Chap 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi diễn cuối cùng của BEAST ở New York, các anh đang cùng nhau chơi và làm nóng sân khấu trước khi bắt đầu, Ji thì đang ở khách sạn vì cô phải thu xếp đồ và trang phục của BEAST vào để gọn lại chuẫn bị lưu diễn ở nơi khác....bỗng..."Cốc cốc cốc" có tiếng gõ cửa phía ngoài gọi cô

_ Lâu quá không gặp, Park Ji Yeon - 1 anh chàng đứng trước cửa phòng khiến cô ngỡ ngàng

_ Kun - bất giác, cô gọi tên anh ta

-----------------

_ Nè hyung sao vậy??? Mặt khó chịu thế hyung? - Seop hỏi Jun sau khi BEAST kết thúc buổi biểu diễn

_ Hyung gọi cho Ji mà cô ấy chẳng bắt máy, không biết có chuyện gì không? - Jun nói giọng lo lắng, mắt cứ chăm chú nhìn điện thoại

_ Hay con bé về khách sạn rồi. Hôm nay là bữa cuối ở đây chắc nó về thu dọn trang phục cho mình, mau về thôi - Du Jun giục

----------------------

_ Cậu biết mình ở đây à - Ji và Kun đang đi dạo trong sân khách sạn

_ Ừ, mình biết lâu rồi - Kun nói

_ Ji à, lời hứa năm xưa của mình. Cậu, sẽ...chấp nhận...nó chứ - anh ta nói tiếp

_ Lời hứa? Kun à, mình coi cậu là bạn...và sẽ mãi, là bạn thôi - Ji nói nhẹ

_ Bạn à? Cậu coi thường mình đến mức đó sao Ji Yeon? Cậu, tất cả những quá khứ của cậu mình đều biết mà giờ cậu nói mình mãi mãi là bạn sao - Kun phẫn nộ nói

_ Kun, cậu và mình...không bao giờ, tiến tới bước nữa, được. Với lại, mình đã có Jun oppa - Ji nói giọng chắc nịch

_ Jun Hyung sao? Anh ta thì sao? Mình sẽ làm mọi cách, để có được cậu, Park Ji Yeon - Kun nói gần như hét, nở nụ cười nửa miệng

_ Cậu, thay đổi rồi. Mù quáng rồi, Lee Kun ạ - Ji buồn nhìn anh ta nói

_ Còn cậu, Ji Yeon. Cậu yêu anh ta để được gì? Suốt ngày cứ bị fan anti chửi mắng này nọ, cậu vui lắm sao - Kun cãi lại

_ Tình yêu, đó là thứ...mình không bao giờ tìm được ở ai khác...kể cả cậu. Giờ mình phải về phòng, chào cậu - nói xong Ji vội quay lưng bước đi nhưng....

Một cái gì đó đã kéo cô lại....Kun...anh ta đang kéo cô lại và ôm cô vào lòng...

_ Ji Yeon à hãy nghĩ lại đi. Mình có thế làm cậu hạnh phúc được mà - anh ta nói nhẹ

Do bất ngờ nên Ji không phản ứng kịp thời và cô cũng chưa tỉnh nên không nói gì hết, im lặng.....và hình ảnh này, nó đã đập vào mắt anh rồi...Yong Jun Hyung. Anh đã chứng kiến tất cả...lặng người bỏ đi trong...đau khổ...tim anh tan nát khi thấy cảnh đó...dù không muốn nhưng...anh cũng không thể trách sao nó lại hiện lên đúng lúc như vậy....Nực cười nhỉ

Sau khi đã định hình lại, Ji gạt mạnh ra khỏi vòng tay của Kun, nói lạnh:

_ Mình và cậu, là bạn và mình sẽ chỉ yêu 1 mình anh Jun Hyung thôi

Xong cô bỏ đi, anh ta nhìn theo dáng cô và lại cười...một nụ cười gian xảo

_ Em sẽ là của tôi, sớm thôi

Ji bước lên hành lang khách sạn, cô bắt gặp ánh mắt anh, như thường lệ cô vẫn chạy lại thật nhanh để ôm anh nhưng hình như...cô không thể vì....anh đã lơ cô bước ngang qua, không 1 câu nói

_ Jun oppa, anh sao vậy? - cô níu áo anh lại nhưng lại bị anh gạt nhẹ ra

_ Anh hơi mệt, em đi nghỉ sớm đi - buông 1 câu lạnh lùng nhất, anh nói và bước đi

_ Anh à không lẽ...anh không tin, em sao??? - khi đã hiểu được lí do, cô nhìn buồn theo dáng anh nghĩ thầm

Mở cửa bước vào phòng, không nói năng lời nào chỉ hướng ánh mắt buồn bã nhìn Du Jun và lặng lẽ đi lên giường nằm để cho anh 1 đống suy nghĩ........"Nó bị sao vậy?? sáng còn vui vẻ mà???"

Lại 1 đêm mệt mỏi nữa rồi...nằm trên giường mà cô không thể nào chợp mắt chỉ đợi khi Du Jun đi ngủ thì cô mới mở mắt ra nhìn về phía bầu trời kia....sao mọi chuyện lại trở nên phức tạp và mệt mỏi thế này...sao anh không tin cô chứ? Sao không cho cô 1 lời giải thích chứ....anh nói anh hiểu cô mà...rất hiểu cơ mà....vài giọt nước mắt lại thấm đẫm trên đôi má cô rồi...cô lại khóc...khóc vì cái gì nhỉ? Vì sự nghi ngờ của anh dành cho cô hay cô đang biện minh cho mình...cô để người khác ôm trước mặt anh mà không giằng co giải thích thì lí do gì ở đây để mà khóc chứ....cô tồi lắm, rất tồi.....

Anh cũng như cô, mệt mỏi khó chịu không tài nào chợp mắt được...mắt nhắm nhưng tâm trí anh lại thức trắng....anh muốn nghe cô giải thích, muốn biết đó không phải là sự thật...muốn biết và nghe cô nói rằng cô vẫn yêu anh đó chỉ là nhất thời cô không nhận ra cái ôm bất ngờ đó thôi nhưng sao...anh lại chẳng thể để cô nói hay nghe cô giải thích 1 lần vậy...anh ghen ghét những người con trai xung quanh cô vậy ư? Anh là con người ích kỉ như vậy à, cô có mệt mỏi với nhưng tính cách khác thường của anh không?

Một buổi sáng...khó khăn với 2 người

Anh và cô chỉ im lặng, chẳng nói gì với nhau, cũng chẳng thèm nhìn mặt nhau khiến mọi người hơi khó hiểu.................

_ Nè 2 người sao vậy? - Seung lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngột ngạt giữa 2 bên

Anh chỉ im lặng...cô cũng thế......

____Trên máy bay_____

_ Nè em và Jun bị sao vậy? - Du Jun lo lắng hỏi em gái, vì anh đang giận cô nên 2 người không ngồi chung với nhau

_ Không có gì anh à - cô đáp nhẹ và nhìn ra cửa sổ, ngắm bầu trời...điều cô thích làm nhất mỗi khi buồn

Rồi dần dần...cô cũng chìm sâu vào giấc ngủ...trông cô ngủ thật đẹp, nó làm anh không thể không hướng mắt sang nhìn cô...anh đang ngắm khuôn mặt người con gái anh yêu...thật kĩ càng...càng ngắm anh lại càng đau khi thấy...quầng thăm trên đôi mắt cô...nó hiện rõ lên, cô đã mệt mỏi vì công việc rồi giờ lại thêm chuyện này...anh lại thấy xót...cảm giác như anh không dành cho cô...cảm giác như anh phải rời xa cô để cô sống tốt hơn...anh muốn thấy cô cười trong hạnh phúc, điều duy nhất anh luôn muốn thấy như anh đâu biết được...những gì anh đang nghĩ sẽ làm cà 2 bên khó xử và đau khổ hơn

Ngày cứ thế trôi qua nhanh chóng....4 ngày rồi, 2 người không nhìn nhau cũng chẳng nói với nhau câu nào. Tâm trí cô bây giờ rất trống rỗng và cô đơn lạnh lẽo, cô muốn giải thích tất cả những hiểu lầm với anh. Muốn được vòng tay ấm áp của anh ôm trọn nhưng cô lại chẳng thể làm được...mỗi lần đối diện với anh cô đều sợ hãi, sợ ánh mắt nghi ngờ và lạnh lùng sẽ trở lại bên anh....sợ sẽ phải mất anh, lần nữa. Anh cũng vậy, cảm giác cô đơn lạnh lẽo lại ùa về khi không được ôm cô vào lòng, không được hưởng hương thơm từ mái tóc cô và không được nghe tiếng nói và nụ cười cô tươi như lúc trước, chỉ là 1 cái gượng gạo cho qua câu chuyện mà cô thường làm với anh

___Ngày lưu diễn kết thúc, mọi người đang đáp xuống sân bay Inchoen____

_ Jun này, cậu nói chuyện với Ji đi. Nó muốn giải thích với cậu mọi chuyện đấy - đang chờ lấy hành lí thì Du Jun vỗ nhẹ vào vai anh nói nhỏ

_ Mình cũng muốn nhưng...sao khó quá - Jun thở dài nói

_ Dù mình không biết chuyện gì xảy ra giữa 2 người nhưng.....hãy cho nó 1 cơ hội đi, Jun à. tôi biết cậu và nó vẫn còn yêu nhau lắm mà. Đừng làm khỗ nhau thế chứ - Du Jun nói

Jun nghe những lời khuyên từ Du Jun anh cũng thấy nhẹ nhõm và muốn gặp cô thật nhanh để nghe tiếng nói của cô nhưng.........khi vừa ra đến cửa sân bay thì anh gặp...........

_ Jun opppaaaaaaaaaaaaaaaa - là Yuri, ả đang đứng chỗ dễ thấy nhất cầm theo 1 bó hoa la tên anh thật to, trông thật giả tạo

_ Cô ta, đến đây làm gì? - cả đám nhìn Yuri phẫn nộ

Jun định phớt lờ cô ta đi nhưng anh không thể vì bây giờ ở Hàn Quốc, mọi người vẫn coi anh và cô ta là 1 cặp nên anh đành đi lại gượng chào cô ta và vội kéo cô ta lên xe, Ji đã chứng kiến cảnh đó nói đúng hơn là...nó rành rành trước mắt cô

_ Cô đến đây làm gì - anh hỏi lạnh khi lôi ả lên xe

_ Đến làm gì à. Anh nghĩ tôi sẽ dễ dàng buông tha anh sao. Con này muốn gì...là được đó đấy - ả lột bỏ bộ mặt sung sướng mừng rỡ lúc nảy ra và thay vào đó là bộ mặt của ác quỷ và kèm theo 1 nụ cười nhếch mép khinh

_ Yuri này, cô thừa biết Jun sẽ không bao giờ yêu cô lần nữa mà. Mắc gì lại tự chui đầu vào lửa vậy - Seung nhìn cô nói

_ Anh biết gì mà nói. Tôi là sunbae của mấy người đấy nói chuyện đàng hoàng đi - Yuri nghênh mặt

_ Sunbae? Cô mà đòi làm sunbae của BEAST sao. Nực cười nhỉ - Du Jun cười khẩy làm cả bọn hết sức ngạc nhiên

_ Woa Leader của BEAST mà khinh sunbae Yuri sao? Anh nghĩ cái tin đó, đáng để anti chặt chém không? - Yuri cười nửa miệng

_ Nếu tôi sợ anti thì...tôi đã không nói những lời thật lòng đó rồi - Du Jun bình thản đáp

Yuri sợ xanh mặt, từ khi sinh ra đến giờ đây là lần đầu dám có người khinh bỉ cô như vậy.............

BEAST trở về dorm để nghỉ ngơi cho lịch làm việc dày đặt đang sắp đợi họ phía trước ở Seoul này và hơn hết....là chuyện đồn giữa YuriJun (tên nghe mắc ói)

______Ở dorm BEAST________

_ Jun này, cậu suy nghĩ lại đi. Hãy nghe Ji giải thích đi - Seung nói khi 2 người đang ở trong phòng

_ Mình mệt lắm. Mai nói đi - nói xong Jun quay đầu vào tường ngủ còn Seung thì thở dài ngao ngán

~ Sáng hôm sau ~

Jun chợt trở mình...không hiểu sao mỗi lần thức dậy hay chợt mở mắt nhìn quanh anh lại có cảm giác thiếu thiếu 1 cái gì đó...hình bóng ư??? Của ai??? Cô, Park Ji Yeon...Mỗi khi trời sáng cô đều gọi anh dậy bằng những hành động và lời nói khiến anh muốn bật dậy và ôm chầm lấy cô...Anh nhớ cô lắm, nhớ cảm giác được ôm cô trong vòng tay này, cảm giác ấm áp và có thể vơi đi hết mệt nhọc khi được ôm cô....Cô quá quan trọng với anh rồi.........................

Bước ra ngoài phòng khách, trông anh chẳng còn là 1 Joker đầy sức sống của BEAST nữa khi...đầu tóc rối bù, quần áo xộc xệch chưa kịp chỉnh chu...mắt thì híp lại giống như người chưa tỉnh ngủ.....

_ Hyung à, làm lành với Ji đi. Cô ấy cũng chẳng hơn kém gì anh đâu. Hôm qua Ah gọi cho em nói là cô ấy khóc sưng hết con mắt rồi kìa - Gi khuyên nhủ

_ Đúng đấy hyung à, dù gì cũng là hiểu lầm thui, nhìn 2 người thế tụi em không vui đâu - seop làm mặt vờ trách

_ Vâng hyung biết rồiiiiiiiiiiiiiiii cậu nhóc Yo Seop ạ. Mệt lắm cơ - mỗi khi Seop giở chiêu này là Jun cứ phải phục và vội xoa đầu thiên thần của nhóm (giống ác quỷ thì có)

~ Tại nhà Ji ~

_ Ji Yeon à, dậy ăn cháo đi này - Min bưng cháo vào cho cô vì từ hôm qua đến giờ cô chẳng ăn uống gì nên ngả bệnh

_ Ưm...ưm.... - Ji trở mình quay sang phía Min

_ Hừ con nhỏ này, muốn tớ chết đi thì mới vừa lòng cậu đấy - Min trách

_ Ừm, biết rồi bạn tui ạ - Ji nói nhỏ, gượng ngồi dậy

Min đưa cháo cho Ji ăn, vừa ăn được nửa muỗng thì cô bỏ xuống bàn, Min hỏi:

_ Sao mới ăn 1 chút mà ngưng vậy?

_ Mình không muốn ăn - Ji lắc đầu nói

_ Ăn coi, không ăn mình đánh đít đấy - Min hâm dọa

_ Đánh thì mình méc Kell oppa. Oppa thương mình lắmmmmmmmmmmmm - Ji cười khì

_ Thương thì thương cô lắm nhưng nhìn cô thế anh còn muốn đánh nói chi Min - Kell mở cửa phòng bước vào nói

_ YA! Anh nghe lén à - Ji hét lên (không to lắm)

_ Không, mình kêu anh ấy đến đấy - Min lon ton chạy lại khoác tay Kell, ánh mắt nghi ngờ của Ji đã hướng về 2 người

_ E hèm vụ gì đấy. Hẹn hò khi nào - Ji lườm lườm nói

_ Lúc cậu đi Mỹ...háhá giỡn thui mới đây à. Oppa tỏ tình đấy - Min cười sặc sụa

_ Grừ bạn tồi. Dám cướp ông anh yêu quý của tôi à - Ji vờ trách

_ Vâng, dám - Min gật đầu tỉnh bơ

_ Thôi đi cô nương, ăn cháo cho tôi nhờ - Kell ngồi xuống bên giường đưa tô cháo trước mặt cô

_ YAishhhhhhhh không ăn, mệt lắm - cô lắc lắc đầu

_ Để tôi - bỗng dưng Jun bước vào phòng, khuôn mặt vẫn lạnh băng không sức sống

_ Được, tôi giao cô ấy cho anh đấy. Đừng làm nó phải khóc nữa - thấy Jun bước vào anh vội đứng lên đi lại gần Jun nói nhỏ và đập nhẹ lên vai anh

Sau khi KellMin đi ra ngoài, Jun từ từ lại gần chỗ Ji ngồi xuống cạnh bên cô

_ Sao không biết chăm sóc cho mình vậy? - anh nói nhỏ nhưng cũng đủ để 2 người nghe thấy

_ Kệ em, sao không giận luôn đi tới đây làm gì - mặt hướng ra cửa sổ, cô nói lạnh

_ Này, ăn cháo đi - anh bỏ ngoài tai những câu nói của cô, cầm tô cháo lên múc cho cô ăn

Cô vội đẩy tô cháo ra lắc đầu nói:

_ Không ăn, đem ra đi. Em mệt lắm

_ Bệnh mà còn bướng nữa, ăn coi - anh vẫn lạnh lùng nói, đẩy tô cháo lại gần cô

Bất lực trước anh...cô ngoan ngoãn nghe lời ăn từng muỗn cháo anh đúc, ánh mắt liếc nhìn anh không thương tiếc. Khi tô cháo đã cạn hết, anh đặt nó xuống, nói:

_ Nghỉ ngơi đi, anh về

Nói rồi anh đứng dậy quay lưng bước đi nhưng....1 vòng tay đã níu anh lại. Ji Yeon đã chạy ra khỏi giường chạy lại ôm anh thật chặt....hơi thở gấp của cô phát ra rõ rệt

_ Em xin lỗi. Những gì anh thấy hôm đó, không phải sự thật đâu - giọng nói của cô nhỏ dần và mệt mỏi

Anh gỡ tay cô ra, quay lại nhìn khuôn mặt mộc của cô lúc này, khẽ nói nhẹ:

_ Anh biết nhưng...em cũng không nên để người ta ôm hôn trước mặt anh như thế chứ

_ YA, anh nghĩ em thích lắm sao - cô nói

_ Chắc vậy mới để im chứ - anh vờ trêu cô

Kết cục không mấy thành công...cô đánh vào người anh mấy cái tỏ vẻ dỗi hờn vì câu nói của anh. Chợt, anh giữ tay cô lại và kéo về phía mình

_ Đừng bao giờ làm vậy nữa. Anh không tin nhưng anh cũng không thích cảnh tượng như thế - giọng anh nói dứt khoát

_ Vậy sao lại lạnh lùng với em. Gặp nhau mà chả thèm liếc nhìn 1 cái, rõ ghét - cô trách yêu, tay cũng vòm qua lưng ôm anh

_ Vì anh muốn thử.... - anh nói

_ Thử gì... - cô hỏi

_ Thử coi...mình có yêu em thiệt không? hehe - anh cười

_ Xì, thấy ghét - cô đẩy mạnh anh ra quay mặt sang chỗ khác

Anh đi nhẹ tiến đến gần rồi ôm cô từ phía sau, nhẹ nhàng và ấm áp

_ Vậy giờ... - cô đang nói

_ Tin rồi. Anh nhớ em lắm rồi không dám thử nữa đâu. Nhiêu đây là đủ rồi vợ à - anh chen vào câu nói của cô. Vẫn thế, anh vẫn là người hiểu rõ cô nhất....

_ Nhưng, Yuri - cô nói tiếp

_ Anh đã nói rồi mà. Anh chỉ yêu mình em, mãi mãi và duy nhất...anh sẽ chỉ là của em thui, hiểu chưa ngốc - anh tinh nghịch nói

_ Với lại, đợt này về Hàn Quốc, anh sẽ thông báo rõ với báo chí rằng...anh chỉ yêu em, PARK JI YEON - anh nhấn mạnh câu nói

Xong anh quay người cô lại, đặt lên môi cô 1 nụ hôn của sự chờ đợi, nhớ nhung của cả 2 người

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro