Chap 24: Bị đuổi đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lộc Hàm ra đi vào một buổi sáng đầy sương mờ. Lòng cậu tràn đầy quyết tâm. Những hình ảnh về bàn tay đẫm máu của Ngô Thế Huân cứ ám ảnh lấy tâm trí cậu, Lộc Hàm biết mình không thể dựa dẫm vào Ngô Thế Huân mãi được. Cậu không muốn nhìn thấy anh phải đau đớn như thế nữa. Bằng mọi giá cậu không thể để cho Ngô Thế Huân phải một lần nữa lâm vào tình trạng đó. Nhưng dù có nói vậy thì Lộc Hàm cũng không biết phải đi về đâu hay nên làm gì. Hơn ai hết cậu biết rằng tìm một việc làm là vô cùng khó khăn. Nhưng đó chỉ là trước kia vì bây giờ Lộc Hàm đã khác. Lộc Hàm bây giờ không sống vì bản thân nữa mà sống vì Ngô Thế Huân, người mà cậu yêu thương.

Men theo vỉa hè vắng vẻ đầy lá vàng, Lộc Hàm bước vào một quán bar khá rộng. Bên trong tối đen và đầy mùi rượu. Lộc Hàm đã quá quen thuộc với nơi này nên cho dù không nhìn rõ trong bóng tối cậu vẫn có thể dễ dàng đi vào bên trong. Lộc Hàm cất tiếng gọi giữa đống ngổn ngang.

- Thái Linh ơi!

- Gì đó! Ai kêu đó? - Một giọng nhão nhẹt vang lên.

Lộc Hàm tự nhiên ngồi xuống một cái ghế gần đó. Cậu nhăn mặt nhìn những đống quần áo vứt vung vãi khắp nơi. Nơi này vẫn không hề thay đổi kể từ ngày mà cậu ra đi. Lộc Hàm không phải đợi lâu. Một người không biết nên gọi là nam hay nữ bước ra. Anh ta hay cô ta mặc một bộ váy liền quần màu đen có ren đầy vẻ quyến rũ. Gương mặt dày cộp phấn son rất đẹp nhưng từ đó vẫn toát lên một nét rất con trai. Một nét khó hiểu làm cho chúng ta không thể nói đó là nam hay nữ được. Thái Linh reo lên.

- Trời ơi! Tiểu Hàm! Dạo này sao rồi! Chị nhớ em quá!

Nói rồi Thái Linh lao đến ôm lấy Lộc Hàm mà nựng nịu,  áp sát mặt của Lộc Hàm vào bộ ngực đồ sộ Thái Linh vừa nói.

- Từ ngày em đi khách cứ hỏi em hoài! Chị cũng nhớ em lắm đó!

Lộc Hàm cố gắng đẩy Thái Linh ra để còn hít được chút không khí. Cậu nói.

- Em đến đây có việc!

Thái Linh mỉm cười ngồi xuống bên cạnh cậu.

- Sao? Nói chị nghe! Nếu giúp được thì chị sẽ giúp!

Lộc Hàm nuốt nước miếng rồi nói.

- Em muốn quay lại làm ở đây!

- Ôi!

Thái Linh thốt lên rồi lại lao vào ôm ấp Lộc Hàm.

- Chị biết thế nào cũng có ngày em quay lại mà!

Lộc Hàm phải rất khó khăn mới nói được.

- Nhưng mà em không tiếp khách nữa!

Thái Linh lập tức buông Lộc Hàm ra và hỏi.

- Là sao?

Lộc Hàm lặp lại.

- Em chỉ phục vụ thôi chứ không tiếp khác đâu!

- Sao lạ vậy?

- Chị làm ơn giúp em! Em chỉ đi làm vào các ngày cuối tuần thôi! Còn lại thì em phải đi học!

Thái Linh thở dài nói.

- Em làm khó chị quá! Nếu làm vậy thì chị biết ăn nói thế nào với khách hàng đây?

Lộc Hàm cúi mặt xuống.

- Em biết! Nhưng em mong chị sẽ giúp em! Giờ em không biết phải tìm đâu ra một công việc phù hợp với thời gian nữa!

Thái Linh lấy lại vẻ mặt quan tâm và hỏi.

- Ủa? Mà sao tự nhiên em cần tiền vậy? Không phải em gom góp đủ rồi mới đi sao?

Lộc Hàm thở dài nhìn vào khoảng không tranh tối tranh sáng trước mặt. Cậu không biết có nên nói ra hay không nhưng nếu muốn nhận được sự giúp đỡ từ Thái Linh thì cậu nên nói. Anh ấy có quyền được biết. Nói rồi Lộc Hàm kể lại cho Thái Linh nghe những sự việc đã xảy ra kể từ ngày cậu gặp Ngô Thế Huân. Lộc Hàmchưa bao giờ kể với ai những chuyện này nên khi kể cậu cảm thấy giống như đang hồi tưởng lại những kí ức đó. Cậu không ngờ trong một quãng thời gian ngắn như vậy mà cuộc đời của mình đã bị xáo trộn quá nhiều.

Thái Linh ngồi lắng nghe câu truyện một cách say mê. Thật sự rất thú vị. Câu truyện rất dễ thương nhưng cũng đầy đau khổ. Nhiều lần Thái Linh thốt lên đầy kinh ngạc khi Lộc Hàm nói đến một chi tiết nào đó đầy bất ngờ. Thái Linh cảm thấy thương cho Lộc Hàm và cũng mừng cho cậu. Vì giờ đây đã có một người luôn quan tâm chăm sóc và yêu thương Lộc Hàm thật lòng. Ngay từ lúc Lộc Hàm còn làm ở đây Thái Linh đã rất thương Lộc Hàm. Một cậu bé mảnh mai như vậy trong tay không có gì cả. Thiếu thốn tình thương và gương mặt chính là vũ khí duy nhất của cậu. Nhưng cậu không hề than thở, cậu luôn tiến về phía trước, tự đặt ra mục tiêu cho mình rồi bằng mọi giá phải thực hiện được mục tiêu đó. Thái Linh không khỏi lo lắng cho Lộc Hàm nhưng khi cậu quyết định ra đi. Thái Linh vừa mừng vừa sợ, mừng vì rốt cuộc Lộc Hàm cũng đã thoát khỏi chốn địa ngục này và lo là vì không biết khi ra ngoài Lộc Hàm sẽ sống ra sau với tâm hồn đầy thương tổn đó.

Khi Lộc Hàm kết thúc, Thái Linh nắm lấy tay Lộc Hàm và nói.

- Được! Chị sẽ giúp em!

Lộc Hàm vui mừng nhảy cỡn lên không trung.

- Cảm ơn chị! Không có chị chắc em không biết phải làm thế nào nữa!

- Không có gì đâu! Nhưng mà em phải biết cách từ chối khéo khách hàng không thôi quán của chị ế đó nha!

Lộc Hàm vui vẻ gật đầu.

Cậu hẹn với Thái Linh tuần sau sẽ đến làm rồi hớn hở ra về. Vừa đi cậu vừa hát. Lộc Hàm đã tìm được một công việc để đỡ đần cho Ngô Thế Huân. Anh sẽ không phải làm cái công việc đó nữa. Tâm trạng phấn khởi đó theo Lộc Hàm về đến tận nhà. Nhưng khi vừa đến nơi thì nó thấy cửa đã mở toang. Hoảng sợ vì nghĩ có ăn trộm, Lộc Hàm vội chạy lại, cậu ào vào nhà và nhìn thấy 3 người đàn ông đang đứng bên trong. Cậu hét lên.

- Các người là ai? Làm gì trong nhà tôi vậy?

Một trong 3 người quay lại nhìn Lộc Hàm rồi nói.

- Đây không còn là nhà của cậu nữa! Căn nhà này đã được bán cho tôi rồi!

Lộc Hàm há hốc miệng kinh ngạc. Nhưng làm sao có chuyện phi lý như vậy được. Rõ ràng căn nhà này được Ngô Tiêu Châu tặng cho Lộc Hàm và Ngô Thế Huân mà. Cậu gào lên đầy tức giận.

- Vô lý! Đây là nhà của tôi! Mời các ông đi cho!

Người đàn ông lặng lẽ lấy trong túi ra một tờ giấy rồi đưa cho Lộc Hàm xem. Gương mặt ông ta hiện lên một nét điểu giả dễ làm điên người. Lộc Hàm giật lấy tờ giấy mạnh đến nỗi nó không rách thì cũng là một phép màu. Cậu đọc lướt qua và choáng váng khi thấy đó là một tờ hợp đồng bán nhà. Có chữ kí của bên A và B hẳn hoi. Rồi như để chứng minh thêm cho cậu thấy, ông ta đưa ra giấy chủ quyền nhà. Trong khi Lộc Hàm sững người không biết nói gì thì ông ta đã quát lên.

- Tụi mày! Dọn đồ nó ra ngoài!

Hai tên còn lại bắt đầu đi lên phòng cậu. Lộc Hàm cố nắm tụi nó lại nhưng bị đẩy mạnh xuống sàn nhà. Đầu cậu va vào cạnh tường đau tê người. Hai mắt cậu nổ đom đóm nhưng vẫn cố gượng dậy nói.

- Để tôi tự dọn! Mấy người đừng đụng đến đồ của tôi!

- Tốt thôi! Cậu có 15 phút!

Ấm ức đến không thốt nên lời Lộc Hàm lê bước vào phòng ngủ. Cậu cho quần áo của mình và Ngô Thế Huân vào mấy cái ba lô. Lòng cậu vẫn không thể tin được chuyện gì đang xảy ra. Nhưng cậu biết dù mấy giấy tờ đó có là giả đi nữa thì cậu cũng không thể chống lại bọn côn đồ kia. Cậu không muốn kéo dài thời gian đến khi  Ngô Thế Huân về. Với tính cách của anh nhất định sẽ không chịu thua mà tay của anh lại đang bị thương. Cậu không muốn nhìn anh chịu đau đớn hơn nữa. Lòng cậu quặn lên một nỗi lo lắng cho tương lai. Cậu và Ngô Thế Huân sẽ ở đâu đây?


...

- Mày thương con nhỏ đó lắm hả? - Ông chú vừa cắn ổ bánh mì vừa hỏi Ngô Thế Huân.

Ngô Thế Huân cười thầm trong bụng vì từ "con nhỏ". Anh không biết Lộc Hàm sẽ phản ứng như thế nào nếu biết mình bị gọi như vậy. Anh nhìn vào khoảng không trước mặt và nói.

- Dạ! Đó là người quan trọng nhất đối với cháu!

Ông chú lại tiếp tục nói.

- Vậy mày có biết tình yêu là gì không? Mày còn nhỏ lỡ như đây chỉ là một cảm giác nhất thời thì sao?

Ngô Thế Huân uống một ngụm nước và nói.

- Không ! Cháu đã từng yêu một người nên cháu hiểu! Cháu không biết tình yêu là gì nhưng cháu biết mình sẽ không thể nào sống nổi nếu thiếu người đó! Chỉ vậy thôi!

Ông chú nhìn Ngô Thế Huân bằng một ánh mắt rất lạ rồi bật cười. Ông nói giọng rầm rầm.

- Thấy tay mày bị như vậy mà vẫn đi làm thì tao cũng đủ hiểu rồi! Chỉ hỏi mày vậy thôi! Thế mày định tương lai sẽ thế nào?

Ngô Thế Huân đá đá vài hòn sỏi dưới chân rồi nói

- Cháu chỉ biết học để kiếm được việc làm tốt hơn để lo cho vợ cháu thôi! Bây giờ thì cháu cố gắng thêm một thời gian nữa! Đến khi ra trường có việc làm rồi thì chắc sẽ khá hơn!

- Tương lai không đơn giản như chú mày nghĩ đâu!

- Cháu biết! Nên cháu mới không muốn nghĩ về nó nhiều! cháu chỉ cố gắng từng ngày mà thôi!

- Vậy nếu trong tương lại nó bỏ mày thì sao?

Ngô Thế Huân sững người. Anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này. Anh không biết tương lai sẽ như thế nào nhưng anh tin vào tình yêu của mình và Lộc Hàm. Anh tin Lộc Hàm và mình sẽ ở bên nhau mãi mãi.

- Cháu tin vào người đó!

Ông chú gật gù.

- Ừ! Yêu thì phải tin tưởng!

Một hồi còi dài ngân lên báo hiệu giờ nghỉ trưa đã hết. Mọi người nhanh chóng trở lại với công việc của mình. Ngô Thế Huân bước theo sau ông chú mà lòng dâng lên một sự kính trọng. Anh không biết cảm giác này từ đâu ra nhưng ở người đàn ông này có một cái gì đó là cho Ngô Thế Huân rất vững tâm. Anh muốn sau này mình sẽ trở thành một người đàn ông như thế, vững vàng và mạnh mẽ.

...

Hoàng Tử Thao cảm thấy lòng mình nôn nao. Cái cảm giác này luôn luôn nổi dậy trong lòng nó mỗi khi mặt trời lặn xuống. Nó biết rất rõ nguyên nhân. Nó biết. Nhưng nó không thể nào giải quyết để trái tim được yên bình hơn. Nó muốn đi đến nơi đó để xem Ngô Diệc Phàm có vẫn còn chờ đợi như lời đã hứa không. Nhưng nó cũng không dám đi vì sợ một lần nữa trái tim mình lại tan vỡ vì thất vọng. Hoàng Tử Thao đã thôi hi vọng. nói đúng hơn là nó tự ép mình phải ngừng hi vọng. hi vọng làm gì khi biết chắc rằng điều đó sẽ không bao giờ thành hiện thực chứ. có nhiều khi nó cũng ước ao mình là một cô gái. Nếu vậy thì có lẽ nó và Ngô Diệc Phàm sẽ đến với nhau dễ dàng hơn. Dù rằng vẫn còn Phương Nhi nhưng ít ra nó cũng có nhiều cơ hội hơn. Chứ không như bây giờ hoàn toàn chìm vào đêm tối tuyệt vọng.

Nhưng Hoàng Tử Thao không muốn vậy. Nó không muốn trở thành một con người nào khác. Nó tự tin là nó, một chàng trai. Và nó muốn người ta yêu nó vì chính con người nó. Nếu một tình yêu phải đánh đổi bằng chính bản chất của mình thì Hoàng Tử Thao không hề mong muốn.

Hoàng Tử Thao ngồi xuống bàn và cầm lên một cuốn sách. Nhưng không một từ nào lọt được vào đầu óc nó. Trong đầu nó lúc này chỉ có một câu hỏi là: liệu Ngô Diệc Phàm có đang ở đó bây giờ không? Cuối cùng Hoàng Tử Thao chịu thua và buông cuốn sách xuống. tự cho mình cơ hội thì cũng đâu có sao đúng không? Dù tim mình có tan vỡ thêm một lần nữa thì mình cũng đã quen rồi. có lẽ lần này nếu gặp được Ngô Diệc Phàm thì Hoàng Tử Thao sẽ suy nghĩ lại vì nếu Ngô Diệc Phàm có thể chờ đợi một khoảng thời gian dài như thế thì chắc chắn tình cảm đó phải là thật. còn nếu như không gặp thì từ này Hoàng Tử Thao sẽ thôi hi vọng nữa. Nó phải làm gì đó còn hơn là ngồi để cho cái cảm giác khó chịu này gặm nhấm tâm can.

Hoàng Tử Thao bật dậy và lấy chiếc áo khoác rồi bước ra khỏi nhà.

...

Lộc Hàm ngồi một mình trong công viên gần nhà và chờ đợi Ngô Thế Huân. Cậu biết nhất định Ngô Thế Huân sẽ về lối này. Bụng cậu đang đói meo và đang sôi lên từng chập. Cậu không biết làm gì hơn nữa. Cậu cần Ngô Thế Huân để thấy mình mạnh mẽ. Cậu cần nhìn thấy mặt Ngô Thế Huân để tim mình không tuyệt vọng. những tia nắng vàng óng nhuộm không gian xung quanh Lộc Hàm thành một màu vàng cam chói lọi. những chiếc lá đen sẫm đi vì nắng nhưng rìa lại ánh lên sắc vàng. Lộc Hàm khẽ đẩy chân để chiếc xích đu đung đưa nhè nhẹ. Cậu mệt mỏi nhìn về phía cuối đường, chờ đợi một bóng hình quen thuộc.

Cuối cùng Ngô Thế Huân cũng xuất hiện. Lộc Hàm nhìn Ngô Thế Huân bước đi trong không gian vàng cam mà không khỏi đau lòng. Áo của anh ướt đẫm mồ hôi và nét bơ phờ hiện rõ trên mặt anh. Đáng lẽ giờ này anh phải được về nhà và ăn tối. Đáng lẽ giờ này Ngô Thế Huân và Lộc Hàm phải cười đùa vui vẻ với nhau bên bàn ăn. Rồi hai đứa sẽ cùng nhau học bài và làm bài tập để chuẩn bị cho ngày thứ hai đầu tuần. Nhưng bây giờ hai đứa thậm chí nhà cũng còn không có để về.

Lộc Hàm chạy đến ôm lấy Ngô Thế Huân. Ngô Thế Huân ngạc nhiên hỏi.

- Ủa? Sao em lại ra đây!

- Anh ơi… - Lộc Hàm khóc. 

Không biết vì sao khi ở bên anh cái bản tính mạnh mẽ của cậu đã biến mất.

Ngô Thế Huân vuốt tóc Lộc Hàm. Từng lọn tóc ánh lên sắc hoàng hôn lộng lẫy.

- Thôi nào! Có chuyện gì nói cho anh nghe đi!

Lộc Hàm vừa nấc lên vừa kể lại cho Ngô Thế Huân nghe chuyện buổi sáng. Ngô Thế Huân biết ngay rằng ai đứng đằng sau chuyện này. Anh cũng lo lắm nhưng không thể để lộ ra ngoài mặt được. Anh tự nhủ cần phải bình tĩnh và mạnh mẽ để che chở cho Lộc Hàm. Lúc này đây, Ngô Thế Huân biết Lộc Hàm rất cần được chở che.

- Không sao đâu! Mình sẽ tìm nơi khác để ở! Em đừng lo!

- Nhưng ở đâu hả anh? - Lộc Hàm ngước đôi mắt lấp lánh nước của mình lên nhìn Ngô Thế Huân.

- Thì mình phải đi tìm chứ!

Lộc Hàm và Ngô Thế Huân bước lại chỗ Lộc Hàm vừa ngồi lúc nãy. Cả hai ngồi xuống bên nhau trong im lặng. Ai cũng đều suy nghĩ cách để sống tiếp bỗng nhiên Lộc Hàm thấy được rằng cuộc sống thật khó khăn. Cậu nhìn Ngô Thế Huân. Hai chân mày của anh đang níu lại vì suy tư. Cậu khẽ lau một giọt mồ hôi chảy ra trán anh. Ngô Thế Huân giật mình nhìn Lộc Hàm. Lộc Hàm mỉm cười với Ngô Thế Huân. Nụ cười dịu dàng chứa chan tình yêu càng đẹp hơn bởi màu nắng huy hoàng. Giây phút đó Ngô Thế Huân biết rằng dù có chuyện gì xảy ra thì anh cũng muốn bảo vệ nụ cười này. Anh muốn nụ cười này nở mãi trên môi của em.

- Chào hai người!

Lộc Hàm ngẩng mặt lên nhìn người vừa mới gọi tụi nó. Đó là anh chàng mà Lộc Hàm đã từng gặp trước đây. Người mà đã có lần hỏi cậu về Hoàng Tử Thao. Lộc Hàm nói.

- Chào bạn! Bạn đang làm gì ở đây?

Ngô Diệc Phàm đáp.

- Chỉ chờ đợi thôi!

- Là sao? - Lộc Hàm không hiểu.

- Mỗi ngày vào giờ này tôi đều đợi ở đây!

- Đợi ai vậy? - Ngô Thế Huân thắc mắc.

Nhưng Ngô Diệc Phàm chỉ cười mà không nói gì cả. Chợt mắt nó nhìn thấy những túi hành lí của Ngô Thế Huân và Lộc Hàm. Nó hỏi.

- Ủa! Hai người đi đâu à?

Lộc Hàm không ngần ngại kể cho Ngô Diệc Phàm nghe về tình trạng vô gia cư hiện giờ của tụi nó. Ngô Diệc Phàm lắng nghe với ánh mắt thấu hiểu.

- Tôi biết một nơi thuê nhà có giá cũng được lắm! Để tôi chỉ cho hai người!

Lộc Hàm mừng rỡ đứng dậy.

- Thật không? Cảm ơn nhiều nha!

- Cảm ơn bạn! - Ngô Thế Huân cũng đứng dậy nói.

- Không có gì đâu! Thôi hai người đi theo tôi!

Lộc Hàm và Ngô Thế Huân cùng nhau xách mấy cái ba lô nặng nề lên và đi theo Ngô Diệc Phàm. Chợt Lộc Hàm dừng lại và hỏi.

- Không phải bạn nói là đang đợi ai sao? Đi như vậy có được không?

Ngô Diệc Phàm mỉm cười và nói. Một nụ cười nhuốm vẻ đau buồn của ánh tà dương.

- Không sao đâu! Ngày mai tôi lại ra đây chờ tiếp! Tôi sẽ chờ đến khi nào gặp được người đó mới thôi! Chắc có lẽ hôm nay người đó không tới đâu! Cũng như bao hôm khác…

Cả ba cùng nhau đi trong ánh hoàng hôn sắp lịm tắt.

Hoàng Tử Thao hớt hải chạy lại công viên ngày xưa. Nó cảm thấy tim mình đánh thình thịch đầy hồi hộp. nó mong chờ điều gì. nó mong chờ sẽ thấy Ngô Diệc Phàm ở đó. Nó mong chờ sẽ lại được nhìn thấy Ngô Diệc Phàm. Nhưng trong ánh sáng mờ ảo cua một ngày sắp tắt. Hoàng Tử Thao chỉ có thể nhìn thấy cảnh vật vắng vẻ và quạnh hiu của công viên mà thôi. Bên trên bầu trời mặt trăng cùng những vì sao đã hiện lên. Với cõi lòng nát tan, Hoàng Tử Thao ngồi xuống. vậy là từ nay, trái tim ơi! Đừng hi vọng nữa nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro