Chap 55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kể từ ngày cùng nói chuyện với Đường Lệ Ôn, mọi thứ đều quay trở lại vạch xuất phát. Giống như thời gian qua đều chưa có việc gì xảy ra, bình lặng đến lạ thường. Đường Lệ Ôn ngày đó đột ngột biến mất không dấu vết. Điều này làm Phác Xán Liệt không thấy có chút thoải mái nào, cảm giác lo lắng lại nảy ra.

Ngày đó cùng Biện Bạch Hiền tới bệnh viện khám thai. Phác Xán Liệt có chút thắc mắc, lúc có hai đứa nhỏ kia bụng cậu thật sự nhỏ hơn bình thường rất nhiều, lại không được chăm sóc kỹ càng, ấy vậy mà lúc sinh ra đứa nào cũng như cục thịt nạc vậy. Còn lần này, chỉ một đứa, thế nào bụng lại to hơn lúc có hai đứa.

- Không phải rất kỳ lạ sao?

- Anh nói kỳ lạ gì?

Đang ngồi đợi tới lượt, Biện Bạch Hiền bỗng dưng nghe người bên cạnh hỏi không đầu không đuôi, mặt có chút ngẩn ra.

Phác Xán Liệt nhướng mày, nhìn bụng to tròn sau lớp áo, rồi lại đưa mắt tới khuôn mặt cậu.

- Đứa nhỏ. Lúc em có Dobi, Bacon, bụng rất lâu mới to hơn một chút.

- A? không phải là anh sao?

Biện Bạch Hiền nhoẻn miệng cười, đối hắn khẽ vuốt giữa chân mày nói.

- Tôi? Không hiểu.

Phác Xán Liệt lúc này giống như trì độn đầu óc, thủy chung nhìn Biện Bạch Hiền đợi câu giải thích.

- Lúc trước hơn bốn tháng em mới biết. Lúc đó anh không ở cạnh, vả lại còn chưa hết ghét em, không quan tâm em cho nên em rất buồn, không có tâm trạng chăm sóc bản thân. Nếu không phải Lộc Hàm cùng anh Huân mỗi ngày đều bắt ép em ăn uống, hai con heo kia cũng không có tròn như vậy.

Phác Xán Liệt nghe xong liền nhíu mày nhìn Biện Bạch Hiền. Giọng đầy bất mãn lên tiếng.

- Là tại em. Tôi không làm gì sai.

- Em biết. Đừng bất mãn như vậy a.

Biện Bạch Hiền nhích người tới gần Phác Xán Liệt, vòng tay ôm chặt eo hắn, còn tự nhiên hôn nhẹ khóe môi hắn. Phác Xán Liệt 'hừ' một tiếng, cũng đưa tay ôm lấy người trong lòng.

Bệnh viện to lớn giữa đại sảnh có hai nam nhân ôm nhau đầy ngọt ngào, bên cạnh có một bé gái tầm năm, sáu tuổi đang tròn mắt nhìn cảnh tượng kia.

- Hai anh đẹp trai, hai anh yêu nhau sao?

Bé gái ngồi bên cạnh ngây ngô hỏi làm cho cả hai người đều đưa mắt tới.

Biện Bạch Hiền thân thiện nở nụ cười, ngồi thẳng người cùng bé gái nói chuyện.

- Em bé, sao em hỏi vậy a?

- Vì hai người mi nhau mà. Em nhìn thấy.

Biện Bạch Hiền mặt mũi đỏ ửng, thật lâu sau mới gật đầu xác nhận.

Bé gái 'òa' một tiếng, lại đối hai người hỏi.

- Hai anh tới đây khám cái gì vậy?

- Ưm. . Em bé. .

- Ô? Em bé sao? Vậy hai anh là vợ chồng a?

Biện Bạch Hiền lại miễn cưỡng gật đầu, nhìn tới ánh mắt long lanh như muốn hỏi "Ai là vợ? Ai là chồng?" mà gượng cười.

- Anh có phải giống mẹ em không? Anh đẹp trai kia là ba?

- Đúng đó bé. Em còn gì muốn hỏi?

Phác Xán Liệt nãy giờ im lặng nghe đối thoại, cuối cùng hướng bé gái cong khóe môi đầy mị lực.

- Ô. . Anh thật đẹp a. . Hai người thật đẹp!

Bé gái hết lời khen cả hai, sau đó cùng nói chuyện thêm một lúc bé gái liền theo mẹ ra khỏi bệnh viện. Trước khi đi còn cười rạng rỡ cúi chào.

"Hai anh phải sống tốt, yêu thương nhau a."

- Trẻ con thật rất phiền.

Phác Xán Liệt vừa vẫy tay chào bé gái, vừa cong khóe miệng nói. Biện Bạch Hiền ôm chầm lấy hắn bĩu môi.

- Không phải rất dễ thương sao? Trẻ nhỏ đều rất hay tò mò mà.

- Em cũng rất tò mò.

- Không có! Em không phải trẻ nhỏ!

"Số X Biện Bạch Hiền"

- Không nói nữa. Tới em rồi. Vào đi.

Phác Xán Liệt cười rộ lên, ôm lấy Biện Bạch Hiền vào phòng khám. Không hề biết cái kia mình cười liền khiến cho cả nam lẫn nữ nhân ở đó đều trì hoãn mọi hoạt động, tim đập thật nhanh như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

Thật đẹp a.

*

Cũng thời gian đó, ở một ngôi nhà trong trung tâm thành phố hiện diện một bầu không khí không mấy dễ chịu.

Ngày hôm nay Ngô Thế Huân lại tới nhà Lộc Hàm vào sáng sớm, lại tiếp tục nhấn chuông cửa liên tục, sau đó lại tiếp tục cùng Lộc Hàm ngủ một mạch thêm mấy tiếng, cuối cùng là thức dậy. Chính là không nghĩ tới lần này liền được ba Lộc đại nhân diện kiến.

- Không phải đã hết việc làm?

Baba Lộc nhân ánh mắt thâm thúy nhìn thẳng Ngô Thế Huân làm y có chút lúng túng.

- Thật xin lỗi đã làm phiền chú. Con xin lỗi.

- Tôi nói cậu xin lỗi sao? Trả lời.

Baba Lộc Nhân âm vực đều đều không đổi, bất quá mang đầy uy lực a.

- Chú, là con muốn gặp Lộc Hàm...

- Tôi không cấm cậu gặp nó. Tại sao sáng sớm cậu đều đến đây? Giờ khác không thể gặp?

- Chú, con. .

- Nếu có lần sau, đừng bao giờ gặp con trai tôi.

Mắt thấy baba Lộc Nhân đứng dậy đi về phía thư phòng đóng cửa, Ngô Thế Huân mới khó khăn thở ra.

Lộc Hàm cùng mẹ ngồi trong phòng ăn nhìn ra mà không khỏi lo lắng. Nó kéo mẹ ra vỗ vai Ngô Thế Huân hỏi han.

- Nhìn anh sao giống sắp chết tới nơi vậy?

- Đứa nhỏ này, con ăn nói kiểu gì đó?

Mẹ ở bên cạnh nghe đứa con trai ăn nói khó nghe liền gõ nhẹ trán nó. Lộc Hàm bĩu môi, đối vừa rồi rất không phục.

- Sao mẹ đánh con? Con đâu làm gì sai!

Mẹ Lộc mặc kệ con trai, quay sang mỉm cười với người đang đờ đẫn trên sofa.

- Không sao đâu, con đừng lo. Ông ấy là như vậy đấy. Rất hay khó chịu.

- Dạ, con cảm ơn dì.

Ngô Thế Huân vò rối mái tóc gượng cười đáp. Thật sự không nghĩ tới sẽ bị như vậy. Cuộc đời thật là.

- Hai đứa ra ngoài chơi đi.

Mẹ Lộc vừa dứt lời, đứa con trai bên cạnh một tiếng "Dạ, con đi." sau đó liền kéo nam nhân trên sofa chạy mất khiến cho mẹ Lộc không biết nên khóc hay nên cười.

- Đứa nhỏ này.

*

Ngô Thế Huân đưa Lộc Hàm về nhà riêng, sau đó vẫn thần thờ ngồi trên sofa.

- Lộc Hàm, anh sợ ba em.

Ngô Thế Huân nhào tới ôm lấy người bên cạnh, đầu gục vào vai người kia than khóc.

Lộc Hàm lúc đầu đột ngột bị ôm không kìm được giật mình, sau đó bình tâm cũng nhẹ nhàng ôm lại người kia.

- Không phải anh nói sẽ cưới tôi sao?

- Không muốn nữa.

- Nói cái gì?

- Anh sợ.

- Sau này cưới tôi, không phải rất thường xuyên gặp nhau sao?

Lộc Hàm thấy Ngô Thế Huân im lặng liền sinh khí đẩy y ra.

- Anh là hết muốn cưới rồi đúng không? Không biết! Anh đã hứa rồi mà!

Ngô Thế Huân đang ỉu xìu nghe vậy liền cười khổ, lại lần nữa ôm lấy Lộc Hàm nói.

- Sau này chúng ta ở riêng đi.

Lộc Hàm giấu cả khuôn mặt vào lồng ngực Ngô Thế Huân, ngượng ngùng gật đầu.

Hai người ôm nhau qua lại bàn đám cưới trong tương lai. Thật sự rất bình yên, thật sự rất hạnh phúc. Có lẽ họ rất cảm kích đi. Tình cảm này không sóng gió như của bạn thân họ. Có lẽ là kiếp trước đã khó khăn rồi?

Phải không?

__________________________________________

È T^T

Tớ dạo này mệt muốn chết T^T Có cảm giác cả thế giới đều quay lưng dồn tớ tới góc tường rồi chà đạp vậy . Thật rất áp lực .

Vì hôm nọ trễ hẹn nên trong tuần này tớ sẽ bù . Đợi tớ a~

Hết ngày mai là nghỉ Tết rồi *hạnh phúc-ing* T^T

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro