Chap 4 : Người tình mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Ê! Anh khỏe chưa mà nằm im re vậy?

Lộc Hàm đến bên giường và ngồi xuống. Ngô Thế Huân không nói gì hết chỉ xoay mặt vào vách mà thôi. Điên lắm rồi nhưng Lộc Hàm vẫn cố gắng nhượng bộ. Cậu đặt một tay lên người Ngô Thế Huân và nói:

- Thôi mà! Tôi xin lỗi! có sao đâu! Anh là công mà sao yếu ớt quá vậy?

Lần này thì Ngô Thế Huân chịu hết nổi rồi. Anh bật ngồi dậy như cái lò xo rồi quay gương mặt tức giận về phía Lộc Hàm.

- Không phải chuyện đó! Cậu phiền quá! Tránh ra đi!

Lộc Hàm cũng không thèm nhường nhịn gì nữa. Cậu đứng lên hét như tát nước vào mặt Ngô Thế Huân.

- Xì! Làm như người ta thèm ở đây lắm vậy đó! Tôi có lòng tốt quan tâm anh thôi mà! Đáng lẽ hôm nay đến lượt tôi ngủ trên giường nhưng tôi đã nhường cho anh rồi còn gì!

Căn kí túc xá này chỉ có một phòng ngủ và một cái giường vì là dành cho couple mà. Thế nên Lộc Hàm và Ngô Thế Huân phải thay phiên nhau ngủ ngoài ghế sa lông.

Ngô Thế Huân nhìn Lộc Hàm như thể không thể tin được trên đời lại tồn tại một người như vậy. Anh tung chăn ra rồi đứng dậy một cách khó khăn. Chỗ đó của anh vẫn còn đau lắm.

- Đó! Không thèm!

Rồi đùng đùng bỏ ra ngoài. Lộc Hàm bước theo và đóng sầm cửa lại. Cậu hét lên từ bên trong phòng.

- Ok! Vậy đi cho nó khỏe! Cảm ơn nhiều nha!

Lộc Hàm bực tức ngồi xuống giường và khoanh tay lại. Cậu không thể chịu đựng được hắn ta nữa rồi. Người gì đâu mà cứng đầu đến không thể chấp nhận được. Tư cao tự đại không cần quan tâm ai hết. hạng người như hắn mà sao cũng có khối đứa ngu ngốc đi thích nhỉ. Thật là không thể hiểu nổi.

Rồi cậu ngồi đi bất động trong vài phút để suy nghĩ xem Ngô Thế Huân có gì tốt ngoài cái mã đẹp trai ra. Và rốt cuộc cậu suy ra là… không có gì cả. cũng mắc công ngồi suy nghĩ lắm. Lộc Hàm quyết định sẽ đi ngủ sớm vì ngày mai phải đến trường sớm dự lễ. Couple School là ngôi trường có nhiều lễ lộc nhất trong thành phố. Hầu như tháng nào cũng tổ chức một hoặc hai lễ hội lớn nhỏ gì đó. Nghe đâu ngày mai là kỉ niệm Couple đầu tiên của trường tốt nghiệp thì phải. Lộc Hàm thấy vô nghĩa hết sức. Có vậy thôi mà cũng kỉ niệm nữa. nhưng là couple cậu và Ngô Thế Huân không thể không đến dự. mà nghe nói couple đó đẹp đôi lắm cơ. Hình như cả hai đang làm người mẫu hay gì đó. Lộc Hàm cũng rất muốn thấy mặt của họ. Với lại nhân cơ hội này gặp gỡ hết các couple của trường.

Dòng suy nghĩ của Lộc Hàm bị cắt dứt khi tiếng chuông điện thoại của Ngô Thế Huân reo vang. Ngay sau đó là tiếng của Ngô Thế Huân vang lên.

- Ao?

Lộc Hàm không biết người đó là ai nhưng hình như Ngô Thế Huân rất chịu khó lắng nghe người đó nói. Một người như hắn ta mà cũng biết nghe người khác sao? Thật không thể tin nổi!

- Rồi! Em đến ngay!

Lộc Hàm thắc mắc xem ai trên cõi đời này có thể bắt Ngô Thế Huân xưng hô một cách lễ phép như vậy. Nhưng trước khi nó kịp suy viễn thêm điều gì thì cánh cửa phòng đã bật mở. Ngô Thế Huân thò đầu vào thông báo.

- Tôi có việc phải đi ra ngoài!

Lộc Hàm thấy mình phải có bổn phận nhắc nhở Ngô Thế Huân nên vội nói:

- Nhưng gần đến giờ đóng cửa của kí túc xá rồi!

- Yên tâm! Tối nay tôi không về đâu! Sáng mai nhớ thức dậy sớm chờ tôi đến trường đó!

Lộc Hàm ắc khẩu không thốt nên lời. Có phải là anh ta vừa mới nói là sẽ không về tối nay không? Nhưng trước khi Lộc Hàm kịp la hét phản đối thì Ngô Thế Huân đã đóng cửa lại. Lộc Hàm sực tỉnh lại rồi chạy theo Ngô Thế Huân. Nhưng điện thoại của cậu cũng reo vang. Cậu bắt máy.

- Alo? Ai vậy?

Đầu dây bên kia vang lên một giọng rất quen.

- Anh đây! Em đang làm gì vậy?

Lộc Hàm sững người khi nhận ra giọng nói đó. Cậu đứng đó mà không nói được lời nào cả. người đó lại tiếp tục nói:

- Anh đến đón em nhé! Anh muốn gặp em quá! Em đang ở đâu?

Cuối cùng vượt lên trên những kí ức đau thương Lộc Hàm mới lắp bắp được vài lời:

- Em đang ở kí túc xá của trường Couple!

- À! Em đã vào học rồi vậy mà anh quên! Vậy em xuống cổng đợi anh một chút! Anh đến ngay!

- Ok!

Khi đã cúp mấy được gần 5 phút Lộc Hàm vẫn không thể tin được là anh ấy vừa mới gọi điện cho cậu. Cậu cứ tưởng đâu là không thể cưa nổi anh ta rồi chứ. Đẹp trai, ga lăng lại nhà giàu nữa. Anh ta đang là giám đốc một công ty gải trí lớn. Sau một thời gian khá dài không liên lạc không ngờ bây giờ anh ta lại chủ động mời nó đi chơi. Ôi! Mơ ước đã thành sự thật. Phải biết nắm bắt cơ hội này thôi.

Thế là Lộc Hàm vui vẻ chọn bộ đồ đẹp nhất để đi gặp anh ta. Cậu hoan hỉ bước xuống cổng kí túc xá và chờ đợi. Không lâu sau, một chiếc xe hơi đen bóng dừng lại trước mặt cậu. Cửa xa bật mở và anh chàng bảnh bao của cậu bước xuống. Xém chút nữa Lộc Hàm đã ngất xỉu khi nhìn thấy anh ta. Trong bộ véc đắt tiền trông anh ta mới lịch lãm làm sao. Đại cường công là phải như vậy chứ! Ai như tên Ngô Thế Huân điên khùng đó! Anh ta lịch sự mở cửa xe cho Lộc Hàm. Cậu vui vẻ bước vào trong. Khi xe đã bắt đầu lăn bánh anh ta mới bắt đầu nói:

- Hôm nay nhìn em đẹp lắm!

- Cảm ơn anh! - Lộc Hàm cố nén tiếng cười ngựa hí của mình lại. Cậu không muốn để anh ta chạy sớm như vậy. - Anh định đưa em đi đâu vậy?

Vẫn không rời mắt khỏi con đường trước mặt anh trả lời nó:

- Tụi mình sẽ đến nhà hàng gặp vài người thân thiết của anh!

Lộc Hàm e dè hỏi:

- Mà… sao… sao… anh lại muốn dẫn em đi?

Anh cười.

- À! Anh muốn tạo một chút bất ngờ đó mà!

Lộc Hàm không biết bất ngờ đó như thế nào nhưng cậu nghĩ cậu cần phải cho anh biết điều này.

- Em… à… em đã có bạn trai rồi…

- À! - Anh nói như chuyện đó chẳng hề quan trọng chút nào. - Nếu em không phiền thì anh muốn em là người yêu của anh!

Lộc Hàm nhìn sững anh ấy. Cậu không thể tin được vào tai mình. Có khối tiểu thụ sẵn sàng chết để được như cậu. Nhưng mà…

- Em…

- Em không cần trả lời anh vội! Cứ từ từ suy nghĩ cũng được!

Bỗng nhiên xe dừng lại. Lộc Hàm ngạc nhiên hỏi:

- Đến nơi rồi hả anh?

Anh lắc đầu và mỉm cười với cậu:

- Chưa đâu! Anh phải đón một người! Trong lúc chờ đợi chúng ta nói chuyện nhé!

- Dạ…

Lộc Hàm hồi hộp nhìn về phía trước mặt. Một con đường khuất chìm trong bóng tối thỉnh thoảng được điểm xuyết bởi những ánh sáng xa xa đang trải dài trước mặt nó. Lộc Hàm có thể ngửi thấy một mình thơm đầy nam tính tỏa ra từ người của anh ấy. Và cậu cũng nhận ra là anh đang nhìn mình chằm chằm. bất giác anh hỏi:

- Người yêu của em là người thế nào?

Đột nhiên gương mặt của Ngô Thế Huân lại hiện lên trong đầu cậu. Cậu nói với giọng bực mình thấy rõ.

- Anh ta là một thằng điên tự cao tự đại! Tính tình cộc cằn! Ngu mà còn ra vẻ nguy hiểm!

Anh bật cười trước lới nói của cậu. Rồi bỗng nhiên một giọng nói rất quen vang lên bên tai cậu.

- Cậu dám nói tôi vậy hả?

Lộc Hàm giật mình nhìn ra ngoài. Ngô Thế Huân đang đứng đó nhìn cậu hết sức bực bội. Hai tay anh cho vào túi quần với vẻ nghên ngang hóng hách không ưa nổi.

- Anh… anh làm gì ở đây?

Ngô Thế Huân tỉnh bơ mở cửa xe và ngồi vào ghế sau. Anh nói với giọng ngang phè:

- Đây là xe của anh tôi! Tôi mới là người hỏi cậu đang làm gì ở đây đó!

Rồi anh quay sang anh ấy và nói giọng thật xấc xược.

- Anh quen cậu ta à?

- Ừ! Đây là người anh muốn giới thiệu với em, anh hai với chị ba!

Lộc Hàm trợn tròn mắt lên. Cậu không thể tin và chấp nhận chuyện này được.

- Không thể! Cậu ta là của em! Anh không thể dành đồ của em được!

- Sao lại không?

- Nè… - Lộc Hàm lên tiếng nhưng hai anh em họ hình như không hề chú ý đến nó.

- Cậu ta là thụ của em! Của em đó! Anh không biết sao? - Ngô Thế Huân gào lên.

- Em đã có đủ thụ rồi mà! Nếu muốn em có thể kiếm cả khối đứa!

- Đúng! Nhưng em không thể chấp nhận việc anh lấy đồ của em được! Nếu anh có hứng thú như vậy thì đợi chừng nào em chơi chán rồi sẽ nhường lại cho anh!

- Em thật là quá đáng!

- Thật ra các người đang nói gì vậy? - Lộc Hàm hét lên.

Lúc này cả hai mới quay lại nhìn cậu. Ngô Thế Huân thở dài mở cửa ra. Anh bước ra ngoài rồi cũng mở cửa cho cậu. Anh nắm tay cậu kéo mạnh.

- Đi về!

- Không! Anh làm gì vậy?

- Đi về! Nghe tôi nói gì không?

Lộc Hàm bướng bỉnh nhìn Ngô Thế Huân.

- Tôi muốn nghe giải thích!

Ngô Thế Huân chịu thua ánh mắt cương quyết đó nên dù không buông tay Lộc Hàm ra anh vẫn giải thích.

- Gia đình tôi có bốn anh chị em! Tôi là con út, anh ta là anh tư, tôi còn có một chị lớn và anh hai nữa!

- Nhưng sao…

- Giải thích rồi đó! Giờ thì về thôi!

Lộc Hàm còn chưa kịp nói thêm lời nào thì Ngô Thế Huân đã kéo cậu ra khỏi xe. Cậu chúi đầu xuống vì mất đà rồi ngã lăn ra đường. Lộc Hàm thốt lên đau đớn. Ngô Thế Huân rủa lên một tiếng rồi cúi xuống bế Lộc Hàm lên một cách khó khăn. Anh không muốn ở lại đây thêm chút xíu nào nữa. Nghĩ đến chuyện Lộc Hàm bên cạnh ông anh quái vật là anh đã không thể chịu đựng nổi rồi!

Khi Ngô Thế Huân bế Lộc Hàm đi anh ta nói với theo:

- Mẹ mà biết được chuyện này thì em gặp rắc rối to đó!

Nhưng Ngô Thế Huân vẫn nặng nhọc bước đi mà không quay đầu lại.

Một lúc lâu sau không ai nói với ai câu nào cả. Cuối cùng anh chịu hết nổi nói:

- Cậu ăn gì mà nặng quá vậy?

Lộc Hàm đấm một cú vào ngực Ngô Thế Huân và phóng xuống. tội nghiệp thằng bé. Chắc mang nội thương trầm trọng rồi.

- Cậu làm gì vậy hả? - Ngô Thế Huân nói trong đau đớn.

Lộc Hàm đến gần Ngô Thế Huân và hỏi:

- Tại sao anh lại không muốn tôi đi với anh của anh?

Lộc Hàm nói nhưng mắt thì không hề nhìn Ngô Thế Huân. Đôi mắt cậu dõi về một nơi nào đó xa lắm. Những con đường vắng vẻ nằm yên lặng dưới ánh đèn đường như chạy vào trong đôi mắt ngời sáng ấy. Ngô Thế Huân trả lời tỉnh bơ:

- Hồi nãy tôi đã nói rồi! Cậu là của tôi! Và tôi sẽ không để người khác đụng đến đồ của mình!

Lộc Hàm quay mặt về phía Ngô Thế Huân nói với giọng đe dọa:

- Anh xem tôi là đồ của anh hả?

- Chứ sao? Cậu còn muốn gì nữa!

Bốp!

Ngô Thế Huân ngã lăn quay ra đất với cái lỗ mũi bê bết máu. Từ bên trên Lộc Hàm hét vọng xuống:

- Anh là tên hợm hĩnh nhất mà tôi từng gặp!

Ngô Thế Huân lấy tay cố che lại cái lỗ mũi ăn trầu của mình.

- Cậu dã man vừa thôi!

Lộc Hàm tức giận nói:

- Cũng nhờ anh! Nhờ anh mà giờ này mình không biết nơi nào để về! Bây giờ phải làm sao đây?

Ngô Thế Huân chợt nhận ra tình hình của hai đứa. Giờ này chắc chắn kí túc xá đã đóng cửa. Và giờ đây anh và Lộc Hàm là hai kẻ không nhà! Ngô Thế Huân thật sự cũng không biết phải đi đâu nữa. Anh không thể mang mặt về nhà được! Thà chết còn hơn. Nhưng anh cũng không muốn ngủ ngoài đường. cuối cùng anh nghĩ ra một cách.

- Thì đi tìm khách sạn mà ngủ!

- Không! Người ta sẽ nghĩ tôi là hạng người gì khi theo anh vào khách sạn hả?

- Chứ giờ cậu muồn sao? Ngủ ngoài đường hả?

Không còn cách nào khác Lộc Hàm phải đi theo Ngô Thế Huân đến một khách sạn gần đó. Cậu thậm chí còn không dám ngẩn mặt lên khi Ngô Thế Huân đăng kí phòng. Cậu nghe rõ ràng mấy tên phục vụ phòng đang bàn tán về cậu về Ngô Thế Huân.

- Ê! Thằng đó dụ được một em đẹp quá mậy?

- Mày nhìn kĩ đi! Nhìn tường thằng đó là biết nhà giàu rồi! Chắc giá em này cũng không thấp đâu!

Lộc Hàm giận rung người. Cậu không mong muốn gì hơn là phăng nguyên chiếc giày vô trong mặt hai tên nhiều chuyện đó. Nhưng cậu chưa kịp làm vậy thì đã xém chút ngất xỉu khi Ngô Thế Huân nắm tay cậu và nói giọng đầy vẻ trìu mến.

- Mình đi thôi em! Anh không đợi được nữa rồi!

Lộc Hàm sững người nhìn gương mặt cáo già của Ngô Thế Huân. Cậu thề với lòng sẽ tiễn tên này lên thiên đường nagy khi có cơ hội. Cuối cùng Lộc Hàm cũng phải ngoan hiền đi theo Ngô Thế Huân lên phòng mà không dám nói lới nào hết. Nhưng khi cánh cửa vừa mới đóng lại thì Lộc Hàm đã cởi giày ra rượt Ngô Thế Huân chạy vòng vòng.  Nhưng được một lúc khi chiến thắng đã gần đến với Lộc Hàm thì chân cậu đạp phải cái gì đó. Lộc Hàm bật lên tiếng kêu đau đớn rồi ngồi xuống sàn nhà. Chân cậu bị một cây dằm đâm phải. Cậu nhăn mặt với Ngô Thế Huân.

- Ê! Giúp tôi với! Tôi đạp phải gai rồi nè!

Ngô Thế Huân từ từ tiến lại vì sợ Lộc Hàm lừa để bắt được mình. Anh quỳ xuống trước mặt Lộc Hàm rồi nói:

- Thôi cậu lên giường đi rồi tôi lấy ra cho!

Lúc này bên ngoài hai tên kia rủ nguyên một cái khách sạn rình mò Lộc Hàm và Ngô Thế Huân. Cũng khó trách! Lâu lâu mới có khách đẹp trai vào trọ mà. Thế là nguyên đám tụm năm tụm bảy đứng ngoài cửa nghe ngóng. Trời cũng thương nên cho tụi nó nghe được những âm thanh khá là…

- Ai da! Anh từ từ thôi chứ! Làm tôi đau quá nè! - Giọng Lộc Hàm thốt lên.

Đám con gái che miệng rít lên đầy hứng thú. Hai tên phục vù thì nhìn nhau tiếc hùi hụi. tất cả lại im lặng và tiếp tục lắng nghe.

- Vầy được chưa? Tôi nhẹ lắm rồi đó!

- Vậy mà nhẹ hả? Sao anh hấp tấp quá vậy?

- Chứ cậu muốn thoải mái mà cứ sợ đau vầy thì làm sao?

Nguyên đám bên ngoài thiếu điều muốn chết giấc hết. Các bạn trai thì ước gì mình là thằng công. Còn các bạn nữ thì rất mong muốn phát biểu rằng: em không sợ đau đâu anh ơi!

- Từ từ thôi! Ôi… đã kêu là từ từ mà… nó ra chưa?

- Chưa! Cố chịu chút đi! Sắp ra rồi!

Đám bên ngoài càng ép tai sát và cửa hơn nữa.

- Đau quá à! Nhanh lên đi!

- Là cậu nói đó nha!

- Ai da! Ai kêu anh làm mạnh dữ vậy hả?

- Cậu chứ ai!

- Mệt quá à! Tôi sắp chịu hết nổi rồi nè!

- Đợi chút đi! Gần xong rồi! Sắp ra rồi!

Giây phút được mong chờ rồi cũng đã đến. Cả bọn nín thở để theo dõi đoạn cao trào nhất. Bởi vậy! Đầu óc đen tối quá nên nghe gì thì cũng thành đen thui hết.

Cuối cùng Ngô Thế Huân thở ra rồi nói:

- Rồi! Ra rồi đó!

- Đâu? Đưa tôi coi!

Nguyên đám bên ngoài nhìn nhau đầy thắc mắc. Không biết nó đòi coi cái gì.

Lôc Hàm nói:

- Nó bự ghê! Hèn chi đâm tôi đau muốn chết!

- Ừ! Lấy nó ra cũng khó lắm chứ bộ!

Bọn con gái xỉu lên xỉu xuống.

- Ôi! Ôi!

Ngô Thế Huân nói với Lộc Hàm.

- Để tôi đi hỏi người ta có dầu không?

Vừa nghe thấy vậy cả đám đã nháo nhào chạy trốn. nhưng Lộc Hàm lại nói:

- Thôi không cần đâu! đi ngủ thôi! Sáng mai còn phải dậy sớm về trường dự lễ đó!

- Ok! Cậu ngủ ở đó đi để tôi xuống sàn ngủ!

Lộc Hàm nhìn Ngô Thế Huân đầy vẻ ái ngại. Ngày hôm nay cậu đã đánh Ngô Thế Huân quá nhiều rồi. Giờ bắt anh ngủ dưới sàn nữa thì xem ra không được công bằng cho lắm. Cậu đề nghị.

- Hay là anh lên đây ngủ nè! Có giường đôi mà!

Ngô Thế Huân nheo mắt lại nhìn Lộc Hàm.

- Cậu không sợ tôi giở trò à?

- Xì! Anh mà dám là gì là tôi đánh anh liền đó!

Ngô Thế Huân mỉm cười rồi leo lại lên giường. Vừa nằm xuống hắn tay đã ngủ ngay. Lộc Hàm nhìn Ngô Thế Huân một lúc rồi cũng chìm vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro