Chương 40: Sống chung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Mau đi tìm xem phu nhân đang ở đâu...

- Vâng thưa Lưu tổng!

Hoàng Phong ngồi thừ người bên bàn làm việc, đầu óc anh vô cùng rối loạn.

"Cốc cốc"

- Thưa...tiểu thiếu gia cứ khóc đòi gặp cậu Bạch Hiền ạ...

Anh lo lắng đứng bật dậy đi khỏi phòng...

-------------------------------------

Phác Xán Liệt muốn Bạch Hiền ở lại Phác gia nhưng cậu một mực từ chối. Dù gì cậu cũng là người đã có gia đình, việc bỏ nhà đi ở với người đàn ông khác là không thể chấp nhận được. Hắn biết rằng có nói nữa cũng vô ích nên đưa cậu đến ở nhà riêng của hắn cách đó chỉ vài cây số, vẫn còn hơn là ở khách sạn vừa tốn tiền lại vừa không thoải mái. Thuyết phục mãi rồi cậu mới đồng ý.

Bạch Hiền ở đó có thời gian để suy nghĩ lại về tất cả những gì đã xảy ra, nhưng càng nghĩ càng không thông, mọi chuyện cứ rối hết cả lên chẳng ra đâu vào đâu.

Cũng từ hôm cậu chuyển đến nhà riêng của Phác Xán Liệt, hắn không về biệt thự Phác gia nữa mà sau khi ở công ty về là hắn lái xe thẳng đến chỗ cậu. Cậu không ở cùng hắn nhưng hắn muốn, hắn thích thì hắn làm, ai cản được? Nhân cơ hội cậu và Hoàng Phong đang li thân, hắn phải nhanh chóng kéo cậu lại về bên mình, Biện Bạch Hiền vốn chỉ thuộc về Phác Xán Liệt hắn mà thôi.

"Choang..."

Phác Xán Liệt vừa bước đến cửa thì nghe tiếng vỡ, hắn vội xông vào thì thấy Bạch Hiền đang lúi húi nhặt. Hắn chạy đến kéo cậu lên

- Bạch Hiền...cẩn thận...

Cậu ngơ ngác nhìn vẻ mặt lo lắng của hắn mà chỉ muốn bật cười

- Em chỉ lỡ tay làm rơi chiếc cốc thôi mà...

Rồi cậu định cúi xuống nhặt tiếp thì hắn giữ lại

- Để đó tôi nhặt, nhỡ bị thương thì sao...nhìn một mảnh ngay sát chân em kìa...Lui ra xa, nữa...chút nữa đi...! Rồi, đứng yên đó cho tôi!

Bạch Hiền đứng im nhìn hắn đắm đuối, cái bộ dạng đang căng mắt dò tìm những mảnh vỡ dưới nền nhà kia ai bảo hắn là lạnh lùng tàn nhẫn cơ chứ. Giờ đây trước mắt cậu không còn là một Phác Xán Liệt không sợ trời không sợ đất nữa mà chỉ có người đàn ông yêu cậu, sợ cậu bị đau, sợ cậu khóc. Miệng cong lên nụ cười thỏa mãn, cậu cũng không biết mình cười từ lúc nào, thấy rất hạnh phúc, rất ngọt ngào. "Phải chi anh ấy là chồng...", cậu vội lắc đầu dập tắt ngay ý nghĩ đó, nó làm cậu thấy xấu hổ...

Hắn đến bên cạnh cậu, cầm bàn tay cậu lên nhìn chăm chú

- Để tôi xem lại xem em có bị gì không...

Quả thật từ lúc cậu bị thương rồi bị ốm, hắn lúc nào cũng săn sóc cậu từ đầu đến cuối, nếu cậu lại tiếp tục tổn thương thì hắn sẽ hận bản thân mình mất. Bạch Hiền rút tay khỏi tay hắn

- Được rồi, sao anh chăm sóc em giống như em bé vậy...

Cậu nhìn lên thì bắt gặp ánh mắt ôn nhu của Phác Xán Liệt...Khốn thật...đã bao lần rồi mà tim vẫn đập nhanh, mặt vẫn nóng bừng thế này! Cậu bắt đầu cảm thấy khó thở hơn, vội cúi đầu xuống. Hắn cười nửa miệng đưa tay nâng cằm cậu lên bắt cậu tiếp tục nhìn hắn. Đôi mắt đẹp như vậy hắn không muốn rời, hàng mi đen dày, đuôi mắt hơi cụp xuống, bên trong như lúc nào cũng chứa nước...thật long lanh! Làn da trắng nõn đang hồng lên, cậu vô thức liếm môi làm nó thêm ướt át quyến rũ bội phần. Phác Xán Liệt không kìm được liền đặt đầu ngón tay lên má cậu rồi vuốt theo đường nét khuôn mặt, đối với hắn thì nó hoàn hảo hơn tất cả mọi thứ.

Bạch Hiền gần như nín thở trước hắn, không thể phủ nhận vẻ nam tính quyến rũ của hắn lúc này, hắn luôn luôn như vậy. Làn da láng mịn, vầng trán rộng, đôi lông mày rậm với đôi mắt to tròn, sâu như thể không có đáy...cậu nhìn vào đôi mắt hắn và thấy hình ảnh mình ở trong đó...Đây là cảm giác yêu thương và được yêu thương mà cậu chưa từng cảm nhận ở Hoàng Phong. Nhìn đôi môi nhạt màu lại hơi khô của hắn, cậu biết con tim mình đã hoàn toàn điều khiển lí trí. Cậu nhắm mắt và chủ động kiễng chân hôn nhẹ lên bờ môi kia... Một giây...hai giây...ba giây thôi...cậu rời ra nhưng Phác Xán Liệt vòng tay sau gáy cậu ấn cậu vào sát hơn để hắn hôn sâu hơn nữa. Từ chủ động thành bị động, Bạch Hiền bối rối trong lòng. Cậu để hắn nhẹ nhàng tách môi mình ra, hắn luồn chiếc lưỡi nhanh nhạy vào bên trong khám phá vị ngọt của cậu. Hắn vừa hôn vừa cắn, hai đầu lưỡi đùa giỡn với nhau. Tiếng mút mát phát ra giữa hai người khiến cậu càng đỏ mặt.

Được một lúc Bạch Hiền thở gấp, nhưng hắn thực sự không muốn rời...

- Ưm...ưm...

Phác Xán Liệt lưu luyến buông Bạch Hiền ra, rồi ngay lập tức ôm cậu lại.

- Tôi yêu em...Bạch Hiền...!

Tim cậu loạn nhịp khi nghe lời yêu thương ấy, rất muốn đáp trả nhưng lại không thể "Em cũng yêu anh, Xán Liệt à..." Cậu chỉ biết im lặng để hắn ôm.

Tối đó, Phác Xán Liệt ở lại cùng Bạch Hiền mặc dù cậu đã bảo hắn nên về nhưng hắn không đồng ý, lấy lí do là không yên tâm khi để cậu lại một mình.

Bạch Hiền tắm xong bước ra, trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm. Cậu giật mình khi thấy hắn ngồi chình ình trên giường.

- Xán Liệt...anh vào đây làm gì...

Hắn ngước mắt nhìn cậu một lượt từ đầu đến chân không bỏ sót chỗ nào. Làn da trắng thập thò trong khăn bông mềm mại, mà nó chỉ dài vừa quá mông cậu một chút để lộ ra đôi chân nuột nà. Chết tiệt! Hắn đã biết trước cậu trông sẽ như vậy nhưng vẫn không thể nào kiềm chế nổi. Bạch Hiền nhận ra sự thay đổi trong cái nhìn của hắn, cậu tròn mắt nhìn lại cơ thể mình thì...Ôi thôi...khăn quấn trên người bị trật một bên vai, phần ngực thì phơi ra không một chút giấu giếm! Cậu vội chỉnh lại rồi nhíu mày nhìn hắn

- Anh...bỏ ánh mắt đáng ghét đó đi...

Phác Xán Liệt đã cảm thấy phần thân dưới của hắn biểu tình, cố nén cảm xúc lại. Hắn dang tay cười với cậu

- Lại đây Bạch Hiền

Cậu ngoan ngoãn đến bên cạnh hắn, hắn để cậu dựa vào vai còn tay quàng lấy eo cậu giữ chặt. Được một lúc cúi xuống nhìn thấy mặt cậu vẫn đỏ, hắn bật cười xoay người một cái, thật không thể nhịn nổi mà. Hắn cất tiếng

- Tôi hỏi em nhé...

- Ừm...

- Nếu em đang đói bụng, đói vô cùng mà có một đĩa thịt bò thơm ngon để trước mặt thì em sẽ làm gì?

- Tất nhiên là ăn cho bằng sạch rồi. Anh hỏi kì vậy... - Cậu đáp lại không chút do dự

Hắn chép miệng

- Nhưng nếu ai đó không cho em ăn?

- Sẽ rất khó chịu...

- Tôi cũng vậy đấy - giọng hắn đột ngột trầm xuống.

Bạch Hiền nhanh chóng bị giam giữa hai cánh tay săn chắc, tay cậu bất giác đưa lên túm lấy khăn tắm che kín lại chỗ bị hở và tròn mắt nhìn hắn. Hắn nhíu mày

- Xấu hổ gì chứ...còn gì trên người em mà tôi không biết đâu...

Bị hắn nói đúng quá rồi không thể chối cãi, cậu đánh lên ngực hắn

- Anh thật quá đáng...tự nhiên nói chuyện thịt bò với em, dụ em...

- Em thơm thật đấy Bạch Hiền...mùi hương này đang câu dẫn tôi...Tôi đói quá, mà thịt bò bày ra ngon thế này, tôi có bị ngốc mới không ăn...

- Anh...không được...

Cậu chưa nói xong đã bị hắn chặn lại hôn thật cuồng nhiệt, môi hắn di chuyển xuống cần cổ trắng ngần tiếp tục đánh dấu chủ quyền. Bàn tay ấm nóng cũng không yên mà luồn vào bên trong da thịt mịn màng mát rượi của cậu nắn bóp thật thành thục. Tay hắn sờ đến đâu là da cậu chỗ đó như nóng rực.

Bạch Hiền dần chìm vào thứ dục vọng hắn gợi ra, cậu biết mình không nên làm như vậy, cậu thấy có lỗi với anh, với đứa con trai bé bỏng của mình, muốn thoát khỏi sự quyến rũ của hắn nhưng không thể. Dưới thân hắn, cậu nằm vặn vẹo, khoái cảm bắt đầu dâng lên. Cổ họng bật ra những tiếng rên nhẹ

- Ưm...Xán Liệt...Xán Liệt...dừng...dừng lại...

Hắn lại hôn môi cậu

- Muốn tôi dừng lại mà nói bằng giọng khiêu gợi kiểu đó sao? Tôi còn chưa no mà...

- Nhưng...nhưng...

- Tôi sẽ khiến em sung sướng đến khóc thét...

Phác Xán Liệt ngồi dậy lột bỏ hết đồ trên người hắn. Trần trụi trước mắt cậu là cả thân hình cường tráng khỏe mạnh và vô cùng lôi cuốn, chả trách ai cũng mê luyến hắn. Con người này lại là người cậu yêu rất nhiều, người duy nhất trong lòng cậu...

Bạch Hiền chủ động nhoài người lên cắn nhẹ vào môi hắn, hai chân tự động quặp sang hai bên hông hắn. Lúc này đây thì toàn bộ suy nghĩ về chuyện khác tự động biến mất khỏi đầu cậu, tâm trí lúc này chỉ hướng về hắn mà thôi....

Căn phòng tràn ngập những âm thanh kích tình, cảnh xuân phơi phới
--------------------------------------------

Chương này ngọt sâu răng luôn ò... ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro