Chap 18: Thật sự sai rồi sao ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một buổi sáng thật đẹp tràn đến thành phố nhỏ. Những cư dân bắt đầu thức dậy sau những giấc ngủ đầy mộng mị. Họ cũng như bất kì ai làm vệ sinh cá nhân xong rồi lại quây quần với gia đình bên bữa ăn sáng và tách cà phê. Lộc Hàm vẫn chưa thức. Hoàng Tử Thao đã dậy và vươn vai đón chào những tia nắng mong manh như pha lê chiếu qua khung cửa sổ. Nó nhìn Lộc Hàm vẫn còn say ngủ. Lòng nó dâng lên một sự biết ơn vô bờ. Nếu như tối hôm qua nó không gặp Lộc Hàm thì nó cũng không biết mình sẽ như thế nào nữa.

Và Lộc Hàm mở mắt, hơi nhăn mặt trước ánh nắng nhẹ nhàng đang chiếu thẳng vào mặt cậu. Cậu vừa ngáp vừa hỏi Hoàng Tử Thao.

- Mấy giờ rồi?

Hoàng Tử Thao nhìn lên đồng hồ rồi trả lời.

- Gần 7h rồi!

- Thôi chết rồi! - Lộc Hàm hốt hoảng bật ra khỏi giường.

- Có chuyện gì vậy? Hôm nay là thứ 7 đâu phải đi học đâu! - Hoàng Tử Thao thắc mắc.

Lộc Hàm vừa mặc áo vừa nói.

- Mình phải đi thăm bạn đang nằm trong bệnh viện nữa!

- Ờ! Nhưng nhớ đến trường tập đó nha! Thứ 2 là diễn rồi đó!

Lộc Hàm vừa tất bật với những công việc buổi sáng vừa trả lời.

- Biết rồi mà!

Khi Hoàng Tử Thao tiễn cậu ra khỏi cửa thì Lộc Hàm bỗng dừng lại và nói.

- Tụi mình phải cố gắng lên! Nhất định phải cố gắng lên!

Hoàng Tử Thao mỉm cười rồi nói.

- Uhm!

Rồi nó nhìn Lộc Hàm chạy đi mất hút vào dòng người vẫn còn vươn những nét ngái ngủ của buổi sáng.

Bệnh viện sáng thứ 7 vẫn chưa đông đúc lắm. Lộc Hàm vội vàng chạy đến phòng của Đỗ Khánh Thù. Hôm qua bận quá nên cậu không vào thăm Khánh Thù được. Không biết có chuyện gì xảy ra không nữa. tâm trạng của Đỗ Khánh Thù đang rất là tệ nên bác sĩ vẫn giữ lại theo dõi chứ không cho về.

Khi Lộc Hàm vừa bước vào phòng nó đã thấy Biện Bạch Hiền và Kim Chung Nhân đang chuyện trò cùng với nó. Lộc Hàm bước vào, hơi ngạc nhiên trước sự hiện diện của Biện Bạch Hiền và Kim Chung Nhân. Kim Chung Nhân hỏi:

- Thế Huân đâu mà không thấy đi với cậu vậy?

Mắt của Lộc Hàm bỗng nhiên tối lại. Những kí ức về tối đêm qua lại quay về bên cậu. Nhưng mà có việc còn quan trọng hơn mà cậu cần phải hỏi.

- Sao Chung Nhân lại ở đây? Khánh Thù thì sao?

Đỗ Khánh Thù mỉm cười với Lộc Hàm.

- Không sao đâu! Chỉ cần mình không xúc động mạnh là được rồi! Thật ra hôm qua bác sĩ phát hiện ra một điều là không được gần Chung Nhân thì tình hình của mình càng tệ nên...

Mặt của Đỗ Khánh Thù đỏ như trái cà chua. Nó cúi mắt xuống ngượng ngùng không nói tiếp. Lộc Hàm nhướng mày lên chọc ghẹo.

- Ồ! Thiệt là lãng mạn quá đi!

Kim Chung Nhân đưa cho Lộc Hàm một miếng táo rồi nói.

- Thôi đừng chọc Thù Thù nữa!

Lộc Hàm đón lấy và nói.

- Chưa gì đã bênh rồi !

Tất cả cùng bật cười. Cứ tưởng đã thoát khỏi câu hỏi về Ngô Thế Huân không ngờ Biện Bạch Hiền lại lặp lại.

- Mà Thế Huân đâu? Hai người không có đi chung à?

Lộc Hàm biết mình không thể tránh né nữa nên cậu quyết định nói thật. Cố gắng giữ cho gương mặt của mình thật tỉnh cậu nói.

- Anh ta đã tìm được Minh Nhất rồi! Chắc giờ họ đang ở bên nhau!

Kim Chung Nhân thốt lên.

- Cái gì?

Lộc Hàm thản nhiên cho miếng táo vào miệng như không có chuyện gì xảy ra hết. Trong khi Kim Chung Nhân nhìn cậu bằng ánh mắt ái ngại. Còn Biện Bạch Hiền và Đỗ Khánh Thù thì không hiểu gì cả. Đỗ Khánh Thù hỏi.

- Có chuyện gì vậy?

Kim Chung Nhân còn chưa kịp giải thích thì Ngô Thế Huân và Phác Xán Liệt đã từ ngoài bước vào. Ngô Thế Huân khựng lại khi nhìn thấy Lộc Hàm đang ngồi đó. Anh chuyển từ vẻ mặt bình thường sang tức giận gần như chỉ mất có 0,1 giây. Anh bước phăm phăm tới rồi kéo Lộc Hàm ra ngoài. Để lại Phác Xán Liệt bị tra hỏi trong phòng.

- Đêm qua cậu đi đâu mà không về nhà hả?

Lộc Hàm khoanh tay lại trả lời tỉnh bơ.

- Tôi đi đâu thì có liên quan gì đến anh?

- Cậu nói vậy mà nghe được hả? - Ngô Thế Huân bừng bừng tức tối.

- Có gì đâu mà nghe không được! Chúng ta có cuộc sống riêng chẳng có lí do gì mà phải liên quan đến nhau hết!

- Cậu...

- Với lại tôi cũng không muốn làm kì đà! - Rồi Lộc Hàm huých vào vai của Ngô Thế Huân và hỏi. - Sao? Tối qua hai người có làm gì không?

Ngô Thế Huân nhìn vẻ mặt thản nhiên của Lộc Hàm mà lòng tức giận điên cuồng. Anh không hiểu vì sao mình lại giận đến như vậy nhưng rõ ràng là từ trước đến giờ anh chưa hề cảm thấy như thế này.

- Chuyện của mẹ tôi...

Lộc Hàm vội cướp lời ngay.

- Anh không cần lo đâu! Chúng ta cứ tiếp tục diễn kịch là được rồi! Người anh phải lo là chị của anh kìa! Chắc chắn chị Châu đã biết việc này rồi! Về phần tôi thì anh đừng lo! Không sao đâu! Tôi cũng sẽ không sống ở kí túc xá đó nữa!

- Không... tôi...

- Anh cũng phải lo cho Minh Nhất đi! Đừng làm cậu ấy buồn đó! Nếu không tôi sẽ không tha cho anh đâu! Nhưng cũng cẩn thận đừng để bị phát hiện.

Nói rồi Lộc Hàm vỗ vai Ngô Thế Huân một cái rồi quay trờ vào phòng. Cậu tuyên bố trước những cái nhìn tò mò của mọi người.

- Từ nay tôi sẽ chuyển qua nhà của Khánh Thù sống!

Đỗ Khánh Thù ngạc nhiên.

- Sao vậy? Sao mày không sống ở...

Lộc Hàm nhìn Đỗ Khánh Thù với một ánh mắt khủng khiếp đến nỗi nó ngay lập tức im miệng. Ánh mắt đó cũng làm cho tất cả mọi người trong phòng hiểu rằng không nên nói thêm gì nữa. Rồi Lộc Hàm chuyển sang gương mặt vui vẻ nói.

- Thứ 2 mọi người nhớ đến xem vở kịch nha!

Biện Bạch Hiền chóng tay lên cằm hỏi Lộc Hàm:

- Mày đóng vai gì?

- Bí mật! - Lộc Hàm nháy mắt. - Vở kịch sẽ rất thú vị nên mọi người đừng bỏ qua nha!

Đỗ Khánh Thù nói.

- Ngày mai là tao được xuất viện rồi! Nên tao...

- Ủa? Mai là chủ nhật mà sao mày được xuất viện? - Lộc Hàm thắc mắc.

Kim Chung Nhân trả lời thay.

- Tại vì ba của tôi là bạn của giám đốc bệnh viện nên...

- Biết rồi nha! - Phác Xán Liệt nói:

- Mai là valentime nên tụi mày muốn tranh thủ chứ gì?

Đỗ Khánh Thù đỏ mặt nói.

- Đâu có đâu mà!

Biện Bạch Hiền cũng bồi hồi nói.

- Đến valentime rồi hả? Năm nay chắc chỉ có tao với mày chơi trò đó thôi nhỉ Hàm Hàm! Khánh Thù chắc bận rồi đâu có chơi được! - Vừa nói Biện Bạch Hiền vừa liếc Đỗ Khánh Thù với vẻ mặt cười cười.

- Trò gì vậy? - Kim Chung Nhân hỏi.

- Trò này chỉ có 3 đứa biết thôi! - Biện Bạch Hiền làm ra vẻ bí mật.

Lộc Hàm nói:

- Có gì đâu mà cũng bày đặt giấu! thì mỗi năm đến valentime là chúng tôi ngồi ở nhà nhậu cho đến khuya!

- Sao vậy? không đi chơi à? - Phác Xán Liệt ngạc nhiên hỏi.

Biện Bạch Hiền thở dài đáp.

- Đi với ai bây giờ?

- Ủa? chứ không phải Lộc Hàm được nhiều thằng hâm mộ lắm hả?

- Nhưng mà nó có thích thằng nào đâu!

- À! Ra vậy! Mà năm nay cậu không được chơi trò đó đâu!

Biện Bạch Hiền trợn mắt hỏi Phác Xán Liệt.

- Tại sao?

- Vì ngày mai cậu phải đi tìm cha với tôi! Hứa rồi mà quên hả!

- Nhưng sao phải là ngày mai? Bữa khác đi được không? - Biện Bạch Hiền lúng túng gãi đầu.

- Không được - Phác Xán Liệt vẫn cương quyết. - Mẹ tôi rất mong chờ tin tức! Chúng ta không thể chậm rễ nữa!

Lộc Hàm nhìn Đỗ Khánh Thù và Kim Chung Nhân che miệng cười. Cậu thấy vui vì có lẽ cuối cùng Biện Bạch Hiền cũng sắp tìm ra chàng hoàng tử của lòng nó. Còn Kim Chung Nhân cũng mừng vì có lẽ từ nay những bé trai vô tội sẽ thoát khỏi bàn tay sát thủ của Phác Xán Liệt. Lộc Hàm nói

- Thôi mày cứ đi tìm với Xán Liệt đi! Dù sao ngày mai tao cũng bận tổng đợt lần cuối nên chắc không có thời gian đâu!

- Vậy hả... ờ... vậy cũng được!

Nhìn Phác Xán Liệt vui như trẻ con được kẹo. Nó hăng hái nói.

- Vậy 7h sáng tôi đến rước cậu nha!

- Được... được rồi!

Lộc Hàm không nhịn được bất cười ha hả kéo theo tất cả cùng cười. Ngô Thế Huân đứng bên ngoài nắm tay thành một nấm đấm thật chặt rồi bỏ đi.

Valentime mưa...

Buổi sáng hôm đó mang một sự lạnh lẽo phản phất. Cái lạnh không phải xé da cắt thịt làm người khác không thể chịu nổi mà chỉ nhẹ nhàng len lỏi vào trong không khí. Với thời tiết như vậy người ta chỉ muốn cuộn tròn trong chăn ấm mà nướng thôi. Bên ngoài mây đen kéo đến buông xuống không gian một màu xám pha xanh dương đầy buồn bã. Nhưng mặc dù vậy những tiệm hoa cũng mở cửa từ rất sớm. Những cánh hồng màu đỏ như trở nên mịn màn hơn vì ánh sáng nhạt nhòa của buổi sớm mai, đợi chờ những chàng trai đến mua cho người yêu của họ.

Một cơn mưa chắc chắn sẽ xảy ra nhưng không phải là khi nào...

Lộc Hàm mở mắt ra và nhìn xung quanh. Căn phòng lạnh lẽo và vắng lặng đến rợn người. Cậu nhớ những buổi sáng ồn ào mà ấm áp khi còn ở kí túc xá. Cậu nhớ tiếng cào nhào của Ngô Thế Huân. Những âm thanh ấy dường như đã chìm vào quá khứ. Lộc Hàm ngồi dậy và xếp gối mền lại cho gọn gàng. Cậu chưa muốn đánh răng rửa mặt vội. Cậu muốn giữ sự ngáy ngủ này thêm một chút nữa. Tự pha cho mình một ly chocolate nóng, Lộc Hàm đến ngồi trên bậu cửa sổ và ngắm nhìn một ngày đặc biệt đang dần đến. Con đường trải dài khuất trong sương mù. Không gian xám lạnh với những ngọn gió nhẹ nhàng vi vu. Ngấp một ngụm chocolate Lộc Hàm cảm thấy sự ngọt ngào dâng lên trong tim kéo theo nỗi buồn miên man cũng lắp đầy trái tim cậu. Cậu để ca chocolate xuống trước mặt và thu gối lại. Vòng hai tay ôm lấy hai đầu gối, cậu tựa cằm nhìn những ngọn khói mỏng mong uốn éo trong không gian mờ nhạt ánh sáng.

- Lộc Hàm!

Lộc Hàm giật mình nhìn xuống đường.

Là Ngô Thế Huân...

Ngô Thế Huân đang đứng đó với một bó hoa trên tay...

Nhưng bông hoa đỏ thắm được gói cẩn thận...

Lộc Hàm không thể tin được những gì mình đang thấy...

Chắc đây chỉ là ảo ảnh thôi đúng không?

Nhưng một lần nữa Ngô Thế Huân lại cất tiếng gọi.

- Lộc Hàm!

Đó là tên cậu. Một từ đơn giản thế thôi cũng đủ làm cho Lộc Hàm rung động đến tận trái tim. Cậu phóng xuống từ bậu cửa sổ và mở cửa chạy ra ngoài...

Valentime mưa...

Phác Xán Liệt đứng đợi Biện Bạch Hiền với hai tay giấu sau lưng. Biện Bạch Hiền bước đến và mỉm cười với Phác Xán Liệt. nó hỏi.

- Chúng ta đi được chưa?

Phác Xán Liệt bất ngờ đưa ra trước mặt một bó hoa hồng thật to. Biện Bạch Hiền kinh ngạc đến không thể nói lên lời. Nó đứng tại chỗ và nhìn Phác Xán Liệt trân trối. Phác Xán Liệt cười và nói.

- Tặng cậu!

- Sao lại tặng tôi?

- Vì... à... để cảm ơn cậu...

Biện Bạch Hiền biết rằng đóa hoa này không phải mang ý nghĩ đó nhưng sao lòng nó vẫn vui. Nó đón nhận bó hoa và nói với giọng chứa chan hạnh phúc.

- Cảm ơn anh!

Phác Xán Liệt vừa cười vừa gãi đầu.

- Không có gì!

Thật kì lạ! Phâc Xán Liệt đã từng tặng hoa cho rất nhiều người nhưng chưa bao giờ nó lại thấy vui và hối hộp như vậy. Cũng chưa bao giờ trong một khung cảnh đơn giản và đẹp như vậy. Hai người chỉ đứng dưới một tán cây đẫm sương đêm. Những tia nắng yếu ớt không đủ làm chúng óng ánh như kim cương nhưng vẫn có thể thổi bừng cho chúng một sự trong sáng như những tinh thể pha lê. Không gian chung quanh chìm trong sương mù màu xanh nhạt. Có thể nhìn thấy mặt trời phía xa xa. Nhưng nó đã bị khuất chìm sau làn sương mù và những đám mây dày đặc.

Phác Xán Liệt đưa tay ra và nhẹ nhàng nói.

- Mình đi nha!

Biện Bạch Hiền gật đầu và nắm lấy bàn tay đó.

Nhưng họ còn chưa kịp cất bước thì một chàng trai khác chạy ngang. Anh ta vừa chạy vừa vò đầu bức tóc. Biện Bạch Hiền ngạc nhiên hỏi.

- Có chuyện gì vậy?

Anh ta khổ sở nhìn Biện Bạch Hiền rồi nói.

- Không thể tin được là chỉ vào giờ này mà tiệm hoa đã không còn đủ hoa hồng!

- Sao? - Biện Bạch Hiền vẫn chưa hiểu.

- Sắp đến giờ hẹn với người yêu của tôi rồi và tôi đã hứa là sẽ tặng cho em một đóa hoa đủ 101 bông nhưng tiệm hoa gần đây không còn đủ nữa! Mà bây giờ chạy sang tiệm khác thì không đủ thời gian!

Phác Xán Liệt hỏi.

- Trễ một chút cũng đâu có sao!

- Không được đâu! Hai người không hiểu đâu! Nếu tôi không tặng đúng giờ thì tôi sẽ không còn cơ hội nào nữa!

Biện Bạch Hiền nhìn vẻ khổ sở của anh ta mà lòng cảm thấy tội nghiệp. Một kẻ si tình đến vậy. Anh ta có thể yêu một người đến như vậy chứng tỏ tâm hồn của anh ta cũng rất đẹp. Không ngần ngại Biện Bạch Hiền chìa bó hoa mình đang cầm trên tay ra.

- Anh cứ cầm lấy đi!

- Sao? - Anh ta khinh ngạc nhìn Biện Bạch Hiền. - Nhưng đây là hoa của cậu mà!

- Không sao đâu! Tôi hiểu được tâm ý của người tặng là được rồi!

Anh chàng còn nhìn Phác Xán Liệt một lần nữa, thấy Phâc Xán Liệt không nói gì anh ta mới đón lấy đóa hoa. Phác Xán Liệt nói với giọng hơi sẵn.

- Đủ 101 bông đó!

- Cảm ơn hai người nhiều lắm!

Nói rồi chàng trai chạy đi mất hút vào làn sương mờ.

Biện Bạch Hiền ngước mặt lê nhìn Phác Xán Liệt. rõ ràng là Phác Xán Liệt không vui với quyết định của nó. Biện Bạch Hiền mỉm cười nói.

- Không sao đâu mà! Người ta cần nó hơn chúng ta! Với lại tôi hiểu được tấm lòng của anh là được rồi! Mà anh cũng không cần cảm ơn tôi vì chuyện này đâu!

Phác Xán Liệt nói mà không nhìn Biện Bạch Hiền.

- Không chỉ vậy... tôi...

- Mình đi thôi!

Biện Bạch Hiền nói và bước đi trước. Phác Xán Liệt đuổi theo sau.

Valentime mưa...

Cuối cùng rồi thì cơn mưa cũng rút xuống. nhẹ nhàng và rất đỗi dịu êm.

Hoàng Tử Thao mang ba lô lên vai chuẩn bị vào trường. Dù có mưa đi nữa thì nó cũng không thể vắng mặt được. Hoàng Tử Thao liếc nhìn lên tờ lịch treo tường trước khi mở cửa. Nó nhận ra hôm nay là ngày valentime. Lòng quặn lên đau đớn khi nghĩ đến Ngô Diệc Phàm và Phương Nhi. Nhưng ít ra năm nay nó không cần phải diễn gương mặt vui vẻ giả tạo bên hai người nữa. Nói đúng hơn là nó không còn ở bên hai người đó nữa.

Hoàng Tử Thao mở cửa ra và nhìn thấy một bó hoa hồng rất to đặt trước cửa. những bông hoa vẫn còn lấp lánh những giọt nước mưa. Hoàng Tử Thao ngạc nhiên cầm bó hoa lên. Là cho nó sao? Nhưng ai có thể bỏ tiền ra mua cho nó một đóa hoa to đến vậy?

Một lá thư rơi xuống...

Hoàng Tử Thao nhặt lên và đọc...

Lá thư cũng ướt chứng tỏ là được viết trong mưa...

Tử Thao...

Mình không biết mình nên làm gì nữa! Nhưng mình biết đây là việc mà mình luôn luôn muốn làm.

Mình đã tự hỏi lòng hàng trăm lần nhưng tất cả cũng chỉ có một câu trả lời.

Mình yêu cậu!

Mình yêu cậu!

Và mình cũng yêu Phương Nhi nữa...

Mình biết đó là điều khó chấp nhận và khó tin nhưng đó là sự thật. Mình không biết làm sao để chứng minh cho cậu biết nhưng mình sẽ làm tất cả mọi cách.

Lá thư ngày gởi đến cậu vào một ngày valentime mưa...

Khi đọc lá thư này mình mong cậu hiểu rằng mình rất nhớ cậu. Mình nhớ từng ngày chúng ta bên nhau. Mình không thể gạt cậu đi để tiếp tục sống.

Mong cậu hiểu rằng mình không phải chỉ muốn cậu ở bên cạnh mình. Mình muốn cậu là của mình! Chỉ một mình mình thôi! Không phải là ai khác cả.

Mong cậu hiểu rằng mình sẽ làm bất cứ điều gì để cậu tin mình...

Mong cậu hiểu rằng mình sẽ chờ đợi cậu. Chờ đợi mãi mãi đến khi cậu tin và đến với mình.

Và mong cậu hiểu rằng mình sẽ chờ cậu hàng ngày ở nơi chỉ mình chúng ta biết. Mình sẽ đợi cậu vào mỗi buổi chiều đến khi nào cậu tin mình.

PS.

Đóa hoa mà cậu đang cầm trên tay chính là một món quà rất đặc biệt!

Hi vọng cậu sẽ hiểu cho mình

Mãi mãi đợi cậu.

Ngô Diệc Phàm.

Valentime mưa...

Hoàng Tử Thao cầm bó hoa chạy ra ngoài. Mưa vẫn cứ rơi nhẹ nhàng trong không gian giá lạnh. Hoàng Tử Thao nhìn quanh để tím kiếm một người quen thuộc. Người mà đã gửi cho nó lá thư này. Nhưng nó không nhìn thấy ai cả. con đường vằng lặng thỉnh thoảng chỉ có một chiếc xa chạy qua. Ngoài ra chì cón nó và mưa.

Không có gì cả...

Valentime mưa...

Ngô Diệc Phàm đứng nép người ở một ngôi nhà gần đó. Nó nhìn thấy Hoàng Tử Thao lao ra màn mưa để tìm nó. Nhưng nó không thể xuất hiện bây giờ được. Nó sẽ chờ đợi. Chờ đợi đến khi nào Hoàng Tử Thao tự đến với nó bằng lòng tin tưởng. Như trong lá thư nó đã hứa. Bắt đầu từ ngày hôm nay nó sẽ chờ đợi Hoàng Tử Thao vào mỗi buổi chiều ở nơi chỉ có hai đứa nó biết. Nó sẽ chờ cho đến khi Hoàng Tử Thao đến và nói lên câu kì diệu đó một lần nữa. Nó biết lúc đó nó sẽ nói rằng.

-Anh cũng vậy!

Và có thể cả hai đứa nó, Hoàng Tử Thao, Phương Nhi và Ngô Diệc Phàm sẽ sống vui vẻ bên nhau mãi mãi...

Dù sao thì đây cũng là hi vọng và ước mong của nó...

Mưa vẫn cứ rơi...

Lộc Hàm chạy xuống để gặp Ngô Thế Huân. Ngô Thế Huân đang đứng chờ đợi nó dưới những làn sương mù mỏng manh như những làn khói.

Khi Lộc Hàm đã đứng trước mặt Ngô Thế Huân, anh đưa bó hoa ra và nói.

- Tặng cậu!

Lộc Hàm không nhận đóa hoa ngay mà hỏi Ngô Thế Huân.

- Tại sao?

- Vì... để cảm ơn cậu vì tất cả những ngày qua!

Lộc Hàm nhìn Ngô Thế Huân không dứt. Cậu thấy tim mình bắt đấu quặn lên đau đớn. Nhưng Ngô Thế Huân vẫn cứ nói mà không nhìn Lộc Hàm.

- Và để hứa với cậu rằng tôi sẽ bảo vệ cậu dù có chuyện gì xảy ra đi nữa!

Lộc Hàm bất giác mỉm cười. Tuy lòng nó ngập tràn đau đớn nhưng đôi môi của cậu vẫn hé mở một nụ cười. Lộc Hàm lắc đầu rồi nói.

- Tôi không nhận đâu! Hãy mang bó hoa này về cho người mà anh yêu thương thật lòng!

Ngô Thế Huân ngạc nhiên nhìn nụ cười trên mặt Lộc Hàm. Cả hai đứng đó nhìn nhau và không nói gì cả.

Cơn mưa bỗng nhiên rơi xuống...

Lộc Hàm là người đầu tiên quay đầu bỏ đi. Ngô Thế Huân muốn kêu Lộc Hàm lại nhưng không biết có nên làm không? Kêu cậu lại để làm gì? Anh có thể làm gì cho cậu bây giờ? Anh còn Minh Nhất để yêu thương và bảo vệ. Anh có thể bảo vệ cho Lộc Hàm không? Và lấy tư cách gì để bảo vệ?

Ngô Thế Huân cứ đứng đó dưới cơn mưa lạnh lẽo. Đóa hoa sũng nước trên tay anh sẽ không bao giờ được tặng.

Ngô Thế Huân sẽ không tặng đóa hoa này cho Trịnh Minh Nhất.

Anh quăng đóa hoa vào thùng rác gần đó và lặng lẽ bước đi.

Anh sẽ mua một đóa hoa khác để tặng cho Minh Nhất...

{ thực sự rất buồn nhưng cũng sẽ là một trải nghiệm trong con đường tình yêu này . Ngô Thế Huân anh xác định được anh yêu ai}

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro