Chap 50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm hôm sau, lúc Bạch Hiền tỉnh dậy mới chỉ là 4 giờ sáng. Cậu đã quen với nề nếp giờ giấc như vậy rồi. Dù sao thì cậu cũng không thể đùng một cái nghỉ công việc giao sữa buổi sáng được. Sau này kể cả không có chú dì thì cậu cũng cần công việc để tự nuôi sống bản thân nữa chứ.

Lúc bước chân ra phòng khách, hình ảnh đầu tiên Bạch Hiền thấy được chính là Xán Liệt ngả người ngủ trên ghế sô pha ngoài phòng khách, trên bàn còn có chiếc laptop cùng với một vài giấy tờ bừa bộn bên cạnh.

Bạch Hiền thế nhưng lại cảm thấy đau lòng.

Rõ ràng cậu tự dặn lòng, cậu và hắn không còn là gì của nhau, cũng đã tự nói với mình rằng cậu không còn yêu hắn. Nhưng có lẽ là cậu đang tự lừa mình dối người mà thôi.

Quay trở lại phòng lấy một chiếc chăn ấm hơn đi ra khẽ đắp lên cho Xán Liệt, dọn dẹp lại gọn gàng giấy tờ trên bàn, Bạch Hiền xoay người nhìn hắn một chút.

Ngày hôm qua mọi thứ quá hỗn loạn, cậu không chú ý cũng chẳng có sức lực để chú ý đến hắn. Giờ để ý mới thấy, hắn gầy đi không ít, có lẽ công việc cũng quá vất vả đi. Thế nhưng, cho dù hắn có gầy đi, khuôn mặt ấy với cậu trên thế giới này cũng sẽ không có gì có thể so sánh được.

Ngồi ngắm hắn đến ngơ ngẩn cả người, Xán Liệt đột nhiên mở mắt làm Bạch Hiền giật mình ngã ngửa về phía sau, lưng đập vào thành bàn làm xô lệch đống giấy tờ vừa mới được xếp gọn gàng

- Có ai tính phí cho em đâu - Xán Liệt bật cười ngồi dậy, đỡ Bạch Hiền lên  - Có sao không?

Bạch Hiền lắc đầu, sau đó cả hai đột nhiên im lặng. Khung cảnh này có chút quen thuộc.

Ngày xưa, khi cậu và hắn ở bên nhau, khi cậu vẫn còn đỏ mặt vì hắn, khi ấy hai người đã từng hạnh phúc biết bao.

- Em làm gì mà dậy sớm vậy? - Xán Liệt liếc nhìn đồng hồ, lúc này mới là gần 4 rưỡi. - Em còn chưa khỏi hẳn đâu, mau vào nghỉ ngơi thêm đi

- Em, em phải ra ngoài bây giờ - Bạch Hiền có chút bất đắc dĩ.

- Bây giờ? Vào lúc trời còn chưa sáng này em phải đi đâu chứ?

Bạch Hiền ấp úng không biết phải trả lời thế nào. Cậu mà nói cậu đi làm thêm thì thể nào cũng lớn chuyện.

- Không lẽ em đi làm thêm từ giờ này? - Xán Liệt thực sự không nghĩ ra được lí do nào khác

- Không... không phải đâu. Làm gì có việc nào sớm thế này chứ. Anh cứ nói đùa - Bạch Hiền vừa lắc đầu vừa cười hai tiếng như thể nghe được câu đùa hay lắm

- Em... - Xán Liệt khẽ thở dài. Hắn có chút bất đắc dĩ - Em không nói dối được anh đâu. Suốt thời gian qua đều như thế này sao?

Bạch Hiền như tội phạm bị bắt, xấu hổ khẽ cúi đầu.

- Không đi không được sao? 

Bạch Hiền vẫn cúi đầu, không đáp.

- Vậy anh đi cùng em.

Bạch Hiền đột ngột ngẩng đầu nhìn hắn. Cậu không nghe nhầm chứ? Hắn không bắt cậu ở nhà sao? Hắn nói hắn đi cùng cậu sao?

- Em còn ngẩn người ra đó làm gì, mau đi thay đồ ấm hơn đi.

Bạch Hiền vẫn cứ như vậy ngây ngây ngốc ngốc theo lời hắn. Cho đến tận khi bước ra khỏi cửa, cái lạnh mùa đông phả vào mặt khiến cậu tỉnh táo hơn. Lúc này cậu mới giật mình nhận ra cậu thực sự đang dẫn hắn đi làm thêm cùng mình.

- Anh không cần phải đi cùng em đâu, mau về nhà đi - Bạch Hiền khẽ nói

- Em nói gì cơ? - Xán Liệt hơi cúi người xuống, có lẽ lúc nãy cậu nói nhỏ quá hắn không nghe rõ.

- Em bảo anh hãy mau về nhà nghỉ ngơi đi, không cần đi cùng em đâu, em ổn mà

- Anh cũng muốn vận động một chút. Sẽ không làm phiền đến em đâu. Anh không biết gì về chỗ này, đi theo em một chút cũng coi như là đi thăm quan một chút không phải sao

Bạch Hiền thấy hắn nói vậy cũng hiểu là giờ dù mình có nói gì đi chăng nữa cũng không thay đổi được hắn nên cậu đành im lặng cúi đầu.

- Bạch Hiền cháu đây rồi - Vừa đến nơi nhận sữa bác chủ đã vội vàng kéo cậu vào bên trong - Vào đây đã. Đây là?

Lúc này bác chủ mới để ý người bên cạnh Bạch Hiền.

- Cậu ấy là....

- Thất lễ quá, cháu là bạn của Bạch Hiền. Bạch Hiền vừa mới ốm dậy nên cháu cùng cậu ấy đi làm ngày hôm nay. Cháu chỉ làm giúp thôi nên bác không cần để ý đến chuyện lương đâu ạ.

- À à, bác cũng có nghe nói cháu bị ốm, hai đứa mau vào trong uống một chút sữa nóng đã rồi hẵng bắt đầu làm.

Bạch Hiền thực sự bất lực. Phác Xán Liệt là ai cơ chứ? Hắn tại sao phải đi làm những công việc chân tay vất vả này.

- Hôm nay em cứ ngẩn ngơ thế? Chúng ta phải mau mau hoàn thành công việc đúng không?

Bạch Hiền nhìn hắn thậm chí còn hăng hái hơn cả mình liền bó tay mặc kệ hắn. Bác chủ thấy Xán Liệt nhiệt tình như vậy cũng liền cười vui vẻ vỗ vai hắn rồi đi chuẩn bị sữa cần giao trong sáng nay cho hai người.

Bạch Hiền cuối cùng cũng hiểu được thế nào gọi là không làm phiền đến công việc của cậu mà Xán Liệt nói lúc sáng. Bởi vì cậu có phải làm gì ngoài việc dẫn đường đâu. Phác Xán Liệt tranh cậu làm tất cả mọi thứ từ bê sữa, phát sữa, thậm chí gặp mọi người còn rất năng nổ chào hỏi thân thiết.

Bạch Hiền có chút không quen. Xán Liệt lạnh lùng, cao ngạo, mặt không biến sắc trước người lạ đâu rồi? Đây rõ ràng là hắn, thế nhưng, nhìn đi nhìn lại cảm giác có gì đó không đúng.

- Bạch Hiền cẩn thận...

Xán Liệt còn chưa dứt lời Bạch Hiền đã vấp phải cành cây gãy trước mặt mà ngã sấp.

- Có sao? Đưa tay anh xem. - Xán Liệt vội vàng bỏ thùng sữa xuống đỡ Bạch Hiền dậy - Hai tay xước hết cả rồi. Đang di chuyển mà em cũng có thể ngẩn người được hả?

Bạch Hiền dù cho hắn đang mắng cậu nhưng cậu vẫn tiến tục ngẩn ngơ nhìn hắn lo lắng cho cậu đến cau chặt lông mày, nhìn hắn thổi hết bụi bám trên tay cậu, nhìn hắn khẽ xoa tay cậu miệng không ngừng trách cậu. Phác Xán Liệt thật sự khiến cậu phát điên mất

- Này này - Xán Liệt thấy hắn có làm gì Bạch Hiền cũng đứng yên liền khua khua tay trước mắt cậu làm Bạch Hiền giật mình - Từ nãy đến giờ anh nói em có nghe không đó. Biết thế đã bảo em ở nhà anh đi làm thay cho, nhìn xem dù em lúc nào cũng ngơ ngơ ngẩn ngẩn anh cũng đã làm sắp xong rồi này.

Bạch Hiền nhìn thùng sữa chỉ còn khoảng hai ba hộp liền nhận ra mình quả thực chẳng làm được gì ngoài ngơ ngơ ngẩn ngẩn.

- Bạch Hiền, thấy bảo cháu bị ốm hả? Đã khoẻ chưa mà lại đi làm sớm thế này? - Dì Hoàng nhìn thấy Bạch Hiền liền ân cần hỏi thăm - Đây là bạn cháu à?

- Cháu chào dì, cháu là bạn của Bạch Hiền, vì Bạch Hiền chưa khoẻ nên hôm nay cháu đi làm để giúp Bạch Hiền. Sữa của ngày hôm nay đây ạ, chúc dì một ngày tốt lành

- Ôi nhìn xem - Dì Hoàng cười lộ cả nếp nhăn trên khoé mắt - Cao ráo, đẹp trai lại còn khéo ăn khéo nói thế này, Bạch Hiền cháu giữ cẩn thận kẻo mấy đứa con gái nó cuỗm mất đấy.

Nói xong cả Xán Liệt cũng hùa vào cười to, chỉ có Bạch Hiền là đỏ mặt cúi đầu.

- Thôi thôi, hai đứa nhanh nhanh đi đi rồi còn về cho Bạch Hiền nghỉ ngơi nữa. - Dì Hoàng vẫy vẫy tay bảo hai người mau rời đi

- Vâng ạ.

Xán Liệt cúi đầu chào một lần nữa rồi khẽ kéo tay Bạch Hiền. Cậu cũng đành cúi chào dì Hoàng rồi lại tiếp tục hoàn thành nốt địa chỉ còn lại.

Đến khi hai người về đến nhà cũng đã là gần 7 giờ. Khánh Tú đã đang tất bật trong bếp nghe tiếng mở cửa liền thò đầu ra

- Hai người mùa đông lạnh lẽo thế này mà sáng sớm đã rủ nhau ra ngoài hẹn hò được hả?

- Thì như thế mới không có sự phá đám của em - Xán Liệt bật cười trêu lại, tâm trạng lúc này của hắn quả thực khá tốt.

- Em mới thèm vào - Khánh Tú bĩu môi rồi quay lưng tiếp tục nấu nướng

- Anh nói cái gì đấy - Bạch Hiền cau mày nhìn hắn

- Rồi rồi - Xán Liệt mỉm cười nhìn cậu sau đó ấn cậu ngồi xuống ghế sô pha - Em ngồi đây chờ anh vào lấy hộp y tế lâu vết thương trên tay cho em

Bạch Hiền còn chưa kịp phản ứng hắn đã đứng lên đi rồi.

Cậu một lần nữa rơi vào hố đen mơ hồ không đáy. Mọi thứ với cậu cứ như một thế giới mới vậy.

- Ai ui - Bạch Hiền giật mình theo phản xạ giật tay lại thì mới phát hiện ra Xán Liệt đang dùng bông cồn lau vết thương nên mới hơi xót.

- Em đừng có nghĩ ngợi nhiều, từ sáng đến giờ cứ như người trên mây như vậy dễ gặp nguy hiểm lắm - Xán Liệt vừa nói vừa khẽ thổi lòng bàn tay Bạch Hiền

- Xán Liệt, anh mau...

Bạch Hiền đang định nói gì đó thì tiếng chuông cửa vang lên

- Để em, là Chung Nhân đến đó - Khánh Tú từ trong bếp nói vọng ra sau đó chạy ra nói với Bạch Hiền - Là tớ bảo Chung Nhân đến đó, không phiền cậu chứ?

- Tất nhiên là không sao rồi, cậu mau mở cửa đi, bên ngoài lạnh lắm

Bạch Hiền có chút buồn cười. Từ khi nào cậu lại thành chủ nhà đón tiếp 3 vị thiếu gia thế này.

- Em vẫn là nên cười nhiều vào - Xán Liệt khẽ cười. Lúc hắn dán xong miếng băng cá nhân ngẩng lên liền thấy cậu đang mỉm cười. - Xong rồi, mau vào bàn ăn trước đi, anh đi cất hộp y tế

Xán Liệt đứng lên xoa đầu Bạch Hiền. Điều này một lần nữa thành công đẩy cậu quay trở về hố đen mơ hồ lúc nãy.

Sự dịu dàng ấy, lần này thật sự là dành cho cậu sao?

________________________________________________________________________________________________

Hế lô, há lô =))))

Đoán xem tui là ai nào  🤣🤣🤣

Có một tin vui và một tin buồn. Bình thường mọi người sẽ hỏi nghe tin nào trước nhưng mà mình là mình báo tin buồn trước luôn nha 😂 😂

TIN BUỒN: Đây sẽ là fic cuối cùng của mình trên wattpad. Sau khi kết thúc fic này mình sẽ rửa tay gác kiếm, chính thức kết thúc những tháng ngày viết nhăng viết cuội, ăn gạch ăn đá suốt 5 năm qua.

Giải thích và nói lời cảm ơn bây giờ thì hơi sớm, thôi để khi nào end mình sẽ nói lời chia tay đầy đủ hơn nha.

TIN VUI: Các bạn đoán xem =)))))) Khi nào có chap sau cũng là lúc mình sẽ thông báo tin vui nhé =)))))))

ĐẶC BIỆT NHỜ VẢ MỘT CHÚT:

Chap này các bạn nhận xét kỹ giúp mình một chút: về văn phong , chính tả, cũng như cấu trúc câu, cấu trúc chap, tình tiết.... Ai comt nhận xét nhiệt tình nhất xin tag tặng chap sau.

À còn nữa, nếu mà số lượng comt nhận xét nhiệt tình thì hẹn thứ 5 có chap mới nhé. Không nhiệt tình thì không biết đâu =))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro