Chap 3: Mối tình lệch tuổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thật sự trong cuộc đời học sinh của Lộc Hàm, cậu chưa bao giờ được học với một ông thầy như vậy. Hay nói cách khác là trẻ và đẹp như vậy. Nhìn ổng ngang dọc gì thì cũng chỉ mới có 17 18 tuổi chứ không như tuổi mà ổng khai với lớp là 28. Sở hữu một vẻ ngoài mỏng manh đặc trưng của tiểu thụ và đôi mắt to đến nỗi thiếu điều muốn rớt ra dĩ nhiên là ổng không thể dạy ở khu Công được. Thử tưởng tượng xem lớp học của ổng sẽ thế nào khi mà các anh công nhà ta ai cũng sở hữu máu dê trong người. Nhưng dạy ở khu của Thụ cũng chưa chắc an toàn. Vì không phải ai cũng là thật sự là thụ trong đám học sinh đang cố tỏ ra vẻ ngoan ngoãn bên dưới.

Thầy  Vĩ Anh bước lên bục giảng với nụ cười tươi rói trên môi. Thầy nhìn những học sinh thân yêu của mình bên dưới bằng ánh mắt trìu mền rồi hỏi.

- Các em có làm bài tập không?

Rồi cũng như thường lệ lớp tỉnh bơ trả lời.

- Dạ không ạ!

Nhưng thầy không lấy gì làm phật ý. Thầy vẫn mỉm cười và nói:

- Thế thì lấy sách ra chúng ta cùng làm nào!

Lộc Hàm chưa bao giờ có hứng thú với môn toán cả. Nhưng qua cách thầy giảng bài cậu thật sự có thể nắm bắt được cơ bản. Đó là điều không thể khi cậu còn học ở cấp 2. Khi cả lớp đang chăm chú nhìn lên bảng nghe thấy giảng thì rắc rối lại diễn ra. Thật ra trong tiết của thầy rắc rồi là ít nhất. Vì tụi nó thông cảm cho thầy, cùng là thụ với nhau mà. Chứ gặp những giờ khác thì không yên ả được đến giờ này đâu. Văn Vũ, tên học sinh luôn luôn kiếm chuyện trong giờ toán đã bắt đầu ra tay. Hắn ta không có vẻ gì là thụ cả. Nhìn cái vẻ ngang tàn của hắn ta cộng thêm với đôi mắt bất cần đời thì chắc chắn không có thụ nào như vậy rồi. Tất cả mọi người đều nghi ngờ hắn là công. Nhưng trong trường này học sinh được phép tự do chọn khối phù hợp với mình. Nhưng viễn cảnh hai đứa học sinh mặc đồng phục trắng nắm tay nhau thì không được tư nhiên lắm.

Hình như hắn ta ganh tị sắc đẹp với thầy giáo hay sao đó mà không có giờ toán nào hắn chịu để yên cả. Hắn thản nhiên để chân lên bàn và nói lớn:

- Trời! Tại sao phải học những cái này vậy?

Thầy Vĩ Anh lập tức dừng bài giảng lại. Thầy mệt mỏi nhìn Văn Vũ rồi bước xuống. Thầy nhẹ nhàng hỏi hắn:

- Có chuyện gì vậy Vũ?

Hắn vẫn không nhìn mặt thầy.Vẫn với cái điệu bộ ngang ngược đó hắn hất giọng.

- Thầy nói cái gì nãy giờ vậy? Em không hiểu gì cả! Dạy dở như vậy thì đừng có dạy!

Thầy Vĩ Anh sững người trước lời nói của Văn Vũ. Dường như hắn đã đi xa hơn trong việc lăng mạ giáo viên rồi. Chỉ tội nghiệp cho thầy Vĩ Anh chỉ biết đứng đó mà không thể nói gì được. Tính thầy vốn hiền từ, thầy chưa bao giờ phạt một đứa học sinh nào về bất cứ tội gì cả. Cả lớp dù rất thương thầy nhưng vì thời gian học với nhau chưa lâu nên cũng không dám manh động. Nhưng với tính tình thằng thắn của mình Lộc Hàm không thể nhịn được. Cậu nói:

- Nguyên lớp ai cũng hiểu cả! Chỉ mình bạn là không hiểu thôi! Thông minh dữ vậy!

Văn Vũ lập tức đứng dậy nắm lấy cổ áo của Lộc Hàm nói:

- Mày đừng tưởng quen được với thằng Ngô Thế Huân rồi láo nha con!

- Tôi chỉ nói những gì tôi muốn nói thôi! Ngô Thế Huân không liên quan gì ở đây cả!

- Mày hay há…

Bất ngờ hắn ta đấm một cái vào mặt Lộc Hàm. Không biết hôm nay là ngày gì mà cứ bị ăn đánh hoài. Lộc Hàm té lăn xuống đất. máu bắt đầu chảy ra từ miệng cậu. Cậu vừa định trả đũa thì thầy Vĩ Anh đã hét lên.

- Dừng lại! đủ rồi!

Chưa bao giờ thấy thầy giận như vậy trước đây. Mặt thầy đỏ lên trong cơn tức tối.

- Em Văn Vũ lên phòng giám thị ngay! Giờ ăn trưa tôi sẽ làm việc với em!

Văn Vũ bực tức đá và bàn một cái trước khi bước ra khỏi lớp. thầy Vĩ Anh vội vàng đỡ Lộc Hàm dậy. bằng giọng quan tâm thầy hỏi:

- Em có sao không?

Lộc Hàm lắc đầu dù chỗ vừa bị đánh bắt đầu sưng lên. Thế rồi bài học được tiếp tục.

Trong suốt hai tiết học sau đó mặt Lộc Hàm đau không chịu nổi. Nhưng cậu vẫn cố gắng chịu đựng. Cậu không muốn bỏ lỡ bất kì tiết học nào vì một chuyển nhỏ nhặt này. Đến khi dường như cậu sắp gục ngã thì chuông reo báo hiệu giờ ăn trưa đã đến. Cậu bước ra khỏi lớp với một tay ôm sách vở một tay ôm lấy mặt. Cậu gặp Lộc Hàm ở tủ đồ. Thật là lạ nếu như công không đến gặp thụ của mình vào giờ ăn trưa nên cho dù không muốn nhìn thấy mặt nhau thì tụi nó vẫn phải đi chung. Ngay lập tức Ngô Thế Huân chú ý ngay đến vết thương của Lộc Hàm. Anh hỏi:

- Ai làm vậy?

Lộc Hàm đóng cửa tủ lại rồi nói:

- Không liên quan đến anh!

Ngô Thế Huân bước theo Lộc Hàm và nói với giọng bức xúc.

- Sao lại không? Người ta sẽ nghĩ tôi như thế nào khi để người yêu của mình bị như vậy mà không làm gì?

Lộc Hàm đứng lại nhìn Ngô Thế Huân mỉm cười kinh bỉ.

- Nếu anh quan tâm tôi vì lòng tự trọng của mình thì cảm ơn nhiều nha!

Lộc Hàm nói rồi bỏ đi một nước. Ngô Thế Huân cố gắng đuổi theo. Họ vào căn tin với nhau cùng với những tiếng xì xầm như thường lệ. Nhưng hình như đề tài hôm nay xoay quanh vết thương trên mặt của Lộc Hàm thì phải. Cả hai đều cảm thấy thật khó chịu. Đặc biệt là Ngô Thế Huân. Anh không thể chấp nhận việc này được. Nhất định phải làm gì đó nếu không danh tiếng của anh sẽ bị lu mờ mất. Anh nắm một thằng thụ học chung lớp với Lộc Hàm ra hỏi. Thằng bé đỏ mặt trước sự đụng chạm của anh và ngoan ngoãn nói cho anh biết thủ phạm là ai. Anh nắm chặt tay lại đến nỗi những ngón tay kêu lên răn rắc. Không hiểu tại sao anh lại tức giận như vậy nữa. Anh cố nặn ra một nụ cười không mấy thuyết phục lắm với Lộc Hàm.

- Anh đi đây một chút rồi về liền! Em ăn trước nha!

Lộc Hàm lập tức linh cảm thấy chuyện chẳng lành. Cậu đưa cái đĩa của mình cho người đang xếp hàng phía sau rồi chạy theo Ngô Thế Huân. Đúng như cậu nghĩ Ngô Thế Huân đang đến phòng giám thị. Cậu hét lên trong hành lang vắng lặng.

- Nè! Anh làm gì vậy?

Ngô Thế Huân vừa chạy vừa quay đầu lại nói:

- Không liên quan đến cậu! Về ăn đi!

- Thôi đi! Anh làm tôi phát ốm lên rồi đó!

Ngô Thế Huân đột ngột dừng lại, anh nhìn Lộc Hàm trân trối.

- Sao…

- Tôi không cần sự quan tâm giả tạo của anh!

- Cậu…

- Đừng lấy tôi ra để bảo vệ cái danh tiếng ngu ngốc của anh! Tôi với anh không có liên quan gì hết!

- …

Ngô Thế Huân tức đến không nói nên lời. Còn vì sao thì anh không biết. Nhưng anh biết một điều rằng không phải hoàn toàn là anh muốn bảo vệ danh tiếng cho mình. Không phải hoàn toàn là vậy. Nhưng Lôc Hàm đã làm anh điên lên. Anh không thể chịu đựng được nữa. Anh nắm lấy hai cổ tay của Lộc Hàm và đẩy cậu vào hàng tủ. Lộc Hàm hoảng sợ nói:

- Anh làm gì vậy?

Ngô Thế Huân thở hồng hộc như một con thú rồi lao vào cổ của Lộc Hàm { uầy =))) }. Lộc Hàm cố gắng chống cự nhưng tất cả chỉ là vô ích. Hình như khi điên lên Ngô Thế Huân mạnh hơn bình thường thì phải. Chỉ còn một giải pháp cuối cùng. Cậu co chân đá vào bộ phận chỉ huy của Ngô Thế Huân một phát, ngay lập tức buông Lộc Hàm ra. Anh ôm lấy nơi chốn thân yêu của mình và lăn lộn dưới đất. Mặt mũi anh xanh lè không còn hột máu. Mặt của Lộc Hàm cũng vậy. Hình như cậu hơi quá chân. Cậu vội ngồi xuống nhìn Ngô Thế Huân đầy vẻ ái ngại.

- Anh không sao chứ?

- Cậu… cậu…

Nhưng Ngô Thế Huân không nói được lời nào cả. Cơn đau điên cuồng đang cào xé thân thể anh. Từ cha sinh mẹ đẻ đến giờ anh chưa bao giờ đau như vậy. Liệu sau này anh còn có thể tận hưởng thú vui nữa không. Nếu vì chuyện này mà anh … ngủm luôn rồi sao? Nếu vậy thì Lộc Hàm phải chịu trách nhiệm với anh suốt đời.

Lộc Hàm giật mình khi nghe thấy có tiếng người. Cậu vội kéo Ngô Thế Huân đứng dậy. Nhưng hình như Ngô Thế Huân đã mất khả năng di chuyển rồi. Cố hết sức Lộc Hàm đỡ Ngô Thế Huân lên rồi quàng tay anh qua vai mình. Cậu cố lê về phía cửa mở ra ngoài vườn. Khi cánh cửa đã được đóng lại sau lưng cậu mới thở phào nhẹ nhõm. Lộc Hàm đặt Ngô Thế Huân xuống thảm cỏ xanh mượt bên dưới rồi lo lắng nói:

- Anh đỡ chưa?

- Tôi mà có vấn đề gì là cậu phải chịu trách nhiệm với tôi

Lộc Hàm ngây thơ hỏi lại:

- Vần đề gì?

Nhưng Ngô Thế Huân còn chưa kịp trả lời thì đã có tiếng người phát ra từ đâu đó. Cả hai giật mình im re. Chuyện này mà loan truyền ra ngoài thì sẽ thành scandal lớn.

- Tại sao cậu cứ phải làm vậy hả? - Giọng này nghe rất quen.

Ngô Thế Huân thì thầm:

- Ai vậy?

Nhưng Lộc Hàm không nói gì. Hình như cậu đã nhận ra giọng nói đó là của ai rồi. Đó là giọng của thầy Vĩ Anh. Một giọng khác vang lên trả lời.

- Thầy cũng biết mà!

Lộc Hàm giật mình xém chút la lên. Ngô Thế Huân nôn nóng hỏi:

- Ai vậy?

- Đó là thầy Vĩ Anh dạy toán và thằng Văn Vũ!

- Sao? Họ làm gì ở đây?

Lộc Hàm lắc đầu rồi đặt một ngón tay lên môi ra hiệu cho Ngô Thế Huân im lặng.

Giọng thầy Vĩ Anh tiếp tục vang lên:

- Không! Tôi không biết! Tại sao cậu cứ phải tỏ thái độ như vậy! Lúc trước cậu đâu có như vậy?

Lộc Hàm nghe thấy hình giọng của Văn Vũ đang vỡ òa ra.

- Vì sao hả? thầy thật sự không biết sao? Thầy thật sự không biết rằng… tôi đã thích thầy từ lâu rồi sao?

Ngô Thế Huân và Lộc Hàm giật mình nhìn nhau. Hai người gần như là không thể tin được vào những gì vừa mới nghe thấy.

- Cách đây một năm tôi đã nói với thầy vậy mà… vậy mà…

- Xin lỗi! Điều đó là không thể!

- Tại sao? Tại sao hả?

-…

- Tôi chọn khoa Thụ này cũng vì thầy! thầy biết điều đó mà! Có phải vì tôi còn nhỏ mà thầy coi thường tôi không? Có phải vì tuổi tác mà tôi không xứng đáng làm người yêu của thầy không?

- Không! Không phải vậy đâu mà!

- Vậy thì tại sao?

Im lặng bao trùm. Rồi Ngô Thế Huân  và Lộc Hàm nghe có tiếng bước chân chạy đi. Tụi nó không biết ai đã chạy trốn nhưng người ở lại hình như rất đau khổ. Cậu ta đấm lên tường và gào thét. Ngô Thế Huân và Lộc Hàm chỉ biết ngồi đó, vẫn chưa tin được chuyện vừa mới xảy ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro