Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô bước vào nhà, bước chân chậm chạp, nặng nề đến nỗi cô muốn khụy xuống tại chỗ. Min từ trên lầu đi xuống hỏi:

_ Sao thế Ji? 

_ Mình không sao cả - cô trả lời nhạt

_ Không sao ư? Sắc mặt nhợt nhạt thế này mà kêu không sao hả. Chỉ vì muốn trả thù hắn ta mà cậu trở thành 1 cái xác không hồn như vậy đấy hả? PARK JI YEON cậu tỉnh lại dùm mình đi. Cậu chỉ cần quên hắn ta đi, bắt đầu cuộc sống mới bên người cậu thật sự yêu đi. Quên đi cái quá khứ đó đi. Từ bỏ đi Ji à, cậu có 1 đống tiền của ba mẹ cậu để cho cậu mà - Min gắt lên khi thấy cô bạn mình đang như 1 cái xác

Không nói gì, cô chỉ nhìn Min 1 cái và bỏ lên lầu

*BỊCH* - ngồi xuống giường, đầu cô quay cuồng. Tiền ư? Nó là cái quái gì. Sao cô lại có nhiều đến vậy? Cô từng ước mình chỉ là 1 đứa bình thường. Chả cần nhiều tiền làm gì. mang danh nghĩa là con gái cưng của tập đòan Queen nhưng nói thật, từ nhỏ đến lớn chỉ 1 cái ôm từ ba mẹ...cô...cũng chả có được. Tập đoàn Queen là tập đoàn vững mạnh nhất, họ tự bảo rằng họ rất yêu thương cô con gái cưng sao? Chỉ được cái miệng....họ đã bao giờ hoàn thành đúng nghĩa vụ làm ba mẹ chưa...sẽ chưa bao giờ và không bao giờ. Chỉ công việc...họ chỉ biết công việc. Ngôi biệt thự này...nhìn thì rất sang trọng, đẹp đẽ nhưng thật chất bên trong...chỉ là...sự cô đơn...1 mình cô sống trong căn biệt thự rộng lớn như vậy...không người thân...ba mẹ...anh chị...chỉ mình cô và đám người hầu...nếu như không có Min. Cô bạn thân với cô từ tiểu học...thì cô đã...chết từ lâu rồi....

Đang suy nghĩ thì điện thoại cô hiện lên 1 tin nhắn

_ Này tôi Jun Hyung đây cô về đến nhà chưa đấy? - Jun sao anh ta biết số cô

_ À ờ về rồi. Nhưng sao anh biết số tôi - vội vàng nhắn lại

_ Tôi mà lại háhá : Jun Hyung

_ Anh lại bị khùng sao. Giờ này còn nhắn tin cho tôi làm gì : Ji Yeon

_ Nhắn để kiểm tra coi bạn gái tôi ra sao thôi : Jun Hyung

_ Này chỉ là giả vờ thôi đừng có làm quá lên vậy. Mà thôi tôi đi ngủ đây, chào ngủ ngon : Ji Yeon

_ Ừ thôi đi ngủ đi ngủ ngon : Jun Hyung

Nằm nhìn tin cô nhắn cho anh...sao cô lại vẫn giữ cái khoảng cách ấy với anh thế? Anh đã làm gì sai sao. Cô không thấy rằng những câu nói của anh đều là thật lòng à

_ Em định giữ khoảng cách ấy như vậy với tôi mãi sao Park Ji Yeon. Anh ta là em đau đến như vậy ư? - anh nghĩ thầm

~ Ngày hôm sau~

-----Tại dorm BEAST------

_ Ya Yong Jun Hyung cậu có chịu dậy không thì bảo - Du Jun đứng bên giường Jun hét to

_ KHÔNG LÀ KHÔNG - Jun nhấn mạnh

_ Aishhhhhhh thiệt tình cái thằng này - Du Jun nói xong lấy điện thọai ra gọi:

_ À Ji à em đến ký túc xá mau nhé anh có việc nhờ

_ Ya gọi cô ta làm gì hảảảả - Jun giật bắn người dậy, nhanh chóng giật cái điện thoại từ tay Du Jun

_ Sợ rồi sao? Sợ thì dậy mau LÊN - Du Jun

_ KHÔNG DẬY làm gì tớ - Jun dứt khoát

Vừa lúc đấy ở nhà Ji

_ Mới sáng sớm mà gọi mình làm gì không biết. Mà mình chưa cho số sao mấy ổng biết vậy - Ji ngơ mặt ra

Vội lên lầu thay đồ và đi ra ngoài. Đến cửa ký túc xá của BEAST, cô bấm chuông...

_ Ơ Ji Yeon em đến đây làm gì thế? - Ki ra mở cửa thấy Ji

_ Á Ji em đến rồi à vô đây nhanh anh nhờ cái - Du Jun nhanh chân kéo Ji vào 1 mạch

_ Ơ hyung ấy là gì Ji thế? - cậu út Woon hỏi

_ Ai biết lại coi đi - Seop nhiều chuyện

_ Này em xử lí cái thằng oắt này giùm anh với. Anh thua rồi - nói xong Du Jun bỏ ra ngoài đóng cửa lại cười ranh ma

_ Ơ này Yong Jun Hyung dậy mau đi - Ji đi lại lay lay Jun

_ Đã bảo để tớ...yên...mà....á Ji Yeon cô làm gì ở đây - anh quay lại thấy Ji liền giật bắn dậy

_ Ờ Du Jun kêu tôi qua đây gọi anh. Dậy đi - Ji

_ Này cô nghe lời Du Jun thiệt hay là muốn làm nhiệm vụ đầu tiên của mình đấy - anh chọc

_ Nhiệm vụ gì? - Ji hỏi

_ Kêu bạn trai dậy vào mỗi buổi sáng hehe - Ji cười nói

_ Thôi tôi về - Ji bước đi...

_ Thôi mà tôi xin lỗi, giỡn chút thôi đừng giận mà - nhưng Jun đã nắm tay cô lại

Ở ngoài kia, ổ nhiều chuyện đang lộng hành, cả đám đang tụm ngay trước cửa để rình nghe lén 2 người trong kia và đập vào tai họ đầu tiên là...BẠN TRAI

_ Này 2 người hẹn hò hồi nào đấy? - Seop đạp mạnh cửa xông vào

_ Này này bạn bè mà giấu kĩ thế hả Jun? - Seung nói

_ Ơ các các anh... - Ji nhìn họ

_ Tụi bay nghe lén đấy hả - Jun nói lớn

_ Thôi em...xin phép - nói xong Ji chạy thẳng ra ngoài

_ YA CÁC CẬU CÒN MUỐN SỐNG KHÔNG HẢ? - Jun quát lên xong cũng chạy theo Ji để lại cho ổ kia 1 sự tò mò đến khó hiểu

Chạy ư? Sao cô phải chạy đi thế này? Sao cô cứ trốn tránh mãi thế. Điều gì đã khiến cô trở nên mềm yếu như vậy...Anh sao? Chạy mãi, cứ lang thang mãi đến tận khuya trên phố bỗng cô đụng mặt 1 người....

_ Wow đúng là mình có duyên thật đấy Park Ji Yeon. Hôm qua mới gặp giờ lại chạm mặt nhau trên đường. Mà anh Jun đâu sao đi 1 mình thế? - là Kell

_ Thì sao? Liên quan đến anh à. Duyên thì cũng có đấy nhưng tôi chả nhất thiết phải quan tâm cái duyên đó cả - Ji nói lạnh

_ Em đúng là khác xưa rồi. Không cảm ơn anh 1 tiếng vì đã làm em thay đổi sao - hắn nói

_ Cảm ơn à cũng đúng. Cảm ơn vì anh mà tôi gặp được người tốt - Ji nói tiếp...cô đang nói ai thế này? Jun sao?

_ À anh Jun ư. Anh ta cũng tốt số thiệt xài đồ cũ của đàn em mình - hắn nhếch miệng nói

_ Câm đi tôi cấm anh không được nói anh ấy như vậy - Ji nói lớn

_ Em giận rồi sao...chậc chậc mặt này nhìn xấu lắm đấy - hắn nói

_ Kệ tôi. Tránh ra tôi không rãnh mà nói chuyện với anh - Ji bước ngang qua nhưng đã bị hắn ta giữ chặt cổ tay lại

_ Làm gì mà nóng thế. Mới gặp nhau thôi mà ít nhất cũng phải mời anh 1 ly coffee chứ - hắn nói

_ Xin lỗi nhưng tôi không rãnh hơi mà nói chuyện với người THIẾU VĂN HÓA như ANH. BỎ RA - Ji hét lên

_ Bỏ tay cô ấy ra - Jun đi tới

_ Chà đúng lúc quá nhỉ - hắn bỏ tay Ji ra và đi lại gần anh....

_ Tiền bối à anh không cần phải vì con này đâu. Quen nó chán lắm đấy nếu cần đàn em đây sẽ giới thiệu cho anh mấy cô cực chuẩn - và nói tiếp

_ Cảm ơn nhưng tôi không phải là hạng người hèn hạ như anh muốn quen là quen muốn bỏ là bỏ. Tôi không HÈN HẠ đến thế - anh nói xong cởi áo khoác ngoài ra khoác lên người Ji và dìu cô đi (vì cô đã không còn sức nữa) mặc cho Kell đang trừng mắt nhìn....

_ À Kell này, từ giờ tôi sẽ chăm sóc cho Ji nên tôi CẤM cậu không được lại gần cô ấy nữa. Kết thúc rồi thì hãy để cô ấy tự do đi. Đừng ở đó mà cứ hễ cái là đem chuyện cũ ra dọa, làm vậy e là chơi KHÔNG ĐẸP đâu - vừa dìu cô đi anh vừa quay lại nói với Kell

Anh đưa cô về nhà...chả ai nói với nhau 1 tiếng. Anh thì chăm chú lái xe nhưng vẫn quay sang nhìn cô còn cô thì cứ im lìm chả động đậy chỉ nhìn ra hướng cửa xe...bỗng anh lên tiếng:

_ Tôi xin lỗi vì chuyện hồi sáng

_ Không sao....tôi quên rồi...nhưng - Ji ngừng lại

_ Mình kết thúc chuyện này đi được rồi đấy. Tôi mệt mỏi lắm - Ji nói tiếp

*KÉT* anh đạp thắng ngay gần khu công viên

_ Tại sao? - anh hỏi

_ Tôi không muốn làm nữa. Vậy thôi - cô nói nhạt

_ Vì anh ta sao? - anh hỏi

_ Chả vì ai cả...tôi chỉ không muốn làm nữa - cô nói

_ Nói dối. Cô vẫn và đang muốn trả thù anh ta. Sao cô cứ dối mình thế hả - giọng anh ngày một to hơn

_ Anh về trước đi để tôi yên - nói rồi cô mở cửa xe bước ra đi vào chỗ công viên

_ Cô tưởng cô làm vậy là hay sao. Cô đang trốn tránh đấy cô biết không. Đáng lẽ cô phải cùng tôi trả thù hắn ta, người đã gây ra đau khổ cho cô mới đúng chứ - anh mở cửa chạy vào theo cô

_ Anh đi về đi tôi muốn được yên - cô nói

_ Ji Yeon, nhìn thẳng vào mắt tôi. Cô đang trốn tránh, đúng không? - anh chạy lại quay người cô lại về phía mình

_ Bỏ ra - Ji chống cự nhưng vô ích

_ Không tôi không buông cô ra tôi sẽ không bỏ cô. Nói hết những suy nghĩ của cô đi - anh nói lớn

_ Anh hiểu gì về tôi. Anh biết gì về tôi. Anh muốn gì ở tôi HẢ - Ji hét lên khi cô không nhịn được nữa

_ Tôi chỉ cần lời nói thật lòng của cô - anh nói nhẹ lại

_ Thật lòng. Anh cần nó để làm gì. Đừng tỏ ra vẻ là thương hại tôi. Tôi ghét lắm. ĐỂ TÔI YÊN ĐI ANH CÓ BIẾT TÔI ĐÃ CHỊU NHỮNG GÌ TỪ KHI CÒN NHỎ KHÔNG MÀ ANH LẠI NÓI NHƯ THẾ. TÔI CHẲNG CÒN NHƯ TRƯỚC NỮA. PARK JI YEON HỒI ĐÓ ĐÃ CHẾT RỒI THÌ ANH HÃY ĐỂ CHO NÓ CHẾT LUÔN ĐI ĐỪNG CỐ LÀM NÓ SỐNG LẠI VÌ CHỈ VÔ ÍCH THÔI - cô hét to, và rồi...từng giọt nước mắt lại lăn dài xuống làm ướt đi khuôn mặt đẹp đẽ của cô

_ Tôi không thương hại cô...tôi chỉ muốn được bảo vệ cho...em thôi - anh ôm cô vào lòng khẽ nói

_ Vì sao? - cô hỏi nhẹ

_ Anh không biết chỉ biết là anh muốn như vậy. Hãy để anh làm em thay đổi - anh nói giọng chắc nịch

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro