Chap 17: Đau khổ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngô Thế Huân bàng hoàng đứng dậy. Lộc Hàm và Trịnh Minh Nhất vẫn còn khóc. Ngô Thế Huân không muốn hỏi về điều đó nữa. Bây giờ chỉ có một chuyện mà anh muốn biết thôi. Chỉ một truyện đã làm tim anh đau khổ trong nhiều năm nay. Nhất định bây giờ anh phải biết sự thật. Ngô Thế Huân nhìn Trịnh Minh Nhất và nói.

- Đến đây với anh nào!

Trịnh Minh Nhất ngẩn mặt lên nhìn Ngô Thế Huân. Trước mặt nó là người mà nó yêu thương nhất trên thế gian này. Và cũng là người mà nó hận nhất. giờ phải làm gì đây? Cái cảm giác hạnh phúc đáng ghét đang dâng trào trong tim nó rất thật. Thật đến nỗi nó không thể chối bỏ anh. Rồi nó buông tay của Lộc Hàm ra và tiến tới gần Ngô Thế Huân. Anh ôm lấy nó vào lòng. Trịnh Minh Nhất cảm thấy như mình không thể được trong vòng tay của Ngô Thế Huân. Ngô Thế Huân ôm nó thật chặt, siết chặt lấy như để thỏa nỗi nhớ mong trong những năm dài xa cách.

Lộc Hàm nhìn cảnh đó không hiểu sao nước mắt của cậu càng rơi nhanh và nhiều hơn. Lộc Hàm biết đây chính là người mà Ngô Thế Huân đang tìm kiếm. Người mà Ngô Thế Huân đã yêu. Lộc Hàm biết Trịnh Minh Nhất chiếm một vị trí vô cùng quan trọng trong tim của anh. Trịnh Minh Nhất đã từng có thể thay đổi con người của Ngô Thế Huân  thì giờ  cũng có thể làm một lần nữa. Lộc Hàm chỉ mong rằng lần này Ngô Thế Huân sẽ trở thành một người khác hơn và tốt đẹp hơn để xứng đáng với Trịnh Minh Nhất.

Mỉm cười một nụ cười ngập trong nước mắt, Lộc Hàm quay đi.

Ngô Thế Huân thậm chí còn không nhận ra là Lộc Hàm đã bỏ đi. Anh quá hạnh phúc khi gặp lại Trịnh Minh Nhất. Anh  không cần biết nó đã làm gì. Anh sẽ tha thứ tất cả chỉ cần Trịnh Minh Nhất lại ở bên anh như ngày xưa. Vẫn còn ôm chặt lấy nó, Ngô Thế Huân hỏi.

- Sao em lại lừa dối anh?

Bỗng nhiên toàn thân Trịnh Minh Nhất run rẩy. Nó đẩy Ngô Thế Huân ra rồi bước lại chỗ trên vỉa hè. Đôi mắt nó chất chứa đầy nỗi buồn. Anh bước theo sau và ngồi xuống kế bên nó. Ngô Thế Huân đưa tay nắm lấy bàn tay bé nhỏ đó và nhẹ nhàng nói.

- Anh chỉ cần biết nguyên nhân thôi chứ anh không trách gì em đâu!

Trịnh Minh Nhất nhìn Ngô Thế Huân. Nước mắt của nó lại chảy ra. Ngô Thế Huân đưa tay lau những dòng lệ đau thương đó rồi kéo mặt Trịnh Minh Nhất lại gần mình. Anh đặt lên đó một nụ hôn như ngày xưa cả hai đã làm hàng trăm lần. Nhưng không hiểu sao lần này Ngô Thế Huân cảm thấy một cái gì đó rất khác. Có lẽ do xa cách nhau quá lâu chăng?

Trịnh Minh Nhất dựa đầu vào vai Ngô Thế Huân và bắt đầu nói. Ngô Thế Huân có cảm giác như đang sống lại những ngày yên bình của quá khứ. Anh như có thể nhìn thấy trước mặt là một bãi cỏ xanh mượt trải dài.

- Em xin lỗi vì đau nói dối anh! Nhưng em không còn cách nào khác! Em hận anh và cũng rất yêu anh…

- Sao lại thế? - Ngô Thế Huân ngạc nhiên hỏi.

- Mẹ anh… bà ta đã đẩy công ty của cha em vào con đường phá sản!

- Cái…

- Cha mẹ của em treo cổ tự vẫn vì không thể trả nổi số nợ quá khủng khiếp đó! Em phải nói dối để anh không đi tìm và cảm thấy có lỗi! Và cũng để bảo vệ anh khỏi bà ta!

- Anh…

- Em biết rằng anh không có lỗi nhưng em vẫn không thể ở bên anh nữa! Mỗi khi ở bên anh hình ảnh cái chết của cha mẹ em lại hiện về! Em không thể chịu đựng được!

Trịnh Minh Nhất dấu mặt vào hai bàn tay và bật khóc nức nở. Ngô Thế Huân ôm lấy nó vào lòng. Anh kéo nó thật sát vào mình như muốn truyền hơi ấm cho nó. Trịnh Minh Nhất vẫn cứ khóc. Quá khứ mà nó không bao giờ muốn nhắc lại đó đang hành hạ mình. Một lúc lâu sau khi nước mắt đã không còn nữa Trịnh Minh Nhất mới ngừng thổn thức. Nó tiếp tục nói.

- Em lang thang trên đường phố mà không biết đi đâu! Khi em tưởng như mình sắp chết thì em gặp được Lộc Hàm! Cậu ấy đưa em về đây! Tuy đây không phải là một nơi tốt nhưng em không còn biết đi đâu nữa…

- Vậy Lộc Hàm làm gì ở đây?

- Lộc Hàm là trẻ mồ côi! Cậu ấy vẫn cứ tưởng như vậy vì từ nhỏ cậu ấy đã sống trong cô nhi viện! Việc này em cũng không rõ chỉ nghe Bạch Hiền và cậu ấy kể lại thôi! Em chỉ mới đến đây được vài năm anh cũng biết mà!

Ngô Thế Huân gật đầu. Trịnh Minh Nhất nói tiếp.

- Rồi một ngày kia có một người đàn ông đến tự nhận là cha của Lộc Hàm! Ông ta đưa ra những bằng chứng xác nhận điều đó là sự thật với những người ở cô nhi viện nên được phép đón Lộc Hàm về. Cậu ấy cũng rất vui vì nghĩ đã tìm được ba của mình nhưng mà…

- Nhưng sao? - Ngô Thế Huân nôn nóng hỏi. Sự quan tâm làm anh không thể chờ đợi lâu hơn được nữa.

- Hắn ta, ba của Lộc Hàm đó, là một tên nghiện rượu! Hắn đưa Lộc Hàm về cũng để cậu ấy làm việc kiếm tiền cho hắn mua rượu mà thôi! Đến cuối cùng hắn bán cậu ấy vào đây!

Ngô Thế Huân kinh hãi trước sự thật đó. Anh thật không thể ngờ quá khứ của Lộc Hàm lại thê thảm như vậy. Chỉ tại Lộc Hàm lúc nào cũng vô tư, lúc nào cũng tràn đầy sức sống nên không ai có thể nghĩ rằng trong lòng cậu ấy lại tồn tại một vết thương khủng khiếp đến như vậy.

- Lộc Hàm bắt buộc phải làm ở đây! Đây là một ổ mai dâm những bé trai! Cậu ấy vừa làm ở đây để trả tiền cho bọn chúng vừa đi làm thêm để dành dụm tiền đóng học phí cho trường mà cậu ấy muốn vào. Couple School - Nơi mà cậu ấy mơ ước được học…

Ngô Thế Huân bồi hồi nghĩ: chính mình đã làm mất số tiền mà cậu ấy đã phải bỏ ra rất nhiều công sức và nước mắt mới tìm được.

- Lộc Hàm là một người rất mạnh mẽ và nghị lực! Cậu ấy đã giúp đỡ em rất nhiều! Tuy phải làm những công việc này nhưng tâm hồn của cậu ấy vẫn rất trong sáng!

Ngô Thế Huân nhìn Trịnh Minh Nhất và mỉm cười.

- Em cũng vậy mà!

Trịnh Minh Nhất nhìn sững sờ rồi ôm chằm lấy anh. Ngô Thế Huân cũng ôm lấy đôi vai bé bỏng đó.

- Anh sẽ đưa em ra khỏi đây! Chúng ta sẽ lại ở bên nhau như xưa nhé!

Rồi Ngô Thế Huân đẩy Trịnh Minh Nhất ra để có thể nhìn thật sâu vào đôi mắt đó. Anh dịu dàng hỏi.

- Em còn yêu anh không?

Trịnh Minh Nhất  mỉm cười đầy hạnh phúc và nói.

- Em luôn luôn yêu anh!

Rồi cả hai lại ôm lấy nhau. Cả hai đã xa nhau quá lâu. Nỗi nhớ nhung và tình yêu bị kiềm chế giờ đã được tự do. Họ ngất ngây trong niềm hạnh phúc của ngày xưa. Ngô Thế Huân ngước lên nhìn mặt trăng vừa mới mọc. Đột nhiên lòng anh quặn thắt một nỗi niềm khó tả. Anh tự hỏi Lộc Hàm đang ở đâu? và lời hứa với mẹ lại vang lên trong đầu anh.

Nhưng nhất định sẽ có cách giải quyết mà…

...

Lộc Hàm lê bước trên một con phố đông người. từng dòng người đi cứ nói cười với nhau còn cậu thì chỉ im lặng. Cậu thấy mình quá khác so với họ. Những con người đó ít ra thì họ cũng được sinh ra trong một gia đình hạnh phúc. Còn cậu…Lộc Hàm đã đau khổ trong rất nhiều năm và đến tận bây giờ khi cậu nghĩ mình đã thoát khỏi đau đớn thì tim cậu vẫn chìm trong một sự tuyệt vọng khó hiểu. Lộc Hàm không biết phải làm gì hay đi về đâu nữa. Cậu chỉ biết bước vậy thôi, bước để tiến về phía trước dù không biết có gì đang đợi chờ.

Lộc Hàm dõi ánh mắt vô hồn vào dòng xe cộ, dòng người. Một sự trống rỗng kì lạ xâm chiếm lấy câu. Từng cặp tình nhân lướt qua với nhưng khuôn mặt rạng rỡ niềm hạnh phúc. Cậu tự hỏi có gì mà vui thế? Có gì mà phải hạnh phúc thế? Và tình yêu là gì?

Lộc Hàm cứ bước.

Đôi chân đưa cậu qua rất nhiều con đường tấp nập. Ban đêm là thời điểm để tất cả mọi người ở bên nhau sau một ngày mệt mỏi mà. Còn Lộc Hàm… cậu có ai ở bên cạnh chứ? chẳng có ai cả.

Và rồi Lộc Hàm nhìn thấy Hoàng Tử Thao. cậu ấy đang ngồi một mình trong công viên vắng vẻ đằng kia. Lộc Hàm bước đến gần và lên tiếng.

- Tử Thao đang làm gì vậy?

Hoàng Tử Thao ngẩn mặt lên. Đôi mắt của cậu ấy đỏ hoe chứng tỏ là vừa mới khóc. Nhưng Hoàng Tử Thao vẫn mỉm cười với Lộc Hàm.

- Ngồi xuống đi!

Lộc Hàm ngồi xuống cạnh Hoàng Tử Thao . xung quanh họ chỉ có gió và những tiếng rì rầm của bóng đêm. Lộc Hàm quay lại hỏi.

- Có chuyện gì vậy ? Nhìn cậu không được vui.

Hoàng Tử Thao vẫn nhìn chằm chằm vào bóng tối. Và rồi cậu ấy kể lại cho Lộc Hàm nghe cuộc gặp gỡ vừa mới diễn ra với Ngô Diệc Phàm.

.
.
.

- Tử Thao!

Hoàng Tử Thao ngước mặt lên khi nghe thấy tiếng nói quen thuộc. Tiếng nói mà nó đã mong được nghe mặc dù biết rằng điều đó là không thể. Và đúng như nó nghĩ Ngô Diệc Phàm đang đứng trước mặt nó. Với gương mặt ánh lên một nụ cười nửa miệng như mọi kia. Hoàng Tử Thao không nói gì chỉ lẳng lặng cho đồ vào ba lô rồi bỏ đi. Ngô Diệc Phàm vội vã đuổi. theo. Nó nắm lấy tay của Hoàng Tử Thao rồi nói.

- Nói chuyện chút đi!

- Chúng ta không có chuyện gì để nói với nhau cả! - Hoàng Tử Thao lạnh lùng đáp.

- Làm gì mà tuyệt tình vậy! nói chuyện chút thôi mà!

Nhưng Hoàng Tử Thao vẫn bỏ đi. Ngô Diệc Phàm tiếp tục chạy theo và nói.

- Mình gặp cậu chỉ để muốn xác nhận lại tình cảm của mình!

Hoàng Tử Thao dừng lại. nó nhìn Ngô Diệc Phàm bằng ánh mắt không có chút cảm xúc. Thật ra trong lòng nó đang dâng lên một nỗi mong nhớ vô bờ. Nó muốn được ở trong vòng tay của Ngô Diệc Phàm. Nó ghét bản thân mình bởi vì cái suy nghĩ đó. Nó ghét chính mình đã cảm thấy thật dễ chịu mỗi khi ở gần Ngô Diệc Phàm. Và nó ghét con tim cứng đầu của mình vì không bao giờ chịu chôn sâu hình ảnh của người mình thích.

- Xong chưa? - Hoàng Tử Thao hỏi.

- Xong cái gì? - Ngô Thế Huân ngơ ngác hỏi lại.

- Cậu xác nhận xong chưa để tôi còn về!

- Èo! Làm gì mà gấp quá vậy? Đi đến chỗ này không?

- Đi đâu?

- Cứ đi rồi biết!

Rồi không đợi cho Hoàng Tử Thao lấy lí do để từ chối, Ngô Diệc Phàm nắm tay nó kéo đi. Hoàng Tử Thao chưa bao giờ có thể chống cự lại những ý muốn thất thường của Ngô Diệc Phàm nên đành đi theo. Nhưng lòng nó chặt quặn lại khi nhận ra Ngô Diệc Phàm đang dẫn mình đi đâu. Đó là nơi mà từ nhỏ đến lớn cả hai vẫn thường đến. Nơi này đầy ắp kỉ niệm của cả hai. Và đây là nơi cuối cùng trên trái đất mà Hoàng Tử Thao muốn đến. nó giật tay ra khỏi tay Ngô Diệc Phàm rồi hỏi.

- Cậu đưa tôi đến đây để làm gì?

Ngô Diệc Phàm cười cười.

- Xưng tôi cơ đấy! Xạo hả?

Nói rồi nó nhào đến kẹp cổ của Hoàng Tử Thao. Nó vùng vẫy như không sao thoát ra được. Rồi bất ngờ Ngô Diệc Phàm hôn lên má Hoàng Tử Thao một cái. Sau đó nó mới chịu buông ra. Nó cười tươi và nói.

- Giờ thì khá hơn rồi!

Hoàng Tử Thao tức giận hét lên.

- Thật ra cậu muốn gì? Đừng có xem tôi như trò đùa chứ?

- Đâu có…

- Giữa chúng ta đã không còn gì nữa rồi! Kể cả tình bạn cũng không!

Một nét sửng sốt hiện lên trong mắt của Ngô Diệc Phàm. Nó lẩm bẩm.

- Nhưng cậu đã nói là yêu mình mà!

- Phải! - Hoàng Tử Thao đau khổ nói. - Tôi đã nói vậy! Và đó cũng chính là lí do vì sao chúng ta không còn là bạn nữa!

Ngô Diệc Phàm chạy đến với một tốc độ đáng sợ. Nó ôm lấy Hoàng Tử Thao. đôi tay rắn chắc của nó khóa chặt mọi sự kháng cự của Hoàng Tử Thao. Rồi đầy vẻ cưỡng ép nó đặt môi mình lên môi Hoàng Tử Thao. Nó điên cuồng vùng vẫy. Nó không bao giờ muốn chuyện này xảy ra. Đây chẳng qua chỉ là một hành động nhất thời thiếu suy nghĩ của Ngô Diệc Phàm mà thôi.

Một cánh tay của Hoàng Tử Thao thoát khỏi vòng kiềm kẹp. Nó vung tay và tát vào mặt Ngô Diệc Phàm. Ngô Diệc Phàm lập tức buông nó ra và hỏi.

- Sao vậy? Không phải cậu nói là yêu mình sao? Đây không phải là những gì cậu muốn sao?

- Đừng nói nữa! Tôi không hề muốn như vậy! Cậu chỉ đang cố gắng níu kéo cái tình bạn đã chết của chúng ta mà thôi!

- Không! Mình cũng yêu cậu mà! Tử Thao à! Mình yêu cậu cũng giống như mình yêu Phương Nhi vậy!

- Im đi! Điều đó là không thể! Cậu cũng biết vậy mà! Làm sao mà chuyện này có thể xảy ra được! Chẳng qua là cậu muốn tôi ở bên cạnh cậu như xưa nên mới làm vậy! Hãy tự hỏi bản thân của mình đi! Cậu quá tham lam rồi!

Nói rồi Hoàng Tử Thao quay đầu chạy đi. Nó không muốn quay đầu lại. Dư âm của nụ hôn đó vẫn còn đọng lại trên môi và nó rất muốn giết chết cái cảm giác này.

Ngô Diệc Phàm quỵ xuống. nó nhìn quanh khủng cảnh quen thuộc. Nơi đây thân quen đến nỗi chỉ cần nhắm mắt lại là nó có thể tưởng tượng một cách đầy đủ và rõ ràng đến từng chi tiết. Chỉ có một điều đã thay đổi. Đó chính là nó và Hoàng Tử Thao. cả hai đều đã lớn và đều đang phải đối đầu với những suy nghĩ và tình cảm của riêng mình. Nó biết nó yêu Hoàng Tử Thao cũng như là nó yêu Phương Nhi. Nhưng những lời của Hoàng Tử Thao đã đánh mạnh vào tim nó. Có phải thật sự là nó chỉ muốn cậu ta quay về bên nó. Nó chỉ muốn níu kéo cái tình bạn đó không? Nó đã quá tham lam và ích kỉ sao?

Ngô Diệc Phàm đấm tay mình xuống đất đến khi bật máu. Nó cứ quỳ như vậy như một tội nhân để mặc cho những suy nghĩ và cảm xúc điên cuồng dày vò tâm trí.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro