Part 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

9.

Vì đoạn đường từ Seoul xuống DaeJeon (*) cũng khá xa, không thích hợp cho việc đi về trong ngày nên cuối cùng Kyuhyun cũng quyết định ngủ lại nhà anh trai mình một đêm. Cả nhà cùng nhau nhất trí là KyuHyun sẽ ngủ phòng dành cho khách còn Suho thì ngủ cùng nhóc con ChanYeol.

Nhìn theo con trai mình kéo Suho vào phòng, đoạn đường đi luôn mồm liến thoắng kể về BaekHyun, Eunhyuk chỉ biết mỉm cười. Cậu đặt ly nước cam xuống trước mặt Kyuhyun rồi ngồi sang cạnh Donghae.

"Nè. Em và thằng nhóc kiến trúc sư kia thế nào rồi?"

Donghae xắn một miếng táo to cho vào miệng rồi liếc thằng em mình. Bực mình khi nó cứ chưng cái bản mặt dửng dưng khiêu khích kia ra.

"Thế nào là thế nào? Táo này anh mua loại trồng nhà kính phải không? Phải cho ChanYeol ăn đồ trồng thiên nhiên nó mới cao lớn được chứ? "

"凸(`△'+)đệch! Anh đang nói chuyện với mày đấy thằng kia!"

"Thì em cũng đang nói chuyện với anh còn gì (¬_¬) ?"

"...(ノಠ益ಠ)ノ%$&%^*^&(^#$%@#%@ "

"Hahahahaha"

Kyuhyun thích thú nhìn vẻ mặt tức giận nhưng chả biết phải làm gì của ông anh trai mà phấn khích tới mức cười lăn ra ghế. Bên cạnh là Eunhyuk vẫn luôn giữ thái độ trung lập, điềm nhiên ăn táo đọc báo. Làm sao? Khó khăn lắm mới có người trị được ông chồng nhà cậu mà, việc gì phải xen vào?

"Giỡn với anh thôi. Em và tên đó chả đi đến đâu được đâu."

"Hả?...Tại sao lại nói thế? Thấy nó cũng khá lắm mà? Kĩ sư công ty lớn, mặt mũi trông cũng được, cao ráo bảnh bao. Anh mày chỉ không thích cái trò điệu bộ của nó, còn lại thì cũng đâu có gì để chê? Này, mày kén cho lắm vào rồi ế lòi họng ra đó nha."

Kyuhyun đanh mặt cúi đầu mặc Donghae huyên thuyên bên tai. Thế nhưng Eunhyuk, người vẫn luôn im lặng nãy giờ lại đột ngột ngước lên nhìn Kyuhyun với dáng vẻ nghi ngờ điều gì đó ghê gớm lắm. Cậu nhìn thằng em chồng chằm chằm khiến cho Kyuhyun đang cố phớt lờ Donghae cũng lạnh cả người ngước lên nhìn.

Eunhyuk: "Này...Kyu...anh hỏi cậu..."

Kyuhyun: "..."

.

..

DongHae: "Kyuhyun...."

Kyuhyun: "..."

.

...

Eunhyuk: "Cậu...không phải...là."

Kyuhyun: ".."

Eunhyuk: "Đệch mẹ cậu! Cho Kyuhyun! Cậu thích nhóc con Suho thật à?!!! Σ(゜ロ゜;)"

Kyuhyun: "( ̄□ ̄;)cái gì chứ hả?"

Donghae: "(ノಠ益ಠ)ノCái gì? Không được! Kyuhyun! Đó là phạm pháp!!! Phạm-Pháp biết chưa hả???? Mày muốn đi tù mọt gông à?!!!"

Kyuhyun: "( ̄□ ̄;)...??"

Cá nhân tác giả cho rằng hai vợ chồng nhà họ Lee chỉ có những lúc như thế này mới càng tỏ rõ sự đồng thanh tương ứng – đồng khí tương cầu của phu phu hai tên!

Dù rằng suy nghĩ của hai người thật là khiến người khác không chịu nỗi mà = = Kyuhyun vô cùng chuyên nghiệp, khinh bỉ liếc hai vợ chồng ông anh mình.

"Nói cái gì thế hả hai người kia? Suho là con của em. Hai người nghĩ bậy cái gì đấy?"

"Hả?....à...."

"Cho dù em có thích nó thật đi chăng nữa thì cũng phải đợi tới lúc thằng bé đủ mười tám chứ!"

Lời nói ra như chém đinh chặt sắt. Lời nói ra thành công gây sốc cục bộ!

"A....HẢ?"

—————-

Mặc kệ bên ngoài người lớn ồn ào, trong phòng ngủ của ChanYeol lúc này vô cùng ấm áp,

Suho im lặng ngồi trên giường có chăn chó con mềm mềm, cười hiền nhìn ChanYeol tự mình mặc đồ ngủ vào. Nhóc con đó vẫn chưa chịu ngưng miệng từ nãy tới giờ, nói nhiều tới mức khiến Suho có cảm tưởng mình thật sự có nguyên một bảng sơ yếu lí lịch đầy đủ về bé con Byun BaekHyun đó luôn rồi.

"Anh Suho, Baekkie nhà em có răng khểnh nữa đó. Thiệt ra thì em luôn nghĩ là răng khểnh của BaekHyun còn dễ thương hơn cả lúm đồng tiền của cậu Eeteuk nữa cơ. Nhưng mà lúc nào em nói ra cũng bị Daddy chọc ghẹo, Daddy rất là quá đáng nha! Còn nữa! Còn nữa nha...."

"Ừh...ừ... ^__^"

Ai! Xem xem, mọi người xem xem, nói thật là nhiều. Suho càng lúc càng thấy tò mò về bé con đó rồi. Thiệt muốn gặp một lần quá. Tiếc là sáng mai Suho phải về Seoul sớm rồi. Cậu còn một bài thi tiểu luận bằng tiếng Anh đang chờ. Đành phải để lần sau vậy.

"ChanYeol, được rồi. Lên giường tắt đèn ngủ thôi, để lần sau anh tới rồi kể tiếp có được không? Sáng em còn phải đi học nữa mà?"

"Dạ!" Chanyeol quả không phụ sự dạy dỗ nghiêm khắc của Papa và Daddy nhà nhóc, ngoan ngoãn vắt khăn mặt vừa mới lau xong lên lưng ghế dựa rồi nhảy lên giường đợi Suho tắt đèn.

Căn phòng chìm vào bóng tối rồi lại chợt ngập tràn ánh sáng vàng nhạt từ chiếc đèn ngủ hình mặt trăng của ChanYeol. Suho kéo chăn leo lên giường, cẩn thận phủ kín các góc tránh để ChanYeol đạp tung ra rồi mới nằm xuống.

Nhóc con kia rất biết lựa người làm nũng, ngay lập tức lăn vào lòng Suho dụi dụi. Cậu nhóc cầm bàn tay mềm mại của Suho để lên cái lưng non da non thịt của mình.

"Anh ~ gãi gãi."

"Phì." Điệu bộ của ChanYeol khiến Suho cưng không sao tả được. Học theo cách ngày xưa ba Kyuhyun làm cho mình mà gãi nhẹ nhẹ trên lưng ChanYeol. "Rồi ~ anh gãi gãi cho em. Mau ngủ đi."

"Oáp ~ " ChanYeol theo nhịp điệu nhẹ nhàng chà xát trên lưng của lòng bàn tay Suho, cơn buồn ngủ cuối cùng cũng kéo tới. Trước khi thật sự thiếp đi cậu nhóc còn không quên lẩm bẩm với Suho

"Anh ơi...mai mốt lớn lên em sẽ cưới Baekkie...em sẽ cưới Baekkie.....em sẽ.... [(--)]zzz...."

"Hahahaha...ừ, anh biết rồi. Ngủ ngon YeolYeol à."

—————–

Sáng hôm sau, khi ChanYeol dụi mắt bò từ trong đống chăn dày sụ ra thì Suho và Kyuhyun đã đi mất rồi. Nhóc con tiếc nuối ngồi gặm bánh crep (**) Daddy làm, nhai tới hai má phồng phồng lên như con sóc, bất mãn trách chú Kyuhyun của nó. Đi mà cũng không nói với ChanYeol câu nào hết trơn.

Donghae thuận tay nhấc lên tách cà phê đã nguội bĩu môi cười chọc thằng con trai lớn của mình. Con ngủ như con heo, đem con quăng ra vườn chắc con còn không hay nữa là nói con biết. Kết cuộc là bị con trai giận, dài mặt nhìn thằng nhóc te te leo lên xe của Eunhyuk chờ sẵn để đến trường, không thèm nhìn anh lấy một cái. Đáng đời!

Papa Donghae tự-cho-là gương mẫu mếu máo ghé vào trên nôi của Sehun, chọt chọt cái bụng ăn no sữa căng phình lên của thằng con út. Ây gu ~ Sehunnie à ~ anh con càng lớn càng không có đáng yêu gì hết trơn. Sehunnie của Papa ~ sau này con lớn lên không được giống anh con có biết không?

—————-

Ngày trong lành, ngày đẹp trời ~ Hôm nay Chanyeol lại đi học ~ Hôm nay ChanYeol lại được gặp Baekkie rồi ~

Nhóc con trong lòng phấn khởi, vừa bước vào cổng trường đã bắt đầu nhảy chân sáo, vui vẻ líu lo hát mấy câu vô nghĩa. Vẻ đáng yêu chọc mấy cô giáo đang đứng gần đấy suýt tí nữa phải vào viện truyền máu luôn.

Ý....sao tự nhiên...mắt phải lại nháy(?)

Ừhm, mặc kệ! Baekkie ~ tớ đến đây ~~~ \(≧∇≦)/

ChanYeol vác theo vẻ mặt tươi cười còn tươi hơn cả hoa hướng dương kéo mạnh cửa lớp bước vào.

"Chào buổi sáng mọi người ơi!"

.

..

*Soạt*

Bên trong phòng học, mười mấy bạn nhỏ đang tụm lại một góc đồng loạt quay ra cửa.

"ChanYeollll!!!!"

"A?!"

Sự đón tiếp nồng hậu bất thường này là sao đây? ChanYeol ngơ ngác bị Jongdae chạy tới lôi sềnh sệch vào lớp. Nhóc con ù ù cạc cạc vẫn chưa nhận ra đây là tình huống gì, tới khi mở được mắt ra thì đã thấy Baekhyun bé nhỏ của nhóc đang đứng trước mặt, trong tay ôm một cái hộp gì đó hình vuông. Nhưng mà không quan trọng! Cái chính là tại sao mắt BaekHyun của nhóc lại đỏ hết cả lên thế kia hả?!!

"Baekkie!"

ChanYeol hiếm có khi nổi giận tới vậy. Làm sao? Là ai? Ai dám nhân lúc ChanYeol ta không có ở đây dám ức hiếp Baekkie bé bỏng của ta!

Nhóc con nhào khỏi tay của Jongdae chạy vội tới cạnh BaekHyun ôm vội bé nhỏ của mình vào lòng xoa xoa vuốt vuốt, lo lắng tới mức tay cũng run hết cả lên.

"Baekkie ~ làm sao thế? Sao lại khóc? Là ai bắt nạt cậu? Nói đi, tớ nhất định không để nó yên!"

Ngữ khí rành rọt khác hẳn mấy từ ngữ ngọng nghịu ngắt quãng hằng ngày. Ánh mắt hung dữ quét khắp một lượt xung quanh khiến mấy bạn nhỏ còn lại trong lớp giật thót hết cả lên. Cả bọn đưa mắt nhìn nhau rồi cùng tự động lùi lại một bước. Chứng tỏ bản thân không có làm gì nên tội hết nha!

"YeolYeol..."

Baekhyun đáng thương rúc vào lòng ChanYeol như con mèo mướp, mắt hồng hồng ngước lên nhìn nhóc, môi hồng hồng bặm bặm cắn cắn, trên gò má phúng phính vẫn còn ướt nước khiến ChanYeol của chúng ta đau lòng muốn chết luôn.

"Baekkie, sao lại khóc? Có tớ ở đây. Là ai ăn hiếp cậu? Mau nói cho tớ biết!"

"ChanYeol...."

"Hửm?"

"...mấy bạn í....mấy bạn í..."

"Mấy bạn í làm sao? Đừng sợ Baekkie! Đừng nói một bạn, dù là nhiều bạn đi chăng nữa tớ cũng không sợ! Tuyệt đối phải cho họ biết, không ai được ăn hiếp Baekkie của tớ."

Bé Baekhyun thành công bị mấy lời này của nhóc Chanyeol làm đỏ chín cả mặt, đầu cúi gầm xuống tới muốn cắm luôn xuống đất. Giọng nói chắc nịch, điệu bộ hào hiệp như kia có khác nào hoàng tử bảo vệ công chúa đâu? Thiệt là lãng mạn quá đi ~ \(//^//)\ ~

Bất quá, khác với vẻ hùng hổ của ChanYeol, vẻ ngượng ngùng đáng yêu của Baekhyun. Mấy bạn nhỏ xung quanh lại có vẻ như muốn cười cười không được, muốn khóc khóc chả xong là thế nào(?)

Im lặng được một lúc, Baekhyun cuối cùng cũng lấy lại được bình tĩnh thút thít mà nói với ChanYeol một câu đầy đủ.

"YeolYeol, hôm qua tớ cùng chị họ học làm bánh, mẹ bảo đem đến lớp chia cho mọi người cùng ăn...nhưng mà...vừa nãy....vừa nãy thấy bánh tớ làm...mấy bạn lại cười nhạo tớ...oaoaoaoaoaoa....YeolYeol..."

Nói vừa xong thì lại tủi thân khóc òa lên nhào vào lòng ChanYeol. Nhóc con ChanYeol trông thấy thế thì lại đau lòng gấp mấy trăm lần lúc nãy. Vội vàng lấy ra cái hộp vuông vừa rồi nhìn thấy trong tay của bé Baekhyun.

"Đâu?Bánh đâu? Bánh Baekkie làm tại sao mấy bạn lại cười nhạo chứ! Thật quá đáng!"

"Ấy...cái đó...ChanYeol à...."

Jongdae và KyungSoo từ nãy tới giờ vẫn núp bên cạnh cố gắng nhịn cười rốt cuộc cũng khó mà nhịn được nữa. Kyungsoo muốn lên tiếng nhắc nhở Chanyeol một chút thì đã bị thằng bạn quắc mắt cho một cái.

"SooSoo! Sao ngay cả cậu cũng hùa vào ăn hiếp Baekkie? Cậu ấy đã cố tình làm bánh cho mọi người cùng ăn kia mà?"

"Ấy...cái đó..."

"Hứ! Không cần nữa! Mấy bạn đã hông thích ăn thì bánh này của Baekkie để ChanYeol tui ăn hết đi! Mấy người một lát nữa không có được giành với tui đâu đó!"

Nói rồi trong ánh mắt kinh hoàng của mấy bạn nhỏ còn lại hung hăng đem cái hộp trong tay để lên bàn, mở nắp.

.

..

A....bạn nhỏ ChanYeol! Bộ dạng hóa đá lúc này của bạn nhỏ thiệt là giống Papa Donghae của bạn nha! Thiệt là hổ phụ sinh hổ tử mà!

.:TBC:.

(*) Yu chọn DaeJeon là nơi gia đình ChanYeol đang ở. Vì như mạch truyện thì gia đình ChanYeol vừa chuyển từ Seoul tới đây. DaeJeon là một trong hai mươi thành phố lớn của Hàn Quốc. Vì xa thủ đô nên nó khá là yên tĩnh và thanh bình. Tuy nhiên nó cũng là một trong những thành phố phát triển nhất, mức sống ở đấy cũng rất cao. Mọi người nếu có hứng thú thì lên gg tìm hiểu thêm hén ^_^

(**) Bánh Crep:

Đôi lời của tác giả: Hahahaha ; ; viết trong tình trạng Quản trị Marketing, Quản trị nhân sự, Thanh toán quốc tế các thể loại dí sau đít. Bạn Yu cũng thiệt là liều mạng mà ヽ(ー_ー )ノ chào mọi người Yu lại về với chồng sách của Yu đây (T▽T) Thật xin lỗi nếu chương này quá nhiều emoticon nha. Tại cảm xúc của bạn Yu đang bị bất ổn đó mà (T⌓T) huhuhuhuhuhuhuhuhhuhuuuuuhuhuuuuu *khóc chạy về phía màn đêm*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro