Chap 23: Xót xa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Anh đi nha! - Ngô Thế Huân vừa mang giày vào vừa nói.

Lộc Hàm nói vọng ra từ trong bếp.

- Nhớ cẩn thận nha anh!

Ngô Thế Huân mỉm cười một mình rồi mỉm cửa bước ra ngoài. Anh cố hít thở làn không khí vẫn còn đẫm sương đêm của một buổi sáng sớm. Hôm nay nhất định anh sẽ phải tìm được việc làm. Số tiền tiết kiệm của anh đang cạn dần và Ngô Thế Huân biết cả hai không thể kéo dài lâu hơn. Ra đời sớm mới biết, cái gì cũng khó khăn, cái gì cũng cần phải tính toán và suy nghĩ hết. Đáng lẽ ở tuổi này Ngô Thế Huân không cần phải lo gì hết và chỉ biết học để suy này tìm được một công việc tốt thôi. Nhưng anh không ngại. Đối với anh sự giàu sang và thành công không là gì cả nếu Lộc Hàm không ở bên cạnh anh. Đấm tay vào không khí Ngô Thế Huân nói.

- Cố lên vì em thôi!

Ngô Thế Huân lang thang hết tiệm cà phê nhà đến quán ăn khác. Đúng là họ có cần tuyển nhân viên phục vụ và với ngoại hình của anh thì người ta cũng vui lòng nhận. Nhưng điều nan giải duy nhất là thời gian. Anh không thể làm liên tục 3 ngày một tuần được. Anh chỉ rảnh rỗi vào thứ 7 và chủ nhật thôi. Cái Ngô Thế Huân cần là một công việc làm bao nhiêu giờ thì trả bấy nhiêu. Nhưng anh đi tìm mãi mà không thấy ở đâu cả.

Ngô Thế Huân ngồi xuống băng ghế đá trong một công viên nhỏ mà thở đầy mệt nhọc. Tìm việc làm khó hơn là anh nghĩ. Nhưng mỗi lần nghĩ về Lộc Hàm đang ở nhà là một sự quyết tâm lại dâng lên trong lòng anh. Khi Ngô Thế Huân định đứng dậy đi tiếp thì có tiếng gọi.

- Này chú mày!

Anh nhìn về phía tiếng gọi. một người đàn ông đứng tuổi vời râu ria xồm xoàm đang ngoắc tay với anh. Ngô Thế Thuân thắc mắc bước lại gần ông.

- Có chuyện gì ạ? - Ngô Thế Huân lễ phép hỏi.

Ông ta vỗ vai anh rồi nói giọng rầm mạnh mẽ.

- Có muốn kiếm việc làm không?

- Sao ạ? - Hai mắt Ngô Thế Huân sáng lên.

- Nếu chú mày muốn thì đến làm ở chỗ của tao! Tụi tao đang cần người phụ việc! Làm bao nhiêu trả bấy nhiêu được chứ?

- Dạ được! Mình làm liền được không chú? - Ngô Thế Huân phấn khích nói. Anh không ngờ mình lại may mắn đến vậy.

Ông ta cười lớn.

- Chưa thấy thằng nào như mày! Không cần hỏi làm việc gì và bao nhiêu một giờ mà đã vội đi làm rồi! Cần tiền lắm hả nhóc?

- Dạ! Cháu cần tiền lắm!

- Mày thì cần tiền làm gì?

- Dạ… - Ngô Thế Huân ấp úng không biết có nên nói ra không. Nhưng cuối cùng anh ngước mặt lên và với một ánh mắt đầy quyết tâm anh nhìn thẳng vào mắt ông. - Cháu cần tiền để nuôi vợ cháu!

Ông ngạc nhiên nhìn lại Ngô Thế Huân. Ông không ngờ lại có thể thấy một ánh mắt đầy cương quyết ở một thằng nhóc còn nhỏ tuổi như vậy. Chắc là nó yêu vợ nó lắm. Ông bắt đầu thấy thích thằng nhóc này rồi. Ông vỗ vai thay vì xoa đầu anh. Điều đó có nghĩa là ông coi anh như một người đàn ông chứ không phải là một đứa trẻ.

- Khá lắm! Đàn ông thì phải gánh vác gia đình!

Rồi ông hạ giọng xuống.

- Mà mày còn nhỏ vậy mà đã có vợ rồi sao?

Ngô Thế Huân chỉ cười chư không nói gì thêm. Anh không thể tưởng tượng được nếu Lộc Hàm biết anh gọi cậu là vợ thì đời anh sẽ ra sao nữa. Thậm chí cho đến thời điểm này Lộc Hàm cũng chưa chịu ngủ chung với anh.

Ngô Thế Huân đi theo ông đến một công trường xây dựng rất lớn. Rất nhiều công nhân đang làm việc rất hăng say. Trên những tầng cao, một số đang xây nên những bức tường từ những viên gạch cam đỏ chói. Phía dưới, hàng chục người hối hả trộn hồ và đầy cát. Ngô Thế Huân choáng ngợp nhìn quang cảnh đó. Anh thấy thích nơi này tuy không hiểu vì sao.

Ông lại vỗ vai Ngô Thế Huân và nói.

- Chú mày giúp mấy người kia trộn hồ và đẩy cát là được rồi! Thỉnh thoảng thì giúp người ta kéo gạch lên cao! Được chứ?

- Dạ được! - Ngô Thế Huân đáp.

- Tốt lắm! Theo tao!

Rồi ông dẫn anh lại một nhóm đang vừa làm việc vừa chuyện trò. Ông giới thiệu anh với mọi người. Ai cả vui vẻ chào lại Ngô Thế Huân. Nhưng có người cũng hỏi anh.

- Nhìn chú em giống công tử quá liệu có làm được mấy việc nặng nhọc này không?

Ngô Thế Huân chỉ biết trả lời.

- Xin mấy anh chỉ cho em!

Công việc cũng không khó như anh nghĩ. Chỉ có một điều là chắc do chưa quen như làm một lúc thì tay và lưng  mỏi nhừ. Mồ hôi tuôn ra nhễ nhại làm ướt hết áo của anh. Một người đi ngang qua nói.

- Sao chú mày không cởi áo ra cho mát! Mặc vậy mà chịu nổi à?

Ngô Thế Huân nghe lời cởi cái áo thun ra. Nó thấy cơ thể bóng nhẫy mồ hôi. Đặt cái áo lên một nơi tương đối sạch sẽ nó lại tiếp tục làm việc. Bắp tay anh hằng lên và nổi những sợi gân do dùng quá nhiều sức. Ngực lấp lánh mồ hôi và hai mắt anh cai xè. Ngô Thế Huân chống xà beng xuống đất và lau trán. Lòng anh đang nghĩ về Lộc Hàm. Ngô Thế Huân tự hỏi không biết giờ này em đang làm gì.

...

Lộc Hàm chăm chú đọc cuốn sổ của Ngô Tiêu Châu. Hôm nay cậu định làm một món thật ngon để chờ Ngô Thế Huân về. Cậu cố gắng thực hiện thật đúng như trong sách hướng dẫn. Nhưng vẫn rất là khó. Lộc Hàm đọc công thức nêm nếm đã 5 lần rồi và cậu chắc chắn đã làm đúng y như hướng dẫn. Sau đó cậu mới cho cá vào. Đang chờ cho nước sôi trở lại rồi bỏ rau củ vào thì có tiếng gõ cửa. Lộc Hàm vặn lửa nhỏ xuống rồi chạy ra mở cửa. đứng trước mặt cậu là Đỗ Khánh Thù. Lộc Hàm tươi cười hỏi.

- Làm sao mày biết tao ở đây?

Đỗ Khánh Thù nói.

- Khó gì! Tao mà!

Lộc Hàm nói thẳng vào mặt thằng bé.

- Khỏi đi! Chung Nhân nói cho mày nghe chứ gì!

Biết là không gạt được Lộc Hàm nên Đỗ Khánh Thù nói.

- Biết rồi còn hỏi!

Đỗ Khánh Thù bước vào nhà và đặt xuống rất nhiều bao ni lông. Lộc Hàm hỏi.

- Cái gì vậy?

- Quà cho vợ chồng nhà mày!

Rồi Đỗ Khánh Thù lôi ra nào là trái cây, nào là bánh kẹo. Lộc Hàm lại nói.

- Mày không cần phải làm vậy đâu! đến thăm là tao vui lắm rồi!

- Thằng này lạ! Kệ tao! Liên quan gì mày!

Lộc Hàm cũng không biết nói gì hơn nên cậu ngồi xuống giúp Đỗ Khánh Thù lấy đồ ra. Bỗng nhiên cậu nhìn Đỗ Khánh Thù và hỏi.

- Mày và Chung Nhân sao rồi? Bệnh của mày đó?

Đỗ Khánh Thù thở dài và ngừng lại. Nó nói giọng chán nản.

- Chán lắm mày ơi! anh ấy cứ tìm cách tránh mặt tao thôi! Từ ngày tao xuất viện cũng chỉ gặp Chung Nhân có 2 lần! Tao không biết phải làm sao nữa!

Lộc Hàm biết là Kim Chung Nhân rất yêu Đỗ Khánh Thù và không bao giờ muốn nó bị tổn thương. Vì thế nên chắc Kim Chung Nhân hạn chế gặp Đỗ Khánh Thù cũng là vì lí do đó. Nhưng mà cho dù là gì đi nữa thì yêu mà không ở gần nhau thì cũng không phải là một điều tốt. Lộc Hàm chỉ còn biết an ủi Đỗ Khánh Thù.

- Thôi! Mày đừng buồn! Cố gắng tìm cách kiềm chế lại để hết bệnh đi! Rồi lúc đó tha hồ mà bên nhau!

Đỗ Khánh Thù buồn rầu nói.

- Tao còn không biết bệnh này có hết hay không nữa! Nhưng nói về bẩm sinh rồi thì khó hết lắm mày ơi!

- Hơi đâu mà ngồi đó than thở mày vào đây giúp tao nấu ăn đi!

Đỗ Khánh Thù cứng đờ người nhìn . Nó lắp bắp.

- Mày vừa mới nói gì?

- Thì tao kêu mày vào phụ tao nấu…

- Mày biết nấu ăn hả? - Đỗ Khánh Thù sửng sốt kêu lên.

- Thì…

- Trời ơi! Chúa đã rũ lòng thương nhân loại! Hàm Hàm biết nấu ăn kìa trời đất ơi!

Lộc Hàm bực bội vì bị chọc quê nên hét lên.

- Mày làm gì mà dữ vậy!

Hai đứa rượt nhau chạy vòng vòng cho đến khi nghe thấy mùi khét. Thế là phải nấu lại từ đầu.

...

Ngô Thế Huân chào tạm biệt ông chú buổi sáng rồi ra về. Anh nhận được 250 ngàn cho nguyên buổi làm việc cực nhọc ngày hôm nay. Cầm tiền trên tay mà anh thấy đau đớn vô cùng. Chỉ vì có 250 ngàn này mà đã phải làm việc đến thở không ra hơi. Ngày xưa chỉ trong vòng một đêm anh đã phung phí gấp 10 lần số tiền này. Giờ đây khi chính tay làm ra anh mới hiểu thấu giá trị của đồng tiền và cũng cảm thấy một cảm giác hạnh phúc vui vẻ dâng lên trong lòng khi trên đường về nhà với Lộc Hàm.

Vừa đi anh vừa nhăn nhó nhìn bàn tay phải của mình. Bàn tay trầy trụa vì phải cầm xà beng và đẩy xe quá nhiều. Bây giờ hai cánh tay anh mỏi đến nổi không nhấc lên được. Anh chỉ hi vọng ngày mai sẽ quen dần với cường độ công việc và những vết thương như thế này sẽ không xảy ra nữa.

Ngô Thế Huân gõ cửa và lập tức nghe thấy tiếng thình thịch của từng bước chân của Lộc Hàm. Cậu mở cửa và chào đón anh bằng một nụ cười tươi tắn. Nhưng dù vậy Lộc Hàm vẫn nhìn thấy mặt anh lấp lánh mồ hôi. Lộc Hàm hỏi.

- Có tìm được việc không anh?

Ngô Thế Huân cố gượng cười dù anh đang rất mệt.

- Thấy anh về giờ này là biết rồi!

Cố hết sức Ngô Thế Huân đưa tay trái vào túi và lấy ra 250 ngàn đưa cho Lộc Hàm. Cậu ngạc nhiên hỏi.

- Tiền ở đâu vậy anh?

- Dĩ nhiên là tiền của anh làm rồi! Thấy anh giỏi không?

Lộc Hàm cười tươi hơn nữa rồi nói.

- Em nấu đồ hết rồi đó! Anh vào ăn đi!

Suốt cả ngày mệt mỏi Ngô Thế Huân chỉ muốn nghe những lời nói đó. Cho dù có phải làm gì để có được phút giây này anh cũng sẵn lòng. Vì Lộc Hàm anh có thể làm tất cả. Ngô Thế Huân ngồi xuống một cái bàn nhỏ. Anh cảm thấy thật ấm áp và dễ chịu. Lộc Hàm lần lượt dọn ra những món ăn vẫn còn bốc khói. Ngô Thế Huân hít hà từng món. Mùi thật thơm và hấp dẫn. Không hiểu vì sao mà anh lại không muốn Lộc Hàm nhìn thấy vết thương của mình. Anh cầm đôi đũa lên và cố hết sức để Lộc Hàm ngồi phía đối diện không để ý thấy là tay anh đang run rẩy. Lộc Hàm nói.

- Hồi sáng Khánh Thù có đến nhà mình! Nó cho mình nhiều trái cây lắm! Để chút nữa em gọt cho anh ăn!

Ngô Thế Huân nói.

- Vậy… vậy à…

- Anh sao vậy?

- Không! Không! Anh có bị gì đâu! Mà em nấu ăn ngày càng tiến bộ đó nha! Mấy món này ngon quá trời luôn!

Lộc Hàm nhe răng ra cười hạnh phúc.

- Hihihi! Vậy anh ăn nhiều vô nha!

Ngô Thế Huân gật gật đầu rồi cố gắng gấp một miếng cá lên. Nhưng bỗng nhiên một cơn đau buốt nhói lên trong tay anh. Không thể chịu đựng nổi, Ngô Thế Huân làm rơi đôi đũa. Anh ôm lấy tay và nhăn nhó khổ sở. Lộc Hàm lập tức đứng dậy và chạy đến gần Ngô Thế Huân. Cậu hốt hoảng hỏi.

- Anh bị gì vậy?

Ngô Thế Huân cố gắng nén đau trả lời.

- Anh không sao đâu mà…

- Đưa tay cho em xem!

- Anh đã nói là không có gì đâu mà! - Ngô Thế Huân vừa nói vừa giấu cánh tay vào sâu hơn.

Lộc Hàm nói với giọng đầy vẻ đe dọa.

- Bây giờ anh có đưa cho em xem không?

Lộc Hàm không nói gì nữa chỉ nhìn Ngô Thế Huân chằm chằm và chờ đợi.  Rồi cuối cùng không còn cách nào khác Ngô Thế Huân phải đưa bàn tay của mình ra.

Cảm xúc đầu tiên của Lộc Hàm khi nhìn thấy bàn tay của Ngô Thế Huân là kinh hãi. Cậu không thể tưởng tượng được Ngô Thế Huân đã làm gì để bàn tay bị như thế. Cậu quỳ xuống và cầm lấy tay Ngô Thế Huân. Cậu hỏi với giọng gay gắt vì lo lắng.

- Anh đã làm gì hả?

Ngô Thế Huân ấp úng không biết nói gì. Anh sợ nếu nói ra thì Lộc Hàm sẽ không cho anh làm tiếp ở công trường. Đó là công việc duy nhất mà anh kiếm được và không thể bỏ được nếu còn muốn tiếp tục sống.

- Anh… anh…

Nhưng Ngô Thế Huân không thể tin nổi vào mắt mình nữa. Lộc Hàm đang khóc. Nước mắt của cậu tuôn rơi làm Ngô Thế Huân thấy lòng mình thắt lại. Anh không bao giờ muốn nhìn thấy cậu khóc.

- Anh…

- Thôi anh không cần nói nữa! Em đâu có là gì với anh đâu! Ngay cả nói với em mà anh cũng không muốn nói cơ mà! Em đâu có là gì đâu!

Nói rồi Lộc Hàm bỏ chạy vào phòng và đóng cửa lại. Ngô Thế Huân vội đuổi theo nhưng không kịp. Anh nói.

- Mở cửa cho anh đi Lộc Hàm ! Anh sẽ nói với em tất cả mà!

Nhưng Lộc Hàm không trả lời. Cậu nằm trên giường và khóc nức nở. Cậu không biết vì sao mình lại khóc nhiều thế. Nhưng cậu thấy đau. Lộc Hàm thấy đau vì anh tự làm mình tổn thương như vậy vì cậu. Cậu thấy đau vì anh không thể nói với cậu sự thật. Cậu thấy đau khi nghĩ rằng mình không hề quan trọng với anh.

Ngô Thế Huân ở ngoài cửa thì khổ sở không biết phải làm thế nào. Hai cánh tay của anh đau nhức đến không thể chịu đựng được. Anh cần phải nói với Lộc Hàm. Nói cho Lộc Hàm hiểu rằng cậu quan trọng với anh như thế nào.

Rầm!

Lộc Hàm giật mình vì tiếng động mạnh đột ngột đó. Hình như Ngô Thế Huân đang đập lên cửa thì phải. Nhưng nếu vậy thì tay của anh…

Rầm!

Lộc Hàm chạy đến cửa và hét lên.

- Dừng lại đi!

- Anh sẽ không dừng lại đến khi nào mà em mở cửa cho anh!

- Nhưng tay của anh đang…

Rầm!

Lộc Hàm không thể chịu đựng thêm nữa. Thà làm cậu đau đớn gấp trăm lần chứ đừng bắt anh phải như vậy.

Lộc Hàm mở cửa ra.

Ngô Thế Huân đứng đó với bàn tay đẫm máu và nhìn Lộc Hàm. Anh ôm chầm lấy Lộc Hàm và hối hả nói.

- Em là người quan trọng nhất của anh! Đừng nói em không là gì cả với anh nữa ! Vì anh sẽ đau lòng lắm!

Lộc Hàm bất giác hiểu ra. Nếu như cậu không là gì với anh thì anh đâu cần phải vì cậu mà làm như thế. Nếu cậu không là gì với anh thì anh đâu cần phải chịu đau đớn thế. Cậu cũng ôm anh thật chặt. Và lần đầu tiên trong đời Lộc Hàm thốt lên.

- Em yêu anh..

Ngô Thế Huân kinh ngạc đẩy Lộc Hàm ra và hỏi.

- Em..Em vừa nói gì?

Lộc Hàm cúi gương mặt đầy nước mắt xuống và nói.

- Em yêu anh

- Anh vẫn không nghe rõ!

Lộc Hàm bực tức nói.

- Em yêu anh! Em yêu anh! Em yêu…

Nhưng cậu không thể nói được nữa. Hai đôi môi quyện vào nhau một lần nữa bởi những cảm xúc diệu kì. Ngô Thế Huân và Lộc Hàm ngất ngây trong nụ hôn đó. Với tay trái Ngô Thế Huân lùa vào tóc của Lộc Hàm. Cậu vòng hai tay ôm lấy cổ của anh và kéo Ngô Thế Huân lại gần mình hơn. Mặc kệ bàn tay phải đang nhỏ máu xuống sàn cả hai vẫn cứ hôn nhau như thế. Ngô Thế Huân từ từ đưa tay vào trong áo của Lộc Hàm. Cậu giật mình nhớ lại những quá khứ đen tối khi xưa. Cái cảm giác này gợi cho cậu một sự ghê tởm đã khắc sâu tận vào tim. Dù cậu biết đây không phải là những lão già biến thái đó. Đây là Ngô Thế Huân, người mà cậu yêu nhưng cậu vẫn không sao chịu đựng được. Lộc Hàm cố gắng đẩy Ngô Thế Huân ra khi tay của anh dần lên đến ngực của cậu. Nhưng Ngô Thế Huân vẫn cố ép sát cậu vào tường. Cuối cùng Lộc Hàm dùng hết sức đẩy Ngô Thế Huân ra. Cậu thở hổn hễn với nỗi sợ đang dâng lên trong lòng. Ngô Thế Huân hỏi.

- Sao vậy em?

Lộc Hàm cố gắng nén nỗi sợ hãi và nói.

- Tay của anh đang chảy máu kìa! Mình phải băng bó lại thôi!

Ngô Thế Huân nói.

- Nhưng…

- Không nhưng gì hết! Chẳng lẽ cứ để nó chảy máu hoài sao?

- Anh chịu được mà! Chúng ta đang…

- Không! Anh phải băng bó cho đàng hoàng!

Nói rồi Lộc Hàm đứng dậy đi lấy hộp dụng cụ y tế. Ngô Thế Huân thở dài đầy tiếc nuối. Chỉ xém chút nữa thôi là anh đã…

Anh ngồi nhìn Lộc Hàm băng bó cho và mỉm cười. Cái cảm giác này thật tuyệt. Những đau đớn đã biến đi đâu mất, thay vào đó là một cảm giác ngọt ngào đang xâm chiếm trái tim anh. Ngô Thế Huân hỏi Lộc Hàm.

- Tối nay anh vào ngủ chung với em nha!

- Không! Chỗ của anh ở ngoài ghế sa lông kìa!

- Nhưng anh đang bị thương em không thấy hả?

- Vậy thì anh ngủ ở trong nhà còn em ra ngoài!

- Nhưng…

- Vậy đi nha!

Lộc Hàm nói rồi bước ra khỏi phòng và đóng cửa lại. Cậu ngồi xuống ngay trước cửa và gục mặt xuống hai cánh tay. Cậu biết chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra. Lộc Hàm biết mình yêu Ngô Thế Huân và anh cũng thế, cậu biết chuyện này không có gì là xấu xa cả. Nhưng những mảnh kí ức đen tối cứ ám ảnh cậu mãi không thôi. Lộc Hàm không biết phải làm sao bây giờ. Nhưng đây không phải là lúc nghĩ đến chuyện đó. Bởi vì Lộc Hàm đã quyết định là sẽ đi làm!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro