa.

Ngô Thế Huân nói xong liền toan đứng dậy đi lấy nước uống lại bị Lộc Hàm giữ lại.

- Anh- anh muốn cưới người khác sao?

Lộc Hàm ngẩng mặt cùng nam nhân cao to đang đứng nhìn nhau.

- Không phải anh nói chỉ yêu mình tôi thôi sao?!

- Yêu một người, cưới một người đâu ai cấm. Huống hồ em yêu anh sao? Anh đương nhiên không thể đơn phương mãi được.

- Ai cho anh cưới người khác?.. Đợi tốt nghiệp xong.. tôi sẽ hỏi cưới anh. Không được kết hôn cùng người khác!

Lộc Hàm vừa nói vừa chu môi, ánh mắt rất kiên định. Bất quá biểu cảm kia làm y suýt nhịn không được bật cười.

- Được được. Anh đợi em tới hỏi cưới anh. Bây giờ để anh uống nước đi.

Lộc Hàm nghe vậy liền buông người kia ra. Ngô Thế Huân bưng hai ly nước tới bàn, chậm rãi ngồi xuống. Nhanh chóng liền bị một vật nhỏ ôm lấy.

Hai người vui vẻ ôm nhau qua lại nói vài chuyện. Cảm giác xung quanh đều im lặng, nhẹ nhàng nghe cuộc đối thoại của hai người. Thật sự rất hạnh phúc đi.

*

Chiều muộn, Phác Xán Liệt từ công ty trở về nhà. Bữa tối cùng Biện Bạch Hiền, Liễu Lệ Hoa ăn uống cười nói, lại thêm hai đứa nhỏ nằm bò trên thảm lông mềm mại. Chỉ đơn giản như vậy lại khiến cho khóe môi của hắn cong liên tục.

Lúc nằm trên giường, Phác Xán Liệt ôn nhu ôm Biện Bạch Hiền nói "Tôi nhất định bảo vệ em."

Tình yêu mà. Phác Xán Liệt tôi không dám nói sẽ yêu Biện Bạch Hiền em mãi mãi. Cũng không dám hứa có thể làm em hạnh phúc trọn đời. Tôi cái gì cũng không dám chắc tương lai vẫn yêu thương em. Bởi vì con người rất dễ thay đổi. Nhưng tôi chắc chắn, hiện tại Phác Xán Liệt tôi yêu thương Biện Bạch Hiền em hơn tất cả. Không cần quan tâm tương lai. Hiện tại mỗi ngày cùng em hạnh phúc vui vẻ là tốt rồi.

Biện Bạch Hiền, Phác Xán Liệt này yêu em.

_______________________________________

Hellooooooooooo~~~

Tớ đã trở lại *tung hoa*

Tuần trước giống như hạn của tớ vậy T^T té xe , thiếu ngủ , trì độn đầu óc T^T => trễ lịch đăng chap *khóc*

Cơ mà hôm qua , hôm kia các cậu đã xem chưa ? ChanBaek ÔM NHAU trên sân khấu (OvO|||||||||)

*crying billion river*

Hạnh phúc *Crying*

Tớ thật sự cảm kích thím Huân T^T

Chiến hạm ChanBaek có gia đình Chan Chồn , Kai , thím Huân với CBs . . Chắc chắn sẽ không bao giờ chìm . OAOA !

Thông cảm cho tớ , tớ đang bị bấn loạn .

>< các cậu ngủ ngon . Mơ về tớ ( :v ) và ChanBaek ><

Bye ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro