Chap 17:Vì em đã là vật sở hữu của riêng anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên chiếc xe hơi màu đỏ là ba cậu con trai cực kì đẹp với những bộ đồ khá đắt tiền. Chẳng qua là 1 tiếng trước cả ba thử tới thử lui những cái áo cái quần và đống phụ kiện trong hàng ngàn đống đồ ở nhà Sehun.

- Này chúng ta đi đâu đấy?. - Baekhyun quay sang hỏi anh trai.

- Tới rồi em sẽ biết.

Chiếc xe hơi dừng lại ở cái cổng kiểu Tây Âu khá quen thuộc. Cả ba bước xuống xe. Sehun thì đi tới gara còn Luhan thì cứ quay tới quay lui làm gì đấy.

Chẳng phải đây là nhà anh sao ? Sao lại đưa cậu tới đây chứ ? Đang mong lung với cái suy nghĩ của mình thì có cái gì đó che đi khuất mất tầm nhìn. Một mảng màu đen lại xuất hiện.

- Là ai vậy ? Mau thả ta ra đi. Sehun hyung. Luhan hyung à cứu em với.- Baekhyun cậu gào lên. Cậu lại bắt đầu sợ rồi.

- Đừng sợ. Là hyung - Cậu bình tĩnh sau khi nghe được câu nói của anh mình.

Họ đưa cậu đi đâu đấy. Rất xa. Dừng lại nơi đó. Cái bàn tay trên vai đã biến mất. Cậu hoảng sợ kêu lên.

- Sehun. Anh đâu rồi ? Em mở ra nhé ?

Nhận lại chỉ là cái không gian yên tỉnh đến đáng sợ. Cậu quơ tay tháo cái khăn trên mắt xuống. Trước mắt cậu vẫn là một màn đêm. Cũng đúng bởi vì cũng gần 9h rồi không tối sao được. Nhìn quanh đây xem có ai không nhưng nhận lại vẫn chỉ là cái bóng đêm. Bỗng....

- Baekhyun à.

- AAAAA... Có ma. - Cậu hét lên vì cậu không có nhìn thấy bóng người nhưng sao lại có tiếng nói ?

- Baekhyun à.

Lại nữa...

- Làm ơn đi đừng giết tôi chứ. Tôi còn trẻ lắm. Và tôi cũng ở hiền lắm chưa bao giờ biết hại ai nên đừng có bắt đi mà. Tôi chỉ duy nhất một lần lấy tiền của anh hai để đi chơi net thôi chứ tôi không làm gì trái với lương tâm hết. À mà đây có phải là điều sai trái không nhỉ thôi kệ nhận vậy. Chỉ có một lần lúc còn bé khi Liệt ca đang ngủ tôi chỉ có.. chỉ có... hôn lén anh ấy thôi. Ngoài ra tôi không còn làm gì nữa. Xin những huynh đệ ma đừng có bắt tôi đi mà. Xin đấy hu hu. - Cậu ngồi xuống nhắm mắt hai tay chắp chắp lên đầu miệng cứ cầu xin.

- Này Baekhyun. Em quay lại đi có được không ?

Baekhyun gật đầu như đang nghe lệnh. Từ từ quay ra phía sau. Đập vào mắt cậu là khuôn mặt Chanyeol đang được chiếu to trên bức tường. Thì ra nãy giờ là anh kêu làm cậu sợ muốn rớt tim. Nhưng sao anh lại ở đây cơ chứ. Không phải là đang trong bệnh đó sao ?

- Em thắc mắc là sao anh ở đây đúng không ? Vì thật ra mà nói anh hoàn toàn không có bệnh. Mất trí nhớ gì đó chỉ là để gạt em thôi. Anh xin lỗi vì gạt em nhé. Thôi vô vấn đề chính nào. Tìm được em rất khó đấy em biết không ? Những câu hẹn ước lúc đó giờ chúng ta đã cùng nhau thực hiện được rồi. 13 năm không dài cũng không ngắn nhưng đủ để anh biết anh yêu em nhường nào và biết con người mà anh yêu yêu anh ra sao. Em nhớ không chúng ta gặp nhau khi đó là một ngày mưa. Năm đó chúng ta đều mới 4 tuổi. Em rất sợ mưa nhưng trong tình cảnh bị lạc giữa phố đông ấy em lại không hề khóc. Chúng ta đã gặp nhau và anh đã từng nói sẽ bảo vệ em.

" -Này sao em lại ngồi đây chứ ? Ướt rồi. - Xán Liệt nhìn cậu bé ngồi dầm mưa bên đường mà không khỏi sót. Con người bé tí ngồi bên đường đôi bàn tay nhỏ xíu vẽ vợi điều gì ấy ở dưới mặt đường. Cái mỏ bé tí chu chu trách móc điều gì đó. Tim Xán Liệt bỗng những có một chút lay động. Kì lạ sao anh chưa bao giờ có cảm giác đó với ai. Vì bản tính anh rất lạnh lùng ít nói nên chả ai dám tiếp xúc với anh cả. Anh đến bên cạnh cậu bé. Tay đưa chiếc ô sang có cậu bé. Mưa rơi trên vạt áo anh. Nó rất lạnh nhưng tại sao con tim anh lại ấm lạ thường. Cậu nhóc ngước đối mắt long lanh lên nhìn anh. Khoảng khắc đó tim anh như ngừng đập. Đến khi chiếc môi bé xinh ấy cất lên giọng nói ngọt ngào đến động lòng người anh mới chịu hoàn hồn.

- Em bị lạc.

Cả hai ngồi trên hiện nhà chờ đến khi mưa tạnh để về nhà.

- Nhà em ở đâu để anh đưa em về.

- Em ở.....

- Ô vậy là kế nhà anh rồi. Để anh đưa em về nhé.

Giữa con đường nhỏ. Xe qua lại rất ít. Một dáng người nhỏ bé đang cõng một người bé hơn đi trên đường. Phố vắng, màn mưa vẫn còn đọng đâu đó, hai cậu bé mang hai dòng suy nghĩ khác nhau nhưng có chung một nhịp đập. Khung cảnh tuyệt mỹ.

- Này anh tên Xán Liệt còn em tên gì ? - Xán Liệt khẽ nói.

- Liệt ca. Em tên Bạch Hiền.

- Em gọi anh là Liệt ca sao ? Vậy tên em sẽ là Tiểu Bạch nhé. - Tên thân mật sao ? Anh là người rất ghét người khác gọi tên mình kiểu đó nhưng chẳng hiểu sao với Bạch Hiền thì lại khác.

- Tiểu Bạch anh sẽ bảo vệ em. "

Và cũng ngày ấy nhưng một năm sau chúng ta lại xa nhau. Phải chăng đấy là cột mốc định mệnh của hai chúng ta em nhỉ ?. Ngày 6 tháng 5 là ngày anh gặp em. Ngày 6 tháng 5 là ngày đưa cả hai ta xa nhau. Và ngày 6 tháng 5 năm nay sẽ là một ngày đặc biệt. Trước hết chức mừng sinh nhật em nhé Tiểu Bạch. Nào cùng hát nào. - Màn hình tắt đi cũng là lúc một ánh sáng yếu nào đấy hiện lên. Cùng những tiếng hát đáng yêu vang lên.

- Happy birthday to you. Happy birthday to you. Happy birthday happy birthday happy birthday to you. - Rất đầy đủ mọi người bước ra phía cậu. Sehun anh cậu đang đẩy một chiếc bánh kem ba tầng đầy nến với cái chữ HAPPY BIRTHDAY TIỂU BẠCH màu đỏ rất đẹp. Để ý nha. Ngoài Sehun, Luhan, Kris, Tao, Chen, Xiumin ra còn có cả Suho, Lay, Myungsoo, Sungyeol và Kai với D.O. nữa. À còn hai người đứng đằng kia nữa. Anh con trai thì quen quen nhưng còn người con gái mặc chiếc đầm màu trắng tinh khiết khi thật sự rất lạ. A anh ấy chẳng phải là bác sĩ 2 lần trước khám cho cậu sao. Anh rể của Chanyeol đấy. Hình như tên là Yugyeom. Trí nhớ của cậu cũng còn rất tốt vậy chắc hẳn người con gái kia là chị của Chanyeol rồi.

- Baekhyun. Sinh nhật vui vẻ nhé em. - Sehun đẩy chiếc bánh sinh nhật trước mặt cậu trông sự bất ngờ của cậu. Cảm động thật. Một giọt nước khẽ rơi trên khóe mắt của cậu. Vì sao cậu khóc ư ? Vì cậu đang rất rất hạnh phúc.

- Này ước đi chứ. - Mọi người nói. Cậu chấp tay nhắm mắt nói lên ba điều mà cậu ước.

- Điền ước đầu tiên tôi ước tất cả mọi người có một sức khỏe tốt. Đừng bệnh tật.

- Điều ước thứ hai tôi xin ước tất cả mọi người luôn vui vẻ và hạnh phúc như bây giờ. - Cậu im bật lặng lẽ ước điều cuối cùng.

" Tôi ước Park Chanyeol sẽ không bao giờ quên tôi. "

- Này anh có quyền được biết điều ước cuối cùng này của em không ? - Cậu nói trầm ấm phát ra. Cậu mở mắt. Tin được không trước mắt cậu là một cậu con trai rất đẹp. Mái tóc xám bồng bềnh. Như màu tóc của cậu hiện giờ. Nó được để một cách tự nhiên nhưng rất tỉ mỉ.

- Chanyeol. - Cậu khẽ kêu.

- Suỵt thổi nến đi nào. - Anh đưa tay mình lên môi cậu mắt hướng về chiếc bánh kem. Cậu thổi xong cũng là lúc những tiếng vỗ tay vang lên. Đèn sáng lên xung quanh đây thật sự rất đẹp. Cái hồ bơi nằm giữa trung tâm. Những quả bóng bay treo lơ lửng giữa hồ. Trên mặt nước bóng cũng đang trôi bồng bềnh. Gần nơi cậu đứng có một chiếc bàn dài ngập tràn thức ăn. Từ những món ăn bình thường như susi đến những món ăn thượng hạng cũng được trưng bày rất bắt mắt. Mãi mê một hồi cậu mới thấy điều gì đó bất thường.

- Nhưng sao anh...- Cậu quay sang anh định hỏi sao anh lại ở đây thì bất chợt môi anh áp vào môi cậu. Thật mềm. Tròn mắt cậu đẩy anh ra.

- Anh làm gì vậy chứ ?.- Không phải là cậu không muốn đâu. Mà vì cậu ngại. Đâu phải chỉ có anh và cậu ở đây đâu chứ.

- Ngăn chặn câu hỏi từ cái môi xinh đẹp của em.

- Gì chứ. Phải dùng cách này ư ?. Nhưng những thứ này là sao ?.

- Quà sinh nhật.

- Cho em ? - Đôi bàn tay nhỏ nhắn chỉ vào mặt mình. Đôi mắt tròn xoe đến bất ngờ. Anh chỉ gật đầu nhẹ cười. Chanyeol đưa đến trước mặt cậu là một chùm dây của những quả bóng tím đang bay.

- Cầm lấy. - Đôi bàn tay cậu khẽ cầm. Từ trên những sợi dây ấy có vật lấp lánh rơi xuống tay cậu. Hoang mang lấy vật ấy ra vô tình những chiếc bóng ấy tuột khỏi bàn tay cậu và bắt đầu bay lên cao.  Nhưng cậu không quan tâm đâu. Cậu chỉ đang chăm chú nhìn cái vật lấp lánh ấy trên bàn tay của mình.

- Đây là...- Ngước đôi mắt ngấn nước lên nhìn anh. Anh xoa xoa đầu cậu ôn nhu. Thật đáng yêu.

- Quà sinh nhật. - Anh lấy chiếc nhẫn khỏi tay cậu và đeo lên ngón áp út thon dài của cậu.

- Nhưng sao lại đeo nó cho em.

- Để đánh dấu em đã là vật sở hữu của riêng anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro